Ác Ma Ca Ca

Chương 116: Chương 116: Có Thể Có Cách Gì Đây




“Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật, chúng ta phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?” Hải Nhạc hoang mang lo sợ bật khóc, vừa nghĩ tới Tạ Thư Dật sẽ đính hôn với chị hai, từ nay về sau hai người không còn khả năng gì nữa, đến lòng tìm chết cô cũng có. Dù sao Tạ Thư Dật vẫn lớn hơn Hải Nhạc một chút, tuy rằng gặp việc này trong lòng có hơi kinh hoảng, nhưng biết Nhạc Nhạc sẽ không vì chuyện này mà hết thương hắn, trong lòng hắn có lo lắng, nhưng vẫn an ủi Hải Nhạc: “Nhạc Nhạc, đừng khóc, đừng khóc, chuyện gì cũng có cách giải quyết, tôi biết sẽ có chút khó khăn, nhưng, chúng ta chắc chắn có thể nghĩ ra biện pháp!”

Hải Nhạc nước mắt lã chã nhìn hắn: “Biện pháp gì đây? Có thể có biện pháp gì? Em thật sự không biết anh có thể nghĩ ra biện pháp gì để không cho chị hai tiếp tục quấn quít lấy anh nữa.”

“Nhạc Nhạc, nếu tôi không đồng ý, bọn họ cũng không có cách nào ép được tôi!” Tạ Thư Dật nói.

“Nhưng mà, cách này cũng không phải là cách lâu dài, anh có thể trì hoãn được bao lâu?” Hải Nhạc nói.

“Vì em, tôi có thể chống chọi lại, nếu thật sự không được… Tôi nhất định sẽ mang em rời khỏi Tạ gia, bây giờ chúng ta liền rời đi thôi! Tôi nhất định có thể nuôi sống em!” Tạ Thư Dật nói.

Hải Nhạc hoảng sợ: “Anh thật sự có ý định muốn rời khỏi nhà ư? Rời khỏi nhà, chúng ta có khả năng đi nơi nào? Nhưng mà như vậy, ba làm sao bây giờ? Mẹ em phải làm sao bây giờ? Chúng ta…” Cô nói không nên lời, cho tới bây giờ cô đều chưa từng nghĩ tới phải rời khỏi ba mẹ, đối với mẹ cô cực kì quyến luyến, ba cũng tốt với cô như vậy, cô cũng luyến tiếc phải rời đi!

Tạ Thư Dật nhìn cô nói: “Hải Nhạc! Tôi có thể từ một thiếu gia cơm dâng tận miệng, biến thành một người bình thường vì yêu mà dốc sức làm việc! Chỉ cần em đồng ý đi theo tôi cùng tôi chịu khổ, chúng ta có thể có một cuộc sống thật sự hạnh phúc!” Hải Nhạc chấn động, nhìn hắn: “Em cũng không ngại đi theo anh chịu khổ, em chỉ đau lòng. Anh luôn ở tít trên cao, là người thừa kế duy nhất của Tạ gia, bắt anh phải hạ mình, đi làm những chuyện trước nay anh chưa từng làm, anh có thể làm được không? Đời thật cũng không phải giống như anh nghĩ, anh sẽ đụng phải rất nhiều áp lực, rời khỏi Tạ gia, anh không có xe thể thao mà phải đi bộ, anh không thể như bây giờ mà tùy ý cà thẻ tùy ý dùng tài khoản của anh mua bất kỳ vật gì anh thích, có lẽ, mỗi ngày anh đều phải làm việc không ngừng, mỗi ngày mệt mỏi muốn chết, nhưng cho dù anh có phấn đấu nửa năm, cũng không mua nổi bộ quần áo anh đang mặc trên người lúc này, hơn nữa, kiếm được tiền, anh phải tiết kiệm chi tiêu, phải có kế hoạch mua sắm, những chuyện đó đó, anh có cảm thấy có thể mài mòn mất tình yêu của anh dành cho em không? Anh đã từng nghĩ đến đó chưa?”

Tạ Thư Dật nghe cô nói vậy, không khỏi im lặng, cô nói rất đúng sự thật, nhưng mà, hắn không nghĩ đến trong tình trạng đầy lo lắng thế này cô còn có thể suy xét đến thực tế đó.

“Nhạc Nhạc, làm sao em biết những điều đó?” Tạ Thư Dật hơi suy sụp, “Chẳng lẽ, em không muốn trải qua những ngày khổ cực như vậy cùng tôi?”

Hải Nhạc cười cười, cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt Tạ Thư Dật: “Anh biết không? Lúc nhỏ, em đi theo mẹ em ở ngoài trải qua ba năm cực khổ như vậy, ba em không cho mẹ em gì cả, liên tục nói cho em phí nuôi nấng đều lần lữa khất nợ, mẹ em thật mạnh mẽ, chưa từng đến đòi bao giờ, em nhìn mẹ em mỗi ngày đều đi sớm về trễ, lại không kiếm về được bao nhiêu tiền, bởi vì, bà trải qua cuộc sống thiếu phu nhân nhiều năm vậy rồi, bị ngăn cách với xã hội lâu lắm, bà gần như chẳng khác gì phải bắt đầu lại tất cả một lần nữa, em học ở trường có khi phải chờ tới rất tối, bà mới có thể lại đó đón em, đôi khi, còn phải gửi em ở nhà bà cụ cách vách, có điều, em biết mẹ vất vả, em chưa bao giờ làm cho bà phiền lòng, em sẽ tự mình giặt quần áo tự mình làm cơm gì đó, kỳ thật khoảng thời gian đó mặc dù rất mệt, nhưng em cảm thấy thật sự rất hạnh phúc, bởi vì em có mẹ, sau đó, ba lại đi vào cuộc sống của bọn em, lại sau đó, bọn em đi đến nhà các anh, tuy rằng cuộc sống mẹ con em trở nên tốt hơn, nhưng mà, em… Những chuyện xảy ra trong thực tế, em hiểu rõ hơn anh nhiều lắm, em sợ anh không kiên cường được giống như mẹ em, em sợ đến lúc đó gánh nặng cuộc sống sẽ áp đảo anh mất, em sợ đến lúc đó anh sẽ oán hận vì yêu em mà liên lụy anh…”

Tạ Thư Dật đưa tay che miệng cô lại, nói: “Không, em tuyệt đối sẽ không là liên lụy gì của tôi, tôi cũng không vô dụng như em nghĩ đâu, em đừng xem thường tôi, tôi chính là một tiểu cổ thần (~ thần cổ phiếu, chắc vậy) đấy! Biết không, từ khi mười ba tuổi tôi đã bắt đầu tiếp xúc với cổ phiếu, về mặt thị trường chứng khoán, tôi thật sự rất có thiên phú, tôi nghĩ ba tôi cũng không biết tôi có năng khiếu trên phương diện này đâu, tôi dùng chính năng lực của mình, trong tay có rất nhiều cổ phiếu tản mát ngoài thị trường của các công ty, tôi rất ít khi nào chịu lỗ, đừng nhìn tôi lúc nào cũng đi học, nhưng mà, tôi lại không có bỏ mặc sở thích tự kiếm tiền đâu.” Nói xong, Tạ Thư Dật cũng tràn đầy tự tin thẳng người lên.

“Hơn nữa, có thể em không biết, tôi, Đế Uy, Lâm Phong, Chí Ngạn, ban người bọn tôi đăng kí một cái công ty trên Internet, chuyên giao dịch trực tuyến phục vụ nhu cầu nền tảng cho người sử dụng Internet, rất kiếm tiền, bất quá, tôi chưa bao giờ đi quản lí, toàn quyền đều từ Đế Uy quản lý, Đế Uy là cao thủ máy tính và Internet, mấy người chúng tôi, chỉ để ý chia hoa hồng, Nhạc Nhạc, đừng xem thường tôi, tôi tin rằng tôi có thể kiếm tiền, tôi tin chắc tôi có thể nuôi sống em, tuy rằng không tốt được như bây giờ, nhưng tuyệt đối có thể làm cho em không lo cơm áo, chuyện này, em không cần lo lắng gì nữa!”

Tạ Hải Nhạc không khỏi nhìn hắn đầy sùng bái: “Anh lợi hại như vậy, sao em lại không biết?”

Tạ Thư Dật cọ cọ đầu mũi của cô, nói: “Chuyện em không biết còn rất nhiều, về sau cứ từ từ khám phá tôi đi, cho nên, tôi không sợ phải rời khỏi Tạ gia, cho dù rời đi, chúng ta cũng có thể sống tốt!”

Hải Nhạc nhìn hắn lo lắng: “Thật muốn đi con đường này à? Không phải em không buông cuộc sống bây giờ ra được, anh phải biết rằng, từ khi em tới Tạ gia, anh đối xử với em như thế nào, em luôn ước gì được rời đi, nhưng mà, như vậy, ba mẹ sẽ rất đau lòng.”

Tạ Thư Dật thấy cô nhắc tới quá khứ, trong lòng còn chút băn khoăn, hắn ôm lấy cô đầy áy náy: “Thật xin lỗi, trước kia tôi đối xử ác độc với em tôi cảm thấy thật có lỗi, tôi sẽ dùng cả đời tôi để bồi thường cho những sai lầm tôi đối với em trước kia, em cũng không cần phải lo cho ba mẹ, kỳ thật ba tôi rất dễ mềm lòng, nếu chúng ta thật sự rời đi, đến lúc đó ông ấy chắc chắn sẽ là người đầu hàng trước.”

“Ân.” Hải Nhạc gật gật đầu.

“Nếu chúng ta có đường đi, chúng ta không cần phải sợ hãi nữa, chúng ta về nhà đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.