Hôm sau, điều Hải Nhạc không nghĩ tới là, Trì Hải Hoan thế nhưng nhận lỗi với cô, nói mình không nên giận dỗi mà nói ra mấy lời kia, càng thêm không nên đánh cô, muốn mời cô ăn cơm đền tội.
Hải Nhạc trong lòng nghi ngờ, chị hai là đang hát tuồng nào à?
“Nhạc Nhạc, thật xin lỗi, chị lúc ấy thật chỉ là bởi vì quá mức tức giận, chị xin lỗi, tối nay chị mời em ăn cơm tạ tội, em cũng không cần từ chối chị” Trì Hải Hoan nói với cô.
Hải Nhạc có chút do dự, ba đang nằm viện, trong công ty trùng hợp lại xảy ra chuyện, làm người ta bị thươn, Tạ Thư Dật thay mặt ba đi xử lý, một ngày hay hai ngày cũng chưa về .
“Nhạc Nhạc, chẳng lẽ, em không muốn tha thứ cho chị sao? Chị là thành tâm thành ý, chúng ta hãy bỏ chuyện Thư Dật qua một bên mà nghĩ đến tình chị em được không, trong 1 tháng này, em cũng cho chị cơ hội đến gần Thư Dật, chị thật sự rất cảm kích a. Là thật, chúng ta vừa ăn cũng tốt cùng nhau hàn huyên một chút, đã lâu rồi chị còn chưa có mời em ăn cơm. Chỉ tại Tạ Thư Dật luôn có ở đây, chị làm gì còn cơ hội? Nhạc Nhạc, đi đi, nếu là giữa chúng ta còn có cái gì thì nói rõ là được, chúng ta lại là chị em tốt.”. Trì hải vui mừng nói.
“ Được rồi, em đi.” Hải Nhạc nói.
Nếu chị cô đã thành tâm đối với cô thì cô cũng không nên từ chối.Trì Hải Hoan thực sự rất kì lạ, lại còn đối với Hải Nhạc rất ân cần, chọn món ăn cho cô, lại còn lôi kéo cô tán gẫu này tán gẫu kia, so với trước kia tựa như một người khác vậy. Trời sinh voi sinh cỏ, có ăn thì ăn, Hải Nhạc cũng không sợ cô ta giở trò gì, ăn lẩu, vả lại hiện tại đang ở bên ngoài, chị có thể làm trò gì chứ?
Hải Nhạc đang ăn được cao hứng thì Trì Hải Hoan đột nhiên nói: “ Anh chàng kia dáng dấp rất đẹp trai nha”
“Ai?” Hải Nhạc không khỏi hồ nghi ngẩng đầu lên nhìn quanh.
“ Đó, chính là anh ta.” Hải Hoan dùng chiếc đũa chỉ đến người đàn ông kia.
Hải Nhạc chỉ nhìn được một bên mặt có chút quen quen, nghĩ lại thì ra cái người đẹp trai mà chị nói lại chính là Thích Hán Lương.
Nhà hàng này không đặt bình phong bao kín mà là dùng bình phong rời xa cách, bên trong có thể nhìn ra bên ngoài, mà bên ngoài cũng vậy có thể nhìn rõ bên trong.
Không nghĩ tới Thích Hán Lương xuất hiện ở nhà hàng này, nhưng mà cách xa như vậy Hải Nhạc cũng không muốn đến chào hỏi, không ngờ Thích Hán Lương lại hướng bên này đi tới, hắn đảo mắt một cái liền nhìn ra cô đang ngồi đó, đưa tay hướng cô chào hỏi : “ Hải Nhạc sao em lại ở đây?”
Hải Nhạc nhanh lên đứng lên, cười nói: “ Thầy Thích, em cùng chị gái đến đây ăn lẩu, anh có muốn ngồi cùng hay khôngo sư, có muốn hay không cùng nhau?
Trì Hải Hoan cười cười đứng lên nói: “ Ra đây chính là thầy Thích mà em đã nói sao?”
Thích Hán Lương cười cười: “Đúng, tôi là Thích Hán Lương, giáo viên của Hải Nhạc, không nghĩ tới em ấy lại có một người chị sinh đôi, thật là cho một cặp chị em xinh đẹp, để cho tôi mở rộng tầm mắt, ha ha” “ A, hiểu, tôi hiểu.” Trì Hải Hoan liên tiếp gật đầu, nở nụ cười, “ Thầy Thích thật biết nói chuyện,thầy là đang khích lệ Hải Nhạc, hay là đang khích lệ em đây? Bất kể khích lệ người nào, nghe chính là thoải mái a.”
“Các cậu đi đi, tôi đi trước có chút chuyện.” Thích Hán Lương hướng người quen của mình nói
“ Thầy và các em cùng nhau ăn.” Thích Hán Lương mỉm cười đối với hai cô gái nhỏ nói.
“Tốt tốt, hoan nghênh vô cùng.” Hải Nhạc cười nói.
Hải Nhạc không nghĩ đến lại đụng phải thầy giáo của mình ở đây, hắn lại còn đồng ý cùng họ ngồi ăn lẩu. Ba người tán gẫu rất vui vẻ, Thích Hán Lương hướng hai cô gái nhỏ kể chuyện mà hắn đã gặp phải khi còn ở nước ngoài, chọc cho họ vui vẻ cười to.
Đang cười nói, Hải Nhạc điện thoại vang lên, vừa nhìn, là Thư Dật gọi tới.
“ Em xin phép ra ngoài nghe điện thoại.” Hải Nhạc đứng lên xin lỗi, chạy ra ngoài nghe điện thoại.
“Em đang ở đâu? Ở nhà sao? Có nhớ tôi không?” Tạ Thư Dật thanh âm có chút mệt mỏi hỏi. “Em đang ở bên ngoài ăn cơm, là chị mời”. Hải Nhạc nói.
“Cái gì? Cô ta mời em ăn cơm, không phải Hồng Môn Yến chứ? Em phải cẩn thận, có quỷ mới biết cô ta chơi bài gì.” Tạ Thư Dật có chút nóng nảy.
******************
(1)Hồng Môn Yến : sự kiện quan trọng diễn ra năm 206 TCN tại Hồng Môn, với sự tham gia của Lưu Bang và Hạng Vũ. Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.
*********************
“Không đâu, chị ấy là thành tâm mời em ăn cơm, trong lòng chính là hối hận cho nên mời em ăn cơm bồi tội, anh không cần lo, chị ấy có thể chơi trò gì chứ, không cần nhớ nhiều, em sẽ không có chuyện gì…” Hải Nhạc nhẹ nhàng nói.“chúng em cơm nước xong sẽ về nhà… anh hãy yên tâm đi.” “Ừ, em phải cẩn thận chút!” Tạ Thư Dật thiên đinh vạn chúc.
“Em biết rồi, anh yên tâm, nhớ giữ gìn sức khỏe đó…” Hải Nhạc lưu luyến không rời cúp điện thoại.
Trở lại phòng ăn, chỉ thấy Trì Hải Hoan cười đến nghiêng ngả, mà Thích Hán Lương cũng nở nụ cười.Trì Hải Hoan hướng Thích Hán Lương nói: “Em thật không có nghĩ đến thầy cũng thật hài hước, cứ luôn cho rằng thầy Thích là người nghiêm túc, thật hâm mộ Nhạc Nhạc có người thầy như vậy, nếu thầy là thầy giáo của em thì thật là tốt” Trì Hải Hoan bật cười, lau nước mắt nói.Thích Hán Lương nghe xong cũng chỉ mỉm cười.
“Thầy là người rất hài hước, thầy ấy là khóa trên rất được lòng mọi người.” Hải Nhạc nói.
“ Thầy Thích, thầy đã có bạn gái chưa a?” Trì Hải Hoan tinh nghịch hỏi.
Thích Hán Lương lắc đầu một cái: “ Một người cô đơn, không có ai muốn a.”
“ Không thể nào?” Hải Nhạc giật mình hỏi.
“Có cái gì không thể? Người nào quy định thầy phải có bạn gái a?” Thích Hán Lương nhìn cô một cái.
“ Ách, em chỉ là cảm thấy có chút khó tin a, thầy là người rất ưu tú a” Hải Nhạc lắp bắp mà nói.
“Này, thầy Thích, thầy không có bạn gái, em không có bạn trai, thầy thấy em thế nào, đủ tư cách làm bạn gái thầy chứ?”Trì Hải Hoan đừa giỡn nói.
“Ha ha,em thật là thích nói giỡn.” Thích Hán Lương có chút xấu hổ.
“Cái này thì có cái gì không thể hay sao? Em cũng không phải là học sinh của thầy, ở Nhật Bản, dù là học sinh và thầy giáo,nhưng lại là một cặp đôi hoàn mĩ a.” Trì Hải Hoan chép miệng.
Thích Hán Lương cười cười nói: “ Nhưng mà đây không phải là ở Nhật Bản.”
Hải Nhạc lẳng lặng nhìn Thích Hán Lương, rồi lại nhìn ngắm chị mình, trong mắt lóe lên một tia sáng, mặt không biến sắc cúi đầu.
Có phải chị thích thầy Thích không? Chị đã không còn thích Thư Dật rồi sao? Nhìn chị cùng thầy Thích tán gẫu vui vẻ như vậy, xem ra là rất hứng thú. Nói vậy nếu như cô thuận nước đẩy thuyền cho họ, lúc đó không chừng chị sẽ quên đi Thư Dật mà từ đó thích thầy giáo?
Trong lòng cô xuất hiện ý tưởng này mà trở nên vui vẻ.