Lâm Viễn vừa nghe Hạ Vũ Thiên định bạo ngược mình, trong đầu liền loé lên ý nghĩ – thề phải bảo toàn trinh tiết! Sau đó vì ý nghĩ mắc ói này mà 囧, mắt thấy cửa thành sắp sửa thất thủ, bàn tay ác ôn của Hạ Vũ Thiên đã hướng về phía sau… Trong giây lát đầu óc Lâm Viễn trống rỗng, anh cảm thấy khí huyết tuôn trào, cứ như có gì đó nổ tung trong cơ thể, phải chăng đây chính là sức mạnh “tiểu vũ trụ nội tại([25])” nổi tiếng?
Không có thời gian để lý giải, Lâm Viễn tung cú đấm nhắm thẳng vào mắt Hạ Vũ Thiên, hét lên, “Thiên Mã lưu tinh quyền([26])!” đoạn đá Hạ Vũ Thiên lăn lông lốc, rồi nhanh tay kéo chăn che mình.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hạ Vũ Thiên ngã cái “rầm” xuống dưới đất, cùng lúc tiếng bước chân dồn dập đổ tới. A Thường tưởng xảy ra chuyện gì bèn vọt vào, trước mắt anh là cảnh Hạ Vũ Thiên quần áo xộc xệch ngã chỏng chơ trên mặt đất, hai mắt thâm quầng, tư thế chật vật khó nói nên lời.
A Thường vội lùi ra khép cửa lại.
Lâm Viễn ngọ ngoạy tới mé giường vơ lấy quần áo, Hạ Vũ Thiên ngồi xuống, hứng cụt hẳn, từ bên dưới nhìn lên với vẻ mặt bực dọc.
Lâm Viễn phủ kín chăn, dữ tợn trừng mắt, chỉ tay đầy chính nghĩa - “Dê!”
Động tác này Hạ Vũ Thiên đã từng bắt gặp, trong bộ phim hoạt hình của Nhật ngày trước Lâm Viễn hay xem… kêu Conan thì phải, mở đầu mỗi tập đều có thằng nhóc đầu bự xuất hiện làm hành động này, nhìn rõ thiểu năng.
Hạ Vũ Thiên bất mãn. “Cậu có phải người không đó? Xong chuyện là phủi tay?!”
Lâm Viễn vằn mắt lên. “Mơ hả, đừng hòng tôi xớ rớ gì với anh.”
“Sao nào?” Hạ Vũ Thiên cáu kỉnh nói. “Làm với đàn ông sẽ không có đâu.”
“Không có cái rắm.” Lâm Viễn mắt vẫn trợn từ bấy đến giờ. “Tôi không thích đồng tính.”
Hạ Vũ Thiên ngẩn người, nhìn Lâm Viễn với vẻ xem thường. “Thế kỷ thứ bao nhiêu rồi, Khốt-ta-bít.”
Lâm Viễn cuộn chặt chăn đáp, “Mặc anh, dù sao tôi không thích làm bậy làm bạ, lần đầu của tôi phải dành cho người mình thật sự thích.”
“Giữ lần đầu tiên cho vợ kiểu gì, cô ta có cần mặt sau của cậu đâu.” Hạ Vũ Thiên nhỏ giọng buông một câu.
Lâm Viễn nhìn Hạ Vũ Thiên lúc lâu, rồi hỏi, “Hạ Vũ Thiên, có ai từng vì anh mà giữ lần đầu chưa?”
Hạ Vũ Thiên sượng người, giương mắt nhìn Lâm Viễn.
Lâm Viễn lắc đầu. “Đừng đắc ý, nhiều người tình không có nghĩa là hay, chẳng ai thật lòng mới là đáng thương.”
Hạ Vũ Thiên nghe xong xanh cả mặt, tay quờ quờ thuốc lá trên bàn thì phát hiện thuốc bị ẩm, anh hầm hừ đứng dậy, đá văng cửa phòng đi ra.
Cửa phòng “sầm” một tiếng, Lâm Viễn thở phào, may mà hôm nay Hạ Vũ Thiên lẩn thẩn, trên tay anh còn cái còng vạn năng kia, nếu anh ta nhớ tới phỏng chừng anh đi tong rồi.
Nghĩ đến đây, Lâm Viễn bất đắc dĩ thở dài… Anh chui vào trong chăn đánh một giấc, cảm giác hơi ẩm lại lành lạnh.
Vừa đặt lưng xuống liền thẳng đến giữa trưa hai ngày sau đó anh mới tỉnh lại. Đập vào mắt là Hạ Vũ Thiên và Tống Hy đang ở bên giường, cả hai người mắt đều thâm đen, hai mắt của Hạ Vũ Thiên càng đen tợn, ấy là do Lâm Viễn tặng cho, cộng thêm lần trước đánh nhau với Tống Hy nữa, thế là cân cả hai bên. Mà Tống Hy thì hình như do thức trắng đêm…
Lâm Viễn định cười, mở miệng ra mới nhận ra cổ họng đau rát, phát ra thanh âm khàn đục.
Hạ Vũ Thiên thở hắt, ra lệnh cho A Thường đang đứng trước cửa, “Gọi Lý Cố đến.”
Chẳng bao lâu sau, Lý Cố mặc blouse trắng chạy vào, kiểm tra sơ qua Lâm Viễn xong thì bảo, “Hạ nhiệt rồi, nghỉ ngơi hai ngày là khoẻ re.”
Lâm Viễn hiểu được mình bị sốt, nhớ lại đêm đó sau khi Hạ Vũ Thiên đi ra ngoài, anh bèn nằm xuống ngủ, chăn trên người vừa ẩm vừa mỏng. Hậu quả là ngủ dậy bị cảm lạnh, nhưng sốt cao còn lịm đi những mấy ngày thì chắc bị thêm viêm phổi rồi.
“Cậu thấy sao?” Tống Hy hỏi.
“Đói…” Lâm Viễn nháy mắt.
Tất cả mọi người thở phào, biết kêu đói là không sao rồi. Tống Hy cùng Hạ Vũ Thiên bất động đưa mắt nhìn nhau.
Lý Cố quay qua quay lại. “Hầy, để tôi mang đồ ăn đến vậy.” nói rồi đi mất.
Lâm Viễn hết ngó Tống Hy lại sang Hạ Vũ Thiên, không khí dường như kỳ kỳ, hai người này bộ còn bất hoà vì vụ ẩu đả sao?
Cửa bỗng bị đẩy ra, Tiêu Thuỵ lảo đảo bước đến, thấy Lâm Viễn chớp mắt trên giường liền cười. “Ô, tỉnh rồi?”
Lâm Viễn không đáp, cổ anh đau nên chẳng thèm chấp vặt.
“Thế nào rồi?” Tống Hy hỏi Tiêu Thuỵ.
“Còn thế nào nữa, có oán tất trả, có thù tất báo.” Tiêu Thuỵ lạnh lùng cười, nụ cười khiến người ta sởn gai ốc.
Lâm Viễn khẽ nhíu mày, Tiêu Thuỵ không phải xử cha nuôi mình thật chứ?
“Lâm Viễn, cậu nổi tiếng rồi đó.” Tiêu Thuỵ cười xảo quyệt, ngồi trên sô pha nói. “Khắp thiên hạ ai cũng tỏ chuyện Hạ Vũ Thiên và Tống Hy lục đục vì một người, Hạ Vũ Thiên còn vì cậu đến cả nhà cũng chẳng về.”
Khoé miệng Lâm Viễn run rẩy – ây da, xong đời.
Hạ Vũ Thiên nhăn mày, Tống Hy ngắt lời, “Nói bậy bạ gì đó, đi đi.”
“Đi cái gì?” Tiêu Thuỵ phật ý. “Tôi còn chưa nói…” nhưng chưa kịp mở miệng phản đối đã bị Tống Hy lôi ra ngoài.
Tống Hy ngoảnh lại bảo Lâm Viễn, “Lâm Viễn, còn một số chuyện cần tôi xử lý, mai tôi đến thăm cậu.”
Lâm Viễn gật gật, Tống Hy kéo Tiêu Thuỵ theo, cửa phòng đóng lại. Trong phòng chỉ còn Lâm Viễn và Hạ Vũ Thiên. Lâm Viễn híp mắt lườm Hạ Vũ Thiên, anh chẳng nói chẳng rằng, rát cổ quá mà. Lâu rồi chưa bị cảm, lần này chắc chắn vì nhảy xuống biển nên mới dính.
Hạ Vũ Thiên khe khẽ thở dài, kéo ghế ngồi xuống cạnh giường. “Thấy sao?”
Lâm Viễn ho khan một tiếng. “Vẫn ổn.”
“Bản danh sách ở trong tay rồi.” Hạ Vũ Thiên nói. “Thực lực hiện tại của Hạ gia đã lớn hơn xưa rất nhiều, chuyện tôi phải làm cơ bản đều đã làm xong.”
Lâm Viễn hơi nghi hoặc, lời này của Hạ Vũ Thiên là có ý gì?
“Còng tay tôi bắt cậu đeo…” Hạ Vũ Thiên chỉ cái vòng đầu giường – Lâm Viễn ngớ người, anh được tự do?! Lần giao dịch này đã kết thúc?
“Chuyện lần này xuôi chèo mát mái, về sau cậu khỏi phải làm gì thêm nữa, chờ đến thời điểm công bố di chúc, cậu nói một câu là xong.” Hạ Vũ Thiên bắt chéo chân. “Có điều Hạ gia giờ không kẻ nào có khả năng uy hiếp tôi nữa nên cậu chẳng cần giả bộ gì.”
Lâm Viễn nhướn nhướn mày. “Tôi có thể về?”
Hạ Vũ Thiên cười gượng. “Bệnh viện không phải đã đuổi cổ cậu rồi sao? Về làm gì?”
Lâm Viễn nhăn nhó, Hạ Vũ Thiên nói tiếp, “Cậu cứ ở lại chỗ Lý Cố làm, không cần về chỗ tôi ở.”
“Cũng không phải giả làm người yêu anh nữa?” Lâm Viễn hỏi.
Hạ Vũ Thiên giữ cằm Lâm Viễn. “Sao? Làm người yêu tôi cậu phải chịu khổ à?”
Lâm Viễn thầm trả lời – chứ còn gì nữa, nhưng ngoài miệng vẫn đáp, “Đâu đến nỗi, đâu đến nỗi.”
Hạ Vũ Thiên lắc đầu, lấy một cái chìa khoá từ trong túi quần. “Vì lý do an toàn, trong khoảng thời gian tới tôi muốn đặt cậu trong tầm mắt, căn hộ cách vách chỗ tôi ở còn trống, cậu dùng tạm đi… Cậu đã giúp tôi nhiều, muốn gì cứ đề xuất.”
Lâm Viễn chớp mắt mấy cái, anh hôn mê hai ngày hay hai năm vậy trời? Hạ Vũ Thiên đã đạt được bước tiến hoá tột bậc nha.
Hạ Vũ Thiên thấy vẻ mặt nghi hoặc của Lâm Viễn bèn niết niết mũi anh. “Cậu cứ sống những ngày trong vỏ ốc của mình, nhớ đừng có gây thêm rắc rối là được.”
Lâm Viễn cười hớn hở – chịu đắng chịu cay cuối cùng cũng chờ tới ngày được hái trái ngọt.
Di động của Hạ Vũ Thiên vang lên, anh mở máy, đoạn nói với Lâm Viễn, “Chỗ này là bệnh viện của Lý Cố.”
“Hả?” Lâm Viễn kinh ngạc. “Chúng ta về rồi sao?”
“Cậu sốt đến bốn mươi độ, chẳng lẽ nằm chờ chết?” Hạ Vũ Thiên cau mặt. “Ở thêm một ngày, tối tôi đến đón về.”
Hạ Vũ Thiên vừa dứt lời liền vội vã rời khỏi đó. Lâm Viễn cầm cái chìa khoá, vẻ mặt mờ mịt… Chuyện gì đây? Vì sao tự nhiên lại thành ra thế này? Đã kết thúc rồi ư? Tảng đá lớn trong lòng được dời đi, Lâm Viễn khoan khoái hơn chút ít, mà cũng có thể vì anh đã bớt sốt. Anh nằm trên giường lăn qua lăn lại – thật sự đã đi đến hồi kết? Khó tin quá.
Cuối cùng, Lâm Viễn quyết định khỏi nghĩ ngợi lung tung nữa, vọt từ trong chăn vào phòng tắm cao cấp tắm táp một trận.
Lý Cố cầm hộp cơm bước vào, nghe tiếng nước chảy ồ ồ trong phòng tắm liền giúp Lâm Viễn đổi ga giường rồi ngồi trên ghế chờ. Cầm tờ báo trên tay, Lý Cố đưa mắt nhìn chằm chằm cái hộp cơm đến ngẩn người, chân mày anh nhíu chặt.
Sau khi Hạ Vũ Thiên lên xe, đã lệnh A Thường lái về công ty.
A Thường khởi động xe, hỏi, “Thiếu gia, hiện nguy hiểm như vậy cậu lại để Lâm Viễn buông lơi cảnh giác… nhỡ có chuyện thì?”
“Nên anh phải phái nhiều người bảo vệ cậu ấy.” Hạ Vũ Thiên nói.
A Thường gật đầu, liếc sang Hạ Vũ Thiên. “Vì sao phải gạt cậu ấy rằng đã kết thúc rồi…”
Hạ Vũ Thiên cười nhạt. “Ý thức phòng bị của Lâm Viễn quá cao, trước đó tôi đã lãng phí rất nhiều thời gian, vì có giao ước nên cậu ấy cứ đinh ninh rằng tôi làm gì cũng là có ý đồ muốn lợi dụng cậu ấy.”
A Thường gật. “Như thế…”
“Thời gian không còn nhiều.” Hạ Vũ Thiên nói. “Phải thay đổi kế hoạch một chút.”
A Thường quan sát Hạ Vũ Thiên qua kính chiếu hậu, một mặt chuyên tâm lái xe không nói gì.
Hạ Vũ Thiên thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của A Thường bèn cười cười cởi cà vạt ra. “Lâm Viễn quả thật may mắn, anh, Tống Hy, Lý Cố đều giúp cậu ấy vô điều kiện.”
“Không phải vì cậu ấy tốt số.” A Thường đáp. “Mà là vì thấy cậu ấy vô tội.”
“Trên đời này nếu không phải xấu xa thì cũng là vô tội.” Hạ Vũ Thiên lên tiếng. “Có thấy anh đồng cảm với người khác đâu.”
A Thường im lặng, tiếp tục lái xe.
Hạ Vũ Thiên đọc báo nhưng tâm tư lại không đặt lên đây, nhớ lại ngày đó Lâm Viễn cự tuyệt mình, Hạ Vũ Thiên lại thấy ôm một bụng tức. Lâm Viễn, chờ đó, tôi mà không thịt được cậu thì sẽ không còn là Hạ Vũ Thiên nữa!
Lâm Viễn tắm xong, nhẹ nhàng lâng lâng chạy ra, thấy một bàn toàn đồ ngon đang đợi mình bèn hí hửng sà vào.
Lý Cố rót trà cho anh. “Mặc thêm đồ đi, không lạnh à, vừa bị cảm, hết muốn sống rồi hả?”
Lâm Viễn hai ngày nay chưa có gì nhét vô bụng, đói meo, anh vừa ăn vừa hỏi, “Đói chết mất… Lý Cố, ngày mai tôi bắt đầu đi làm nhé?”
Lý Cố sửng sốt. “Cậu có thể đi?”
Lâm Viễn gật đáp, “Hạ Vũ Thiên nói tôi không có chuyện gì nữa rồi.”
Lý Cố cân nhắc, đồng ý, “A… Thật hay quá, vừa lúc tôi thiếu người, nhưng cậu cũng nghỉ ngơi mấy ngày đã, mới bệnh mà.”
“Không sao không sao.” Lâm Viễn cười tủm tỉm xua tay. “Anh đây thật khó khăn mới được thả ra, không nhân cơ hội xả láng thì sao được, há há.”
Cơm nước xong, Lâm Viễn uống thuốc rồi mặc áo khoác vào. Đưa tay sờ sẫm, cái bật lửa kia vẫn còn, Lâm Viễn cười híp mắt, nửa năm qua rốt cuộc cũng có thu hoạch. Ném cái chìa khoá đi, Lâm Viễn túm Lý Cố lại.
“Lý Cố, chỗ anh còn ở được không? Tôi định tự thuê phòng nhưng trước đó ở nhờ nhà anh vài tối được chứ?”
Lý Cố tròn mắt nhìn anh. “Cậu không ở chỗ Hạ Vũ Thiên nữa?”
“Anh ta bảo tôi ở ngay sát bên, tôi đâu quen ở nơi sang trọng như thế, tính thuê phòng nhỏ thôi, lát tôi đi lấy hành lý.”
“A…” Lý Cố đề nghị. “Ở chỗ tôi đi, có cần nói trước với Hạ Vũ Thiên một tiếng không?”
Lâm Viễn nhăn mặt, lấy di động ra gọi cho Hạ Vũ Thiên, ngoài dự đoán của anh, Hạ Vũ Thiên bằng lòng.
Lâm Viễn gãi gãi đầu, nói chung anh đã tin đúng là kết thúc rồi.
“Tôi đi siêu thị mua vài thứ đã.” Lâm Viễn đủng đỉnh bước ra ngoài, khoát tay với Lý Cố. “Tí tôi về.”
“Cậu không gọi lái xe?” Lý Cố kinh hãi, cuống quít đuổi theo. “Đi một mình?”
“Có sao chứ?” Lâm Viễn vỗ vỗ vai Lý Cố. “Không phải mọi chuyện êm xuôi rồi hả? Lâu rồi tôi chưa đi dạo phố.”
“Vậy… Tôi đi với cậu.” Lý Cố nói. “Cậu mới khỏi bệnh mà.”
Lâm Viễn mặt nhăn mày nhó, Lý Cố thấy anh lộ vẻ không vui liền lấp liếm, “Tôi mời cậu ăn.”
Lâm Viễn cười cười. “Đi ăn đồ nướng?”
Lý Cố ảo não thở dài bước theo Lâm Viễn, lòng thầm cầu nguyện – ngàn vạn lần đừng gặp chuyện nha, Hạ Vũ Thiên trời đánh kia rốt cuộc đang làm cái trò khỉ gì thế?!