CHƯƠNG 10 : Ác ma đại nhân góp công phá đại án
Thông tấn xã vỉa hè.
Theo nguồn tin truyền miệng không chính thức.
Mấy thằng người lôi kẻ kéo, đem Quân Tư Vũ ra sau nhà xe, quây vòng quanh hắn, xe đạp điện đáng thương bị quăng qua một bên. Một thằng hất hàm, “Loại sống mà không biết nhận thức như mày, bọn ông đây hôm nay cho mày mở rộng tầm mắt ! Xem mày dám động vào anh em của bọn ông !”
Nói xong, tên côn đồ dẫn đầu đi lên, một cước đá vào bụng Quân Tư Vũ, chờ khi hắn ôm bụng khuỵu xuống, cả đám liền nhất loạt xông lên tả xung hữu đột.
Cứ như vậy ẩu đả một lúc, một thằng nắm tóc Quân Tư Vũ kéo lên, khiến cho hắn ngẩng đầu, một thằng khác mang găng tay, đem cái mặt của ác ma đại nhân làm bao cát mà hung hăng đấm, lại có thằng sau lưng xuất ra một cây côn sắt, nhằm thẳng vào gáy Quân Tư Vũ phang mạnh xuống.
Đánh đến như vậy, tên cầm đầu mới phun ra bã kẹo cao su, ý bảo bọn đàn em không cần gây án mạng, vì thế bọn chúng mới đem Quân Tư Vũ bị đánh đến gần như hấp hối ném lên mặt đất, lại tiện chân đạp thêm hai phát, chuẩn bị rời đi.
Lúc này, tên cầm đầu nhìn sang chiếc xe mới cứng của Quân Tư Vũ, vừa rồi chỉ lo đánh người, quên mất một món hời trước mắt. Gã cười khềnh khệch, “Đem luôn cái xe này theo.”
“Đại ca, hôm nay cũng coi như thu hoạch không tồi đi.” Một thằng vừa đẩy xe, vừa cười nịnh bợ.
“Chờ một chút.” Quân Tư Vũ đang nằm một đống trên mặt đất bỗng nhiên lên tiếng, “Không được lấy xe của ta đi.” Nói xong liền lồm cồm bò dậy.
“Thằng chó chết, còn dám mở mồm !” Tên cầm đầu tiến về phía hắn, hung hăng đạp mạnh về phía bả vai Quân Tư Vũ, định một cước cho hắn nằm luôn. Không ngờ Quân Tư Vũ chỉ một tay nắm lấy giày của gã, cứ như vậy lấy làm điểm tựa, nhẹ nhàng đứng thẳng dậy, trong nháy mắt đem gã côn đồ kia dốc ngược lên. Tên cầm đầu bị ác ma đại nhân túm chân nhấc lên —– gã bị thịt gần hai trăm cân thật giống như một chút sức nặng cũng không có, bị xách như xách gà.
Gã ngay cả khóc thét lên còn chưa kịp, cả thân thể đã bị ném lên không trung, dễ chừng phải cao đến ba thước, lại còn lộn một vòng mới đập mặt xuống, máu mồm cùng máu mũi bê bết, bất tỉnh nhân sự.
Quân Tư Vũ phủi phủi bụi đất dính trên người, tuy rằng vừa rồi bị quần cho một trận tơi tả, thế nhưng trên khuôn mặt tuấn mỹ không thấy có chút dấu vết nào lưu lại. Hắn chậm rãi bước tới, giống như một con quái vật đáng sợ, cả người toát lên loại sát khí quỷ dị.
“Đại ca ! Đại ca !” Cả đám khiếp đảm kêu to, thế nhưng vẫn không dám tới gần, mắt thấy Quân Tư Vũ có thể một tay nhấc bổng người ta lên, bọn chúng đều luống cuống không biết nên xông vào hay bỏ chạy.
Quân Tư Vũ mặt không biểu tình từng bước tiến đến, vung tay một cái, còn chưa nhìn thấy hắn ra đòn, mấy thằng lưu manh đã bị hất ra xa đến vài thước, chịu chung số phận như tên cầm đầu, nằm một đống.
“Cút.” Quân Tư Vũ khẽ quát một tiếng, mấy tên còn lại sợ đến vãi … linh hồn, bỏ chạy thục mạng.
Quân Tư Vũ ngồi lên xe, không thèm nhìn đến đám người còn nằm vật vờ trên mặt đất, nổ máy nghênh ngang rời đi.
Sau khi Quân Tư Vũ rời đi không lâu, đằng xa, một chiếc xe hơi đen bóng từ từ tiến tới, cửa xe có rèm che kín, người đàn ông đeo kính đen ngồi trên xe, rút điện thoại ra, nói, “Ông chủ, đã xác định được, gã tên Quân Tư Vũ kia đích xác là thủ vệ do Liêu Thần thuê tới. Nhìn cách hắn ra tay, hẳn là thành viên của trường huấn luyện sát thủ quốc tế … Đúng vậy, tôi có thể xác nhận … Ngài cứ yên tâm, tôi tuyệt đối có thể hạ được hắn … Yên tâm đi, tôi bắt đầu có chút hứng thú với nhiệm vụ lần này …… Phải làm cho đám người kia được mở mang tâm mắt một chút, thấy rõ hiệu suất làm việc của chúng ta.”
*******************************************
Ba ngày sau, Liêu Thần mặc kệ bệnh tình còn chưa khỏi hẳn, một hai sống chết đòi đến công ty. Nghe nói sắp có thanh tra đầu ngành về thị sát, chẳng trách y liều mạng như vậy. Vì nghênh đón phái đoàn về kiểm tra, toàn bộ nhân viên trong công ty lại một lần nữa tiến nhập trạng thái tinh thần căng thẳng, ngay cả tổ phân phối hậu cần cũng không ngoại lệ, ngày nào cũng đem WC ra lau sạch bống đến không nhiễm một hạt bụi, để tổng công ty lỡ có “tập kích” bất ngờ cũng không có cớ để trừ lương.
Liêu Thần vì đợt kiểm tra lần này, giống như một canh bạc đem cả tính mạng ra đặt cược, liên tiếp mấy ngày liền thâu đêm tăng ca, mỗi ngày nghỉ ngơi không quá ba giờ, đến mức hai mắt thâm quầng đỏ vằn lên. Đến giờ nghỉ trưa, y thực sự không thể gắng gượng thêm nữa, liền ghé vào bàn làm việc, gục đầu ngủ trong chốc lát.
Nhưng vào lúc này, Quân Tư Vũ đẩy cửa đi vào, mang theo đơn xin tăng lương, nhẹ nhàng bước tới, thấy y mệt mỏi ngủ gục trên bàn, hắn nhìn thoáng qua thấy trên sofa có cái áo khoác liền cầm lấy, khoác lên vai Liêu Thần, đương nhiên, còn cố ý tạo ra tiếng vang đánh thức y dậy.
Liêu Thần xoa xoa mũi, ngẩng đầu dậy, thấy là Quân Tư Vũ, nhẹ nhõm thở dài một hơi, “Có chuyện gì ?”
“Tôi thấy Liêu tổng làm việc vất vả, định mời ngài một cốc trà sữa uống cho tỉnh táo.” Quân Tư Vũ đem cốc trà sữa đang uống dở của hắn đặt đến trước mặt Liêu Thần.
“Không phải tôi đã nói rồi sao ? Hiện tại tiền lương của tổ hậu cần đã ở mức cao nhất, không thể tăng thêm. Nếu các anh cảm thấy không thỏa đáng, cứ tự túc xin chuyển đổi công tác đi.” Liêu Thần tựa vào ghế, thản nhiên nói. Kế hoạch xu nịnh của Quân Tư Vũ, y liếc mắt một cái là thấy rõ ràng.
“Tiền lương của chúng tôi một tháng được có một ngàn năm trăm đồng, trong khi nhân viên bên văn phòng một tháng ít nhất cũng được ba ngàn năm trăm đồng. Liêu tổng, ngài xem có thể hay không châm chước cho chúng tôi một chút ?” Quân Tư Vũ mỉm cười cứng ngắc.
“Người ta là lao động trí óc, so với lao động chân tay như các anh, đương nhiên là khác biệt hoàn toàn. Còn nữa, cho dù có sa thải các anh, tôi đến phòng nhân lực tuyển người, đề ra mức lương tám trăm đồng một tháng, còn sợ không có công nhân vệ sinh trình độ hơn hẳn các anh sao, điều này hẳn là anh phải rõ ràng hơn ai hết chứ ?” Liêu Thần keo kiệt hề hề nói.
“Nhưng tiền lương của tôi bây giờ đúng là chỉ có tám trăm đồng một tháng.” Quân Tư Vũ nói, từ sau vụ uống nước bồn cầu, tiền lương của hắn vẫn duy trì ở mức tám trăm đồng.
“Nga ? Không phải anh tự nguyện muốn gánh phần khấu trừ thay cả tổ sao ? Hơn nữa, gần đây anh đâu có đóng góp đáng kể, như vậy làm sao tôi có thể tăng lương cho anh ?” Liêu Thần nói.
“Liêu tổng, ngài quá vô tình.” Quân Tư Vũ bất đắc dĩ liếc y một cái, nuốt giận rời đi.
Khóe miệng Liêu Thần khẽ nhếch lên. Vô tình, đúng vậy, y vốn là vô tình. Vì lợi ích của công ty mà đi nhờ vả người đàn ông đã nhẫn tâm bỏ rơi mẹ con y, lại càng vứt bỏ tự trọng làm trâu làm ngựa cho lão, đúng là không từ thủ đoạn để đạt được mục đích !
Chính là, cho dù cả thế giới có quay lưng, xỉ vả y đê tiện, ham bợ đỡ, y cũng chấp nhận đi theo con đường này ! Bất luận như thế nào, y cũng phải bảo trợ cho tương lai của Xuyến Xuyến, chỉ cần cô em gái mà y yêu thương nhất có thể hạnh phúc mà vui sống, y nguyện trả bằng mọi giá, cho dù là phản bội lại di nguyện của người mẹ đã oan uổng mà chết, cho dù phải cùng đám anh em cùng cha khác mẹ kia đấu đá không ngừng, y chỉ cần … có thể được bình yên an ổn làm việc trong công ty của riêng mình ! Một ngày nào đó, nếu phải chịu sự trừng phạt, y thà đóng vai kẻ tàn nhẫn lạnh lùng, gánh lấy mọi tội đồ, chỉ xin đừng bắt y xóa bỏ sự tồn tại của người mẹ đã mất và em gái duy nhất của y trên thế gian này.
Y đã hạ quyết tâm, trong thời gian ngắn nhất, phải đem công ty trên bờ vực phá sản này, cải tổ, phát triển hùng mạnh trở lại, dù sao nó cũng nằm trong một phần kế hoạch của y ! Hiện tại đã bước đầu thành công, y tuyệt đối không thể buông tay !
Liêu Thần cắn răng động viên chính mình, không để ý đến sự mệt mỏi kiệt quệ của bản thân, lại khẩn trương vùi đầu vào công việc.
******************************************
Có một điều Liêu Thần không biết, người đàn ông mà y phải gọi là [cha], một tay trùm có máu mặt trong giới tài chính quốc tế —– Liêu Dật Vân, hiện đang hấp hối chống chọi với căn bệnh nan y. Kẻ đã gần đất xa trời như ông vẫn canh cánh trong lòng những dằn vặt cùng hoài niệm về người phụ nữ mà ông yêu nhất, cũng chính là mẹ của Liêu Thần — Lâm Mạn Nhi. Năm đó, vì công danh lợi ích trước mắt, Liêu Dật Vân đã từ bỏ Lâm Mạn Nhi cùng đứa con trai mới sinh – Liêu Thần, ra nước ngoài làm ăn, sau đó kết hôn với một tiểu thư quý tộc giàu có, lập thành công danh.
Trong những năm tháng cuối cùng của cuộc đời, Liêu Dật Vân vẫn không khỏi cắn rứt lương tâm, quyết tâm bù đắp cho hai mẹ con Mạn Nhi, vậy nên ông đã đưa Liêu Thần vào ngôi trường giáo dục đặc biệt, muốn y trải qua một phen tôi luyện, có thể chính mình tự lực cánh sinh, kế thừa sự nghiệp của ông, hơn nữa, từ lâu ông đã bí mật lập di chúc, chỉ định Liêu Thần là người thừa kế gia sản. Có điều, bản di chúc đó đã sớm bị đứa con thứ ba – Liêu Nghiêm, kẻ vẫn luôn nhăm nhe khối tài sản khổng lồ của cha mình, phát hiện. Hắn âm thầm liên hệ với tổ chức sát thủ, dàn dựng âm mưu hãm hại, thậm chí là đưa Liêu Thần vào chỗ chết !
.
.
.
Chuyện kể rằng …
.
.
.
Ân oán tranh đoạt như vậy, thế nào lại liên can đến ác ma đại nhân ?
Ca trực đêm.
Ở cửa sau, ác ma đại nhân nhấc chân đá đá vào tên sát thủ đeo kính đen đang nằm gục trên mặt đất —– Vừa mới nãy, kẻ ngốc này dại dột tập kích Quân Tư Vũ, hơn nữa còn định phóng hỏa thủ tiêu chứng cứ. Ác ma đại nhân từ trước đến giờ vẫn là người theo chủ nghĩa thực tế, mấy chuyện đấu đá, âm mưu tranh giành quyền lực cùng địa vị của giới nhà giàu, đối với hắn giống như phim dài tập viển vông, nhảm nhí. Nói về phim, hắn thích xem mấy bộ phim truyền hình nói về cuộc sống bình dị vẫn hay chiếu vào trước giờ cơm tối hơn, vừa dễ hiểu lại thực tế, sống động. Sở thích vỗn dĩ dễ ảnh hưởng đến lối suy nghĩ, ác ma đại nhân đầu óc đơn giản, cho rằng tên sát thủ chỉ đơn thuần muốn đến phóng hỏa, nhất định là đồng bọn với đám du côn hồi chiều rồi, thế nhưng tên này còn đem theo súng a, có khi nào là thành viên của một đường dây buôn lậu súng ống không đây ? Lỡ mà đoán đúng, chẳng phải ác ma đại nhân phá được đại án rồi sao ? Như vậy tiền thưởng nhất định phải cao hơn lần bắt tên cướp vặt lần trước rồi !
Vì thế, tên sát thủ nổi tiếng thế giới vẻ vẻ vang vang ngồi ngất ngư sau xe đạp điện, được ác ma đại nhân tận tình chở đến đồn cảnh sát.
Hết chương 10
=============