Chương 170: Chú Sẽ Làm Ba Nuôi Của Các Con!
“Đúng vậy a, mẹ con là công chúa Bạch Tuyết á..., ai nói mẹ con xấu xí , tất cả đều là hoàng hậu phù thuỷ xấu xa!” Tiểu Bối cũng ở bên cạnh nói thêm.
Tạ Thư Dật hôn Tiểu Bối một cái nói: “ Chú thấy con và anh hai nói rất đúng, chú quyết định cho hai đứa một phần thưởng!” Tiểu Bối cao hứng hỏi: “ Chú, chú định cho con và anh hai phần thưởng gì a?”
Tạ Thư Dật ngồi xổm, đặt Tiểu Bối xuống rồi ngoắc tay với Tiểu Bảo: “ Tiểu Bảo, tới đây!” Tiểu Bảo đi tới gần Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật ôm thằng bé vào lòng, nói với hai đứa: “ Các con không phải là muốn chú làm ba nuôi sao? Chú quyết định, chú sẽ làm ba nuôi của các con, chú sẽ không để cho đám bạn khi dễ hai con, chú cũng sẽ không để người xấu xúc phạm mẹ các con! Mau gọi chú là ba nuôi!” Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối vui mừng khôn siết, nhất là Tiểu Bối, vỗ tay cao hứng kêu: “ Oa! Chú đồng ý làm ba nuôi chúng ta rồi, chúng ta có ba rồi!” Tiểu Bảo lớn tiếng hướng về phía Tạ Thư Dật hô một tiếng: “ Ba nuôi!”
“Ơi!” Tạ Thư Dật lớn tiếng đáp ứng.
Tiểu Bối cũng vội vàng ngọt ngào hô một tiếng: “ Ba nuôi!”
“Ơi! Tiểu Bối rất ngoan, ba nuôi có đứa con gái đáng yêu như vậy, ba thật sự rất vui nha.” Tâm tình Tạ Thư Dật cũng trở nên vui vẻ, hắn không ngừng hôn Tiểu Bối.
Nước mắt Hải Nhạc nước mắt trong một khắc kia liền chảy xuống, Tiểu Bảo a, Tiểu Bối a, các con không có gọi sai a! Hắn vốn chính là ba ruột của các con a!
Cho dù thế nào đi nữa, cũng là chuện rất tốt. Ba nuôi cũng là ba, ít nhát hai đứa nhỏ cũng có thể gọi ba, hơn nữa là gọi đúng người! Cuộc đời của cô cũng không còn gì hối tiếc nữa!
Hải Nhạc lau nước mắt không ngừng chảy xuống, hạnh phúc nhìn ba người quan trọng nhất đối với sinh mệnh của cô, con của cô, người yêu của cô! t
Tạ Thư Dật , cảm ơn anh! Cảm ơn anh đã quan tâm đến Tiểu Bảo Tiểu Bối, Tạ Hải Nhạc em không hề yêu lầm người! Anh đáng giá để em yêu cả đời này! Tạ Thư Dật cảm ơn anh ! Trong lòng Hải Nhạc không ngừng nói thầm.
Ngay sau đó Tạ Thư Dật vỗ trán mình, nói: “ Ai nha, ba nên tặng cho các con quà ra mắt, nhưng chuyện gấp quá, ba nuôi chưa có chuẩn bị quà cho các con rồi!”
“Không có quà cũng không sao, chỉ cần chú trở thành ba nuôi của chúng con là rất tốt rồi!”
Tạ Thư Dật suy nghĩ một chút, hắn lấy xuống trên cổ miếng ngọc mà Hải Nhạc cho hắn, trịnh trọng đeo lên cổ của Tiểu Bối.
Hải Nhạc không ngờ mình đưa cho hắn ngọc bội, hắn lại đưa cho Tiểu Bối, một khắc đó lòng của cô lại thấy nhói nhói. Tạ Thư Dật lại lấy xuống Dolphin Kiss, rút lại bớt mắc xích rồi đeo lên cổ của Tiểu Bảo.
“ Tạ Thư Dật , làm sao anh lại đem Dolphin Kiss cho đứa nhỏ đấy chứ!” Trì Hải Hoan không ngờ Tạ Thư Dật lại có thể đem Dolphin Kiss và ngọc bội luôn đem bên mình tặng cho hai đứa nhỏ hạ nhân kia!
Tạ Thư Dật không có để ý nàng, trịnh trọng đối với Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối nói: “ Tiểu Bảo, Tiểu Bối, đây là hai sợi dây chuyền, là bảo bối quan trọng nhất trong cuộc đời ba, còn quan trọng hơn sinh mạng của ba! Bây giờ ba tặng lại cho hai đứa, các con hãy cất giữ chúng thật tốt. Sau này các con đến Đài Bắc, chỉ cần người khác nhìn thấy ngọc bội cùng với Dolphin Kiss này, sẽ không có bất kỳ ai dám khi dễ các con! Bởi vì các con là con trai và con gái của Tạ Thư Dật! Con của Tạ Thư Dật ta, không ai có thể đụng tới!”
Ta điện thoại cho ngươi số Tiểu Bảo cũng trịnh trọng nói: “ Ba nuôi, bảo bối so với sinh mạng của ba nuôi, cũng chính là bảo bối so quan trọng nhất của Tiểu Bảo, con sẽ cất giữ bảo bối thật cẩn thận.”
Tạ Thư Dật khẽ cười, nói: “ Ba biết Tiểu Bảo rất biết điều, Tiểu Bối cũng ngoan, ba nuôi chuẩn bị trở về Đài Bắc rồi, các con phải ngoan, phải nghe theo lười của mẹ các con, chờ lần sau trở lại, ba nuôi sẽ mang quà tới cho các con.”
Hai đứa bé vốn đang rất vui vẻ, nghe Tạ Thư Dật nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức xị xuống. “Không sao, ba nuôi, 4 ngày nữa là sinh nhật của Tiểu Bảo với Tiểu Bối á..., ba có thể đến sinh nhật chúng con rồi mới quay trở lại Đài Bắc không?” Tiểu Bảo mong đợi nói.
Tạ Thư Dật nghe được tiểu bảo nói như vậy, có chút làm khó cho hắn rồi.
Hải Nhạc cũng đang đợi Tạ Thư Dật trả lời, không nghĩ tới lại làm khó hắn rồi, trong lòng cô mặc dù có chút thất vọng, nhưng Hải Nhạc vẫn đi tới, vỗ vỗ bả vai hai anh em, sau đó dùng ngôn ngữ khiếm thính nói với bọn nhỏ: “ Các con phải ngoan, chú là người lớn, chú còn rất nhiều việc cần phải giải quyết, hãy để chú ấy trở về Đài Bắc.”
Hai đứa nhỏ hiểu mẹ nói gì, khuôn mặt có chút thất vọng, nhưng Tiểu Bảo lại nói: “ Ba nuôi là người lớn có rất nhiều việc, con và Tiểu Bối rất biết điều, ba cứ trở về Đài Bắc đi nhé, con và Tiểu Bối sẽ chờ ba quay trở lại gặp chúng con.”
Tạ Thư Dật vỗ vỗ bả vai của Tiểu Bảo, nói: “ Tất nhiên rồi, chỉ cần có thời gian rảnh, ba nuôi sẽ đến thăm các con, còn bây giờ ba phải đi rồi.”
“ Vâng, chúng con sẽ ngoan, sẽ nghe lời của mẹ, ba nuôi hãy sớm quay trở lại nhé.” Tiểu Bối dùng sức gật đầu.
Tạ Thư Dật đứng lên, nói với Hải Nhạc nói: “ Viễn Chi, cô dạy dỗ bọn trẻ rất tốt, cô hãy chăm sóc tốt cho hai đứa bé này, tôi thật sự rất yêu thích Tiểu Bảo và Tiểu Bối.” Hải Nhạc nhìn hắn, gật đầu một cái.
“Ba nuôi, ba có thể cho con số điện thoại không? Nếu như ba không thể tới, con và Tiểu Bối có thể gọi cho ba, có thể nghe được giọng nói của ba rồi.” Tiểu Bảo nói với Tạ Thư Dật.
“ Đúng vậy a, ba nuôi, mỗi khi chúng con nhớ ba, con và anh hai sẽ gọi cho ba, hay khi ba nhớ chúng con, ba cũng có thể gọi điện thoại a.” Tiểu Bối cười mi mi nói.
Tạ Thư Dật suy nghĩ một chút, lấy ra cây bút, viết số điện thoại của mình lên lòng bàn tay của Tiểu Bảo, nói: “ Ừ, ba cho con số điện thoại, con đến lúc đó nhất định phải gọi cho ba, nhớ chưa?”
Tiểu Bảo quý trọng nắm bàn tay thành nắm đấm nhỏ, gật gật đầu nói: “Tiểu Bảo nhất định sẽ gọi điện thoại cho ba nuôi.”
“ Phải rồi, con và Tiểu Bối hãy đứng cạnh nhau, ba sẽ chụp cho hai đứa mấy tấm hình, đến khi không có các con ở bên, ba nuôi nhìn điện thoại là có thể thấy hai đứa con rồi!” Tạ Thư Dật lấy điện thoại di động ra nói với Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối.
“Vâng!” Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối phối hợp làm ra rất nhiều tư thế lạnh lùng mà dễ thương, Tạ Thư Dật hết sức hài lòng lật xem một chút, sau đó đưa điện thoại di động cho Hải Nhạc: “Phương Viễn Chi, cô hãy giúp tôi chụp với các con vài tấm.” Hải Nhạc vội vàng nhận lấy điện thoại di động, Tạ Thư Dật ngồi xổm xuống cùng hai đứa bé, lại đem hai đứa bé ôm vào trong ngực chụp mấy tấm. Rốt cuộc Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối cũng thoả mãn, lưu luyến không rời đưa mắt nhìn xe Tạ Thư Dật rời đi tầm mắt.“Mẹ, mẹ nói xem, ba nuôi có thể tới đây nữa không?” Tiểu Bảo hỏi.
“Hai đứa các con đáng yêu như thế, ba nuôi nhất định sẽ quay trở lại.” Hải Nhạc nói.
“Vâng, từ nay về sau, mỗi buổi tối con sẽ gọi cho ba nuôi một cuộc điện thoại, mẹ nói có được không?”Tiểu Bảo nói.
“Được” Hải Nhạc gật đầu một cái.
“Chị hôm nay dám khẳng định Tiểu Bảo của nhà chúng ta chính xác là người gặp người yêu, mị lực thiên hạ vô song a! Ngay cả đại thiếu gia hách dịch, lạnh lùng khó tính như Tạ Thư Dật cũng bị hai tiểu tử kia cảm động, lại còn nhận hai đứa làm con nuôi! Bảo Tiểu Bối của nhà chúng ta quả thật lợi hại! Thật lợi hại! Nếu như ông bà ngoại mà biết không biết sẽ vui tới mức nào đây!” Tiểu Tĩnh ở bên cạnh cảm thán mà nói.
Hai tiểu tử kia nghe được khích lệ liền phấn khích nở nụ cười.
“ Cái cô xe đỏ đi theo ba nuôi đó thật đáng ghét, dám nói mẹ con xấu xí! Cô ta mới xấu xí! Con thấy cô ta không hề đẹp chút nào! Thật đáng xấu hổ!” Tiểu Bảo đột nhiên nói.
Sắc mặt củaTiểu Tĩnh sắc mặt ảm đạm xuống, Hải Nhạc mất trí nhớ, tại sao lại thay đổi nhiều như vậy? Nếu là trước kia, cô ấy tuyệt đối sẽ không nói ra như vậy, Tiểu Tĩnh nhất thời không thể chấp nhận được chuyện này.
Hải Nhạc nhẹ nhàng ôm bả vai Tiểu Tĩnh an ủi.
“Thật không hiểu, chỉ là mất trí nhớ, tại sao lại thay đổi thành người khác như vậy, những lời cô ấy nói với chị hôm nay, thật sự khiến cho chị rất buồn, chị thật sự rất thất vọng.” Tiểu Tĩnh chán nản mà nói.
Hải Nhạc lắc đầu một cái, nói mình không sao, Tiểu Tĩnh cũng không nên để tâm làm gì.
“ Chị không sao, chị cũng biết trước Hải Nhạc mất trí nhớ, chắc chắn sẽ không nhận ra chị, chẳng qua là chị thấy có chút khó chịu, cô ấy lúc trước rất thiện lương nhưng bây giờ lại nói ra những lời khó nghe như thế?” Mắt Tiểu Tĩnh cũng có chút đỏ.
“ Con người ai cũng sẽ thay đổi.” Hải Nhạc dùng ngôn ngữ khiếm thính nói với Tiểu Tĩnh.
“ Nhưng cô ấy thay đổi làm cho người ta quá thất vọng rồi!”Tiểu Tĩnh nói xong, nước mắt ở trong hốc liền trào ra.
Hải Nhạc ôm cô vào trong ngực, an ủi, cô thật muốn nói cho cô ấy biết: ‘Tiểu Tĩnh, em mới là Hải Nhạc, em vẫn luôn nhớ thương chị, chị không cần phải đau lòng, không cần khổ tâm, vì một kẻ giả mạo, không đáng giá!’
Nhưng Hải Nhạc chỉ có thể nói trong lòng mà thôi! Bởi vì Tạ Thư Dật đã rời khỏi, Hải Nhạc cũng chẳng còn lý do gì để tiếp tục ở lại, cô đi gặp chú Phúc lấy tiền lương, sau đó cùng Tiểu Tĩnh và hai đứa nhỏ đi khỏi Hải Giác.