Thận
ma có chút thương hại nhìn Vũ Uyên vừa băng bó miệng vết thương, vừa cắn răng
chống kiếm xuống mà trừng mắt nhìn mình. Chỉ cần Vũ Uyên hơi mạnh tay một chút,
toàn bộ sương mù ở xung quanh liền biến thành sương độc mà xâm nhập vào cơ thể
hắn như vừa rồi. Đến lúc đó, cho dù hắn dùng kiếm tự đâm mấy trăm lỗ trên người
mình cũng không đủ ———— giết chết huyền thoại của Ma giới, đối với một ma vật
hiếm thấy đến mức ngàn vạn năm mới xuất hiện một lần như nó mà nói, thực sự rất
đơn giản.
Tuy
nhiên, nó nghĩ phải đổi một phương pháp khác. Nó chỉ vào chiếc xe ba bánh chạy
bằng điện, nói: “Phàm nhân ngồi trong xe này đối với ngài mà nói, hẳn là rất
quan trọng đi?”
Nó
vừa dứt lời, Vũ Uyên đột nhiên vung kiếm, tuy rằng trọng thương nhưng kiếm khí
vẫn đủ mạnh để xé rách một khoảng trời, một đường chém liền ba nhát, ý đồ muốn
đem Thận ma chém thành ba đoạn!
Thận
ma không tránh cũng không né, thân hình lập tức bị kiếm khí sắc bén không gì
sánh được chặt đứt, thế nhưng ngay sau đó, giống như thánh ma không ngừng tái tạo
thân thể, Thận ma ngay lập tức tái sinh thành ba phần thân trên giống nhau. Nó
nhìn hai bán thân thân (*) kia của
mình, cười hì hì nói: “Cái này có thể dùng để nói chuyện phiếm khi tịch mịch
nha!” Khi đang nói chuyện, độc châm của nó từ bốn phương tám hướng bắn tới cái
xe ba bánh bên trong có hai anh em họ Liêu. Vũ Uyên không thể không đem băng kiếm
cắm xuống mặt đất, trong nháy mắt phát ra ma lực cản lại độc châm, nhưng điều
này làm cho vết thương của hắn lập tức vỡ ra lớn hơn, khiến hắn không thể khống
chế mà phun ra một ngụm máu.
(* Bán phân thân: Con Thận ma, ban đầu khi bị kiếm của ác ma đại
nhân đâm xuyên bụng, nó tự chặt đôi người mình để khỏi bị băng kiếm cho 1 phát
đi teo. Khi đó, nửa thân dưới của nó bị đóng băng, nửa thân trên vẫn còn sống.
Bây giờ nửa thân trên đó tiếp tục phân thân thành 3 phiên bản giống hệt nhau,
huynh đệ tỉ muội có thể tưởng tượng nó giống lúc Tôn Ngộ Không bị chặt đôi liền
phân thân thành 2 thằng Ngộ, hoặc Naruto dùng ‘Kage Bunshin no Jutsu’ phân
thành 1 đám Naruto y hệt nhau vậy:v)
“Kỳ
thật ta chưa bao giờ thích sát hại nhân loại, ta chỉ là lặng lẽ đi qua những
con đường quốc lộ mà thôi.” Thận ma buông tay, “Ta là một ma vật thú vị đã vượt xa khỏi cấp bậc thấp kém đê hèn
(*), việc tàn sát gì gì đó ta đều không để vào mắt. Không có biện pháp, ta thật
sự quá mạnh mà.”
(* ý là: đừng thấy anh chỉ
là con ‘Thận’ mà lầm. Anh không còn là ma vật cấp thấp đâu. Anh mạnh, anh không
làm mấy việc của bọn con nít (ノ °益°)ノ彡
Vũ
Uyên cố gắng che miệng mình, xem ra muốn lau đi vết máu nơi khóe miệng, thế
nhưng máu tươi không ngừng theo khe hở tí tách chảy xuống. Ma lực không thể tái
sinh, miệng vết thương vì thế vô pháp khép lại, khiến cho ác ma đại nhân lâm
vào một cuộc chiến đấu gian khổ.
“Cho
nên mới nói, ngài để cho ta ăn một chút ký ức là được rồi!” Thận ma lần thứ hai
cúi người xuống, tới gần Vũ Uyên, nói.
Đôi
mắt Vũ Uyên càng thêm băng lãnh, “Ta nếu như nghe theo ngươi, chẳng phải là một
chút giá trị lợi dụng cũng không còn, khả năng toàn mạng lại càng không có?”
“Đừng
nói như vậy, ta kỳ thật rất yêu quý sinh mệnh nha.” Thận ma bĩu môi nói, “Ta mới
không đa tâm (*) như ngài! Ngài nghĩ
xấu về người khác rồi!”
(* Đa tâm: nghĩ nhiều)
Vũ
Uyên cầm ngang thanh kiếm chắn giữa hai người, giọng nói lạnh tới thấu xương:
“Trừ khi ngươi để hai người kia an toàn rời khỏi, bằng không ta chỉ còn cách
cùng ngươi đồng quy vu tận (*)
(*Đồng quy vu tận – 同归于尽: cả đám chết chung)
“Đồng
quy vu tận! Thật cực đoan a!” Thận Ma ôm lấy đầu mình: “Ôi ôi, ta đã đem
thánh ma bức đến tình trạng này sao? Ta thật vĩ đại!”
Khi
nói chuyện, thân hình khổng lồ dài ngoằng của nó phấn chấn đến run rẩy. Vô số
con sên thừa dịp chui ra từ thân hình của nó, chi chít bò tràn về phía Vũ Uyên.
Trên người những con sên này đều có gai độc dài tua tủa, răng cũng có độc, khiến
cho người ta phải sởn gai ốc. Vũ Uyên đảo kiếm, kiếm khí xoay vòng, không ngừng
loại bỏ những con độc trùng đang liên tục bò tới gần mình. Cùng lúc đó, Thận ma
từ bên sườn bất ngờ tập kích, cái lưỡi dài ở trong miệng nó giống như một ống
thịt khổng lồ, ở giữa thành ống còn có rất nhiều răng nanh, áp sát muốn cắn lấy
Vũ Uyên. Vũ Uyên phát hiện có nguy hiểm, đôi cánh đen lập tức mở ra, tạo thành
một kết giới hình bán nguyệt bằng lông vũ bao bọc lấy chính mình.
Nhưng
bất ngờ đến mức không kịp đề phòng chính là, cả hai phân thân vừa mọc ra của Thận
ma đều đồng loạt thè lưỡi, thần tốc lao tới xuyên thủng kết giới lông vũ, trói
chặt lấy đôi cánh của Vũ Uyên. Răng độc trên chiếc lưỡi hung hăng cắm sâu vào
phần gốc cánh,,một lần nữa hút lấy Ma nguyên của thánh ma. Vũ Uyên cắn răng
xoay người, lấy kiếm chặt đứt cái lưỡi để tránh thân thể bị hút cạn Ma nguyên tới
mức đầu óc choáng váng, thể lực hao mòn. Trong khoảng khắc hắn hơi hoảng hốt,
ba phân thân của Thận ma liền lợi dụng thời cơ, đồng loạt mang theo độc châm to
dài sắc nhọn như thạch nhũ đâm tới, xuyên thủng hai vai và lưng của hắn.
Liên
tục bị công kích khiến Vũ Uyên cuối cùng không chống đỡ được. Sau một đòn
nghiêm trọng của ba phân thân kia, miệng hắn không ngừng phun máu tươi rồi ngã
xuống. Đôi cánh lông vũ ở sau lưng vì bị mất đi ma lực mà dần trở nên mờ nhạt rồi
biến mất. Hắc vũ từ trong đám máu tươi văng ra như mưa bay đầy trời, chầm chậm
rơi xuống, mang theo vài phần thê mỹ.
Đây
thực sự là chuyện tai bay vạ gió. Nhìn thánh ma hoàn toàn mất đi ý thức nằm
trên mặt đất, Thận ma thở dài, thân hình co lại, biến trở về hình dạng mỹ nữ
tóc dài áo trắng ban đầu kia, ngồi xổm xuống, ghé vào bên người thánh ma vĩ đại
lúc này đang chìm trong vũng máu.
“Thật
đáng thương, nhất định là đau muốn chết a!” Thận ma vuốt vuốt tóc Vũ Uyên,
dùng móng tay gạt ra mấy lọn tóc rối bời ở sau gáy để cần cổ lộ ra. Sau đó,
móng tay của nó cong lên, ý đồ đâm vào xương sống của ác ma đại nhân nhằm đoạt
đi phần ký ức bị chôn vùi.
“Đủ
rồi, Thận Vụ, hắn sau này tốt xấu gì cũng là Ma giới chi thần (*), ta không thể để ngươi vũ nhục hắn như vậy.”
Một thanh âm lạnh lẽo mà uy nghiêm phá ngang hành động của Thận ma, khiến cho
Thận ma sửng sốt một chút. Nó quay đầu, kinh ngạc há to miệng.
(* Ma giới chi thần – 魔界之神: thần của Ma giới -
iêm thấy Hán hay hơn nên iêm để:3)
“A…
ô… ô… ô..! A… ô… ô… ô..! Xem ra người phong ấn ký ức của thánh ma chính là
ngươi!” Thận ma liên tục kinh hô, “Ngươi mới là người xảo trá nhất!
Ngươi vẫn luôn không ra tay để bảo tồn sức mạnh, chính là chờ đợi thời khắc này
đúng không!!”
“Không,
nếu ngươi không đánh hắn bị thương đến mức chỉ còn nửa hơi tàn, ta cũng sẽ
không ‘tỉnh lại’. Đối phương dừng lại trước mặt Thận Vụ, “Còn muốn cùng ta
tranh đấu thêm một phen sao? Vừa rồi Vũ Uyên cũng khiến ngươi hao tổn không ít
ma lực đi! Ngươi có lòng tin sẽ đánh bại được ta như đã làm với hắn?”
“Ngươi
nói gì vậy chứ? Ta là một ma vật rất biết quy củ, chưa từng quấy rối nhân gian.
Ta chỉ là tò mò muốn biết thánh ma mạnh như thế nào mà thôi! Kỳ thật cũng không
mạnh lắm đúng không?” Thận ma bĩu môi nói, “Ta một chút cũng chưa từng làm
trái những quy tắc của ngươi ở nhân gian. Kẻ ta làm bị thương là ma, không phải
người, hơn nữa ta cũng không giết chết hắn. Ngươi nếu ra tay với ta thì chính
là tự tay phá bỏ những quy định của mình! Ngươi sẽ không làm như vậy! Ngươi nếunhư dám ra tay với ra, ta nhất định sẽ cùng ngươi đồng quy vu tận!”
“Ngươi
đúng là tên vô lại. Thận Vụ, hiện tại ngươi đã biết thứ ngươi muốn biết, có thể
đi được rồi.” Đối phương thản nhiên nói.
“Ngươi
yên tâm để cho người đã nắm được một bí mật lớn như ta đi khỏi hay sao?”
Thận Vụ có chút hoài nghi.
“Vậy
ngươi muốn gì? Hay ngươi muốn cùng ta đánh một trận nữa? Ngươi chắc hẳn chưa
chú ý tới, Vũ Uyên đã sớm thay ta tặng cho ngươi một thứ.” Đối phương cười
cười.
“Cái
gì?” Thận ma sửng sốt một chút, lập tức vương cổ tay ra xem xét. Trên cổ
tay thế nhưng lại có một đường gân màu băng lam uốn lượn ẩn sâu trong da thịt,
khiến cho nó chấn động vô cùng. Đối phương đúng lúc nói thêm, “Ngươi quá
coi thường thánh ma rồi! Ma lực của hắn không phải ai cũng có thể dễ dàng hấp
thụ. Thậm chí, với những kẻ si tâm vọng tưởng mà nói, ma lực của hắn chính là
thứ độc dược đáng sợ nhất. Cho dù bị ngươi giết chết, hắn cũng có thể mượn
chính ma nguyên mà ngươi đã hấp thụ vào trong cơ thể để tổ chức lại thân thể
ngươi, biến cơ thể ngươi thành nơi chứa đựng ma nguyên của hắn, sau đó lại kết
hợp với phần kí ức bổn nguyên của hắn để chiếm
giữ toàn bộ tổ hợp (*). Thân thể ngươi sớm muộn gì cũng trở thành chất dinh
dưỡng cho hắn tái sinh!!”
(* Là dùng ma nguyên như
kí sinh trùng để chiếm lấy thân xác Thận ma, sau đó dùng kí ức của mình để tạo
ra linh hồn cho cái xác đó, chính thức tái sinh. Xác Thận ma + Kí ức thánh ma =
Thánh ma aka phiên bản mới ~~).
“A
a a a a! Tên âm hiểm này!” Thận Vụ quát to một tiếng, “Ta với hắn hòa một
trận, như vậy đi! Được rồi! Ta cần yên tĩnh một chút để tống thứ “rác rưởi”
này ra khỏi cơ thể! Bất quá nếu ngươi dám gọi đám thiên sứ kia đến truy sát ta,
ta sẽ đem bí mật của ngươi nói cho bọn chúng biết!”
“Thiên
thần đại nhân!!!!!”
Bỏ
lại một câu uy hiếp to gan lớn mật, Thận Vụ một lần nữa hóa thành sương mù, biến
mất vô tung.
——————————————
Sau
khi Thận Vụ biến mất, sương mù ở quốc lộ cũng dần dần tiêu tán, đèn đường lại
sáng lên, hết thảy lại khôi phục vẻ bình thường.
Người
vừa nói chuyện với Thận Vụ và đuổi được nó đi kia nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh Vũ
Uyên, lật ngửa thân thể hắn lại, khẽ nâng hắn dậy để hắn nằm trên cánh tay
mình, dường như chẳng để tâm đến việc bị máu chảy làm bẩn quần áo. Y dùng tay
còn lại thò vào túi áo âu phục của mình lấy ra một gói khăn giấy, cẩn thận lau
đi vết máu cùng bùn đất trên mặt Vũ Uyên.
“Quân
Tư Vũ, ai~, bình thường lúc đi làm, tại sao không thấy ngươi liều mạng như vậy
chứ? Thật đáng châm chọc, cuối cùng còn phải để ta giúp ngươi tái sinh lại ma
nguyên.” Y thở dài, vứt khăn giấy đi, nhẹ nhàng đặt tay lên vết thương của
Vũ Uyên. Tức thì, một ánh sáng nhu hòa lập tức tràn ra, chiếu sáng cả khu vực đồng
không mông quạnh.
Ác
ma đại nhân tinh thần có chút ngơ ngẩn mà lái chiếc xe điện ba bánh chạy băng
băng trên đường quốc lộ. Hắn chung quy cảm thấy mình dường như đã quên mất điều
gì, nhưng thánh ma làm sao có thể bị mất trí nhớ được?
Hắn
quay đầu liếc mắt nhìn Liêu Thần một cái, hỏi, “Bắt đầu từ buổi sáng hôm
nay cậu cứ liên tục nhìn tôi, tôi có chỗ nào khác sao?”
“Không,
không có.” Liêu Thần liên tục lắc đầu, quay mặt ra ngoài cửa sổ.
Liêu
Xuyến Xuyến ngáp một cái cho tỉnh ngủ. Gió lạnh buổi sáng sớm khiến con bé hắt
hơi một cái thật to, nước mũi xổ cả ra. Thấy vậy, con bé vội vàng nói,
“Anh hai, đưa cho em cái khăn giấy đi!”
Liêu
Thần thò tay vào túi lục lọi một hồi nhưng không thấy, đành nói với Xuyến Xuyến,
“Khăn giấy hình như dùng hết rồi.”
“Không
phải tối hôm qua em đưa cho anh một gói sao? Nhanh như vậy đã dùng hết rồi? Có
phải anh dùng để đi WC hay không?” Liêu Xuyến Xuyến than thở.
“Anh
sao có thể phung phí đến mức dùng khăn giấy đi WC như thế được!” Liêu Thần
hừ hừ nói.
“Dùng
khăn giấy để đi WC thay vì lau mặt thì làm sao? Kẻ có tiền đều dùng loại khăn
giấy có viền in hoa rực rỡ để đi WC. Chúng ta sau này đã là người của xã hội
thượng lưu, cho nên cũng sẽ dùng loại khăn giấy xa hoa như vậy, không cần tiếp
tục dùng loại khăn giấy rẻ tiền như thế này, muốn dùng phải dùng loại giấy mấy
chục đồng một bịch” Ác ma đại nhân chen vào nói.
“Sao
anh không bảo dùng đô la để đi WC luôn đi?” Liêu Thần hỏi lại.
“Chuyện
đó cũng không tồi.” Ác ma đại nhân trả lời, sau đó ngáp một cái thật dài,
cảm giác như bản thân mình đã vài năm chưa ngủ, từng cơn mệt mỏi liên tục ùa đến.
“Quân
Tư Vũ, tôi thấy anh lái xe cũng mệt rồi, tìm một chỗ ngủ đi.” Liêu Thần đề
nghị.
“Uhm,
tôi quả thực có chút mệt nhọc.” Quân Tư Vũ dụi dụi mắt, “Tới bến xe
đường dài phía trước, tôi ở trong xe ngủ một giấc, hai người đi mua vé xe
nha.”
“Được.”
Liêu Thần gật đầu.
Xem
ra tuy rằng miệng vết thương được trị liệu hoàn hảo đến mức không còn dấu vết,
ma nguyên cũng được tái sinh rất đầy đủ, nhưng phần khí huyết bị hư thoát lại
nhất thời không thể phục hồi.
Liêu
Thần dẫn theo Liêu Xuyến Xuyến đi tới bến xe ở giữa đoạn đường quốc lộ để mua
vé. Nơi đó đã có một chiếc xe đường dài đang đỗ, căn cứ theo thời gian ghi trên
bảng thông báo thì xe xuất phát lúc ba giờ. Nhân viên bán vé là thanh niên phụ
xe. Anh ta đang nhiệt tình cầm cái loa nhỏ hô hào, “Mọi người nhường chỗ
cho các cụ già nhé! Phát huy tinh thần Lôi
Phong (*) một chút! Xã hội hòa bình là do mọi người cùng xây dựng a.”
(*) Lôi Phong: Một anh hùng thích giúp
đỡ người khác.
Khi
người bán vé đang thao thao bất tuyệt thì Liêu Thần đứng bên ngoài gõ vào cửa
kính, hô lên, “Chúng tôi muốn mua ba vé!”
Người
bán vé hạ kính xe xuống, thò đầu ra nhìn, sắc mặt bỗng chốc thay đổi, “Thật
là trùng hợp!”
“Ngươi
là người bán vé ô tô đường dài sao……” Liêu Thần cũng bĩu môi.
—–
[Yên]
– Ngồi beta truyện hài, nhưng Yên lại khóc. Lục kho nháp blog tìm được chap 81
này, nhưng cho dù có mải miết lục phía sau cuộc đời cũng không thể nào tìm được
‘tình yêu nhỏ của Lam Yên’.
“Đoạn đầu giữ lại vì khó hiểu quá. Dịch
tạm các đoạn sau còn đoạn đầu để tớ ngâm cứu nhóe”.
Này,
ở trước mặt tớ mà nói, có được không?
Này,
cười 1 cái đi!
Này,
ôm tớ một cái, có được không?
Tớ,
đến bao giờ mới đủ dũng khí để một mình đi gặp cậu?