“Vậy là cô đã cho cậu ta số điện thoại?”
Trở lại quán, dù đã gần mười một giờ đêm nhưng mọi người vẫn tràn đầy khí thế. Đếm xong số chai rỗng trên bàn, Makima không khỏi tâm phục khẩu phục trước mấy con sâu rượu này. “Lúc nãy tôi còn nghĩ mọi người đã uống xong...”
Kusakabe phun tào. “Nghĩ nhiều rồi. Có Himeno ở đây thì chắc chắn sẽ không bao giờ hết sớm.”
“Đều đang đợi hai người đây, ai mà biết được hai người đi một chuyến mà cũng gặp được quỷ.” Arai rót một cốc bia cho Hayakawa Aki vừa ngồi xuống bên cạnh, người đang liên tục xoa cổ. “Làm sao đấy?”
Hayakawa Aki lẩm bẩm. “Hơi đau...”
Makima bình tĩnh nói. “Himeno- senpai, ngày mai chị còn phải đi làm.”
Đi làm là kẻ thù truyền kiếp đối với người trưởng thành; điều này cũng đúng với cả công chức chính phủ có nhận thuế. Thợ săn kỳ cựu Himeno lập tức che đầu, hét lớn. “Đang uống rượu đừng nói mấy thứ này!”
“Sáng sớm ngày mai sẽ có một cuộc tuần tra, lúc sau còn phải đi...”
“Tôi không nghe, tôi không nghe, tôi không nghe!”
Makima thở dài, trở về chỗ ngồi của mình, và uống sạch ly rượu mà bên kia đưa qua. Cô lẳng lặng nhìn phần bọt còn sót lại đáy ly, một lúc sau lại nhìn sang Himeno đang dựa dựa vào người.
“Vậy rốt cuộc cô có cho nhóc đó số không?”
“...Tiền bối, cậu ấy là học sinh. Vẫn còn là một đứa · trẻ đó.”
“Học sinh thì sao? Học sinh thì không thể xin số của cô hả?” Himeno đáp lại rất nhanh, quả thật trông không giống người vừa uống bia. “Hơn nữa, cô đã bao giờ gặp một đứa trẻ nào cao gần 1m9 chưa?”
“...”
Tại sao cô lại đi nói chuyện logic với một tên sâu rượu vậy.
Makima hơi chán ghét nói chuyện kiểu này. Nếu sớm biết không gian ở đây chỉ là ồn ào và nhốn nháo, thì cô đã đi luôn sau khi ném Hayakawa Aki ở lại. “Nếu chị muốn hỏi là tôi với Hayakawa Aki có xảy ra chuyện gì trong một giờ biến mất không, thì cứ yên tâm, câu trả lời là không.”
Himeno ngay lập tức đỏ mặt, quay đầu sang chỗ khác. Cô gái tóc hồng nhìn theo ánh mắt cô ấy bắt gặp một thiếu niên tóc đen đang yên lặng uống bia một mình. Ngay cả khi ngồi giữa hai người trưởng thành đang cãi nhau ầm ĩ, cậu cũng không nói lời nào, giống như có một tấm kính chia cách hai bên.
Makima mở xem phần giới thiệu của nhân vật Hayakawa Aki. Ở cột độ hảo cảm, là con số 23.
Không có gì bất ngờ, bởi sau tất cả, quà gặp mặt của hai người cho đối phương là một con dao Nhật và một đòn sau gáy. Cô nghĩ là cổ Haykawa Aki vẫn còn đau.
“Tôi tin Makima và Aki- kun.”
Himeno rót cho mình một cốc khác, đôi mắt mơ hồ. “Bởi tôi biết, trong lòng cậu ấy chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương... Gánh nặng mà Aki- kun đang vác trên lưng không giống của tôi.”
Makima không ngắt lời. Bởi cô biết, tiếp theo Himeno sẽ cung cấp thông tin.
Sau khi xác nhận là không có biển cấm hút thuốc ở trên tường, Makima lấy từ trong túi ra một hộp thuốc lá và chiếc bật lửa, xong đó châm một điếu đưa cho Himeno. Người phụ nữ một bên mắt bị bịt tiêu sái hút một hơi, nhả ra một luồng khói trắng, nói. “Quỷ súng... chính là thứ mà Aki- kun luôn tìm kiếm.”
“Cô có biết vào 13 năm trước, để chống lại loài quỷ, cả thế giới đã đầu tư buôn bán súng. Thời điểm đó bạo loạn và tai họa xảy ra mọi nơi, truyền thông thì thổi phồng lên sự bạo lực khi sử dụng súng, và thế nỗi sợ đối với súng đã nổi lên giữa tất cả mọi người.”
“Và hôm đó, quỷ súng lần đầu xuất hiện, trên không phận của các quốc gia trên thế giới. Nó cũng đã đổ bộ ở Nhật Bản.”
“Chỉ trong vỏn vẹn 26 giây, con số thương vong ở Nhật Bản đã lên đến 57, 912 người. Gia đình của Aki- kun cũng nằm trong số đó.”
Giọng Himeno nhỏ dần, khó có thể nghe thếy trong quán bia ồn ào này. “Aki- kun từ lâu đã khát khao tìm ra được tung tích của quỷ súng. Cậu ấy liều mạng một mình đi săn quỷ, để thu thập thêm tin tức về quỷ súng... Thật ra, tôi đã biết hết thảy.”
“Chỉ là quỷ súng giống như đã bốc hơi khỏi trái đất. Thông tin duy nhất nhận được ở thời điểm hiện tại là nó di chuyển quá nhanh, đến nỗi đốt cháy cơ thể và để lại những mảnh thịt của mình.”
“Cảnh sát Nhật Bản luôn cố gắng tìm ra càng nhiều mảnh thịt để tra ra được vị trí của nó.”
“Những thợ săn quỷ trong phân đội dị biệt đều có cho mình mục tiêu sinh tồn riêng. Mục tiêu đầu tiên của tôi là cố gắng sống sót, rồi sau đó giúp đỡ Aki- kun đạt được mục tiêu tìm quỷ súng.” Himeno nói. “Mục tiêu của cô là gì, Makima?”
Nhắc nhở: Thông tin mới về nhân vật【Hayakawa Aki】đã được cập nhật.
Mở khoá đầu mối nhiệm vụ chính: tìm thông tin về【quỷ súng】. (mảnh thịt: 0/ 5 kg)
...
Mỗi nhân vật chính đều có mục tiêu.
Các nhân vật chính trong truyện tranh truyền thống luôn phi thường nhiệt huyết, kiên định tiến về phía mục tiêu đã định. Cho dù là đầu rơi máu chảy, cũng sẽ không bao giờ buông bỏ lý tưởng của mình. Kiểu nhân vật chính phải chịu khổ gánh mối thù trên vai cũng rất được yêu thích; họ là những người mang trên lưng một quá khứ nặng nề. Trước khi trở thành Makima, người chơi cũng rất tán thưởng những người như thế.
“Nếu có thể, tôi cũng muốn trở nên giống vậy.”
Bây giờ, một nhân vật chính kiểu như vậy sống động xuất hiện trước mặt cô. Makima thấy tiếc cho quá khứ của Hayakawa Aki, và chỉ thế không hơn.
Muốn cả đời làm một người bình thường, kỳ thật là một chuyện xa xỉ.
Càng nhận ra những bất cập của bản thân, lại càng khát khao có thêm sức mạnh. Nhưng khi đạt đến một giới hạn nhất định, ta sẽ thấy rằng phía trước luôn có những rãnh núi không thể vượt qua.
Một số người sẽ vì sinh hoạt bình yên mà lùi lại, chọn cách sống cây cỏ cho phần đời còn lại. Tuy nhiên, Makima hoàn toàn khác, cô không muốn một cuộc sống yên bình. Cô đến đây để chơi game, không phải để nghỉ dưỡng.
Sau khi sống đi chết lại không biết bao lần, người chơi dần nhận ra được mức độ tự do của trò chơi. Thế giới này không chỉ tạo ra bởi vô số số 0 và số 1, nó còn được tạo ra bởi ý chí của【Makima】.
Ý chí của Makima là tuyệt đối. Cô muốn làm gì thì làm, không có bất kỳ kiêng kỵ gì, giống như lúc ở trong phó bản. Dù sau, khi bị chết một lần, tất cả ký ức của NPC đều sẽ được đổi mới, và kỹ năng lưu trữ là vũ khí siêu buff của cô để quay ngược thời gian.
Bây giờ Makima ngồi trong quán bia chịu đựng tiếng ồn mà không lập tức về nhà chơi với chó là do tuân thủ quy tắc, đồng thời hưởng thụ thú vui chinh phục trò chơi.
Giờ đây, trò chơi cũng mang lại cho cô những giá trị tương đương.
Sau khi nghe Himeno kể về quá khứ của Hayakawa Aki, Makima cuối cùng cũng thu hoạch được nhân vật đầu mối trong nhiệm vụ chính. Giống như tất cả những nhân chính khác trong ngàn thế giới, Makima cũng có số mệnh của riêng mình.Đánh bại quỷ súng có lẽ là một trong số đó, có khi sau này sẽ có những con BOSS tăng cấp khác. Makima có thể phải trải qua muôn vàn khó khăn, để lúc sau chiến đấu 1V1 với đại ác ma ẩn phía sau.
Quan trọng hơn, là thế giới này đủ tự do. Không chỉ có quỷ, nguyền rủa, quái vật mà còn có cả những thế lực tàn ác tồn tại giữa con người. Sau khi ở ngõ nhỏ trao đổi thông tin với lũ chuột, cô nghe được trừ bỏ một số tổ chức hắc ám nổi tiếng trên thế giới, ở địa phương còn có Mafia, và những sát nhân thần bí. Khi đó, cô đã đứng một mình trong ngõ, cười lên rất to, vui đến nỗi sắp trào nước mắt.
“Quả nhiên, tôi rất thích thế giới này.”
Trở về nhà, sau khi cho các Husky ăn, Makima ngồi nghỉ trên sofa. Cô một bên tìm kiếm các trang web về quỷ súng trên máy tính, một bên nhẹ nhàng chải lông cho chó.
Tiramisu ngáp một cái rõ to, gục đầu vào lòng cô mà ngao một tiếng. Cô nhịn không được mà thân mật xoa lỗ tai nó. “Thật dễ thương.”
Makima nghĩ, cô muốn đặt cho mình một mục tiêu.
Là【nhân vật chính】trong thế giới trò chơi, còn chuyện nào ý nghĩa hơn việc bảo vệ hoà bình thế giới?
Cô, Makima, một thợ săn quỷ cũng như là sĩ quan Cục bộ trong tương lai, đã được định sẵn phải bảo vệ thế giới khỏi những thế lực xấu xa khác, cuối cùng là đánh bại đại ma vương, đem lại hoà bình.
Nếu đầu mối chỉ ra đại ma vương có thể là quỷ súng, vậy thì cô, với tư cách là sứ giả công lý được trời cử xuống, sẽ giúp Hayakawa Aki một phen.
...
Nhân vật được chọn: Makima
Ngoại hình: tóc dài vừa màu hồng, mắt vàng hình vòng tròn.
Thân phận đã biết: sĩ quan Khóa 4 bộ Công an sở Cảnh sát Tokyo (đã sửa); quỷ (chưa xác định)
Năng lực đặc thù: chiến đấu, không dễ dàng bị giết, lệnh LV. 9,???
Sở thích: nuôi chó, thu thập thông tin, lưu trữ
Kẻ thù: □□, quỷ súng,???
Mục tiêu (mới!): thế giới hoà bình
Lại một ngày mới trong căn phòng ngập ánh nắng mặt trời. Vẫn là bánh mì mứt và salad quen thuộc, Makima tự pha cho mình một tách cà phê, bật TV lên.
Trong chương trình tạp kỹ giải trí trên TV, người dẫn chương trình đang dùng giọng cường điệu nói về thư thách thức của siêu trộm Kaito Kid về việc sẽ đánh cắp “Ngôi sao đen tối” thuộc sở hữu của tập đoàn Suzuki. Trên màn hình một đám người nổi tiếng đọc từng chữ thư thách thức, đồng thời phát cận cảnh 360 độ món nữ trang không góc chết, đang đoán già đoán non Kid sẽ đánh cắp viên ngọc trai đen như thế nào.
“Bây giờ, chúng tôi hãy mời thanh tra Nakamori thuộc sở cảnh sát Tokyo lên phân tích kỹ hơn về bức thư này của Kaito Kid! Thanh tra Nakamori, xin hỏi...”
“Giải mã bức thư là việc của cảnh sát Nhật Bản, suy đoán của người ngoài làm sao mà chính xác được?!”
Một ông chú có râu giận dữ bước lên sân khấu rống to, khiến Makima đang ngồi ăn bánh mì cũng ngước lên xem náo nhiệt. “Lần này, đội 2 bộ Điều tra đã hợp tác cùng với tập đoàn Suzuki, cử người canh phòng cẩn trọng, nên bức thư của Kaito Kid giờ không còn đáng nói! Chắc chắn chúng tôi sẽ tóm được đuôi của tên trộm đó!”
Nhìn thấy vị thanh tra Nakamori trán nổi đầy gân xanh, mắt thì quầng thâm dày đặc, e là chuyên viên trang điểm nhìn vô cũng bó tay; hiển nhiên là tên siêu trộm Kaito Kid kia đã tạo không ít áp lực cho đội 2 bộ Điều tra. Makima thuận tay chụp lại ảnh thanh tra Nakamori trên TV, rồi gửi qua LINE cho thiếu uý Sato Miwako để hỏi thăm. Rất nhanh, Sato liền hồi âm.
“Đội 1 và 2 bộ Điều tra đã chuẩn bị sẵn sàng cho vụ này. Thật xin lỗi vì chị không thể tiết lộ thêm, nhưng lần nàytụi chị nhất định sẽ bắt được Kaito Kid.”
“Về phần hiệu quả chương trình, thanh tra Nakamori đã không được báo trước. Sau khi xem trực tiếp, ông ấy đã tức giận đến mức đi khiếu nại đài truyền hình.”
“Nghe nói có nhiều người hâm mộ Kaito Kid lắm, trên mạng còn có cả group anti thanh tra Nakamori...”
...Không chỉ có thợ săn quỷ suốt ngày phải đối mặt với quỷ, những người thường cũng có nỗi phiền não của riêng mình.
Theo thông lệ, sau khi Makima dùng cây lăn dính hết lông chó trên quần áo, cô sẽ đi đến bộ Công an để báo cáo. Sau đó cô định sẽ đi tìm các tư liệu mật về quỷ súng trong toà nhà An ninh, nhưng lịch trình đột nhiên có biến, khiến cô phải thay đổi kế hoạch và đi đến ngoại ô Tokyo.
“Một vụ tự tử... trong trường học?”
Ngồi hàng ghế cuối trên xe điện, Makima nhíu mày nhìn điện thoại. “Nếu thấy phán quyết tự tử không hợp lý, thì hẵn tìm người bộ Điều tra Hình sự.” Không thể vì vây quanh Kaito Kid mà giao việc này cho cô chứ?
“Bởi vì trong một tuần có tới 3 vụ tự tử, nên quản lý nhà trường cho rằng nơi đây có điều bất thường.”
Đầu dây bên kia là Higashiyama Kobeni, người duy nhất trong đội dị biệt 4 không đi quán bia lần trước—— nghe nói là do không có tiền để đi ăn ngoài. Cô ta ngượng ngùng nói. “Himeno- senpai đang đi công tác, những tiền bối khác cũng đang thực hiện nhiệm vụ. Vì không còn ai thích hợp nên em liền tự...”
“Đưa số điện thoại của tôi cho người ngoài?”
Makima nhướng mày nhìn thông báo hiện lên điện thoại, báo rằng có người đang gọi đến. “——Người cô cho số là một chú thuật sư đến từ trường Cao đẳng Tokyo?”
“Thật ra trước khi đội trưởng Kishibe đến, thì hai bên thợ săn quỷ và chú thuật sư đã thường xuyên hợp tác với nhau...” Tiếng của Higashiyama Kobeni càng lúc càng nhỏ. “Hơn nữa đối phương còn đặc biệt hỏi em số của Makima, nói rằng hai người có quen biết nhau khi đối phó với quỷ giao lộ hai ngày trước... Ôi, em xin lỗi!”
“...Tôi gọi cô sau.”
Cái gì đến thì phải đến, muốn tránh cũng không được. Những thiếu niên mặc đồng phục cao trung cho dù ở đâu cũng vô cùng bắt mắt, đặc biệt là những cậu phô trương đến đường hoàng, vóc người còn cao hơn người Nhật bình thường rất nhiều.
Makima thở dài, xuống tàu điện. Khi sắp vào trạm, cô đã thấy hai bóng người cao lớn đứng chắn trước cổng trường, và chú thuật sư tóc trắng kia rõ ràng là Gojo Satoru. Lúc này, cậu ta đang cúi đầu, một mực nhìn vào điện thoại.
Mà cô trừ bỏ việc bắt máy thì không còn lựa chọn nào khác.
Makima hít sâu một hơi, ấn nút trả lời.
“Tôi đến nơi rồi, Gojo- kun.”
===
Trong phó bản lần trước, Makima đã thành công sử dụng năng lực của mình lên Gojo Satoru, phần nhiều là bởi vì Gojo khinh địch không để ý. Sau khi thất bại lần một, thì lúc sau sẽ không còn may mắn như thế nữa.
Makima nghĩ Gojo Satoru đang nói về quỷ giao lộ, nhưng thật ra đó chính là cô~
Hiện giờ cô vẫn chưa biết thân phận của mình. Chỉ khi nào nhận ra mình là quỷ, mà không phải là người thì phần giới thiệu của nhân vật Makima mới được cập nhật lại.