Ác Ma Ca Ca

Chương 67: Chương 67: Sự Trừng Phạt Của Thượng Đế




Hắn, tổn thương cô nghiêm trọng đến như vậy sao? Nghiêm trọng đến mức cô khát vọng có một thằng con trai khác tới yêu cô thương cô? Thậm chí, muốn thằng con trai kia giúp cô thoát khỏi đau xót hắn đem lại?

Tim của hắn, vỡ nát đầy đất. Tim, hắn không kịp thu nhặt, để cho nó đau đớn nát trên mặt đất, điều hắn suy nghĩ là, từng ấy năm cho tới nay, rốt cuộc hắn đã bỏ lỡ cái gì?

Suy cho cùng từ bao giờ, từ khi nào thì hắn bắt đầu từ từ thầm gạt bỏ ý muốn bắt nạt cô? Thầm mong có thể thấy cô tươi cười? Thậm chí đến mức chỉ cần cô lộ ra nét mặt tươi cười trước mặt hắn, hắn nguyện ý vì cô làm bất cứ chuyện gì?

Khi hắn vì cô mà thay đổi, cô lại nói cho hắn biết, người trong lòng của cô là Hứa Chí Ngạn! Là Hứa Chí Ngạn! “Không!” Tạ Thư Dật đau đớn gầm lên một tiếng. Hắn lập tức ngẩng đầu nhìn Tạ Hải Nhạc đầy hung tợn, Tạ Hải Nhạc hoảng sợ, không tự chủ được lùi về phía sau.

“Không, Tạ Hải Nhạc, mặc kệ trong lòng em thích ai! Tôi sẽ không để cho em tiếp tục thích nó! Cho dù là Hứa Chí Ngạn cũng không được! Em là của tôi! Là của tôi!” Lòng Tạ Hải Nhạc, lập tức chìm xuống đáy nước.

Hắn vẫn cứ như vậy! Hắn vẫn không chịu buông tha cho cô! Cô không khỏi liều mạng lắc đầu: “Không, tôi không phải là của anh, không phải, anh có thể có được cơ thể của tôi, nhưng, anh không thể có được lòng tôi!” Tạ Thư Dật vừa nghe cô nói như thế, giống bị vừa bị nện một phát vào đầu, hắn không khỏi nắm chặt hai đấm tay, hít hơi vào thật mạnh, bằng không, hắn nhất định sẽ vọt tới trước mặt cô, che kín miệng của cô, làm cho cô thu hồi lại lời nói của mình. “Em có biết em đang nói gì không?” Tạ Thư Dật hỏi.

Tạ Hải Nhạc gật đầu: “Tôi biết tôi đang nói cái gì, Tạ Thư Dật, anh có thể cướp đi mọi thứ của tôi, bao gồm cả cơ thể của tôi, nhưng mà, anh không thể đoạt được lòng tôi, lòng tôi, vẫn chỉ có tôi là chúa tể, nó là thứ duy nhất tôi còn lại rồi, tôi sẽ không giao cho anh!” Tạ Thư Dật nhìn cô, hờ hững hỏi: “Lòng của em… dành cho ai? Cho Hứa Chí Ngạn sao?”

Hải Nhạc nhìn thấy ánh mắt của hắn trở nên thật sắc bén thật dữ tợn, cô không tự chủ được lùi tiếp một bước.

“Tóm lại, sẽ không thuộc về anh! Vĩnh viễn cũng sẽ không thuộc về anh! Anh cho tôi sỉ nhục, tôi cũng sẽ vĩnh viễn không thể nào quên!” Hải Nhạc miệng nói tay cũng che ngực mình thật chặt, giống như nếu cô không che, lập tức trái tim của cô cũng sẽ bị hắn đoạt đi mất.

Tạ Thư Dật vừa nghe cô nói như thế, đứng cứng ngắc tại chỗ, không nhúc nhích gì được.

Rõ ràng là cô vẫn đang đứng ở trước mặt hắn, nhưng, hắn lại cảm thấy sao mà xa xôi quá, xa xôi đến mức hắn cảm giác được cả đời tớ cũng không thể nào đến gần cô. Hắn đột nhiên cảm thấy, cô quá tàn nhẫn, tàn nhẫn không cho hắn giữ lại dù chỉ là một tia dư âm. Cô chỉ mới làm như vậy với hắn thôi, hắn đã cảm thấy cô tàn nhẫn, ngẫm lại, mình đã làm gì đối với cô? Nếu cái này gọi là sỉ nhục thì cũng… không có gì quá đáng! Hắn còn có thể nói cái gì đây? Hắn còn có thể nói cái gì đây chứ? Trước kia làm sao mà hắn lại chưa từng nghĩ đến, tim của hắn, cũng sẽ không kiên cố như hắn tưởng, có một ngày, nó sẽ vì cô mà cảm thấy bị tổn thương?! Sẽ vì cô mà đau đớn?

Hắn không dám nhìn cô, nếu còn thấy sự kiên quyết đối với hắn trong mắt cô một lần nữa, hắn không chắc lòng mình sẽ không đau đớn thêm một lần, chút tưởng tượng như vậy, hắn cũng đã không thể chịu nổi rồi, tim của hắn, đã nhói đau như tê liệt. Lực sát thương của cô đối với hắn, trong lúc hắn không để ý, đã to lớn vượt xa sự tưởng tượng của hắn. Trước kia đối xử với cô như vậy, thật sự đã sai sao? Vẫn luôn sai đấy sao? Cho nên, Thượng Đế không chịu được, bắt đầu trừng phạt hắn! Biện pháp trừng phạt hắn chính là: Bất tri bất giác, hắn đã yêu cô gái thường bị hắn bắt nạt bị hắn lăng nhục này, lại khiến cho cô bé này yêu thương người khác! Hơn nữa, khiến cho trái tim cô kia, vĩnh viễn thuộc về người khác, sẽ không bao giờ thuộc về hắn! “Không! Không! Không!” Tạ Thư Dật sợ hãi mở bừng mắt, hắn không thể chấp nhận và tiêu hóa cái ý tưởng mới vừa xuất hiện trong đầu. Không! Không! Làm sao hắn có thể yêu cô? Làm sao có thể? Không có khả năng! Cô nói rất đúng, từ nhỏ, hắn đã rất căm ghét cô, hận thù cô, không ghét cô, làm sao hắn có thể trêu cợt cô, bắt nạt cô chứ? Từ bao giờ, căm ghét đối với cô, hận thù đối với cô, trong khi hắn không để ý, chuyển hóa thành tình yêu?

Vớ vẩn, đúng là quá hoang đường! Không có khả năng! Hắn không có yêu cô! Không có! Hắn có thể bị cô chọc tức giận hồ đồ, mới có thể cho là tớ đã yêu cô! Không, hắn thật sự không có yêu cô! Không có! Làm sao hắn có thể yêu một con nhóc ngu ngốc tớ đã căm ghét căm hận từ nhỏ chứ?

Tạ Thư Dật cự tuyệt chấp nhận ý nghĩ này, hắn lảo đảo xoay người, gần như có chút chênh vênh chới với đến cạnh cửa, sau đó mở cửa, đi ra ngoài, thậm chí cũng quên mất lễ nghi quý tộc cơ bản nhất của hắn: thuận tay nhẹ nhàng đóng cửa lại. Hải Nhạc không ngờ Tạ Thư Dật không hề nói gì cứ vậy mà dong, có phải trong lòng hắn đã âm thầm chấp nhận rằng trái tim cô đã không còn thuộc về hắn nữa?

Cửa bị mở ra, đột nhiên thốc vào một trận gió lạnh, Hải Nhạc ngơ ngác đứng ở trong phòng, nhịn không được rùng mình một cái.

Cô lắc đầu, mặc kể, dù thế nào cũng là con cá nằm trên thớt của hắn, vì sao không để cho mình sống cho có tự tôn một chút? Cho dù cô phản kháng hắn không được, cô cũng muốn cho hắn biết, cô hận hắn, hận hắn áp bức cô, chiếm đoạt cô như vậy. Hải Nhạc từ từ đi tới, nhẹ nhàng đóng cửa lại, mới đóng cửa không bao lâu, đã có người tới gõ cửa.

“Nhạc Nhạc, mở cửa, mở cửa, chị đã về rồi, chị mang đồ ăn vặt về cho em nè.” Là Hải Hoan.

Hải Nhạc mở cửa, Hải Hoan vui vẻ đứng ở trước mặt cô, giơ giơ túi giấy trong tay.

“Chị hai, là hạt dẻ rang đường, chị còn nhớ trước đây em thích ăn hạt dẻ rang đường nhất a?” Hải Nhạc vừa mừng vừa sợ đưa tay nhận lấy, vội vàng mở túi giấy ra, bóc một hạt dẻ cho vào miệng.

“Ăn ngon quá a, chị hai, chúng ta ăn chung đi.” Hải Nhạc bóc một hạt nữa, đưa tới bên miệng Hải Hoan.

Hai người cùng nhau ngồi xuống giường, ăn hạt dẻ nóng hổi.

“Chị hai, sinh nhật cậu học chị có vui không?” Hải Nhạc hỏi.

“Có cái gì mà vui, hôm nay chị đi, cũng chỉ là đi thị uy thôi, ai kêu trước kia bọn nó không để chị vào mắt.” Hải Hoan bĩu môi.

“Thị uy gì a?” Hải Nhạc có hơi khó hiểu.

Hải Hoan có chút dương dương đắc ý nói: “Trước kia tiệc tùng loại này, mấy con nhỏ đó chưa bao giờ gọi chị, nhất là con nhỏ sinh nhật hôm nay nè, trước kia nó còn xem thường chị, giờ, biết chị vào Tạ gia, đến trường lại có xe đưa đón đặc biệt, người người đều tới nịnh bợ chị, váy chị hôm nay này, cùng phi cái này chồn bạc áo lông áo khoác gia, đều đè nổi bật của ả xuống hết, làm cho chị hả dạ còn ở phía sau kìa, bạn trai của nó, sau đó lại mời chị khiêu vũ, còn nói với chị, kỳ thật người trong lòng hắn vẫn là chị nữa cơ, sau đó chị liền nói với hắn, nếu thật sự thích chị, thì phải nói ra với bạn gái hắn ngay trên tiệc sinh nhật, nói người trong lòng hắn là chị, không phải là ả, sau đó phải đi theo chị rời khỏi sinh nhật của ả. Em biết không, cái ngốc kia dưa, thật sự nói với bạn gái hắn, cũng thật sự đi theo chị rời khỏi tiệc sinh nhật của con nhỏ đó! Ha ha ha, thật sự hả giận, rất hả dạ luôn! Rốt cuộc chị cũng có thể nhả ra một ngụm ác khí nhiều năm! Loại cảm giác này thật sự rất sung sướng, rất sung sướng a! Nếu em ở đó thì tốt, em có thể nhìn thấy cảm tượng phấn khích ngay lúc đó, ả đau khổ cầu xin bạn trai ả ở lại, nhưng, bạn trai ả kéo mở tay ả ra, không chút lựa chọn đi theo chị rời khỏi sinh nhật. Em biết không, ả ta khóc đến té xỉu trên mặt đất a! Ha ha ha…”

Hải Nhạc nghe xong lập tức cả kinh, cô cà lăm hỏi: “Chị… chị… chị làm như vậy… vậy… chị thích thằng con trai đó à?”

“Stop!” Hải Hoan chẳng thèm ngó tới, “Cho dù trước kia chị có một chút hảo cảm với hắn đi chăng nữa, nhưng bây giờ, làm sao hắn có thể xứng đôi với chị chứ? Chị làm gì có khả năng thích hắn a? Chị chỉ lợi dụng hắn một phen, đi đả kích cái con nhỏ trước đây làm cho chị nan kham mà thôi!”

Hải Nhạc không khỏi nhíu mày: “Chị, chị không thích cậu ta, chị làm như vậy, hình như… hình như không tốt lắm?”

Hải Hoan liếc Hải Nhạc một cái, nói : “Có cái gì không tốt ? Người từng bắt nạt chị, để chị bắt được cơ hội, sẽ trả thù lại gấp bội cho xem, chị muốn làm cho mấy con nhỏ đó nhìn thấy, Trì Hải Hoan chị cũng không phải là người để cho người khác bắt nạt! Chị biết con nhỏ đó quan tâm nhất là bạn trai của ả, chị nhất định phải giành lấy thứ ả quan tâm nhất, như vậy mới có thể cho ả đả kích lớn nhất!”

Hải Nhạc nghe cô nói một cách đương nhiên như vậy, kinh ngạc đến mức ngay cả hạt dẻ trong miệng cũng quên nhai nuốt.

Chị hai, chị hai lớn lên, với chị hai trước đây khác biệt nhiều lắm. “Vậy… thằng con trai chị giành lấy kia chị muốn làm sao bây giờ?” Cô lo lắng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.