Chương 218: Lên Kế Hoạch
Trì Hải Hoan tuyệt vọng ngã ngồi trên ghế, cô thật sự điên mất rồi, mới có thể nói ra những lời đó!
Hiện tại, ngay cả cây dù bảo vệ cuối cùng cũng vứt bỏ cô đi rồi, còn nói người chết đi sao lại là Nhạc Nhạc, tại sao không phải là cô!
Tâm của mẹ, thật sự ác độc! Bà ấy thế nhưng lại mong chờ người chết là cô!
Trì Hải Hoan không khỏi phát điên đem cà phê trên bàn quét sạch xuống đất.
“Các người cũng chết hết đi! Chết hết đi! Kẻ đáng chết, là các người! Là các người!” Trì Hải Hoan tức giận gào to lên.
Trì Hải Hoan gào lên, phá vỡ đi sự yên tĩnh trong phòng trà, những người ngồi gần đó không khỏi kinh ngạc, ghé mắt nhìn cô. Trì Hải Hoan không khỏi nhìn xung quanh một lượt, tức giận trợn trừng mắt nhìn những vị khách kia: “ Nhìn cái gì mà nhìn? Có cái gì hay mà nhìn? Chưa từng thấy qua phụ lên cơn tức giận sao?”
Trì Hải Hoan hận hận đập 2 tờ giấy lên bàn, giận dữ rời đi.
Đáng chết! Các người đều đáng chết! Trong lòng Trì Hải Hoan không ngừng mắng.
Nhất là Tạ Hải Nhạc! Càng đáng chết hơn! Cô chán nghe cái tên này rồi! Thư Dật nói cô so ra đều thua kém Tạ Hải Nhạc!
Ngay cả mẹ cũng nói người chết tại sao không phải là cô, tại sao lại là Nhạc Nhạc!
Cô hận! Cô hận cái tên này! Cô càng hận người này hơn!
Nếu như không có Tạ Hải Nhạc, chỉ có Trì Hải Hoan, thì tất cả đều thuộc về cô, thuộc về Trì Hải Hoan cô mà thôi!
“ Tạ Hải Nhạc! Mày đáng chết! Mày đáng chết! Có mày thì không có tao! Có tao, thì không có mày!” Trong mắt Trì Hải Hoan lộ vẻ ác độc ghê người!
“Tạ Thư Dật! Tôi đã nói sẽ khiến cho anh phải hối hận! Trên miệng anh lúc nào cũng nói sẽ không tha cho tôi! Được! Không tha cho tôi! Vậy thì tôi cũng không cần phải tha cho anh! Không cần phải tha cho Tạ Hải Nhạc nữa!”
“Các người đều nói nó tốt, tôi xấu xa! Được, vậy thì tôi đành phải xấu xa, để cho Tạ Hải Nhạc mà các người yêu nhất biến mất vĩnh viễn! Lần này, tôi sẽ khiến nó thật sự biến mất, để cho các người vĩnh viễn không bao giờ gặp lại nó!”
Trì Hải Hoan buồn rười rượi nở nụ cười.
Tạ Hải Nhạc, giờ tử của mày đến rồi! Chung quy lại, thì mày vẫn phải chết ở trong tay tao! Không, mày là do Tạ Thư Dật nên mới chết ở trong tay tao a! Muốn trách, thì trách Tạ Thư Dật, không nên tới trách tao! Đây là do hắn ép tao làm!
Trì Hải Hoan lầm bầm lầu bầu nói.
Nghĩ tới việc Tạ Hải Nhạc sẽ chết ở trong tay của mình, Trì Hải Hoan đột nhiên cảm thấy rất sung sướng, nếu như Tạ Hải Nhạc không còn nữa, thì cô cũng không cần phải sống với cái bóng Tạ Hải Nhạc nữa! Cô cũng được giải thoát rồi!
Tạ Hải Nhạc, mày sẽ phải giải thoát! Mày giải thoát, thì tao mới có thể giải thoát! Mày không cần phải tiếp tục cuộc sống đau khổ trên đời như vậy! Mày phải sống cuộc sống chịu uất ức suốt bao năm qua, mà cũng không có dũng khí thừa nhận mình chính là Hải Nhạc! Mày có nhà mà không dám về! Người mày yêu đang ở trước mặt, mày không dám yêu! Cha mẹ mày đứng ngay ở trước mặt, mà mày cũng không dám nhận! Mày lại có thể sống cuộc sống nhục nhã như vậy? Nếu là tao, tao đã sớm tự sát rồi! Hay là mày sợ chết? Vậy thì để cho tao tới thành toàn cho mày, giúp mày chết một cách thanh thản! Mày nên cảm ơn tao một tiếng đấy!” Trì Hải Hoan không khỏi cười lên ha hả.
Trì Hải Hoan nhớ Tạ Thư Dật từng nói qua, Tạ Hải Nhạc cùng tên sát thủ kia đang điều trị ở bệnh viện Nhân Ái, Tạ Hải Nhạc thì cô không sợ, bởi vì nó bị câm, hơn nữa nó cũng không biết ai muốn giết mình! Chẳng qua là, cô sợ qua lần này, nó sẽ nói ra thân phận Tạ Hải Nhạc của mình! Đến lúc đó cô thật sự không thể nào yên ổn mà sống trên đời này nữa!
Mà tên sát thủ kia, chỉ sợ hắn sẽ có ngày tỉnh lại, mặc dù cô dùng số điện thoại khác cùng hắn tiến hành giao dịch, nhưng mà nếu hắn nói ra số điện thoại đó, cảnh sát vẫn có thể lần theo dấu vết mà tìm ra được cô!
Đây là điều khiến cho Trì Hải Hoan lo lắng! Cô không thể để cho cảnh sát tìm được cô!
Trước phải thủ tiêu tên sát thủ này! Sau đó, là giết chết Tạ Hải Nhạc!
Tạ Hải Nhạc thì tương đối dễ gặp, chỉ cần nói cô là bạn của Tạ Hải Nhạc, tới đây thăm nó, thì có thể dễ dàng biết nó đang nằm ở phòng nào, nhưng phiền toái là cô không biết tên thật của tên sát thủ kia, phải tìm hắn thế nào? Trong lòng Trì Hải Hoan không ngừng suy nghĩ.
Chắc chắn sẽ có biện pháp! Chắc chắn sẽ có biện pháp tìm được hắn!
Đến chiều tối, Trì Hải Hoan rốt cuộc cũng nghĩ ra cách, bắt xe đi đến bệnh viện Nhân Ái.
Trì Hải Hoan vụng về đi tới bàn tiếp tân, lấy ra một tờ giấy giả mạo, nói với nhân viên trực bàn: “Tôi là ký giả của báo ***, tôi được tin tức độc quyền là ngày 7 tháng 10 ở bệnh viện của các vị có một kẻ là nghi phạm bắt cóc bị trúng đạn, tôi muốn tìm hiểu rõ sự việc này.”
Tiếp tân nghi ngờ nhìn cô: “Tin tức của cô thật đúng là nhanh a, là người của bệnh viện chúng tôi tiết lộ sao?”
Trì Hải Hoan mở túi ra, lấy ra một tập hồ sơ bệnh án, đẩy tới trước mặt cô gái kia: “ Một chút lòng thành, cầm lấy đi mua bộ mỹ phẩm nhé, cô chỉ cần tiết lộ cho tôi biết căn phòng mà hắn đang nằm là được rồi, tôi muốn đi phỏng vấn một chút.”
Cô gái do dự một chút, sau đó cầm lấy tập hồ sơ kia, nói: Để tôi kiểm tra một chút, cô xác định là ngày đó sao?”
“Tôi xác định!” Trì Hải Hoan khẳng định gật đầu một cái, chính là ngày đó, sau ngày hôm đó, Tạ Thư Dật mới về nhà, cô cũng chính là nghe Tạ Thư Dật nói đến chuyện này.
Cô tiếp tân nhanh chóng kiểm tra, sau đó ngẩng đầu lên nói với Trì Hải Hoan:
“ Bệnh nhân bị trúng đạn này nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt 706.”
Trì Hải Hoan nhất thời lúm đồng tiền nở rộ như hoa: Vậy cô có thể kiểm tra giúp tôi một chút, xem cô gái tên Phương Viễn Chi nằm ở phòng bệnh nào không? Nghe nói người bị bắt cóc là cô ấy, tôi muốn đi phỏng vấn cô ấy một chút!”
Cô gái lại cúi đầu gõ mấy chữ, sau đó nói với Trì Hải Hoan, nói: “Cô ấy ở phòng chăm sóc đặc biệt 829.”
Trì Hải Hoan nghe được, trong lòng đều ghi nhớ hết rồi, sau đó gật đầu cảm tạ cô gái, rồi vô thang máy đi lên phòng bệnh 706.
Nếu như lời Tạ Thư Dật nói là thật, đã có cảnh sát tham gia, chỉ sợ cũng rất khó khăn nếu muốn tới gần phòng bệnh đó!
Trì Hải Hoan đứng ở khúc cua, nhìn cửa phòng bệnh 706, quả thật ngoài cửa có hai người đàn ông vừa hút thuốc lá vừa trò chuyện, trong lòng không khỏi bất an, có người bảo vệ, thì động thủ thế nào đây?
Bất quá, Trì Hải Hoan hôm nay cũng chỉ là đến thăm dò mà thôi, nếu cô tối nay mới tới hỏi, mà hai người này lập tức chết đi, một cách tự nhiên mọi hoài nghi sẽ dồn lên người cô, cô nhất định phải cẩn thận một chút!
Trì Hải Hoan giả bộ tựa như đi ngang qua phòng bệnh 706, hai người đàn ông kia vẫn trò chuyện vui vẻ, căn bản cũng không hề đề phòng để ý cô. Trì Hải Hoan đi từ từ, đến khúc cua, cô lại tấp vào, ghé đầu nhìn về phía bên kia. Lúc này, có một nữ y tá mang khẩu trang đang đẩy xe thuốc đến phòng bệnh 706, cô ta nhìn hai người đàn ông kia gật đầu một cái, mà hai người đàn ông này cũng gật đầu với cô ta, sau đó mở cửa cho cô y tá tiến vào.
Trì Hải Hoan như được thức tỉnh, xem ra, muốn vào được phòng bệnh, thì chỉ có y tá hoặc bác sĩ mà thôi!
Cô lặng lẽ đứng ở nơi đó, canh thời gian, xem bao lâu thì cô y tá đó mới đi ra ngoài.
Ước chừng khoảng mười lăm phút, y tá lại đẩy xe ra rồi đi khỏi đó.
Trong lòng Trì Hải Hoan lại có tính toán.
Trì Hải Hoan lại đi thang máy đến lầu 8, phòng bệnh của Tạ Hải Nhạc là 829, có thể ở trước phòng bệnh của nó cũng có người canh gác, nhưng khi đến gần phòng 829, Trì Hải Hoan quan sát lại không thấy ai đứng ở ngoài cả, rốt cuộc chuyện này là sao?
Chẳng lẽ cảnh sát không có đem Tạ Hải Nhạc vào danh sách đối tượng cần bảo vệ? Phải biết người bị bắt cóc chính là nó nha!
Trong lòng Trì Hải Hoan nổi lên một tia nghi ngờ, lúc này, phía bên kia có một người đàn ông cầm tờ báo đi tới, vừa đi vừa nhìn tờ báo, hắn đi đến hàng ghế cách phòng 829 không xa, ngồi xuống, tiếp tục cúi đầu nhìn tờ báo trong tay.
Trì Hải Hoan kiên nhẫn theo dõi tình hình, chỉ thấy hắn vẫn luôn nhìn tờ báo trong tay, đầu cũng không ngẩng lên. Không bao lâu, có một y tá đi đến phòng bệnh 829, hắn cũng chỉ gật đầu một cái, rồi lại tiếp tục đọc báo.
Trong lòng Trì Hải Hoan không khỏi nở nụ cười lạnh.
Rất tốt! Cô biết mình phải làm sao rồi!
Khi ra tới sảnh lớn phía trước, Trì Hải Hoan cố ý chạy đến trước mặt cô tiếp tân, cười cười nói: “Phỏng vấn bị cự tuyệt rồi, nhưng tôi vẫn muốn cảm tạ cô đã giúp.”
“A, xem ra tôi cũng không giúp được gì cho cô!” Cô tiếp tân có chút ngượng ngùng cười cười.
“Không có sao, chỉ là có chút tiếc nuối, tôi đi đây, cám ơn cô!” Trì Hải Hoan cười cười phất tay với cô tiếp tân, sau đó rời khỏi bệnh viện.
Ngày thứ hai, Trì Hải Hoan lại đổi kiểu tóc, y phục, đeo mắt kính lên, tiếp tục đi đến bệnh viện, len lén quan sát phòng 706 cả ngày, cô phát hiện ngoài thời gian cô y tá kia đi vào thì buổi tối cũng là thời cơ tốt để ra tay, buổi tối hai người kia đều ra ban công đứng hóng mát, căn bản cũng không hề trông nom cái gì!
Ngày thứ ba, Trì Hải Hoan lại đi đến phòng bệnh 829, phát hiện quy luật cũng không khác phòng bệnh 706 là bao. Đã vậy, cô biết mình nên làm sao rồi!