“Giang Triết, dù sao em cũng là một người mang thai, sao anh lại nhẫn tâm sai khiến một người mang thai phục vụ anh như vậy?”
Cuối cùng Giang Thiến nổi giận, sau đó quyết định không để đến người đàn ông vô lại trước mặt này nữa, nếu như mình không cho anh ăn, chẳng lẽ anh sẽ đói chết hay sao?
“Vợ, vợ đừng tức giận.”
Giang Triết vội vàng lấy lòng, kể từ sau ngày tiếp nhận chiếc nhẫn, Giang Triết đã bắt đầu gọi Giang Thiến là “vợ”.
“Ai là vợ của anh.”
Giang Thiến quay mặt sang chỗ khác, không thèm nhìn Giang Triết, đang một mình từng miếng từng miếng ăn cơm, còn cố ý giả vờ ra vẻ ăn thật ngon lành.
Giang Triết nhìn thức ăn trước mắt, lấy tay chạm một cái cái muỗng, sau đó chán nản rũ tay xuống.
“Vợ.”
Anh đáng thương nhìn Giang Thiến một cái, sau đó khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.
Giang Thiến thật không còn gì để nói.
Thật sự chịu thua anh luôn, không thể làm gì khác hơn là lặng lẽ cầm cái muỗng lên, sau đó bắt đầu cho Giang Triết ăn cơm.
Ở phía sau Giang Triết làm một tư thế thắng lợi, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Đáng tiếc, ngày vui ngắn chẳng tày gang, qua vài ngày, lúc Lâm Bân tới đây kiểm tra, nhìn thoáng qua hai cái đùi đẹp của Giang Triết, sau đó khẽ nhíu mày một chút.
“Lâm Bân? Có chuyện gì không đúng sao?”
Giang Thiến có chút nóng nảy, chỉ sợ Giang Triết lại phải chịu đau đớn.
Mấy ngày trước Giang Triết vì giữ cô lại, lúc từ trên giường lăn xuống, mới vừa được nối lại khớp xương bị lệch, cho nên lại chịu thêm một lần đau đớn.
“Nếu cả ngày nằm ở trên giường không nhúc nhích như vậy, cơ chân rất dễ dàng bị teo, đến lúc đó sẽ phiền toái lớn.”
Sắc mặt của Giang Thiến hơi đổi, cô quay đầu, hung hăng trừng mắt với Giang Triết, cả ngày chính là viện cớ chân bị thương, nhìn đi đây chính là kết quả.
Giang Triết lại hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Bân một cái.
Đáng thương cho Lâm Bân không hiểu ra sao, không biết mình vừa trêu ai ghẹo ai, mình chỉ là ăn ngay nói thật thôi mà, hơn nữa mình nói vậy còn không phải là vì Giang Triết hay sao?
Vì vậy, Lâm Bân vừa đi ra khỏi, đáng thương cho tổng giám đốc Giang lập tức bị Giang Thiến gọi đứng lên từ trên giường, để cho anh ở trong phòng một mình “Đi” mười phút.
Mười phút sau, đầu tổng giám đốc Giang đầy mồ hôi, đứng ở trước mặt Giang Thiến, mím chặt môi mỏng, vẻ mặt mệt mỏi.
“Mệt quá”.
Ngay cả nói cũng không muốn dài dòng, chỉ nói hai chữ thật đơn giản.
Vì vậy, bữa tối hôm đó, tổng giám đốc Giang dĩ nhiên lại được hưởng thụ Giang Thiến bón từng miếng từng miếng một, anh vui vẻ đến mặt mày hớn hở, rõ ràng là dáng vẻ rất hưởng thụ, còn cố tình giả vờ chau mày.