CHƯƠNG 48 : Ác ma đại nhân và cơn ghen đáng sợ của ma nữ
Ba người Ma giới sau đó phởn phơ đi dạo giữa khuôn viên trường, mà Liêu Thần trước đó đã bị giáo viên của Xuyến Xuyến túm đi, ác ma đại nhân vin vào lí do ‘chúng tôi không phải là phụ huynh của Xuyến Xuyến’ nên được tha bổng, không phải theo Liêu Thần đi dự họp phụ huynh. Hắn cùng Ma hoàng và Chiến Long đi dọc theo hành lang của trường, vừa đi vừa trầm trồ ngắm nghía mấy bài văn tiêu biểu của học sinh, bỗng cả ba phát hiện ra một tờ thông báo được dán cuối hành lang.
[Vì trong nhà có việc đột xuất nên xin nghỉ hai ngày, cần tìm gấp người trực thay, thù lao năm trăm đồng. Ai có nhu cầu xin liên lạc với thầy giáo Trương ở phòng thường trực.]
“Cơ hội kiếm tiền đây rồi !” Ma hoàng và Vũ Uyên không hẹn mà cùng chung ý nghĩ. Hai người đưa mắt liếc nhau một cái, ác ma đại nhân liền bước tới, bóc tờ thông báo xuống rồi kéo nhau đi tìm phòng học số 7 – Phòng thường trực của thầy giáo Trương.
Lúc thầy giáo Trương nhìn thấy ba người thì tỏ vẻ nghi hoặc, “Các anh đâu phải là nhân viên của trường, sao tôi tin tưởng mà thuê các anh được.”
Ác ma đại nhân giải thích, “Tôi vốn là nhận lời đến đây dạy thay một vị giáo viên, nhưng người đó vẫn chưa nói lịch cụ thể. Tôi có thể cho thầy xem CMND của tôi mà. Hơn nữa em gái tôi cũng đang theo học ở đây, không tin thầy cứ thử kiểm tra coi, cô bé tên Liêu Xuyến Xuyến học năm 1 cao trung chính là em gái tôi đó.”
Sau đấy, ác ma đại nhân chìa CMND ra cho thầy Trương xem rồi hai người bắt đầu ngồi tán nhảm, tán từ chuyện nhà ra chuyện chợ, nói đủ thứ trên trời dưới đất khiến cho thầy giáo Trương cao hứng bừng bừng, lập tức móc ra năm trăm đồng đưa cho bọn họ, dặn ba người trực đêm cẩn thận, chỉ cần đứng ngoài cổng canh sao cho không để học sinh trốn ra ngoài là được, sáng hôm sau thầy Trương sẽ quay về sớm.
Dặn dò kỹ lưỡng một hồi xong, thầy Trương vội giao chìa khóa cho Quân Tư Vũ rồi ôm túi hành lý nhảy lên xe đạp điện, phóng thẳng.
“Vũ Uyên, sao ta thấy người kia đáng ngờ thế nào á. Trông có vẻ như không phải trong nhà có việc gấp, mà là có chuyện gì đó không thể nói cho mọi người biết thì đúng hơn.” Ma hoàng ôm tay dựa vào tường, nhìn theo bóng thầy Trương đang khuất dần mà lẩm bẩm nghi hoặc.
“Đúng là trông sắc mặt có chút kì lạ, hơn nữa còn thản nhiên tin tưởng người lạ, đem toàn bộ tiền thù lao ra trả cho người ta trong khi chưa biết người ta làm ăn thế nào, thật đáng nghi mà.” Ác ma đại nhân cười cười, “Chỉ sợ tối nay lại xảy ra mấy chuyện hay ho.”
“Vậy cùng ngồi đợi đi. Chúng ta vừa mới xuống nhân gian đã gặp được mấy chuyện thú vị như vậy, cũng coi như là may mắn ha.” Ma hoàng bệ hạ nở nụ cười nguy hiểm, sau đó chạy một vòng quanh phòng trực ngắm nghía xem xét, “Đêm nay chúng ta phải ngủ ở cái nơi sơ sài này hả ?”
“Ta thấy chỗ này cũng không tệ, có giường chiếu đầy đủ, còn thêm cả TV, điều hòa.” Ác ma đại nhân cầm lấy đèn pin trên mặt bàn, bật thử, thật may là vẫn còn pin.
Ngôi trường quý tộc này có hai cửa chính, cộng thêm mấy phòng trực lớn nhỏ nữa là đủ một tá, cho nên bọn ác ma đại nhân căn bản không nhất thiết phải đi tuần ban đêm, theo lời của thầy Trương thì bọn họ chỉ cần quan sát trông coi cửa ra vào, không cho ai ra ngoài là được. Chính vì cả Ma hoàng lẫn Vũ Uyên đều nhận ra thầy Trương đang giấu diếm chuyện gì đó, cho nên mới bỏ đi vội vàng như vậy.
Có một chuyện bọn họ không hề biết, đó là khi thầy Trương vừa rời khỏi trường học không lâu, đang phóng xe đi trên con đường men theo rìa núi thì gặp tai nạn, nghe đâu là do chiếc xe bỗng dưng gặp trục trặc đâm thẳng vào vách núi.
Mà âm mưu đen tối không tưởng vẫn đang lặng lẽ diễn ra.
*******************************************
“Tức chết đi ! Xuyến Xuyến ! Cái bảng điểm này là sao hả ? Em có biết cô giáo nói gì với anh không ? Thật không còn mặt mũi gì nữa ! Sao điểm thi lại kém thế này ? Lúc bình thường em làm cái gì ? Anh đã nói bao nhiêu lần là phải đặt việc học lên hàng đầu cơ mà ! Sao cứ lơ là đi làm mấy chuyện vớ vẩn như vậy !!! Anh còn nghe cô giáo nói dạo này em hay lên mạng viết truyện, vậy là cả ngày em chỉ biết chúi đầu vào máy vi tính thôi sao ? Anh thấy em bị mấy thứ nhảm nhí trên mạng đó làm cho mụ mị rồi !!!” Liêu Thần tay cầm bảng điểm, giận dữ quát mắng Xuyến Xuyến đang cúi đầu khóc thút thít, bộ dạng y lúc này chẳng khác nào mấy tên điên đang lên cơn.
“Từ hôm nay trở đi, cắt toàn bộ tiền tiêu vặt, không cho em dùng tiền đi mua truyện tranh vớ vẩn kia nữa ! Cả mấy thứ tiểu thuyết nhảm nhí trên mạng cũng cắt luôn, không được viết nữa !” Liêu Thần tức giận đem tờ phiếu điểm xé tan tành.
“Nhưng … nhưng mà còn có rất nhiều bạn chờ xem mà ! Anh hai ác lắm, không chịu hiểu em ! Cũng không thông cảm cho người ta nữa !” Liêu Xuyến Xuyến ôm mặt khóc nức nở.
“Con bé này còn dám cãi lại !!! Chờ đợi cái gì ! Toàn là mấy thứ vô bổ biến người ta thành bại hoại ! Em nhìn lại em xem, không chịu khó học thì sau này có ra đường ăn xin còn không đủ bằng cấp nữa kìa !!!” Liêu Thần vẫn đùng đùng nổi giận, bắt con bé dẫn về kí túc xá rồi cương quyết tịch thu máy tính làm Xuyến Xuyến khóc đến bù lu bù loa.
Lúc Liêu Thần định bê máy tính ra cửa thì bị Quân Tư Vũ ngăn lại. Ác ma đại nhân khoe chuyện bọn họ vừa kiếm được tiền, vốn là để dỗ cho Liêu Thần bớt giận, nhưng y hiện giờ đang nổi cơn, chẳng mấy để ý đến bọn họ, chỉ nói một câu, “Được, ở lại một đêm cũng tốt, để tôi tranh thủ dạy dỗ con bé này ! Bằng không thế nào cũng đua đòi theo bạn xấu chểnh mảng học hành !”
“Ây, trẻ con mà, mải chơi quên học, bị điểm kém là chuyện bình thường. Đừng có nóng tính như vậy, lỡ con bé lại càng bị áp lực hơn thì sao ? Hồi còn bé tôi cũng hay bị điểm kém mà.” Ác ma đại nhân an ủi nói.
“Hứ, hồi hắn còn bé a ……” Ma hoàng ở phía sau bĩu môi.
“Anh biết cái gì, Xuyến Xuyến cũng đâu phải em gái anh mà nói !” Liêu Thần theo hắn tới phòng thường trực, bắt đầu đóng vai phụ huynh đau khổ, kể lể, “Nó là đứa em gái duy nhất của tôi, để đổi lấy hạnh phúc cho nó, dù có phải hi sinh hết tất cả tôi cũng bằng lòng, vậy mà anh xem nó báo đáp tôi thế nào đấy ! Lên lớp cũng không chịu chuyên tâm học hành, chỉ lo đàn đúm với đám bạn ham chơi, còn đua đòi viết tiểu thuyết trên mạng ! Ai, sao nó không chịu hiểu cho nỗi khổ của anh nó mà chú tâm vào học tập chứ !”
Liêu Thần bày ra bộ dạng đau đớn, chỉ còn thiếu nước đấm ngực dậm chân nữa mà thôi.
“Ta hiểu nỗi lòng của anh mà ! Vất vả nuôi nó lớn lên, dạy nó đủ điều, kết quả là nó phủi một cái sạch trơn à !” Ma hoàng bệ hạ bỗng thấy đồng cảm sâu sắc.
Ác ma đại nhân trừng mắt liếc hai người rồi nhanh tay lẹ chân rút lấy cái laptop trong lòng Liêu Thần, giấu biến xuống dưới ngăn bàn.
Lát sau, Liêu Thần gọi điện cho Liêu Xuyến Xuyến, bảo con bé xuống phòng trực. Con bé vừa đi vừa khóc, theo anh trai vào trong phòng nghe giảng đạo. Suốt hai tiếng đồng hồ, Liêu Thần nói đủ thứ về cuộc sống thường ngày, khổ đại thù sâu rồi lại đến lý tưởng tương lai. Trong khi đó, ác ma đại nhân tranh thủ ôm laptop ngồi trên giường hí hửng vào mạng.
“Vũ Uyên, ta cũng muốn chơi, cho ta chơi với !” Ma hoàng bệ hạ kéo ghế ngồi xuống bên cạnh ác ma đại nhân, háo hức níu áo hắn cầu xin.
“Ngồi bên cạnh xem là được rồi.” Ác ma đại nhân keo kiệt không chịu nhường, ngồi ôm lấy cái máy tính của Xuyến Xuyến, còn mò vào ổ cứng lục lọi, chợt thấy một thư mục chứa mấy file văn bản văn học của trang web Jinjiang, hơn nữa hình như còn có một file do chính Xuyến Xuyến viết ra, đề tên [Đô thành tuyệt vọng]. Ác ma đại nhân tò mò mở ra thì đọc được phần tóm tắt văn vẻ khiến hắn suýt hộc máu.
[Anh, đến từ Ma giới hắc ám, lại đem lòng yêu cậu thanh niên nhân loại.
Cậu, chàng trai trẻ với số phận éo le nhưng vẫn không ngừng đấu tranh chống lại vận mệnh.
Hai con người với hai tâm hồn tưởng như không hề có điểm tương đồng, số phận đã đưa họ đến với nhau, và ngay tại thành phố của sự tuyệt vọng này, họ đã cùng nhau viết nên một câu chuyện tình buồn khiến cho người ta không khỏi rơi lệ trước tình yêu thuần khiết mà đầy đau khổ …
Nhân vật chính : Quân Tư Vũ (Vũ Uyên), Liêu Thần.]
“A a ! Cái con bé này ! Chẳng lẽ nó không biết đổi tên nhân vật à ? Đem cả tên họ người ta viết lên như vậy ! Lỡ có tên nào trên Thiên giới hay Ma giới đọc được thì ta còn biết giấu mặt vào đâu đây ?” Ác ma đại nhân đột nhiên bạo phát, nhảy dựng dậy quát ầm lên.
Ma hoàng bệ hạ duy trì vẻ mặt ( ⊙ o ⊙) hơn một phút, sau đó mới sững sờ hỏi.
“Vũ Uyên hắn vừa lên cơn à ? Ta không nghe lầm đấy chứ ? Hắn còn nói là không biết giấu mặt vào đâu nữa kìa !”
“Đúng vậy, thưa bệ hạ.” Chiến Long vẫn giữ vẻ mặt lạnh như tiền, gật đầu phụ họa theo.
“Hừ.” Ác ma đại nhân lập tức đeo lên nụ cười ưu nhã, “Các ngươi nghe nhầm thôi.”
“Vũ Uyên, thật ra ngươi rất sợ người khác biết được chuyện tình của mình ở Nhân giới phải không ? Như ta đây chỉ tưởng tượng ra thôi cũng đã muốn bầu chọn nó là chuyện đáng cười nhất trong tam giới rồi ! Ai mà ngờ được Vũ Uyên đại nhân dưới nhân gian lại làm ra mấy chuyện xấu xa như vậy chứ.” Ma hoàng mỉm cười âm hiểm.
“Đâu có đâu có, so với chuyện Ma hoàng bệ hạ mặc đồ con gái thì có thấm tháp vào đâu.” Ác ma đại nhân lại chẳng tỏ vẻ lo lắng chút nào, thản nhiên ‘phản pháo’, “Bệ hạ vì thương cấp dưới mà chịu đi chạy việc cho người ta, rồi lại giả trang con gái đi lừa đảo con nhà lành, chuyện như vậy mới là đáng nói chứ ?”
“Vũ Uyên, ngươi thật là giảo hoạt mà. Ngươi cho rằng đem mấy chuyện đó ra cũng có thể dọa ta được sao ?” Ma hoàng thấp giọng uy hiếp.
“Ta chỉ muốn cùng Ma hoàng bệ hạ hưởng thụ vui thú ở nhân gian thôi mà, đem mấy chuyện nhỏ nhặt như danh dự mặt mũi này nọ ra chấp nhất làm gì. Trên đời này còn nhiều trò thú vị chúng ta không thể bỏ qua, vậy nên, bệ hạ của ta, ngài cứ chuyên tâm mà hưởng thụ khoái lạc dưới nhân gian, còn về phần ân oán giữa hai chúng ta tạm gác sang một bên, đừng bận tâm nữa được không ?” Ác ma đại nhân lại định vòng vo đánh trống lảng.
“Được rồi, Vũ Uyên, ngươi lúc nào cũng giỏi diễn kịch như vậy đó.” Ma hoàng nhếch miệng cười, “Bây giờ ngươi nạp QQ tệ cho ta đi !!!! Ta muốn Q tệ ! Q tệ cơ !”
“Ngươi được lắm.” Ác ma đại nhân xoay nghiêng người, che kín hết màn hình vi tính.
—————————————-
Cùng lúc đó, tại Ám Nguyệt thành của Ma giới, công chúa hắc ám – người vẫn được coi là nhân tình của Ma hoàng – ‘nữ thần ám nguyệt’ Lukyl Diana đang dùng những ngón tay trắng nõn thon dài hung hăng bóp vỡ ly rượu trên tay, bởi vì nàng vừa nghe được ‘tin dữ’ do tai mắt theo dõi Ma hoàng từ dưới nhân gian truyền về —— sau khi dùng thuật nghe lén tối cao có thể kết luận, Ma hoàng ở Nhân giới đã đem lòng yêu cô gái nào đó tên là ‘Colbie’, mà tin này, dù là đối với Ma giới hay đối với ám nguyệt công chúa, đều là sự sỉ nhục lớn nhất !
Nhất định phải xuống Nhân gian dạy cho ả Colbie gì đó một trận mới được !
Lukyl chống tay, từ trên ám tinh bảo tọa đứng dậy. Theo động tác của nàng, những cánh hoa hồng đen từ bộ trường bào tử vân khẽ rơi xuống, phủ kín bước chân nàng. Đây chính là một trong những bảo vật quý hiếm nhất Ma giới – ám hoa trường bào. Không những thế, chiếc áo choàng xinh đẹp này còn là vũ khí đánh ghen lợi hại mà nàng định dùng để đối phó với ả tình địch nhân loại yếu đuối —— ‘Colbie’ !
Tên của ả kia nhất định phải được khắc thật sâu trong tâm hồn đầy thương tổn của nàng, là mục tiêu trả thù lớn nhất của đời nàng, mà mối hận này chỉ có máu tươi mới có thể gột sạch. Thân là đệ nhất mỹ nữ nơi Ma giới, nàng muốn nhìn xem ả nhân loại hèn mọn kia có điểm nào quyến rũ mà lại khiến cho Ma hoàng vĩ đại mê mẩn đến quên đường về.
.
.
.
Nhưng mà …
.
.
.
‘Colbie’ kia chính là đơn vị tiền tệ trên QQ …
.
.
.
Lại thêm một chuyện đáng sợ nữa sắp xảy ra …
Hết chương 48