Chương 197: Hãy Giúp Cha Theo Đuổi Mẹ Các Con!
“ Cha nuôi, nhất định là có chuyện tốt xảy ra, khiến cha vui vẻ như vậy a!” Tiểu Bối nói.
“Phải, cha gặp được chuyện tốt, thật sự rất vui, rất vui vẻ, vui đến nỗi cơ hồ quên mất mình là ai.” Tạ Thư Dật lại hôn lên khuôn mặt nhỏ bé của Tiểu Bối. “ Cha vui vẻ là tốt rồi,Tiểu Bảo cũng hi vọng cha nuôi được vui vẻ.” Tiểu Bảo nói.
“ Ừ , có các con, cha sẽ luôn vui vẻ.” Tạ Thư Dật vui đến nỗi huýt gió mấy cái. Đúng vậy, hắn sẽ luôn vui vẻ, hắn rốt cuộc cũng đã tìm được Nhạc Nhạc của hắn, hơn nữa, lại còn có được hai bảo bối đáng yêu! Không có thứ gì so với chuyện này làm hắn vui vẻ hơn nữa! Vừa nghĩ tới Nhạc Nhạc, nghĩ đến sau này có thể thấy cô, tim của hắn liền bính bính trực nhảy.
Đến lúc đó xem cô nói như thế nào! Đang muốn khởi động xe, điện thoại di động lại vang lên tiếng tin nhắn, hắn cầm lên xem thì thấy tin của Hải Nhạc, hắn vừa nhớ tới cô, cô liền gửi tin nhắn tới! “Tạ thiếu, cảm ơn anh đã đón tôi ở Đài Bắc, tôi bây giờ đang trên đường về nhà rồi. Chuyện hôm nay thật xin lỗi, tôi thấy anh là người tốt, thật lòng hi vọng anh sẽ được hạnh phúc. Tôi cảm thấy Tạ Hải Nhạc đó không thể mang lại cho anh hạnh phúc, cho nên mới nhất thời hồ đồ, là tôi suy đoán lung tung thôi, anh nhất định đừng có để trong lòng a. Bởi vì tôi nghe Nhã Nghiên nói về người chị Trì Hải Hoan của Tạ Hải Nhạc, nghe nói họ dáng dấp rất giống nhau, nhưng mà cô ta lại là cô gái xấu xa khiến cho người ta ghét, sau lại rơi xuống biển. Hải Nhạc hiện tại, ngay cả Tiểu Tĩnh cũng cảm giác được cô ta đã thay đổi rồi, nếu như cô ta có tâm tính lương thiện thì nhất định sẽ không mắng người khác bằng những lời lẽ thô tục như vậy, tôi cũng cảm nhận được, nếu như cô ta lương thiện, sao có thể ở Hải Giác làm khó tôi? Anh cũng biết, tôi là nhà văn, trí tưởng tượng của tôi rất phong phú, cho nên, tôi mới đột nhiên có ý nghĩ rằng, có thể vì hai người bọn họ lớn lên giống nhau, Trì Hải Hoan vì muốn có được anh cho nên mới lợi dụng ngoại hình đóng giả Hải Nhạc, thay mận đổi đào? Thật xin lỗi, tha thứ cho tôi hồ ngôn loạn ngữ cùng suy nghĩ lung tung, đây là bệnh nghề nghiệp của tôi, viết sách quá nhiều, có lúc sẽ đem thực tế cùng tưởng tượng cũng lẫn lộn lại với nhau. Thật xin lỗi, tôi chỉ là cảm thấy Nhã Nghiên thật sự là cô gái tốt, cô ấy đã đợi anh nhiều năm như vậy, tình yêu như vậy, tôi rất đồng cảm với cô ấy, cho nên tôi muốn vì cô ấy mà nói một câu, cô ấy rất đáng giá để anh yêu! Hải Nhạc mà anh yêu đã thay đổi rồi, cô ta không đáng giá để anh yêu! Hãy lựa chọn Nhã Nghiên!”
Tạ Thư Dật nhìn đoạn này tin ngắn, lửa giận ở trong lòng lên cao, cô bé ngu ngốc này, trong lòng của cô ấy rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Cô không muốn thừa nhận chính mình, nhưng lại nói hi vọng hắn có thể hạnh phúc, không muốn hắn và Trì Hải Hoan ở bên nhau, lại còn kín đáo dâng hắn cho Nhã Nghiên? Cái đứa ngốc này, vẫn cứ ngu ngốc như mấy năm trước! Vẫn cứ để cho hắn tức giận! Trước kia, cô vĩ đại đẩy hắn cho Trì Hải Hoan, lần này, cô lại chuẩn bị vĩ đại đẩy hắn cho Hứa Nhã Nghiên rồi ! Trong lòng cô, hắn rốt cuộc là cái gì à? Là một món quà tùy ý có thể dâng tặng cho người khác sao? Nếu như bây giờ cô ở bên cạnh hắn, hắn nhất định sẽ hung hăng mà gõ đầu của cô, gõ cho cô tỉnh ra! Tạ Thư Dật hắn lại là vật phẩm để cô thể hiện sự bao dung, vĩ đại của mình? Cô có thể đem tặng cho Trì Hải Hoan, rồi lại đem tặng cho Hứa Nhã Nghiên? Cái cô ngốc ngu xuẩn này, đúng là ngu hết thuốc chữa mà! Cô có từng nghĩ tới chính mình chưa? Cô đã nghĩ qua chưa? Cô rốt cuộc có biết hay không mình đang làm những gì? Còn có ý đồ ở trước mặt hắn bịt tay trộm chuông, hữu dụng không? Cô xem Tạ Thư Dật là đầu heo à? Tạ Thư Dật hắn có thể để cho cô tùy ý làm loạn sao?
Chẳng qua là, vừa nghĩ tới cô mấy năm này chịu khổ, tức giận trong lòng lại biến thành đau lòng, không phải là cô vì mình biến dạng mà tự ti, cảm thấy hắn không yêu cô nữa chứ? Cho nên mới tình nguyện lựa chọn giấu giếm chân tướng, muốn thành toàn cho hắn và Nhã Nghiên?
Cô thương hắn biết nhường nào, vẫn luôn nhớ thương hắn. Nghĩ đến lần trước khi cô ở Hải giác, có lẽ, lúc ấy cô rất hy vọng có thể nhìn thấy hắn, bỏ công việc của mình chạy đến Hải giác làm người giúp việc, nếu không phải là nhớ hắn, không phải là thương hắn, cô sẽ đến đó làm giúp việc sao? Cô trước kia luôn được cả nhà yêu thương! Cô chạy tới Hải Giác có lẽ chỉ hi vọng hắn có thể nhận ra cô, nhưng mà hắn không nhưng không cảm nhận được cô, mà ngược lại còn hiểu lầm cô muốn quyến rũ hắn, còn nói những lời tổn thương cô, hắn nói dù nữ nhân có đưa tới trước mặt hắn thì hắn cũng sẽ không nhìn trúng loại phụ nữ vừa xấu xí vừa câm như cô, còn nói cô nhớ giữ bổn phận. Ông trời ơi, lúc ấy trong lòng của cô đau khổ nhường nào a! Lòng của cô, khẳng định là bị lời nói của hắn tổn thương đau đến không muốn sống đi, cho nên mới có thể lựa chọn đối mặt với hắn nhưng lại tỏ ra không quen biết nhau! Oh, Tạ Thư Dật, mày thật đáng đánh xuống mười tám Tầng địa ngục! Nhìn xem mày đã làm gì? Mày đã làm gì a?
“Tạ Thư Dật, mày thật khốn kiếp! Mày đúng là khốn kiếp!” Hắn không khỏi hung hăng đánh chính mình một bạt tai. Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối cũng bị hù dọa giật mình.
“Cha nuôi, sao cha lại tự đánh mình a? Là Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối chọc cha tức giận sao?” Tiểu Bảo thận trọng hỏi hắn.
Tạ Thư Dật không khỏi thống khổ quay người ôm Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối, nước mắt không kiềm chế được mà chảy ra.
Hắn đã từng nói sẽ không làm cô buồn, cả đời này sẽ không làm cô tổn thương, nhưng mà hắn lại hết lần này tới lần khác tổn thương cô! Nếu như ban đầu, hắn nhất quyết không để cho cô tới gần Trì Hải Hoan, thì bây giờ cô sẽ không trở thành bộ dạng này, Tạ Thư Dật hắn cũng có trách nhiệm. Nhưng mà, người bịt hủy dung là cô, hắn đã không thể nhận ra cô, ngược lại còn nói ra những lời thương tổn, gây cho cô vết thương chí mạng! Nhạc Nhạc, là anh sai! Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Thật sự xin lỗi! Anh không cố ý, anh không biết đó là em, anh không biết là em!
Trong lòng Tạ Thư Dật không ngừng la lên.
Tạ Thư Dật hắn phải làm thế nào mới có thể hàn gắn lại vết thương trong lòng của Nhạc Nhạc đây? Làm thế nào mới có thể khôi phục lại sự tự tin của cô, để cho cô tin tưởng vào hắn, để cô tin rằng không cần cầu nguyện, hắn vẫn luôn yêu cô như thế?
Hăn phải làm thế nào mới có thể để cô về bên cạnh hắn một lần nữa? Cam tâm tình nguyện trở về bên cạnh hắn?
Đây là một nhiệm vụ gian khó, không, phải là một cuộc chiến gian khó, chỉ cần bất cẩn một chút thôi, lời nói và hành động của hắn có thể lại tổn thương cô, Nhạc Nhạc bây giờ rất nhạy cảm, chán nản vô hạn. Nhưng mà, hắn sẽ cố gắng làm được, để cho cô nhớ lại tình yêu mà trước kia hắn dành cho cô, bởi vì, bây giờ hắn chỉ có yêu cô gấp bội chứ không có thuyên giảm! Hai người bọn họ đều đã chết một lần, bởi vì đã chết qua một lần, mới càng yêu gấp bội, càng quý trọng tình yêu này gấp bội, không thể nào dễ dàng từ bỏ được! Tóm lại, cô là Nhạc Nhạc độc nhất vô nhị trên đời! Nhạc Nhạc chỉ thuộc về hắn! Tình yêu của cô với hắn, giống như Vân Đóa nở rộ trắng noãn, tình yêu của hắn dành cho cô cũng như thế! Cũng là như thế! Hắn sẽ làm cô biết, sẽ làm cô biết, hắn không ngại cô xấu xí, không ngại cô câm, bất kể cô như thế nào, hắn không sợ cô vừa xấu xí vừa bị câm, hắn chỉ biết là hắn yêu cô, hắn yêu không phải là bề ngoài của cô, không phải là thân thể của cô, hắn yêu chính là tâm hồn của cô, hắn có thể chạm được linh hồn của cô, mà cũng chỉ có cô mới có thể chạm được hắn! Hắn chỉ muốn cô, cô chỉ muốn hắn!
“Cha nuôi, cha làm sao vậy? Cha khóc sao? Đừng khóc, mẹ nói phải mạnh mẽ, người tài giỏi mạnh mẽ sẽ không bị khó khăn làm cho gục ngã, cha đừng khóc mà!”Tiểu Bối hiểu rõ nói lời an ủi, thay hắn lau nước mắt trên mặt.
“Đúng vậy, mẹ các con nói rất đúng, phải mạnh mẽ, người tài giỏi mạnh mẽ sẽ không bị khó khăn làm cho gục ngã, cha hi vọng chúng ta cũng mạnh mẽ. Tiểu Bảo Tiểu Bối, mẹ các con thật vĩ đại, cha yêu cô ấy! Cha thật sự rất yêu cô ấy!” Tạ Thư Dật động tình nói với hai đứa bé.
“Cha nuôi ! Cha nói thật sao? Cha nói cha yêu mẹ con? Cha yêu mẹ? có thật không?” Tiểu Bảo vui mừng trợn to hai mắt.
“Đúng vậy, cha yêu mẹ con, mẹ con cũng yêu cha. Cho nên, Tiểu Bảo, con phải giúp cha một chuyện, cha rất muốn cùng mẹ các con ở chung một chỗ, con phải giúp cha theo đuổi mẹ con, cha muốn kết hôn với mẹ con, cha muốn làm cha ruột của các con!”Tạ Thư Dật thâm tình nói với hai đứa bé.
Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối cũng chấn kinh nhìn hắn, Tiểu Bảo đột nhiên ôm Tạ Thư Dật khóc rống lên, “ ô ô ô, ô ô ô, cha nuôi , con rất vui vẻ, thật sự rất vui vẻ, con rất muốn cha làm cha ruột của con, con nằm mơ cũng muốn điều này, như vậy, những bạn xấu xa kia cũng sẽ không nói Tiểu Bảo Tiểu Bối là đồ con hoang nữa! Nhưng mà cha không sợ hãi mẹ con xấu xí sao? Cha không sợ mẹ con bị câm sao? Rất nhiều người nói mẹ xấu xí, cha nguyện ý cùng với mẹ con kết hôn, làm cha ruột của con sao? Là thật sao? Con và Tiểu Bối không phải là đang nằm mơ chứ?”
Tiểu Bối cũng khóc: “ Con cũng muốn vậy, con cũng muốn vậy, nếu như cha nuôi cùng mẹ kết hôn, mấy đứa trẻ xấu cũng sẽ không nói là mẹ Tiểu Bối xấu xí không ai muốn nữa, cũng sẽ không có ai nói Tiểu Bảo Tiểu Bối là đồ con hoang nữa!”
Tạ Thư Dật nghĩ đến thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối, một đám trẻ làng chài đang khi dễ hai đứa bé, hắn muốn mở miệng an ủi các con, nhưng mà lời nói lại ứ đọng nơi cổ họng, không tự chủ được mà ngẹn ngào, tim của hắn đau đớn cơ hồ như đang rỉ máu từng giọt. Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối đáng thương của hắn, đáng lẽ ra phải là Tiểu hoàng tử và Tiểu công chúa được ngàn vạn làn sủng ái, yêu thương, nhưng chỉ vì Hải Nhạc bị hãm hại lưu lạc, lại bị đám người kia nhục mạ là đồ con hoang! Con của hắn, nhỏ tuổi đã phải chịu nhiều cực khổ như vậy!
Hải Nhạc cũng bởi vì chưa cưới sinh con, bị người ta mắng là xấu xí không có ai muốn, ở bên trong lòng của Tạ Thư Dật tức giận đau đớn cơ hồ có loại muốn trả thù những thôn dân trong làng có ý nghĩ đó!
Tạ Thư Dật đau lòng đem hai đứa bé đang oa oa khóc ôm vào lòng, dùng sức nói: “Tiểu Bảo, Tiểu Bối, về sau cha sẽ không để cho bất luận kẻ nào khi dễ các con! Cha cũng tuyệt đối không để cho mẹ các con bị người khác khi dễ! Đám người khi dễ các con, cha sẽ khiến cho bọn chúng không có được kết cục tốt đẹp! Tin tưởng cha, tin tưởng cha!
“Ô . . . . . . Chúng con tin tưởng cha,Tiểu Bảo thật sự rất vui vẻ, rất vui a!” Tiểu Bảo khóc nói.
Thằng bé thật sự rất vui, rất rất vui mừng, có cha nuôi thật tốt quá, dáng dấp cha đẹp trai như vậy, còn đẹp hơn cả chú minh tinh, thế nhưng lại thương mẹ của nó, mặc dù trong lòng của nó và Tiểu Bối, mẹ là người tốt nhất trên đời, nhưng những người khác sẽ không cho là như vậy. Người khác chỉ biết là mẹ rất xấu, không thấy được mẹ là người mẹ tốt, mà cha nuôi không giống người khác, cha thế nhưng muốn cùng mẹ kết hôn, muốn làm cha ruột của nó!
“ Cha nuôi , chúng con sẽ giúp cha, giúp cha theo đuổi mẹ của chúng con!” Tiểu Bảo lau nước mắt nói.
Tạ Thư Dật kích động hôn Tiểu Bảo: “ Tiểu Bảo thật ngoan, cha hiểu rõ con nhất, các con hãy tạo ra cơ hội để cha và mẹ các con ở bên nhau a, như vậy cha mới có thể theo đuổi mẹ con được. Nhớ a, đây cũng là bí mật của chúng ta, chúng ta phải len lén tiến hành chuyện này, không thể để cho mẹ biết a, chúng ta móc tay hứa nhé, vì mong muốn chúng ta sớm trở thành người một nhà mà cố gắng! “Vâng! Vâng!” Hai tiểu tử liên tục không ngừng cùng Tạ Thư Dật móc tay hứa hẹn.