"Anh".
Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của Lý Thanh Yểu.
Giang Thiến ngẩng đầu lên, đứng bên cạnh cô là người đẹp trai tuấn tú, người đàn ông này mình rất quen thuộc, thế giới này thật đúng là kỳ diệu, quanh đi quẩn lại đều là người mình quen biết.
"Anh, anh trở lại rồi sao? Thật thiên vị, trở lại cũng không tới tìm em".
Lý Thanh Yểu nhẹ giọng oán trách.
Lý Thanh Hàng chỉ cười, sau đó nhìn người đàn ông bên cạnh cô.
"Sao không giới thiệu thay anh một chút?"
Anh dễ dàng dời chủ đề của Lý Thanh Yểu đi .
Quả nhiên, Lý Thanh Yểu lập tức đỏ mặt.
"Anh, đây là Giang Phấn. Giang Phấn, đây là anh trai chúng ta".
Giang Thiến "Xì" cười một tiếng, sau đó hủy bỏ Lý Thanh Yểu.
"Anh trai chúng ta?"
Lý Thanh Yểu cũng cảm thấy giật bởi lời nói sai của mình, mặt lập tức đỏ bừng.
Giang Phấn cũng là dễ tính cười cười, sau đó vươn tay về phía Lý Thanh Hàng, biết lắng nghe: "Chào anh".
Bình thường Giang Thiến và Giang Phấn cũng không hay qua lại lắm, chỉ khi nhà họ Giang có chuyện gì quan trọng, mới chạm mặt nhau, hôm nay vừa thấy, thì ra cũng rất dễ nói chuyện, vì vậy trong lòng lặng lẽ đánh giá anh cao hơn chút.
Giang Thiến vốn là nghĩ chỉ ngồi với Lý Thanh Hàng một lát, rồi lập tức trở về với Giang Triết, nhưng vì gặp phải Lý Thanh Yểu cùng Giang Phấn, muốn chuồn không phải chuyện dễ dàng rồi.
Lý Thanh Yểu nói khó có được mọi người tụ họp lại một chỗ, Lý Thanh Hàng ước gì Giang Thiến cứ như vậy không đi nữa, nhìn thấy Giang Phấn cũng tương đối vui vẻ, vì vậy chữ "Đi" ở trong miệng Giang Thiến sắp nói ra, cũng chỉ có thể nuốt xuống.
Gọi nhân viên phục vụ tới, bốn người lần nữa đổi một vị trí, sau đó lại lần nữa chọn món.
Lúc này thời gian đã trôi qua nửa giờ nữa, Giang Thiến len lén nhìn thời gian một chút, trong lòng lặng lẽ suy tính, cục diện này cảm thấy không có khả năng sẽ tan nhanh.
Đang định nói với Giang Triết một tiếng, ngẩng đầu đã gặp phải ánh mắt quan tâm của Lý Thanh Hàng.
"Có muốn gọi điện thoại cho anh ta không".
Giang Thiến còn chưa gật đầu, Lý Thanh Yểu đã mở miệng.
"Giang Triết ở đó một đám người vây quanh rồi, thỉnh thoảng cậu cùng chúng mình tán gẫu, có liên quan gì chứ?"
Khóe miệng Giang Phấn cũng cười hài hước, đầu Giang Thiến nóng lên, vì vậy, lập tức để điện thoại di động xuống.
Đáng thương cho tổng giám đốc Giang ở bên kia đợi dài cổ, vẫn luôn nhìn cửa, cửa có bất kỳ động tĩnh gì lập tức ngẩng đầu lên, nhưng mỗi một lần đều là thất vọng. Càng về sau thì hoàn toàn nổi giận, bắt buộc những người đó ai cũng không được phép ra vào.