Âu Tuệ Nhi cùng Hứa Nhất Chính trở về nhà, buồn cười ở chỗ, ngôi nhà từ bao giờ đã trở nên trống vắng. Người làm bị hắn đuổi hết rồi, duy chỉ giữ lại bốn người già cỗi. Hai người lo việc nhà, và hai người đảm việc bếp. Đúng như lời Hứa Nhất Chính nói, hắn không muốn có quá nhiều đàn bà tiếp xúc bên cạnh. Như một cách chứng tỏ Âu Tuệ Nhi là duy nhất.
Trữ Thanh Trà cũng trở về sau một ngày làm việc mệt mỏi, tên Giám đốc Vương luôn tìm cách sàm sỡ cô. Ông ta đê tiện đến mức kiếm cớ gặp riêng Trữ Thanh Trà, sau đó sờ mó tay chân cô. Tất cả những gì cô phải chịu đựng bây giờ, sau này chắc chắn bắt ông ta trả đủ. Môi mím chặt, răng cắn vào môi dưới đến rỉ máu, sưng tấy. Khóe mắt hiện lên vẻ ấm ức không thể giải bày. Ngưu Ngưu chống cự, tìm lối thoát:Hôm nay tôi đang đến ngày, sờ vào sẽ bẩn đấy!
Giám đốc Vương hau háu nhìn xuống dưới Thanh Trà, đè chặt dục vọng, lưu luyến rời khỏi, còn vờ ho khan đánh sang chuyện khác:Tối nay có một hợp đồng quan trọng, tôi muốn cô cùng đi.
Đây là công việc, nên Kim Ngưu nào dám từ chối dù trong lòng thầm rủa ông ta.
Buồn chán, Âu Tuệ Nhi ngồi trên xích đu trong khoảng sân trước nhà. Hứa Nhất Chính bảo có việc nên vừa đưa cô về liền đi, Tuệ Nhi biết rõ hắn đi đâu, nhưng không mở lời can thiệp.
Trữ Thanh Trà chậm rãi bước tới từ sau lưng Âu Tuệ Nhi, lặng lẽ ngồi xuống cạnh Tuệ Nhi, tiếng thở dài đồng loạt vang lên.
Sao thế? Âu Tuệ Nhi thoáng giật mình, thần sắc ảm đạm hiện vẻ lo lắng.
Không sao, trong người hơi mệt! Trữ Thanh Trà thẫn thờ đáp, đôi mắt khẽ chớp nhìn về khoảng sân trống phủ đầy lá khô úa vàng.
Bầu không khí trở nên tĩnh lặng, tiếng thở dài thườn thượt thay nhau nối tiếp. Gió chiều mát mẻ, ánh nắng không còn gay gắt, bầu trời quang đãng, những đám mây trắng như kẹo bông gòn ngon ngọt trôi lững lờ. Đôi lúc sẽ che đi mặt trời dịu dàng, làm cho khoảng sân càng trên nên buồn chán. Không nắng xuyên kẽ lá, không gió đung đưa cành lá tạo nên âm thanh xào xạc vui tai. Chỉ còn lại những tiếng hát vang vọng trên bầu trời, vài chú chim sẻ lao xuống sân, chập chững đi được vài bước lại sải dài đôi cánh nhỏ bé bay vút lên bầu trời.
Mọi thứ thật êm ả, thanh bình trôi qua, nhưng trong lòng cả hai người đều nổi lên từng đợt sóng lăn tăn, dần cuộn trào dữ dội.
Âu Tuệ Nhi không thôi suy đoán Hứa Nhất Chính sẽ làm gì Châu Khả Ly, có phải chăng sẽ uy hiếp chị. Cũng có thể dùng cách đê tiện nào đó mà Âu Tuệ Nhi lờ mờ đoán ra. Có dùng bạo lực không? Chuyện này không liên quan Châu Khả Ly. Âu Tuệ Nhi nhúng tay vào được không? Nhưng nếu như vậy...
Một tiếng thở dài não nề lại vang lên...
Trữ Thanh Trà thầm lặng tính kế. Không phải Hứa Nhất Chính rất hãnh diện vì tin tưởng sự tinh khiết từ Âu Tuệ Nhi sao? Nếu như sự thanh thuần ấy bị vấy bẩn thì sao?
Khóe môi Trữ Thanh Trà bất giác cong lên, nhưng rất nhanh đã biết mất trở lại vẻ lãnh đạm từ ban đầu.
Tối nay, cậu có rảnh không? Trữ Thanh Trà mở lời phá tan sự im lặng:
Cũng rỗi. Sao vậy? Âu Tuệ Nhi thành thật đáp:
Lâu rồi chúng ta không cùng đi chơi, vừa hay tối nay tôi có một hợp đồng phải đi với Giám đốc Vương. Đi cùng tôi đi!
Sẽ vướng bận lắm! Đúng, rất là vướng bận...
Không đâu, ông ta muốn lợi dụng tôi. Nếu cậu không đi cùng, lỡ ông Vương ấy chuốc tôi say thì phải làm sao đây? Thanh Trà tỏ ra lo sợ, nắm chặt bàn tay Âu Tuệ Nhi như van xin Tuệ Nhi đi cùng yểm trợ nếu có chuyện xúi quẩy xảy ra.
Âu Tuệ Nhi thở dài:Ừ, nhưng phải về trước Hứa Nhất Chính!
Trữ Thanh Trà gật đầu không ngừng.
Tất nhiên rồi, nhưng phải là cùng về cơ.
Trữ Thanh Trà tìm được số điện thoại của Hứa Nhất Chính từ Chiêu Sài. Soạn sẵn kịch bản đầy đủ câu chữ trong đầu, chỉ cần đúng thời điểm liền nhập vai gọi Hứa Nhất Chính đến cầu cứu. Và những gì hắn cần thấy là Âu Tuệ Nhi bị vấy bẩn... xem hắn điên tiết lên thế nào khi ở bên một con đàn bà đã qua tay biết bao nhiêu người?
Thanh Trà bật cười sảng khoái, đôi mắt ánh lên vẻ âm hiểm.
Tuệ Nhi rùng mình, khều tay Kim Ngưu, nhỏ giọng hỏi:
Có chuyện gì vui lắm sao?
Trữ Thanh Trà vỗ tay xuống đùi Tuệ Nhi thô lỗ như một gã đàn ông:
Đúng, rất vui!