Edit : Phương Thiên Vũ
Nghe vậy, Hứa Nhã Lệ kêu lên,“Con tiểu hồ ly tinh này ! Cư nhiên dám
nói chúng tôi chán ghét ?! Một chút gia giáo cũng không có…” Còn chưa
mắng xong, chỉ cảm thấy đáy lòng phát lạnh, đối diện tầm mắt âm lãnh của Tư Minh Dạ, e ngại im miệng, bà không sợ trời không sợ đất chỉ sợ Tư
Minh Dạ !
Tư Kiền Vũ nhìn Tư Minh Dạ liếc mắt một cái, lúc trước ông cũng hoài
nghi nhưng ông kiểm tra ADN, chứng minh Tư Minh Dạ quả thật là con ông.
Nhíu mày, không vui nói,“Vì sao không nghe điện thoại ? Tiểu Nhu bị
thương, con là vị hôn phu không giúp con bé lấy lại công đạo còn chưa
tính, cư nhiên ngay cả đi bệnh viện nhìn con bé một cái cũng không chịu, còn cùng người phụ nữ khác yêu thương gần gũi, con xứng đáng với con bé sao ?”
Bùi Diệc lười biếng đứng một bên, nhìn hai người cười lạnh nói,“Sao ? Thật là nghĩ mình có nhiều lương tâm ? Tôi nghe nói tình hình gần đây
tập đoàn Kiền Vũ hình như không tốt lắm…”
Tư Kiền Vũ sắc mặt trầm xuống, quả thực gần đây tài vụ tập đoàn Kiền
Vũ xảy ra vấn đề, tài chính chi tiêu không linh hoạt, đứa bất hiếu này
lại thấy chết không cứu, cho nên ông mới thật sự hy vọng có thể cùng Tần thị làm thông gia, vượt qua lúc nguy cơ này.
Bùi Diệc tiếp tục cười lạnh nói,“Chuyện bán con, quả thực giống chuyện dạy con ngoan mà hai người biết làm vậy !”
Hạ Duy Y ôm Tư Minh Dạ, thở hổn hển giơ nắm tay lên,“Dạ là của tôi !
Ai dám bán, tôi đánh chết người đó !” Đáy mắt chợt lóe qua tia sáng
lạnh, chứng minh cô không phải tùy tiện nói, nhưng có người cố tình
không xem mặt sắc.
Hứa Nhã Lệ tránh ở phía sau Tư Kiền Vũ, tránh đi ánh mắt Tư Minh Dạ,
không có văn hóa quát,“Mày là cái thứ gì ? Có quyền gì lo chuyện của
chúng tao ? Nó là tao mười tháng mang thai sinh ra, tao muốn nó làm cái
gì nó nên làm cái đó ! Nó thấy chết mà không cứu chính là bất hiếu, cần
phải bị sét đánh !”
Hạ Duy Y thật sự nổi giận, Tư Minh Dạ vội vàng ôm lấy cô, an ủi hôn
cô,“Cưng…” Hạ Duy Y không cam lòng trừng mắt anh, bĩu môi rất bất mãn.
Tư Minh Dạ dịu dàng hôn trán cô, đối với cha mẹ, anh đã sớm không còn hy vọng gì nhưng nhìn cô bộ dáng tức giận như vậy, anh lại cảm thấy rất
hạnh phúc, như vậy là đủ rồi, có cô là đủ rồi !
Bùi Diệc nhìn hai người, trong lòng rất vui mừng, lão đại rốt cục có thể hạnh phúc rồi chứ ?
Trong mọi người cậu là người biết Tư Minh Dạ sớm nhất, hơn nữa là cậu tự mình tìm tới cửa muốn nhận Tư Minh Dạ làm lão đại, đơn giản là chính mắt cậu chứng kiến một màn tàn nhẫn kia, cậu nhóc như cậu, lần đầu tiên học được đau lòng.
Tư Minh Dạ từ nhỏ đặc biệt thông minh bởi vậy Tư Kiền Vũ luôn ép anh
học đủ loại kiến thức, muốn anh tương lai đem tập đoàn Kiền Vũ của ông
phát dương quang đại, để cho tất cả mọi người biết tên Tư Kiền Vũ. Nên
Tư Minh Dạ cuộc sống ngoại trừ học tập vẫn là học tập, rất ít có thể
nhìn thấy cha mẹ, mặc dù gặp được cha mẹ anh cũng là một bộ dáng không
kiên nhẫn. Anh lúc nhỏ không rõ vì sao lại như vậy, chỉ là khi anh mười
tuổi trên người liền tản ra sự lạnh lùng khiến mọi người cách xa ngàn
dặm, hoàn toàn không giống một đứa nhỏ mười tuổi.
Ngày đó là sinh nhật mười tuổi của anh, rốt cục có thể nghỉ một ngày, hơn nữa Tư Kiền Vũ cùng Hứa Nhã Lệ dẫn anh ra ngoài sinh nhật, tuy rằng anh như cũ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng nhưng từ đáy mắt sáng kia có thể thấy được anh rất vui vẻ, dù sao vẫn là đứa nhỏ, làm sao có thể
không hy vọng được cha mẹ chú ý cùng yêu thương đây ?
Nhưng khi nhìn thấy rất nhiều người xa lạ, anh mới hiểu được Tư Kiền
Vũ dẫn anh ra ngoài chẳng qua là vì muốn khoe, mặc dù có chút thương tâm nhưng anh vẫn rất cao hứng cha mẹ có thể ở cùng anh. Nhưng trên đường
trở về, bọn họ gặp xã hội đen đang đấu súng, Hứa Nhã Lệ sợ hãi trốn phía sau Tư Kiền Vũ, mà Tư Kiền Vũ thuận tay liền ôm lấy Tư Minh Dạ chắn
trước người, không may là viên đạn không có vòng qua bọn họ, Tư Minh Dạ
trúng đạn, mà cha mẹ anh cũng không xảy ra chuyện gì.
Anh trước khi ngất xỉu nghe mẹ anh nói để lái xe ôm anh ngồi taxi,
đừng làm xe bị dơ, đó chính là cha mẹ anh ! Anh không cảm nhận được sự
đau đớn trên người, chỉ có thể cảm giác được từ đáy lòng toát ra khí
lạnh, thật sự rất lạnh !
Đợi cho tất cả lắng xuống, Bùi Diệc từ dưới xa chui ra, nhìn hướng
taxi rời đi, nắm tay lại, rất nhanh đón taxi khác đi theo, trong lòng âm thầm thề, từ nay cậu muốn đi theo anh ! Cậu không biết cậu muốn đi theo anh làm gì, chỉ biết là cậu rất đau lòng vì anh, không muốn thấy anh
chỉ có một mình.
Từ đó về sau, Tư Minh Dạ càng trở nên lạnh lùng, đáy mắt một mảnh
tĩnh mịch, hai mắt của anh làm người ta cảm thấy sợ hãi vì nơi đó đều là tử khí, làm người ta không cảm giác được hơi thở của sự sống. Bùi Diệc
mất mấy năm quấn quít lấy anh mới khiến cho anh chấp nhận sự hiện hữu
của cậu.
Sau lại gặp được Tần Nhu, Tần Nhu phản bội làm anh trở nên càng thêm
lãnh khốc vô tình, cho nên bọn họ đều rất chán ghét Tần Nhu. Người nước
ngoài mà Tần Nhu thích trên thực tế là một tên xã hội đen. Tần Nhu lần
này trốn về nước bởi vì cô ta bị người nước ngoài kia bắt gian trên
giường, người nước ngoài kia giận dữ, đem nhốt cô ta, thường xuyên thay
đổi cách tra tấn cô ta, có khi còn có thể đem cô ta thưởng cho thủ hạ
của mình, mà chuyện này không ai biết là mấy người bọn họ làm, ngay cả
Tư Minh Dạ cũng không biết. Bọn họ sẽ không hỏi đến chuyện riêng của anh nhưng tổn thương anh, bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Tần Nhu sở dĩ đến tìm Tư Minh Dạ cũng bởi vì nghe được lời đồn tổng
tài tập đoàn Tuyệt Thế là U Minh Điện điện chủ, muốn tìm sự che chở.
Nhìn Tư Minh Dạ đáy mắt dịu dàng, Hạ Duy Y không cam lòng ôm anh cọ cọ, rầu rĩ nói,“Em chán ghét bọn họ !”
Tư Minh Dạ nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ngẩng đầu nhìn hai người ở cửa, trong mắt không hề có sự dịu dàng, chỉ còn một mảnh tê buốt lạnh
như băng,“Muốn làm thông gia ?”
Tư Kiền Vũ không chắc thái độ của anh, chỉ có thể trầm mặc mà chống
đỡ, Tư Minh Dạ khóe miệng giơ lên, lạnh như băng châm chọc,“Nếu ông muốn tập đoàn Kiền Vũ cùng tập đoàn Tần thị cùng nhau biến mất, có thể thử
một lần ?”
Tư Kiền Vũ sắc mặt lạnh lùng,“Tôi là cha cậu !” Ông trong lòng rất
rõ, Tư Minh Dạ có năng lực như vậy, ông không dám chọc giận anh, chỉ có
thể dùng quan hệ huyết thống nhắc tỉnh anh không nên quên cội nguồn !
Tư Minh Dạ hừ lạnh một tiếng,“Thì sao ?” Không muốn cùng bọn họ nói
nhảm, đảo mắt nhìn về phía Bùi Diệc, lạnh lùng phun ra hai chữ,“Tiễn
khách !”
Bùi Diệc cười đến cà lơ phất phơ, trong mắt vẫn che kín hàn sương, tao nhã làm tư thế xin mời.
Hứa Nhã Lệ chưa từ bỏ ý định, nếu tập đoàn Kiền Vũ xảy ra vấn đề, bà
sao có thể còn cuộc sống tốt đẹp ? “Mày tên bất hiếu ! Mày có tiền như
vậy, giúp chúng tao cũng không được sao ? Không có chúng tao ở đâu có
mày ?”
Bùi Diệc trực tiếp cầm điện thoại trên bàn Lăng Vi An,“Bảo vệ…” Tư
Kiền Vũ thấy thế, hừ lạnh một tiếng, mặt bình tĩnh kéo Hứa Nhã Lệ đi.
Hết chương 37.