Sáu năm sau
Kiều Bối Nhi nhìn cô gái nở nụ cười lạnh nhạt trên bia mộ thì trong mắt xẹt qua một tia tiếc nuối, thở dài nói, “Vân Phong Khinh, hiếm khi tìm được người có ý nghĩa như vậy, không nghĩ tới cô cư nhiên lại hồng nhan bạc mệnh. Chỉ mong… kiếp sau cô có thể hạnh phúc !” Cô thật không ngờ Vân Phong Khinh cư nhiên lại chết. Cô có hỏi qua Vân Thiên, Vân Phong Khinh là chết như thế nào nhưng Vân Thiên lại ngậm miệng không nói. Cô cũng cho người điều tra nhưng có Thượng Quan gia tộc cản trở, cô hoàn toàn không tìm được manh mối.
“Tiểu Thần, chúng ta phải về. Nhanh nói tạm biệt với mẹ nuôi !”
“Nga !” Một đứa bé trai năm tuổi phấn điêu ngọc mài hướng về bên này chạy tới, trên lỗ tai có một chiếc hoa tai kim cương xinh đẹp lòe lòe tỏa sáng. Khuôn mặt tròn tròn mập mạp, trắng mềm mịn, khi nhìn liền làm cho người ta nhịn không được muốn đưa tay xoa nhéo. Mắt to trong veo đen bóng nhìn thấy đáy vô cùng xinh đẹp. Đột nhiên thấy đứa nhỏ đáng yêu như vậy làm cho người ta nghĩ lầm đã thấy tiểu thiên sứ.
Tư Thần nhìn cô gái trên mộ, cười nói, “Mẹ nuôi, Tiểu Thần phải đi rồi ! Tiểu Thần lần sau lại cùng mẹ đến gặp người !”
Mái tóc ngân lam kia hoàn toàn di truyền từ Tư Minh Dạ, còn đôi mắt là di truyền từ Kiều Bối Nhi, nhìn qua rất vô tội. Ngũ quan tuấn tú kia hoàn toàn được di truyền từ những gen trội, trưởng thành khẳng định lại là một người vạn nhân mê !
Kiều Bối Nhi đưa tay kéo tay nhỏ bé của con đi ra ngoài nghĩa địa. Tư Thần ngẩng đầu nói, “Mẹ, mẹ ôm con được không ?”
“Được !” Kiều Bối Nhi đưa tay ôm lấy con, Tư Thần cười đến vui vẻ… Nhìn qua rất là thỏa mãn.
“Cha…”
Kiều Bối Nhi ngẩng đầu nhìn, “Dạ… Sao anh lại tới đây ?”
Tư Minh Dạ nhíu mày, trực tiếp bế lấy Tư Thần. Tư Thần có chút bất mãn oán giận nói, “Cha hẹp hòi !” Mỗi lần cũng không cho mẹ ôm cậu !
Tư Minh Dạ liếc mắt nhìn con, “Không hài lòng ?” Tư Thần vội vàng lắc đầu.
Tư Minh Dạ đưa tay ôm Kiều Bối Nhi đi ra xe, nhíu mày nói, “Bốn tiểu tử kia đến.”
“Phốc…” Kiều Bối Nhi trực tiếp bật cười.
Hai cô con gái sinh đôi của nhà Lam Tư hoàn toàn di truyền từ Phạm Bảo Nhi, cả ngày líu ríu. Lại thêm con của Lãnh Dạ Bạch và con của An Thụy, cả bốn đều đến tuyệt đối rất ồn ào. Tư Minh Dạ mỗi lần đều rất đau đầu, mà biện pháp tốt nhất chính là đem bảo bối nhà cô đến thì bốn tiểu hài tử kia tuyệt đối y theo quy tắc. Im lặng, lập tức phải về nhà !
Trở lại biệt thự liền thấy hai bé gái và hai bé trai đang giằng co, đỏ mặt tía tai cãi nhau. Vừa phát hiện ba người Kiều Bối Nhi tiến vào lập tức dừng tay, ngoan ngoãn đứng thành một loạt, “Lão đại !”
Này đương nhiên không phải kêu Tư Minh Dạ, mà là đang kêu Tư Thần, Tư Thần khoát tay, “Các người tiếp tục !”
Bốn tiểu hài tử cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, cúi đầu nhận sai, “Lão đại, chúng tôi không dám !”
Mấy người lớn đều vô cùng bất đắc dĩ. Bốn tiểu tử này không sợ trời không sợ đất, ngay cả cha mẹ la cũng không sợ, chỉ sợ Tư Thần. Cũng không biết vì sao, tuy rằng Tư Thần là tiểu ác ma nhưng cũng không cần phải ngoan thành như vậy đi ?
Tư Thần chuyển động ánh mắt nhìn, đột nhiên hỏi, “Chú Diệc và chú Liệt đâu ạ ?”
An Thụy lắc đầu nói, “Tiểu Thần, vì sao con thân với hai người kia như vậy ?”
Tư Thần chớp chớp ánh mắt, nói, “Bởi vì chú Diệc rất đẹp trai, chú Liệt đáng yêu nhất !” Lại còn chơi rất vui !
Phạm Bảo Nhi xen miệng nói, “Anh của cô đáng yêu không nói, nhưng Tiểu Diệc rất đẹp trai sao ?” Nói xong nhìn Lam Tư, vẫn là cảm thấy chồng của cô đẹp trai nhất a !
“Con đi tìm chú Diệc và chú Liệt !” Quay người lại, đôi mắt vô tội trong veo kia chớp động tia tà ác, khóe miệng nhếch lên cũng mang theo một tia tà khí, làm sao vẫn là tiểu thiên sứ ngoan ngoãn chứ ?
Tư Thần vừa đi, bốn tiểu hài tử liền được đưa về nhà. Mọi người cũng đều thấy nhưng không thể trách, đều tự dẫn con nhà mình về. Nếu không đi, bốn tiểu hài tử này tuyệt đối sẽ tiếp tục ồn ào.
“Chú Liệt…”
Nghe giọng nói đó, tóc gáy Nam Cung Liệt đều dựng thẳng lên, xoay người nhìn về phía đứa bé đáng yêu ở cửa, mất tự nhiên cười nói, “Tiểu Thần…”
Tư Thần cười rất đáng yêu hỏi, “Chú Diệc đâu ạ ?”
“Chú ấy… Ở trong phòng, con tìm chú ấy có việc gì ?”
“Cũng không có việc gì !” Tư Thần cau mày, có chút buồn rầu nói, “Ngày hôm qua con nhìn thấy chú Diệc ôm một dì rất xinh đẹp, dì xinh đẹp kia cứ ừ a a giống như sinh bệnh vậy. Con rất thích dì kia cho nên muốn tìm chú Diệc hỏi dì kia đã hết bệnh chưa !”
Nam Cung Liệt biến sắc, giận dữ hét, “Bùi Diệc !”
Bùi Diệc mở cửa đi ra, nghênh đón anh là một quả đấm. Bùi Diệc vừa né vừa hỏi, “Liệt, làm sao vậy ?”
Nam Cung Liệt hừ lạnh một tiếng, xuống tay không chút nào lưu tình nhưng sau khi hai người qua mấy chiêu, Nam Cung Liệt đột nhiên thu tay lại hỏi, “Đi rồi chưa ?”
Bùi Diệc thở dài nói, “Đi rồi ! Lần này nó còn nói cái gì ?”
“Nói anh ôm dì xinh đẹp ừ a a !”
Bùi Diệc đầu đầy hắc tuyến, “Vì sao nó thích tìm chúng ta gây phiền như vậy ?” Những người khác cũng không có bị như bọn họ !
Nam Cung Liệt cũng thật bất đắc dĩ, “Em làm sao mà biết ?”
Nhìn Bùi Diệc kéo Nam Cung Liệt vào phòng, Tư Thần mới từ góc đi ra, rất là tiếc nuối lắc đầu, “Không phải con muốn tìm hai người gây phiền. Ai bảo hai người một lần cũng không mắc mưu, thật sự làm cho con không có cảm giác thành công !”
Trên bàn cơm chỉ có bốn người lớn Kiều Bối Nhi, Tư Minh Dạ, Bùi Diệc, Nam Cung Liệt. Không có biện pháp, chỉ có Bùi Diệc và Nam Cung Liệt có thể ở lâu trong biệt thự, nhưng cũng thường vì muốn tránh né tiểu ác ma mà trốn chạy.
“Ai…” Tư Thần đâm miếng bít tết trong dĩa thở dài.
Kiều Bối Nhi nhìn con một cái hỏi, “Làm sao vậy ?”
Tư Thần mệt mỏi nói, “Mẹ, mọi người đều có đôi có cặp, con cô đơn chiếc bóng thật đáng thương !”
“Khụ khụ…” Nam Cung Liệt thực bất hạnh bị sặc.
Bùi Diệc đưa tay vỗ lưng Nam Cung Liệt, “Tiểu Thần, con không phải còn có bốn thủ hạ sao ?” Chính là bốn đứa nhỏ da lông ngắn kia !
Tư Thần vẻ mặt bất đắc dĩ, “Nhưng bọn họ giống như cũng không thích con, người ta bộ dạng rất đáng yêu a ! Bọn họ cư nhiên mỗi lần nhìn thấy con đều bỏ chạy !”
Khóe miệng Nam Cung Liệt run run, là con đem người ta chỉnh thảm a ?
Kiều Bối Nhi chống cằm, nhíu mày hỏi, “Vậy con muốn làm gì ?”
Tư Thần vẻ mặt chờ đợi nhìn cô, “Mẹ, con khi nào thì mới có thể cưới vợ a ?”
Tư Minh Dạ hoàn toàn không xen miệng vào, có thể nói chuyện giáo dục Tư Thần đều là Kiều Bối Nhi phụ trách. Nhưng cách giáo dục kia thật sự là làm cho người ta không dám khen tặng, Tư Minh Dạ cũng tùy ý cô muốn nháo như thế nào liền nháo như thế nào.
Ví như hiện tại, Kiều Bối Nhi cười nói, “Này có cái gì khó ? Con muốn cưới vợ lúc nào cũng có thể a !”
Nam Cung Liệt và Bùi Diệc hoàn toàn im lặng, năm tuổi cưới vợ ? Bây giờ đứa nhỏ đều trưởng thành sớm như vậy hay là một quái thai a ? Cho dù như thế nào bọn họ cũng rất rõ, dạng này của Tư Thần đều là công lao của chị dâu nhỏ !
Tư Thần cười híp mắt, muốn bao nhiêu đáng yêu liền có bao nhiêu, “Cám ơn mẹ !” Quay đầu nhìn về phía Nam Cung Liệt và Bùi Diệc, “Chú Liệt, chú Diệc, ngày mai bắt đầu hai người đi cùng con tìm vợ nha !”
Nam Cung Liệt và Bùi Diệc nhìn về phía Tư Minh Dạ, Tư Minh Dạ hoàn toàn không phản ứng, lại nhìn Kiều Bối Nhi, Kiều Bối Nhi vẻ mặt đồng ý. Hai người không nói gì nhìn trời xanh !
*****
“Ở nơi này đi ! Dừng xe !” Tư Thần dẫn đầu từ trên xe đi xuống. Ở trước mặt cậu đúng lúc là một cô nhi viện.
“Hừ ! Cố Loan Loan, tao nói cho mày biết, ở đây tao là lão đại, sau này mày đều phải nghe lời tao, biết không ?”
Ba người đi vào liền thấy một đám nhỏ vây quanh một bé gái bốn, năm tuổi. Bé gái kia bộ dáng mập mạp đáng yêu, trên mặt dính một ít bùn đất, hai mắt rưng rưng, nhìn qua rất đáng thương.
Tư Thần cười cười, “Chính là cô ấy !”
Khóe miệng Nam Cung Liệt run run, tên nhóc này xác định là nó muốn tìm vợ sao ? Này cũng đùa quá trớn đi ? Nhưng đứa nhỏ năm tuổi muốn tìm vợ vốn chính là chuyện rất hoang đường !
Quên đi, coi như là tìm bạn cho nó ! Dù sao cũng không phải nuôi không nổi ! Tuy ngoại trừ Kiều Bối Nhi và Tư Minh Dạ, tất cả bọn họ đều bị tiểu ác ma này chỉnh qua nhưng mọi người vẫn rất thương nó, thực chất là vừa yêu vừa hận !
Nghe được giọng nói khác, tất cả những đứa trẻ ở đây đều nhìn bọn họ. Nhìn Tư Thần giống như tiểu tiên đồng, trong mắt bọn nhỏ đều là kinh diễm. Một bé gái chạy tới chờ đợi hỏi, “Tôi có thể chơi với cậu không ?”
Tư Thần không để ý đến đứa bé đó mà đi qua kéo bé gái kia đứng lên, “Em kêu là Cố Loan Loan ?”
Bé gái mím môi gật đầu, nhìn qua rất ủy khuất. Nam Cung Liệt nhỏ giọng nói thầm, “Không nghĩ tới tiểu ác ma này cư nhiên thích tiểu bạch thỏ !”
Bùi Diệc nhíu mày, “Em đã quên sao ? Lúc trước lão đại nhặt chị dâu nhỏ về, chị dâu nhỏ cũng là tiểu bạch thỏ !”
“Ách… Này không phải sau này cũng biến thành tiểu ác ma chứ ?”
“Chú Diệc, chú Liệt, chúng ta đi !”
Nam Cung Liệt liếc mắt nhìn Bùi Diệc, “Không cần làm thủ tục sa ?”
Bùi Diệc nhíu mày nói, “Phiền phức !”
Kết quả là, ba người trực tiếp mang theo bé gái nhà người ta bỏ đi. Một đám nhỏ ngây ngốc nhìn, một đứa hơi lớn một chút đột nhiên nói, “Chúng ta cần thông báo viện trưởng hay không ?”
“Đúng ! Thông báo viện trưởng ! Bọn họ khẳng định là người xấu, phải cho chú cảnh sát bắt bọn họ lại !”
“Chúng ta nhanh đi tìm viện trưởng !”
Một đám nhỏ nói nhao nhao ồn ào xoay người bỏ chạy, Cố Loan Loan đột nhiên dừng lại không đi. Sau đó ngồi xổm xuống nhặt một cục đá, xoay người liền ném tới đầu đứa nhỏ lúc nãy bắt nạt cô, đúng lúc trúng đầu người ta làm cho người ta đầu rơi máu chảy. Cố Loan Loan cười cười thè lưỡi với Tư Thần, vẻ mặt vô tội.
Nam Cung Liệt và Bùi Diệc liếc nhau, vô cùng im lặng. Hóa ra lại là một tiểu ác ma đội lốt bạch thỏ, có thể tưởng tượng cuộc sống sau này của bọn họ khẳng định một mảnh hắc ám !