Sáng sớm hôm sau, Hạ Vũ Thiên bỗng nhiên nghe bên tai có tiếng ngáy. Xoay người, anh buông tiếng thở dài, Lâm Viễn nằm trên sô pha, vùi mình trong cái chăn to sụ ngủ ngon lành, miệng phát ra âm thanh khò khè… Hạ Vũ Thiên dở khóc dở cười, nếu ai bị bệnh nan y thật nằm trên giường cũng có khi bị cậu ta đánh thức luôn không biết chừng.
Lý Cố từ cửa tiến vào, thấy tình cảnh trước mắt liền nhíu mày. Anh lại gần ngắm bộ dáng khi ngủ của Lâm Viễn, nhìn nửa ngày rồi phán, “Ố, không chảy nước miếng! Lại rất đáng yêu, có tiếng khò khò nữa này, ai hay ngáy khi ngủ thì thường vô tâm lắm đó nha.”
Hạ Vũ Thiên bật cười, ngồi dậy định châm điếu thuốc thì bị Lý Cố dữ tợn trừng mắt. “Cậu điên à?! Sắp có người đến, muốn bọn họ ngửi được mùi thuốc lá trong phòng bệnh sao?! Cậu mẹ nó bị trúng đạn ở phổi đó biết không hả!”
Hạ Vũ Thiên nhếch nhếch môi, bỏ điếu thuốc xuống, nhưng vẫn cảm thấy buồn mồm. Lâm Viễn bị tiếng ồn ào đánh thức, anh giụi mắt, từ từ mở ra, thấy bóng Lý Cố loang loáng bèn thoải mái trên sô pha ngọ ngoạy, đem chăn cuộn cuộn định tiếp tục ngủ lại.
Từ hành động của anh, Hạ Vũ Thiên đoán chừng con mèo lười kia chưa đẫy giấc lại sắp ngủ tiếp. Thấy thú vị, Hạ Vũ Thiên lon ton xốc chăn xuống giường.
“Ớ?” Lý Cố đang chuẩn bị hoá trang cho Hạ Vũ Thiên, lát nữa thể nào người của Hạ gia cũng sẽ tới, gì thì gì cũng phải diễn cho trọn vai chứ.
“Còn lâu mới đến. Có người canh giữ phía dưới rồi.” vừa nói Hạ Vũ Thiên vừa ngồi xuống sô pha cạnh Lâm Viễn, đưa tay miết miết cằm anh.
“Ư… đừng làm ồn!” Lâm Viễn kéo chăn lên trên, bực bội. “Yên, tôi ngủ thêm một lát.”
Hạ Vũ Thiên cười nhào tới đè lên người anh.
“Nặng.” Lâm Viễn huých Hạ Vũ Thiên, toan chui sâu vào trong chăn nhưng Hạ Vũ Thiên không cho, tay anh ta luồn vào chăn quấy rối Lâm Viễn.
“Phiền chết đi!” Lâm Viễn nhận ra mình sắp tỉnh lại, tỉnh rồi khỏi ngủ tiếp được nữa, đối với anh, khoảnh khắc vàng của giấc ngủ chính là khoảng thời gian được nướng thêm vào mỗi sáng trước khi rời giường.
Hạ Vũ Thiên vẫn kiên quyết không cho Lâm Viễn ngủ, hết vân vê tai lại hôn lên cổ anh. Lâm Viễn lăn tới lăn lui co ro gần như thành sâu róm rồi mà Hạ Vũ Thiên còn chưa chịu bỏ qua, cách lớp chăn bóp bóp mông của anh.
Cuối cùng…
“Khốn nạn!” Lâm Viễn một cước đạp Hạ Vũ Thiên. “Hạ Vũ Thiên, tôi với anh có thù hằn gì hả! Ngủ cũng không yên!”
Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn rốt cuộc cũng chui ra liền xông đến hôn hôn hôn.
Lý Cố ngồi một bên quan sát Hạ Vũ Thiên sáng ngày ra đã hút thuốc ngấu nghiến, mà thuốc chính là Lâm Viễn ở đằng kia, bèn bất đắc dĩ lắc đầu. Chỉ là nhìn thoáng qua… sự cao hứng trong mắt Hạ Vũ Thiên không phải ra vẻ. Lý Cố hơi lo, thầm thở than, Hạ Vũ Thiên à Hạ Vũ Thiên, cậu đừng có tính toán trăm cay nghìn đắng rồi đến phút cuối lại tự sa vào tròng!
Nghĩ đến đau đầu, Lý Cố ngớ ra – có liên quan gì đến mình đâu?! Lo gì cho già người!
Bất thình lình di động trong túi rung rung, Lý Cố lấy ra xem rồi nhắc Hạ Vũ Thiên, “Này, người Hạ gia đến đây, đừng làm loạn nữa.”
Hạ Vũ Thiên mất hứng cong môi, Lâm Viễn kéo chăn lau miệng, cằn nhằn, “Cầm thú!”
Hạ Vũ Thiên tàn nhẫn nhéo nhéo sau cổ Lâm Viễn mấy cái rồi mới đứng dậy, không cam lòng trở về giường ngồi im cho Lý Cố hoá trang. A Thường chạy lên, mang bữa sáng đến cho mọi người, của Hạ Vũ Thiên dĩ nhiên vẫn là sandwich bổ dưỡng cùng cà phê, về phần Lâm Viễn…
“Lâm Viễn.” A Thường đem hai hộp đồ ăn cho anh. “Tôi phát hiện ra một quán sau bệnh viện, miễn chê luôn.”
Lâm Viễn mở, thấy bên trong là một phần sủi cảo hấp, hộp kia chính là cái gì đó bọc bằng lá sen. Lâm Viễn bóc ra liền hô, “A! Thịt hấp bột lọc bọc lá sen!”
“Còn đây là sữa đậu nành với bánh quẩy.” A Thường đưa tới đặt bánh quẩy và sữa đậu nành trên bàn trước mặt Lâm Viễn.
Lâm Viễn buông cái hộp, hểnh hểnh cái mũi.
“Sao thế?” A Thường hỏi. “Tôi tưởng cậu thích…”
“Anh Thường!” Lâm Viễn nhào đến ôm ôm cọ cọ. “Anh em tốt, anh đúng là đấng mày râu mẫu mực của thế kỷ mới, đáng tiếc em không phải phụ nữ, chứ không em đây xin nguyện nâng khăn sửa túi cho anh!”
A Thường méo miệng, anh vừa quay lại thì đụng trúng một khuôn mặt lạnh băng đang gặm sandwich của ai đó.
“Tôi… Cậu ăn từ từ, tôi phải ra ngoài.” A Thường vất vả gỡ Lâm Viễn ra, cúp đuôi chạy bán sống bán chết.
Lâm Viễn hạnh phúc dùng đũa kẹp một miếng thịt hấp cho vào miệng. “Ưm, bột dính vừa vừa, thịt có nạc có mỡ ăn không ngấy, còn cả gạch cua~! Đời người phải vậy mới có ý nghĩa!”
Lý Cố cũng đi lại bảo, “Thịt nhà này rất có tiếng, bọn họ còn có mấy món nữa được lắm, đồ ăn trưa cũng ngon, cơm hộp bọn tôi ăn đều đặt nhà họ làm!”
“Thật không?!” Lâm Viễn rưng rưng. “Thảo nào mấy hộp cơm lần trước ngon vậy, tôi còn tưởng là do đồ ăn ở bệnh viện thành phố khác với bệnh viện vùng sâu vùng xa, ngày trước tôi ăn trưa ở nhà chỉ có đùi gà còn nhỏ hơn cánh gà, không thì dưa chua thịt muối thôi!”
Hạ Vũ Thiên nghe xong bèn tò mò, “Bẩn thế có gì ngon?”
Lâm Viễn liếc cái sandwich trên tay anh ta, đáp, “Hạ Vũ Thiên, anh chẳng biết ăn gì cả, sính ngoại là cõng rắn cắn gà nhà! Không ăn mì Zhajiang mà xực nui (Macaroni) góp phần tăng GDP cho Liên quân tám nước, chủ nghĩa xã hội không thể chèo chống tiếp được! Làm hoàng đổ độc([15]) là ngáng chân sự phát triển năm mươi năm văn minh kiến thiết!”
Mí mắt Hạ Vũ Thiên run lên, anh ném sandwich xuống nhảy đến tranh đồ ăn với Lâm Viễn.
“A!” Lâm Viễn bảo vệ bánh bao với thịt hấp bột lọc, miệng ngậm bánh quẩy trốn ra đằng sau sô pha. “Không được uống sữa đậu nành của tôi! Rõ ràng anh chỉ thích uống cà phê đắng ngắt còn gì!”
Hạ Vũ Thiên trả thù cướp lấy nửa phần thịt với bốn cái bánh bao, uống phân nửa cốc sữa đậu nành, cắn được nửa miếng bánh quẩy.
Lâm Viễn bực mình chửi thầm, “Đáng chết! Đồ tư bản bóc lột vô sản, kẻ thù của giai cấp công nông, loài ký sinh trùng chủ nghĩa cộng sản, sớm muộn gì cũng có ngày tôi sẽ nhân danh mặt trăng tiêu diệt anh!”
Hạ Vũ Thiên cực kỳ thích thú với bộ dáng tức giận thở phì phò của Lâm Viễn, chậc lưỡi một cái – bữa sáng kiểu Trung Quốc cũng không quá tệ, thỉnh thoảng thử chút cũng hay hớm.
Lý Cố thấy đã đến giờ liền hấp tấp đẩy Hạ Vũ Thiên về giường, dùng cả đống đồ trang điểm gì đó tô tô trát trát lên mặt anh, thoáng cái đã biến thành dáng vẻ hấp hối. Lâm Viễn ăn xong, chùi miệng rồi bật tách ngón tay cái lên với Lý Cố, “Lý Cố, pro!”
A Thường bước vào thu bát, Lâm Viễn định rửa bát, không thể ăn miễn phí rồi còn bắt người ta đi rửa.
“Cứ để đấy chủ quán sẽ rửa.” A Thường nói. “Đại ca, xe đã ở dưới lầu rồi, mọi người chuẩn bị đi!”
“Ừ.” Hạ Vũ Thiên gật gật, Lý Cố mở dụng cụ ra, trát phấn lên mặt Lâm Viễn, vẽ thêm hai quầng mắt thâm đen.
Lâm Viễn đứng dậy, ngoan ngoãn chạy đến ngồi bên người Hạ Vũ Thiên, lấy cái gương nhỏ Lý Cố vừa dùng để trang điểm cho Hạ Vũ Thiên soi soi, điều chỉnh nét mặt.
“Này, đừng có làm quá, tôi chưa chết đâu!” Hạ Vũ Thiên trông Lâm Viễn bày ra bộ dáng bi thương như vừa mất cha.
Lâm Viễn hấp háy mắt, nói như thật, “Ấy da, Hạ Vũ Thiên, anh cũng hóm ghê nha!”
Hạ Vũ Thiên nhếch miệng, đoạn nắm chặt cổ tay Lâm Viễn. Anh nhỡ dùng lực hơi mạnh, thấy Lâm Viễn chau mày, bèn tự nhiên nới lỏng hơn. Lâm Viễn nhìn anh nhưng không nói lời nào, Hạ Vũ Thiên cũng nhìn chằm chằm vào tay Lâm Viễn mà suy nghĩ gì đó.
Một chốc sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, cửa bị đẩy ra, Hạ Vũ Kiệt cùng Hạ Vũ Khải dẫn đầu, bắt gặp Hạ Vũ Thiên đã tỉnh lại, sắc mặt nhợt nhạt nhưng đã tươi tắn hơn bèn thở phào.
“Anh hai!” hai người đi đến bên giường.
“Vũ Thiên!” Hạ Mạt cùng Hạ Liệt đều đã đến.
“Không có gì đáng ngại nữa.” Lý Cố nói. “Ngủ nghỉ mấy bữa là có thể xuống giường, có điều phải tĩnh dưỡng một tháng, chuyện làm ăn chớ có dính vào, phổi bị thương nói lớn là lớn nói nhỏ là nhỏ! Còn nữa, cấm được hút thuốc!”
“Ai, không có việc gì là tốt rồi.” Hạ Mạt nói. “Đúng rồi, Vũ Thiên, có biết ai tập kích không?”
Hạ Vũ Thiên nhìn Hạ Mạt, khẽ lắc đầu.
“Vệ sĩ trong nhà lại có nội gián.” Hạ Liệt lạnh lùng. “Việc này không thể không điều tra!”
“Đúng thế.” Hạ Vũ Khải gật đầu. “Anh à, cứ giao cho em! Một mẻ tóm gọn, quét sạch mọi chướng ngại.”
Hạ Vũ Thiên gật, không tỏ vẻ phản đối.
“Cậu ta chưa thể lên tiếng.” Lý Cố giải thích. “Để cậu ta từ từ dưỡng bệnh.”
Tất cả mọi người đều đồng lòng nghe theo. Hạ Vũ Khải quay sang Lâm Viễn. “Lâm Viễn, anh trông từ hôm qua đến giờ à? Có mệt không?”
Lâm Viễn lắc lắc.
“Ăn chưa?” Hạ Vũ Kiệt hỏi, rồi dí mặt lại gần Lâm Viễn. “Mắt thâm thế này, thật đáng thương.”
Lâm Viễn thầm nghĩ – chắc không ợ được ha? Xin thêm thịt hấp được chứ?
“Cứ thế cậu sẽ ngã quỵ mất.” Hạ Liệt nói. “Đi ăn chút gì rồi ngủ một giấc đi!”
Lâm Viễn lắc. “Cháu không đói.”
Bỗng Hạ Vũ Thiên kéo kéo anh, gật nhẹ ý bảo – cứ đi.
Lâm Viễn thoáng ngập ngừng, trước đó Hạ Vũ Thiên đâu nói anh cần phải ra ngoài. Với lại… Lâm Viễn đưa mắt đánh giá mấy người trước mặt, cảm giác không được bình thường, đi theo bọn họ liệu có gặp nguy hiểm không?
“Đi thôi.” Hạ Vũ Kiệt lôi Lâm Viễn. “Tôi đưa cậu đi ăn gì đó rồi về nhà tắm rửa thay quần áo, lát lại đến.”
Lâm Viễn lưỡng lự trông Hạ Vũ Thiên, thấy anh ta khẽ gật rồi đưa mắt ra dấu cho Hạ Vũ Kiệt.
Hạ Vũ Kiệt nhún vai. “Yên tâm đi anh hai, em không có gan động đến cậu ấy đâu.”
Lâm Viễn thoáng nhíu mày, liếc Hạ Vũ Thiên – để tôi đi cùng anh ta? Có chết người không đó?
Hạ Vũ Thiên lại đưa mắt ngó lại Lâm Viễn – khôn lên tí giùm tôi! Nếu lộ chuyện thì chết với tôi!
Kỳ thật hai người trừng nhau xoẹt xoẹt nhưng người bên ngoài nhìn vào lại nghĩ… Đôi này có xa một lúc cũng sướt mướt quá, quả là tim hồng bay phấp phới.
Sau cùng Lâm Viễn bị Hạ Vũ Kiệt lôi đi, những người khác cũng rời khỏi đó, Hạ Vũ Kiệt mang theo Lâm Viễn lên xe đi ăn cơm.
Lâm Viễn cúi đầu mắt xem mũi, mũi nhìn tim, Lý Cố gán cho Hạ Vũ Kiệt hai từ – “háo sắc” cộng thêm “biến thái số 2″ – phải dè chừng!
“Vẫn còn lo sao?” Hạ Vũ Kiệt lại gần, đưa tay nhẹ nhàng nâng mặt Lâm Viễn lên, ngón cái hữu ý vô tình chạm vào dưới mắt Lâm Viễn. Anh giật mình, Nhị thiếu gia này tài thật, tinh ranh thật, còn hoài nghi đây là giả. Nhưng cứ sờ vô tư, Lý Cố nói cái này dùng nhãn hiệu gì gì mà không thấm nước! Trừ khi có nước tẩy chuyên dùng bằng không có cọ xước da cũng còn khuya mới phai màu!
Hạ Vũ Kiệt không phát hiện gì, lại tỏ vẻ đau lòng. “Thật tội nghiệp… đi đứng cũng khó khăn.”
Lâm Viễn tự nhận là năng lực khôi phục chỉ chậm hơn chó con một chút, mấy ngày nay tập luyện, sáng đứng lên khỏi cần nhảy nữa, di chuyển bằng hai đùi hơi chậm mà có chút đau. Anh nghĩ bụng, cái gì mà đi đứng khó khăn, nói cà nhắc cũng được, liền điềm nhiên, “Cũng ổn.”
Hạ Vũ Kiệt nhìn Lâm Viễn thật lâu sau mới buông một câu, “Khó trách sao anh hai lại thích cậu như thế, cậu từ trong đến ngoài đều phù hợp với tiêu chuẩn của ảnh.”
Lâm Viễn mặt dửng dưng, bụng cười thầm – nhóc ạ, vậy mới nói muốn xem xét sự việc phải nắm rõ bản chất của hiện tượng! Anh biết cái quái gì, tôi còn vượt qua tiêu chuẩn của Hạ Vũ Thiên n lần, anh ta vì tôi mà sôi sục đến phát điên, há há há