Hải Nhạc đã sắp bị hắn ôm không thở nổi rồi, cố sức hỏi hắn: “Rốt cuộc anh làm sao vậy? Như thế nào cứ là lạ vậy?”
“Em hứa với tôi trước đã! Em sẽ không rời khỏi tôi! Mặc kệ chúng ta gặp phải trở ngại gì em cũng sẽ không rời khỏi tôi! Bất luận xảy ra chuyện gì bất lợi đối với tôi, em đều phải lựa chọn tin tưởng tôi! Em nhất định phải tin tưởng tôi! Tôi không thể không có em! Hứa với tôi! Van em!” Tạ Thư Dật rền rĩ.
Bọn họ mới quen nhau nhiều lắm là ba ngày! Nhiều lắm là ba ngày thôi! Tại sao ông trời muốn tàn nhẫn với hắn như vậy!
“Anh nói cho em biết xảy ra chuyện gì trước đã?” Trong lòng Hải Nhạc đột nhiên có một cảm giác rất không lành.
Tạ Thư Dật nói: “Không! Không! Em nhất định phải hứa với tôi trước! Hứa với tôi em sẽ không rời khỏi tôi! Có xảy ra chuyện lớn tày trời đi nữa, em cũng sẽ không rời đi tôi! Nhạc Nhạc! Van cầu em! Hứa với tôi đi!”
Hải Nhạc thở dài một hơi, nói: “Được rồi! Em hứa với anh! Vậy anh cũng nên nói, anh đây là làm sao vậy?”
Tạ Thư Dật thở phào nhẹ nhõm một hơi thật mạnh, hôn môi Hải Nhạc một cái.
“Cảm ơn em! Cảm ơn em đã hứa với tôi, tôi thật muốn cho em một nụ hôn thật sâu, nhưng mà, tôi chưa có đánh răng! Tôi sợ em chê miệng tôi hôi hám, có điều em phải nhớ kỹ em còn nợ tôi một cái là tốt rồi.”
“Đáng ghét! Vậy vì sao anh chưa đánh răng đã bỏ chạy ra đây? Hơn nữa ngay cả quần áo cũng không thay!” Hải Nhạc đập hắn một quyền thật mạnh.
“Tôi nghĩ nhớ em mà! Rất nhớ em, cho nên, tôi mới không kịp đánh răng, tối hôm qua cũng quên thay quần áo, Nhạc Nhạc, chúng ta đi thôi, tôi đi tìm một chỗ đánh răng rửa mặt trước đã, sau đó lại đi mua một bộ quần áo, đến lúc đó, tôi sẽ dẫn em đến một chỗ.” Tạ Thư Dật nói.
Đúng vậy, hắn muốn mang cô đi.
“Dẫn em đi đâu?” Hải Nhạc hỏi.
“Đến lúc đó em sẽ biết.” Tạ Thư Dật nói.
“Vâng.” Hải Nhạc vui vẻ đồng ý.
Vì thế, Hải Nhạc cùng Tạ Thư Dật đi đến một trung tâm spa tắm rửa sạch sẽ một cái, lại cùng hắn đi mua quần áo, Tạ Thư Dật thẳng hướng tiệm quần áo độc quyền Armani, chọn mua một loạt phục sức (trang phục + phụ kiện), khi hắn mặc bộ đồ mới thần thái sáng láng đứng ở trước mặt Hải Nhạc, Hải Nhạc cũng nhìn ngây người, tuy rằng hắn là khách quen của tiệm, nhưng nhân viên cửa hàng vẫn bị phong thái của hắn làm choáng váng, sao Thượng Đế có thể sáng tạo ra một người đàn ông xuất sắc đến vậy? Quần áo khi mặc trên người hắn, hoàn toàn biến thành một quảng cáo sống của Armani a!
Có điều, cô gái bị hắn thường thường ôm vào trong ngực đầy thân mật lần này, bộ dạng thật trong sáng xinh đẹp, hình như nhìn hơi quen mắt thì phải?
“Tôi đẹp trai không?” Tạ Thư Dật hỏi.
“Đẹp, đẹp ơi là đẹp.” Hải Nhạc không nhịn được che miệng cười.
“Ân, tôi cũng cảm thấy tôi đẹp, đẹp một cách hiếm thấy!” Tạ Thư Dật búng búng chóp mũi cô, hắn thật đúng là muốn hôn cô, ngặt nỗi là nhiều người nhìn bọn họ như vậy, Hải Nhạc lại quá thẹn thùng, quên đi.
Vài nhân viên cửa hàng tụm lại một chỗ xì xào bàn tán , có một người dũng cảm đứng ra hỏi Hải Nhạc: “Xin hỏi, có phải cậu là Diêu Nhạc Nhạc không?”
“A? Là tôi?” Hải Nhạc nhất thời không phản ứng kịp.
“Trời ạ! Là cậu? Thật sự là cậu ư?” Nhân viên cửa hàng kinh hỉ kéo Hải Nhạc lại, “Có thể cho tôi một chữ kí được không? Tôi rất thích cậu đó.”
Tạ Thư Dật một tay đẩy cô ra: “Thực xin lỗi, cô ấy không phải! Cà thẻ cho tôi, chúng tôi muốn đi!”
“Không phải à? Nhưng mà… rõ ràng đúng mà!” Nhân viên cửa hàng có chút thất vọng, nhưng nhìn thấy Tạ Thư Dật trợn mắt trừng, cô sợ tới mức vội vàng cầm thẻ đi thanh toán, sau đó trả thẻ lại cho Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật ôm Hải Nhạc bước nhanh ra khỏi cửa hàng.
Hắn nhìn bên ngoài đầy cảnh sát, như sợ có người phát hiện vậy, bây giờ Hải Nhạc có chút nổi tiếng, chỉ sợ có vài người sẽ đến làm phiền cô.
“Vì sao anh nói em không phải?” Hải Nhạc hỏi.
“Không muốn để em cướp đi nổi bật của tôi.” Tạ Thư Dật nói.
Hắn đúng là không muốn Hải Nhạc bị người khác nhận ra, sợ ảnh hưởng đến Hải Nhạc, dù sao bây giờ cô còn ở trung học mà thôi, cho dù chỉ chụp được cảnh hắn và cô ở cùng một chỗ, nhưng mà, tóm lại sẽ có ảnh hưởng không tốt.
“Stop! Nổi bật của anh, anh có cái gì nổi bật chứ! Đầu ong vàng á.” Hải Nhạc giễu cợt hắn.
“Ha ha.” Thư Dật cười cười, “Chúng ta đến cửa hàng bán hoa.”
“Đến cửa hàng bán hoa làm gì?”
“Mua hoa.” Tạ Thư Dật nói.
“Nha.” Hải Nhạc mừng thầm trong bụng, không phải muốn mua hoa đưa cho cô đấy chứ.
Đến cửa hàng bán hoa, Tạ Thư Dật chọn một bó hoa cúc trắng noãn.
Không thể nào? Đưa hoa cúc cho cô? Trong lòng Hải Nhạc cảm thấy là lạ.
“Giúp tôi gói lại.” Tạ Thư Dật nói.
Hắn liếc sang cô một cái, thấy trong mắt cô có tia thất vọng, nở nụ cười, đi đến trước mặt một đống hoa hồng, rút một cành hoa hồng dài, đưa đến trước mặt Hải Nhạc, Hải Nhạc vui mừng nhận lấy.
“Tuy rằng chỉ có một cành, nhưng nó đại diện cho toàn tâm toàn ý.” Tạ Thư Dật nói.
Hải Nhạc ngọt ngào cúi đầu: “Em biết, cám ơn anh tặng hoa cho em, đây là lần đầu tiên em nhận hoa của con trai đó.”
Tạ Thư Dật hôn cô một ngụm, nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Vâng.” Hải Nhạc nhìn bó hoa cúc màu trắng trong tay hắn, không rõ thế nào hắn lại mua loại hoa này.
Khi xe Tạ Thư Dật chạy đến một cái đỉnh núi, Hải Nhạc đột nhiên có một vài kí ức, lúc cô mười tuổi, đã từng tới một lần, đây là con đường đi về phía mộ của mẹ Tạ Thư Dật!
Hắn… mang cô tới nơi này làm gì? Trong lòng của cô đột nhiên bất an không yên.
Quả nhiên, hắn thật sự dẫn cô đến mộ của mẹ hắn!
Khi Tạ Thư Dật mang cô đứng ở trước mộ mẹ Thư Dật, nhìn Tạ Thư Dật đặt hoa tươi ở phía dưới bia mộ của bà, hai người đều trầm mặc.