Ác Ma Chiếm Hữu

Chương 2: Chương 2: Món Quà Và Cái Giá




Thân thể sắc sảo của Âu Tuệ Nhi lõa lồ trước mặt hắn, dù trên người cô có rất nhiều vết sẹo cũ mới nhưng không thể nào che khuất được nét quyến rũ thuần thúy. Hứa Nhất Chính chậm rãi tiến đến, quần áo trên người hắn cũng được trút bỏ dần dần. Cho đến khi hắn nằm đè lên cô thì tất cả da thịt trên người hắn, chẳng có gì để che đậy nữa cả, hai thân thể chạm vào nhau, da thịt mềm mại cọ sát, dính chặt lấy nhau. Từng tia điện chạy loạn trong thân thể Hứa Nhất Chính hắn khó khăn khống chế được hô hấp. Hắn đã đợi cái ngày cô tròn mười tám từ rất lâu rồi, da dẻ bánh mật khiến hắn phát nghiện này. Hứa Nhất Chính không thể chờ đợi lâu thêm nữa.

Âu Tuệ Nhi hô hấp khó khăn đứt quãng, hơi thở ấm áp phả vào bên tai Nhất Chính, do hắn nặng quá lại đè lên người cô, thân thể mảnh dẻ của Tuệ Nhi làm sao chịu nổi, ngoài ra thì thứ to lớn nóng hổi phía dưới cũng không thể hù dọa cô được. Bao năm qua tắm chung, sờ, nắm, xoa, chạm,... Cũng đủ khiến cô chai lì rồi.

" Tuệ Nhi, em hãy nhớ đến ngày hôm nay cho thật kỹ. Năm năm sau tôi sẽ tìm lại em"

Hứa Nhất Chính tà mị nói thầm bên tai cô, cả người Tuệ Nhi mẫn cảm bắt đầu đỏ ửng, phía dưới không biết vì sao râm ran mà nóng bừng, cô cảm thấy ươn ướt khi bàn tay ma quái của hắn khẽ đi vào. Chiếc lưỡi ướt sũng đó không ngừng làm loạn quanh cổ Tuệ Nhi, cô nhắm chặt mi mắt để không phải nhìn thấy vẻ mặt ma mãnh của hắn lúc này.

Tuệ Nhi run lên bần bật, ngón tay thon dài của hắn đang đi sâu vào hơn nữa, cái cảm giác này hắn chưa từng làm với cô, khó chịu nhưng lâng lâng khó tả. Cắn nhẹ môi dưới, Tuệ Nhi ưỡn ngực, rên rỉ sung sướng, đôi mắt đê mê đã bắt đầu mơ màng. Cảm nhận được thân thể phía dưới căng cứng, đôi gò bồng tuyết trắng đã nâng cao, đôi nhụy hoa se lại, chạm vào lòng ngực dày của hắn. Tuệ Nhi thật đầy đặn, thật thơm ngon.

" Tuệ Nhi, em là của tôi. Mọi thứ của em đều là của tôi". Hứa Nhất Chính bá đạo tuyên bố quyền sở hữu Tuệ Nhi, thân xác và cả linh hồn của cô đều phải là của hắn. Đặt lên môi cô một nụ hôn nồng cháy, hắn ngấu nghiến, mút lấy mút để tinh hoa thanh ngọt bên trong khoang miệng Tuệ Nhi.

Rồi hắn lướt đôi môi, mơn trớn xuống cổ, hôn nhẹ lên xương quai xanh của cô, hắn tiếp tục di chuyển, đến khi môi đặt nơi nhụy hồng mới lớn. Hắn mút nhẹ, trêu đùa rồi nuốt chửng. Âu Tuệ Nhi hơi thở gấp rút, cô không thể chịu đựng được sự kích tình nhẹ nhàng này, cũng chẳng thể kiềm chế được bản thân:" Hứa Nhất Chính, em khó chịu quá!"

Hứa Nhất Chính buông môi, ánh mắt dâm tà híp chặt, nụ cười vẽ vời trên môi hắn trong thật ma mị làm sao:" Vậy anh sẽ làm cho em không còn khó chịu nữa"

Khẽ khàng, hắn cúi đầu banh hai chân cô ra, nơi u cốc mật nguyệt không ngừng co thắt, dâm thủy ngập tràn. Tuệ Nhi vẫn còn sót lại tý ý thức, cô đưa tay ngượng ngùng che lại. Tại vì sao cô lại thẹn? Chẳng phải hắn cũng từng nhìn thấy và sờ qua sao?

" Ngoan nào!". Hắn dụ hoặc, gỡ tay Tuệ Nhi ra, chiếc lưỡi đinh hương lại khuấy động, khiến dục hỏa trong người Tuệ Nhi căng tràn, bùng nổ mà đòi hỏi nhiều hơn. Cô khó khăn lên tiếng, âm thanh như bị chính tiếng rên rỉ giấu nghẹn đi:" Đừng... đùa... với... cơ... thể... em... nữa..."

Hứa Nhất Chính ngẩng đầu nhìn cô, hắn từ từ bò lên, khuôn mặt cả hai đối diện nhau, chất giọng khàn đục của hắn văng vẳng bên tai Tuệ Nhi:" Đừng nghĩ em có thể trốn khỏi tôi, tôi cho em năm năm. Chỉ năm năm thôi đấy cô bé"

Phía dưới dồn lên cơn đau nhói, cô bé của Tuệ Nhi như bị xé ra làm đôi. Đau đến nghẹn ngào!

Âu Tuệ Nhi cong người, hai tay bấu chặt xuống ga giường, nước mắt cô tuôn như suối. Cô bắt đầu tỉnh táo, hốt hoảng xô hắn tựa như con mèo cào vậy:" Đau... dừng... lại..."

Âu Tuệ Nhi thầm nhẹ nhõm, cô định nói gì đó nữa, nhưng Hứa Nhất Chính đã cúp máy rồi. Màn hình điện thoại lại tối đen, yên tĩnh như chưa từng có ai mới gọi đến. Âu Tuệ Nhi ngồi sụp xuống sàn, thờ thẩn nhìn về phía bức tường. Vẫn chưa đến sinh nhật của cô... Vẫn chưa đến!

Bao năm qua, Âu Tuệ Nhi rời khỏi thành phố A, cô đến ngoại ô để sinh sống, làm lại cuộc đời mới. Ném cái quá khứ đau thương và cả hắn vào xó xỉnh hay thùng rác nào đó ven đường, thế nhưng cô cũng chẳng thể trốn khỏi sự thật mãi được. Năm năm, Tuệ Nhi chỉ có năm năm được sống như một con người, có nhân quyền, có tự do.

Tuệ Nhi cười nhạt, chẳng phải năm năm trước hắn đã cùng tiểu thư Châu Khả Ly kết hôn sao? Một người đàn ông đẹp trai thành đạt, lại có người vợ sang trọng quý phái, quốc sắc thiên hương đẹp như thế! Cớ sao cứ muốn bắt giữ một phế nhân như Tuệ Nhi?. Rốt cuộc Hứa Nhất Chính muốn gì, nghĩ gì? Tuệ Nhi mãi mãi vẫn không hình dung, vẫn không đoán ra được thứ tâm tư, suy tính phức tạp đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.