Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
*****
Khi mà tất cả những lời dối trá bị vạch trần một cách tàn nhẫn, tình cảm giữa hai người còn có thể như trước hay sao?
Khi phát hiện ra người mình yêu thương nhất lại chính là người lừa gạt mình nhiều nhất, nỗi đau xót xoáy sâu tận đáy lòng này chẳng lẽ không trở thành một vết rạn khiến cho tình ái vỡ tan hay sao?
Mặc dù Liêu Thần là Thiên thần, thế nhưng loại tình cảm này cũng là thứ mà y không cách nào thao túng. Đây là điều mà y không hề mong muốn, nhưng cuối cùng nó vẫn xảy ra. Y chưa bao giờ muốn buông tay, nhưng, đến cuối cùng, chính y lại tự rút tay mình ra khỏi bàn tay hắn. Y nhìn vào đôi con ngươi lam sắc chứa đầy phẫn nộ của người đàn ông đã từng chung chạ với mình. Người nọ cũng đang chăm chăm nhìn y, bàn tay siết chặt cổ y, giận dữ gào thét, “Cậu lừa tôi! Cậu vẫn luôn lừa tôi!”
Liêu Thần đột nhiên cảm thấy cõi lòng như bị xé thành trăm mảnh.
“Tôi không cố ý!” Liêu Thần yếu ớt giải thích. Y khép mắt, thu hồi lại pháp thuật phòng vệ quanh mình, để mặc cho bàn tay của Vũ Uyên bóp cổ mình đến mức kêu răng rắc.
Do sự va chạm mạnh mẽ giữa pháp lực của hai người, không – thời gian xung quanh đã sớm bị đông cứng lại. Những ngón tay của Vũ Uyên càng ngày càng thêm dùng sức. Cứ tiếp tục như thế, chẳng mấy chốc hắn sẽ bóp gãy cổ Liêu Thần.
“Cậu có biết cái giá phải trả khi lừa gạt tôi không!!” Vũ Uyên gầm nhẹ.
“Vũ Uyên, anh đã quên ước định mấy nghìn năm trước của tôi?” Mặc dù vẫn luôn tận lực giữ cho bản thân mình được bình tĩnh, trong đáy mắt Liêu Thần thế nhưng vẫn không sao giấu được những giọt nước mắt chỉ trực tuôn trào.
“Tôi hận cậu, bất kể cậu là ai, tôi sẽ không bao giờ ngừng hận cậu!” Đôi mắt của Vũ Uyên tràn đầy những đau thương cùng phẫn nộ trước đây chưa từng có. Hắn thực sự đã từng yêu thương phàm nhân tên gọi Liêu Thần ấy, thế nhưng hết thảy cũng chỉ là một giấc mộng hư ảo mà thôi. Hắn bất chợt buông tay, vươn người nhảy vào giữa bầu trời sâu thẳm, tựa hồ muốn tìm đến một nơi nào đó, bất kể đâu, chỉ để trút bỏ tất cả những cảm giác bi thương mất mát bức bối tận đáy lòng.
“Vũ Uyên! Hãy nghe tôi giải thích!” Liêu Thần đứng dưới mặt đất vươn cánh tay, thế nhưng ác ma đại nhân đã sớm không còn bóng dáng. Tất cả những gì sót lại chỉ là một trời lông vũ hắc sắc bay loạn tứ tung, rơi xuống mặt đất rồi hóa thành hư ảo.
**********************
Ác ma đại nhân làm sao phát hiện ra Liêu Thần lừa mình?
Đầu tiên, hắn đã sớm hoài nghi sự hấp dẫn lẫn nhau một cách kì lạ giữa hắn và Liêu Thần ngay từ khi hai người mới gặp mặt. Theo lý thuyết, phàm nhân sẽ bị thu hút bởi mị lực của hắn. Thế nhưng ngay sau khi nhìn thấy Liêu Thần, hắn lại bất tri bất giác bị Liêu Thần thu hút. Ác ma bị thu hút bởi con người? Đây thực sự là điều khó hiểu.
Tiếp theo, bên người Liêu Thần không ngừng xuất hiện đám thiên sứ. Các thiên sứ này hẳn đã bị ảnh hưởng bởi một lực hấp dẫn thần bí nào đó, dù cố tình hay vô tình mà tụ họp lại đây.
Đương nhiên điều khiến cho ác ma đại nhân nghi ngờ nhất chính là vụ việc hắn mất đi trí nhớ trên đường cao tốc, ma nguyên bị hao tổn, thân thể còn lưu lại vết sẹo do băng kiếm tạo thành, còn cả những lời nói mập mờ của Liêu Thần và sự xuất hiện bất ngờ của Thẩm Vụ. Tất cả những yếu tố đó khiến cho ác ma đại nhân bắt đầu định hình ra cái âm mưu kinh thiên động địa này. Cho đến sau khi Liêu Thần làm hắn mê man rồi mang hắn tiến vào không gian của Mã Tổ Lạp, nhờ việc sớm đề cao cảnh giác, hắn liền có thể dựa vào sự gắn kết giữa những manh mối với nhau mà phỏng đoán ra thân phận của Liêu Thần.
Kỳ thực ác ma là kẻ có bản tính đa nghi, nếu bị lừa gạt thì sớm muộn gì cũng cảm giác được. Nhưng là, cho dù phát hiện ra thân phận của Liêu Thần, ác ma đại nhân cũng không mảy may tức giận, chẳng qua Liêu Thần đã giấu giếm lâu như vậy, cũng phải để y bị ‘trừng phạt’ một chút mới được.
Tâm tư của ác ma, ngay cả Liêu Thần cũng không thể nào nắm bắt được. Bởi vậy, sau khi ầm ĩ một trận với Liêu Thần, ác ma đại nhân liền tự giấu đi toàn bộ khí tức của mình rồi cưỡi xe điện ba bánh đi ăn buffet sashimi Nhật Bản (*).
(*) Buffet sashimi Nhật Bản: tiệc đứng tự chọn, món chủ yếu là gỏi cá Nhật Bản.
Liêu Thần giải khai không gian đang bị đóng băng, một thân một mình mang theo tâm tư âu sầu buồn bực trở về chung cư, tiếp đó lại ngẩn ngơ ngồi ở ban công. Căn phòng ngay sát ban công này chính là nơi mà y và Vũ Uyên đã chung sống một thời gian dài, mỗi góc mỗi nơi đều phảng phất hơi thở của người kia. Bọn họ đã từngcùng uống coffee, cùng ngắm cảnh chiều tà, cùng kể về những giấc mơ, những hoạch định muốn thực hiện tại thành phố này. Tất cả giống như chỉ mới xảy ra một giây trước đó thôi, vô cùng chân thực.
Thế nhưng, đều đã tan vỡ cả rồi…
Y ôm cánh tay, tựa người vào khung cửa, nhìn ánh tà dương dần nhuộm đỏ cả một vùng trời, những suy nghĩ về quá khứ và hiện tại không ngừng chồng chéo đan xen. Ngày ấy, trong một canh bạc từ ngàn năm trước, hai người đã ước định sẽ mãi mãi cận kề, cho dù là hiện tại hay tương lai. Thế nhưng tạo hóa trêu ngươi, kẻ đường đường mang thân phận một Thiên thần như y lại vô tri vô giác bị một Ma thần hấp dẫn. Chỉ có một lựa chọn dành cho thứ tình ái cấm kỵ bậc nhất này, đó là: hoàn-toàn-đoạn-tuyệt! Sau này, vì để nghiệm chứng tình cảm của mình, cả hai quyết định phong ấn ký ức của nhau, mà y sau khi chuyển thế thành phàm nhân, không ngừng đầu thai chuyển kiếp, cái mong chờ nhất cũng chính khoảnh khắc được gặp lại hắn giữa một biển người.
Khi mới gặp, dù không thân thiết nhưng vẫn không tránh khỏi đi chung một đường, đó có lẽ là đoạn thời gian ngọt ngào hạnh phúc nhất với hai người bọn họ. Nhưng những gì đã nắm trong tay lại không biết làm sao để nắm cho chắc. Đến khi hết thảy chân tướng bị phơi bày, cái đọng lại trong lòng người nọ, e rằng cũng chỉ cònnhững tổn thương và tan nát vì bị lừa dối mà thôi… …
Vũ Uyên, tôi sai rồi sao? Yêu một ma vật chính là sai lầm lớn nhất của tôi đúng không?
Liêu Thần thâm tâm rối bời, trong lòng rốt cuộc cũng không chứa đựng nổi những suy tư tràn ngập kia, muôn vàn hối hận cùng yêu thương vì thế hóa thành hai hàng Thần lệ (*), chậm rãi tuôn trào.
(*) Thần lệ: nước mắt của thần.
Cùng lúc với việc Thần lệ tràn khỏi khóe mắt biến thành những viên bảo thạch trong suốt lấp lánh, diện mạo của Liêu Thần cũng dần dần thay đổi. Mái tóc dài bàng bạc như ánh trăng buông xuống tận gót chân, đôi mắt vàng rực như minh chứng cho quyền lực của thánh thần, thân thể phát ra một vầng hào quang còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời. Trong khoảnh khắc ngày và đêm hoán chuyển ấy (*), mặt trời một lần nữa nhô lên như gửi lời chào thân ái đến vị Thiên thần vĩ đại. Thần ân mênh mông cuồn cuộn, trong nháy mắt khiến cả thành phố được thánh quang (**) bao phủ, mọi ô uế nhơ bẩn bị quét sạch gọn gàng, ngay cả bệnh nhân ở những bệnh viện xung quanh cũng đều không thuốc mà khỏe mạnh, toàn bộ hoa cỏ phút chốc nhuộm sắc trắng thuần.
(*) Khoảnh khắc ngày và đêm hoán chuyển: từ ngày chuyển sang đêm, là lúc gần chạng vạng, mặt trời đã khuất núi nhưng vẫn chưa tối hẳn.
(**) Thánh quang: ánh sáng của thánh thần.
“Thần đến rồi!” Thiên sứ khủng bố ở trong cao ốc trụ sở của Tuyền Mộng cảm nhận được thánh quang quen thuộc, kinh hãi kêu lên.
Sau đó, lời phát biểu mà các chuyên gia khoa học đưa ra để giải thích với toàn thể nhân dân chính là, những chuyện vừa xảy ra không phải là do sự xuất hiện của người ngoài hành tinh hay sự tập kích bất ngờ của thứ vũ khí tối tân nào hết, tất thảy chỉ là diễn tập sử dụng đèn chiếu siêu sáng ở trung tâm triển lãm quốc tế mà thôi.
Về phần những bệnh nhân không chữa mà khỏi, các nhân viên y tế cộng đồng tại bệnh viện nhân dân, đặc biệt là viện trưởng, trưởng khoa và những lãnh đạo chuyên môn ở các bệnh viện lớn đều cần cù, nỗ lực làm việc để trở thành minh chứng tốt nhất cho công cuộc chẩn trị mang lại tương lai tốt đẹp cho bệnh nhân, mặt khác cũng là để chứng minh kỹ thuật chẩn trị trong nước đã đạt tới trình độ tiên phong trên toàn thế giới. Mà, vị lãnh đạo bệnh viện làm việc trên nguyên tắc suy nghĩ cho bệnh nhân và nguyên tắc hiện đại hóa xã hội chủ nghĩa đã cương quyết thực thi chuẩn tắc cao cả của ngành y, đó là không thu phí cho lần điều trị quy mô lớnnày. Còn có, vì đợt chữa trị này, vị bác sĩ chủ nhiệm khoa kiêm Phó viện trưởng một bệnh viện nào đó thậm chí không màng đến mẹ già tám mươi tuổi đang lâm trọng bệnh nằm nhà, kiên quyết tham gia một cuộc phẫu thuật quan trọng, đến nỗi không kịp gặp mẹ lần cuối cùng.
(Người bệnh không chữa mà khỏi, này không phải do thần thánh nào đâu, là do tài năng của bác sĩ bọn anh đấy :d ————– y kiểu “Số đỏ” của Vũ Trọng Phụng ấy bà con:3)
************
Thật lâu trước kia, Thiên Chúa đã sáng tạo ra vũ trụ và vườn địa đàng vĩnh cửu. Trải qua biết bao nhiêu năm tháng về sau, khi thấy mình dần trở nên già yếu, ngài liền sáng tạo ra người thừa kế của mình – Quang chi tử và Ám chi tử (*). Quang chi tử thống trị thế giới thượng tầng quang minh xán lạn, còn Ám chi tử làm vua của thế giới hạ tầng to lớn mênh mông.
(*) Quang chi tử: đứa con của ánh sáng. Ám chi tử: đứa con của bóng tối.
Liêu Thần vẫn còn những ấn tượng mơ hồ về thuở ấy. Cho dù những ký ức kia đã sớm bị Thiên chúa phong ấn, thế nhưng Liêu Thần vẫn trộm nhớ về, khi đó y và Vũ Uyên vẫn còn là hai đứa trẻ. Vũ Uyên từ khi sinh ra đã rất xấu xa. Hắn lén hái trộm táo của Thiên chúa để ăn, lại còn chia cho thủy tổ của loài người lúc bấy giờ vẫn còn sống trong vường địa đàng do Thiên chúa sáng tạo ăn cùng. Hắn còn để dành cho mình quả táo ánh vàng to nhất, nhoẻn miệng hì hì cười mà xúi bẩy mình cùng hắn phạm tội. Bởi vì mình không dám ăn, hắn liền chế biến trái táo đó thành đủ loại mỹ thực – táo dầm, táo khô, bánh táo, rồi dùng những món đó làm điều kiện trao đổi với Xà thần tham ăn đáng thương ở trong vườn địa đàng, để Xà thần có khả năng tái sinh kia xẻ thịt cho hắn nấu canh. Canh đó, rốt cuộc Vũ Uyên mang tới lấy lòng mình, muốn mình giúp hắn gian lận trong cuộc sát hạch kỷ luật của thần thánh.
Bây giờ nghĩ lại, trù nghệ của Vũ Uyên thực đúng là thiên phú.
Đoạn thời gian đó, Vũ Uyên tuy rằng xấu xa bướng bỉnh, nhưng hắn vẫn luôn bảo vệ cho mình – một kẻ ăn nói vụng về trước mặt đám Đại Thiên sứ nguyên thủy (*) vốn không ưa gì cả hai đứa kia. Mỗi lần đám Đại Thiên sứ nguyên thủy ấy có mưu đồ bất chính, đều là Vũ Uyên dùng sự thông minh và can đảm của hắn để bảo hộ cho mình, hoàn toàn không sợ sẽ trở thành cái gai trong mắt lũ người kia. Còn mình lại nhu nhược như thế, cứ luôn cho rằng việc hắn che chở mình là lẽ đương nhiên. Những oán hận kia cứ từng bước dâng cao, mình sau này mới biết Vũ Uyên vì bảo vệ mình mà phải cực khổ đấu tranh chống lại Đại Thiên sứ nguyên thủy như thế nào — Thật sự đáng châm chọc! Khi ấy cả hai đều còn yếu thế, cũng không được hưởng ánh sáng Thần sủng của Thiên chúa, chỉ có thể ở những nơi khuất mắt ngài mà giãy giụa mưu sinh.
(*) Đại Thiên sứ nguyên thủy: thế hệ Đại thiên sứ đầu tiên.
Nghe nói bọn họ không phải là những Quang chi tử và Ám chi tử đầu tiên. Thiên chúa sáng tạo ra rất nhiều Quang – Ám chi tử để kế tục ngài, nhưng đều giữa đường đứt gánh. Còn về phần những đứa trẻ kia chính xác vì sao mà chết yểu, có lẽ chỉ có những Đại thiên sứ nguyên thủy mới biết mà thôi.
Về sau, những Đại Thiên sứ kia đề nghị với Thiên chúa đem phong ấn Ám chi tử ở dưới vực sâu Tuyệt Vọng nhằm giúp cho sự phát triển của thế giới của hạ tầng được hoàn thiện hơn.
Khi y biết được tin này liền liều mạng chạy tới nơi ngụ của Thiên chúa, thế nhưng chỉ kịp nhìn thấy Ám chi tử bị nhốt vào một thứ đồ chứa kinh khủng, rồi bị đưa xuống đáy vực sâu mãi mãi không thể thấy ánh mặt trời. Từ đó về sau, người nọ hòa làm một với Vực sâu Tuyệt Vọng, cả hình hài lẫn thần trí đều bị phân rã, đồng hóa với vực sâu kia.
Vì thế, khi được thừa kế địa vị của Lão Thiên chúa, việc đầu tiên y làm chính là trừng phạt những Đại Thiên sứ nguyên thủy từng có ý đồ chống đối người kia. Sau đó y bắt đầu tiến hành kế hoạch lâu dài của mình, khiến cho Ma giới mê muội dung nạp và ôm ấp ý định gia nhập vào thượng tầng, rồi lại khiến cho ma vật ở Ma giới bắt đầu lợi dụng sức mạnh vô hạn của Vực sâu Tuyệt Vọng, cuối cùng dựa vào sự sàng lọc hàng nghìn năm giữa những Ma tộc ưu tú nhất, một lần nữa tái tạo nên thân thể của Ám chi tử ở dưới đáy vực sâu kia.
Bởi vì sự xuất hiện của vị Ma thần kia cần một thời gian quá dài, cho nên y dùng một sợi tóc của Ám chi tử mà y vẫn luôn cất giữ để chiết chắt lọc ra những tín hiệu sinh mệnh không hoàn chỉnh, sau đó dùng thần lực kết hợp với những tưởng niệm trong đầu mình mà sáng tạo ra Vũ Lan, nhưng mà, người kia căn bản không phải là hắn. Có lẽ trong lúc sáng tạo Vũ Lan, thâm tâm y ấp ôm quá nhiều nhung nhớ, cho nên đứa trẻ kia mới cố chấp đối với Vũ Uyên như vậy.
Thế nhưng y đã tính sai chỗ nào sao? Sau tất cả, Vũ Uyên rốt cuộc vẫn rời xa y một lần nữa … …
Sai, sai, sai, mỗi bước đều sai. Nếu như năm đó bản thân y kiên cường hơn một chút, Ám chi tử sẽ không rơi vào trùng trùng điệp điệp tai ương như vậy, mà kết cục sau cùng cũng sẽ không phải là sự oán hận mà bọn họ nhận lấy lúc này.
Thiên thần tuyệt vọng ngồi bệt xuống mặt sàn ban công, vòng tay ôm hai đầu gối của mình, chìm đắm trong bi thương sầu muộn.
Ngược
Dòng
Thành
Sông
(*) Ngược dòng thành sông: ý chỉ sự bi thương kéo dài đằng đẵng -_-
… … …
Ác ma đại nhân lúc này đang mang theo gói sashimi (gỏi cá) vừa đặc biệt chọn mua đi về chung cư. Hắn lệnh cho Tát Ma xách cổ Vệ sĩ trưởng phiền phức ra ngoài đi dạo để hắn và Liêu Thần có không gian ở riêng. Hôm nay được chứng kiến thánh quang bi thương của Liêu Thần đột phát, hắn trong lòng lo lắng Liêu Thần sẽ có suy nghĩ cực đoan, cho nên vội vàng nhanh chóng trở về để lấy lòng tiểu thụ.
—Mi: Xoắn không phải chỉ là xoắn thôi đâu TT^TT. Sau chap này nghỉ luôn một tuần * xách vali lên và chạy *