Ác Ma Cũng Đi Làm

Chương 62: Chương 62




CHƯƠNG 62

Ác ma đại nhân đi ăn KFC

 

 

 

 

Rốt cục, dưới sự cưỡng chế của Liêu Thần, ác ma đại nhân đành viết đơn xin nghỉ làm, bị đẩy vào trong ôtô rồi chở thẳng tới bệnh viện. Suốt cả một ngày trời chiếu chụp kiểm tra, bác sĩ vẫn không tìm ra nguyên nhân, qua loa kết luận là hắn bị chứng co rút dây thần kinh gì gì đó, Liêu Thần ngồi nghe chỉ thấy một tràng dài toàn từ ngữ chuyên môn, tiếp đấy lại kê thêm một ít thuốc bổ này kia, rồi bảo ác ma đại nhân về nhà dưỡng sức.

 

Liêu Thần lại phải bỏ tiền túi ra mua cho Quân Tư Vũ một chiếc xe lăn gấp.

 

Tối hôm đó, Liêu Thần tự tay xuống bếp nấu cơm, thỉnh thoảng nói vài câu với Quân Tư Vũ, “Mấy ngày này anh đừng đi làm nữa, ở nhà dưỡng bệnh đi, tôi sẽ đến công ty xin phép giúp anh.”

 

“Xin nghỉ lâu như vậy, không khéo tôi bị đuổi việc mất.” Quân Tư Vũ thở dài, căn bản là hắn còn một cửa ải đại ma nữ chưa qua được kia.

 

“Mất việc cũng chẳng sao, cùng lắm thì chuyển sang công ty tôi mà làm.” Liêu Thần xới cho hắn một chén cơm thật đầy.

 

“Tôi không muốn lại đi cọ WC nữa đâu.” Quân Tư Vũ nhe răng cười cợt nhả làm cho Liêu Thần nhìn hắn hừ lạnh một tiếng.

 

Vì thế, ngày hôm sau Liêu Thần dùng ôtô chở ác ma đại nhân cùng đi làm, hôm qua cả hai người đã nghe bác sĩ phán rằng ác ma đại nhân bị cái gì mà thoái hóa co rút dây thân kinh vận động, nhất định phải ngồi xe lăn, tránh vận động nhiều. Ác ma đại nhân không còn cách nào khác, đành nghiêm chỉnh ngồi trên xe lăn cho Liêu Thần đẩy tới cửa công ty. Xì-căng-đan giới tính của Quân Tư Vũ vốn đang là chủ đề nóng tại chỗ làm, giờ hai người lại đường hoàng xuất hiện như vậy, dư luận lập tức đoán già đoán non, rằng Liêu Thần chính là người tình đồng tính của ai kia. Lại hóng xem sắp tới có chuyện gì hay để ngồi buôn lúc rảnh rỗi không đây ?

 

Liêu Thần thấy mọi người cứ nhìn chăm chú vào mình bằng ánh nhìn rất khó hiểu, cảm giác không được tự nhiên liền quay sang hỏi nhỏ Quân Tư Vũ, “Sao công ty anh ai cũng biểu hiện kì quái như vậy à ?”

 

“Ờm, không cần để ý tới họ đâu.” Quân Tư Vũ ôm tập tài liệu, chỉ hướng cho Liêu Thần đến thang máy lên tầng tìm văn phòng của giám đốc.

 

“Quân Tư Vũ, cậu đến xin thôi việc à ?” Quản lý bất mãn nhìn Quân Tư Vũ ngồi xếp bằng trên xe lăn, lại ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Liêu Thần, lập tức hiểu ra. Cậu này không phải là tiểu thụ của Quân Tư Vũ chứ ? Không, có lẽ là tiểu công ! Chế độ soi hint của chú quản lý fanboy được kích hoạt rồi. Hết soi từ trên xuống dưới lại nhìn ngược từ dưới lên trên, lão nghĩ thầm, tên Quân Tư Vũ này nha, chắc không phải là bị XXOO đến mức đứng không nổi, phải ngồi xe lăn luôn đấy chứ ? Mà câu trai kia cũng thật là …. Nhìn mặt mũi thanh tú đến thế, không ngờ thú tính nổi lên thì còn cầm thú hơn cả cầm thú nữa ……. Ai da, bao nhiểu tưởng tượng như nước lũ tràn đê, kéo tới không ngừng được nữa rồi.

 

“Đây là giấy của bệnh viên xác nhận tôi bị hội chứng co rút dây thần kinh.” Quân Tư Vũ đem hết chứng từ liên quan nộp cho quản lý, “Tôi muốn xin nghỉ phép khoảng nửa tháng.”

 

“Hừ, nửa tháng, nghe dứt khoát ghê nhỉ. Nhân viên bình thường xin nghỉ quá ba ngày đã bị đuổi việc rồi. Nhưng nếu cậu đã nói vậy thì tôi cũng đành phê duyệt. Vừa lúc giám đốc Diana sang Mỹ công tác, cô ấy còn dặn chừng nào về nước sẽ gọi cậu đến văn phòng để bàn việc sau.” Quản lý làu bàu cầm bút kí duyệt đơn phép —— Hiện tại Diana đang đặc biệt chú ý tới Quân Tư Vũ, người trong công ty chẳng ai là không biết chuyện này, mà không cần nói ra lời, người ta cũng nghĩ ác ma đại nhân được cấp trên nâng đỡ, đương nhiên đặc quyền phải hơn hẳn nhân viên bình thường. Chỉ nghĩ thôi quản lý cũng đã thấy ghen tị với tên đồng tính chỉ được cái mặt đẹp này rồi.

 

Mà bảo Diana đi Mỹ công tác, kỳ thực chính là về quê thăm nhà một chuyến, tiện thể xác nhận lời đồn “Thánh ma Vũ Uyên xuất hiện ở Ma giới” mà thôi.

 

.

 

.

 

Xin nghỉ phép xong, Quân Tư Vũ bỗng nhiên trở thành bệnh nhân nhàn rỗi ở nhà dưỡng thương. Liêu Thần tất tả lấy xe chở hắn về, rồi lại vội vội vàng vàng quay xe đến công ty làm việc, kể cũng lạ, cả ngày trời vắt chân lên cổ chạy theo ác ma đại nhân, cơn sốt của y lui đi từ lúc này y cũng chẳng biết.

 

 

*****************************************

 

 

Mặt trời chiều ngả dần về phía Tây, Liêu Thần mệt mỏi bước ra khỏi văn phòng công ty, chui vào xe rồi khởi động máy, lái ra khỏi gara, bắt đầu hòa mình vào dòng xe đông đúc trên đường. Không ngoài dự đoán, xe vừa lăn bánh đến ngã tư đã bị tắc đường, dù sao ngày nào cũng phải nếm trải một lần vào giờ cao điểm, Liêu Thần cũng không tỏ ra quá sốt sắng. Y khẽ gục đầu xuống vô-lăng, nhớ lại những chuyện mà bản thân mình và Quân tư Vũ đã cùng trải qua.

 

Đúng là hai người đã từng gặp biết bao chuyện dở khóc dở cười, trước kia Quân Tư Vũ vì bị thương mà phải ngồi xe lăn một thời gian, cứ nghĩ sau khi hắn bình phục sẽ không để lại di chứng, nào ngờ mới trải qua thời gian chưa đến nửa năm, bệnh tình của hắn lại tái phát tới mức này. Liêu Thần thực sự rất lo lắng, lỡ như bệnh của Quân Tư Vũ ngày càng chuyển biến xấu, thậm chí đến một ngày nào đó còn phải nằm liệt một chỗ không cử động được …. Có lẽ y nên tranh thủ lúc hắn còn trẻ, còn khỏe, dẫn hắn ra ngoài hưởng thụ cuộc sống nhiều hơn một chút.

 

Ôm nặng một mớ cảm xúc canh cánh trong lòng, Liêu Thần về đến nhà, chào đón y là cả một bàn thức ăn ngon lành còn đang nóng hổi bốc khói, Quân Tư Vũ di chuyển xe lăn từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy y bèn mỉm cười chào đón và thúc giục.

 

“Đã bảo anh đừng có tự ôm lấy việc như vậy mà ? Trong người đã không khỏe, lỡ như làm nhiều lại khiến bệnh trở nặng thì sao ?” Liêu Thần tỏ vẻ trách móc.

 

“Không vấn đề gì đâu.” Quân Tư Vũ cởi tạp dề, chống tay từ trên xe lăn đứng dậy, vừa vặn Liêu Thần tiến đến dìu hắn ngồi vào bàn ăn. Y ôm lấy tay hắn từ đằng sau, sợ hắn đứng không vững, lỡ như có vấp chân còn kịp đỡ.

 

Nhìn một bàn đầy đồ ăn tinh tươm sạch sẽ, trong lòng Liêu Thần dấy lên cảm giác xúc động khó nói khiến y nhịn không được mà thở dài, “Quân Tư Vũ, tôi nhớ trước kia anh từng bảo rất muốn đi du lịch nước ngoài, đợi hôm nào tôi đăng kí một tour du lịch, chúng ta đi Châu Âu chơi một chuyến, thế nào ?”

 

“Ha ? Sao tự dưng giám đốc Liêu Thần của chúng ta lại hào phóng bất ngờ thế này ?” Quân Tư Vũ hỏi.

 

“Cứ làm như tôi trước giờ ki bo lắm vậy ?” Liêu Thần bĩu môi hừ một tiếng, nhưng vẻ buồn rầu ngay sau đó lại xuất hiện. Y nhìn ác ma đại nhân, nghiêm túc lên tiếng, “Tư Vũ, tôi muốn cùng anh bàn bạc một chuyện, là về tình hình sức khỏe của anh bây giờ.”

 

“Sao vậy ? Chẳng phải bác sĩ đã bảo bệnh sẽ mau khỏi đó sao ?” Quân Tư Vũ nhếch mép để lộ ra nụ cười ngây thơ vô hại chưa từng có.

 

“Đó là bác sĩ cố tình nói để anh yên lòng mà thôi. Thật ra … ầy, tôi nghĩ anh cũng là một người có ý chí kiên cường, vậy nên mới muốn nói cho anh biết ……” Liêu Thần ấp a ấp úng, cúi đầu nhìn bát cơm trước mặt mình, “Bác sĩ nói, về sau này, anh có nguy cơ bại liệt hoàn toàn. Mất thăng bằng chính là triệu chứng đầu tiên.”

 

“Ý cậu là, tôi sẽ trở thành người tàn phế sao ?” Quân Tư Vũ tỏ vẻ hoang mang.

 

“Ừm, nhưng không phải là không có hi vọng chữa lành. Bên Châu Âu có một bệnh viên tư nhân, nghe bảo bọn họ đã từng chữa trị thành công cho ca bệnh tương tự, hơn nữa tỉ lệ hồi phục khá cao. Tôi muốn bỏ ra một khoản tiền, đưa anh sang đó phẫu thuật chữa trị dứt điểm.” Liêu Thần một hơi nói ra hết những khúc mắc trong lòng.

 

“Tôi thấy không cần đâu. Sang đó chắc chắn viện phí đắt chết đi được, mà tôi chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là khỏe lại rồi.” Quân Tư Vũ lắc đầu.

 

“Nhưng mà … Tư Vũ, tôi không muốn sau này anh phải chịu khổ, cùng không muốn anh sống cùng tôi mà chỉ có thể nằm bất động một chỗ !” Liêu Thần nắm lấy tay hắn, ánh mắt kiên định lạ thường, “Quân Tư Vũ, anh không được phép từ bỏ hi vọng ! Chỉ cần anh khỏe mạnh trở lại, tốn bao nhiêu tiền tôi cũng đồng ý !”

 

“Thần, cậu đối với tôi thật tốt.” Quân Tư Vũ cầm lấy tay y, cúi đầu hôn một cái, sau đó xấu xa nở nụ cười, “Vậy tranh thủ lúc phần dưới của tôi vẫn cử động được, đêm nay chúng ta làm tới bến luôn …”

 

“Anh đúng là đồ quái gở ! Đã bị bệnh như vậy rồi mà còn nổi máu dê nữa !” Liêu Thần đỏ mặt mắng hắn.

 

“Đúng vậy, tôi đã bệnh tật đầy mình rồi mà cậu còn không thương, nhường nhịn tôi được một chút hay sao ?” Quân Tư Vũ ra vẻ vô tội mà làm nũng với Liêu Thần.

 

“Anh …. Anh …. Thật sự là …..” Liêu Thần hết đường chống đỡ với ánh mắt cầu khẩn của hắn rồi.

 

Vì thế, đêm hôm đó Liêu Thần lại như thường lệ bị ác ma đại nhân ăn sạch sẽ.

 

Mà điều khiến Liêu Thần đau đầu chính là bệnh viện tư nhân có khả năng chữa bệnh cho Quân Tư Vũ kia lại thuộc quyền sở hữu của tập đoàn nhà họ Liêu. Y đã định cả đời này không bao giờ dây dưa với nhà họ Liêu nữa, thế nhưng số phận thật trớ trêu, vì Quân Tư Vũ y đành vứt bỏ danh dự và định kiến, cúi đầu nhờ xin bọn họ giúp đỡ lần này.

 

.

 

.

 

.

 

Hôm nay, ác ma đại nhân ở nhà xem TV, thấy KFC phát quảng cáo có món ăn mới, thế là vội vàng nhảy vào xe lăn lên đường đi nếm thử. Lâu lâu không đi ăn tiệm, nên tranh thủ cơ hội bồi bổ cho bản thân một chút, mà biết đâu ăn thịt gà lại giúp cho cánh mọc nhanh hơn thì sao. Còn chuyện ngồi xe lăn chỉ là che mắt thiên hạ, đến cửa tiệm không cần xếp hàng, thẳng một đường dành cho người tàn tật mà dong xe lên, tiết kiệm được khối thời gian.

 

Ác ma đại nhân cầm ví tiền, mặc thêm áo khoác, ngồi xe lăn tiến tới chi nhánh KFC gần nhất. Chỉ mất vài phút đồng hồ với sự giúp đỡ nhiệt tình của nhân viên phục vụ, hắn đã thản nhiên ngồi yên vị trong chỗ ngồi tiện lợi thoải mái nhất, còn được tặng kèm một suất đồ ăn đặc biệt.

 

Ác ma đại nhân cầm thực đơn gọi một tràng dài : Gà rán 12 miếng, pepsi cỡ lớn, gà popcorn, khoai tây chiên, hamburger, salad bắp cải trộn … Một mình một bàn đầy đồ ăn bắt đầu thưởng thức. Bỗng dưng có một thanh niên từ đâu ung dung đi tới trước mặt hắn, nói, “Thảnh thơi quá nhỉ, thế mà còn có thời gian đi gọi đồ ăn nhanh. Ngươi có biết Ma giới hiện giờ loạn thành một mớ như thế nào không ?”

 

“Tại ngươi gây ra cả.” Ác ma đại nhân vừa gặm đùi gà vừa trả lời.

 

“Hừ, xem ra ngươi cũng phải là hoàn toàn mù tin tức về Ma giới đi.” Ma hoàng bệ hạ đặt chân vào cửa hàng KFC, tìm đến chỗ bên cạnh Quân Tư Vũ, nhìn hắn nhếch mép cười lạnh một cái rồi tự mình ngồi xuống, đem mọi chuyển kể lại từ đầu tới đuôi.

 

Thì ra rắc rối bắt đầu từ ngày đại lễ hôm đó …….

 

.

 

.

 

.

 

Đại lễ ma giới là ngày lễ trọng đại nhất trong năm dành để tưởng nhớ các vị ma thần vĩ đại. Trong ngày này, không chỉ toàn bộ Ma giới quý tộc bắt buộc phải tham gia, ngay cả Ma hoàng và Thánh ma đại nhân cũng phải xuất đầu lộ diện, tự mình đứng lên chủ trì buổi lễ.

 

Nghi lễ long trọng này vẫn luôn được tổ chức trong thánh địa hiến tế của Ma giới — Nguyệt Chi Hoàn Phù Cốc. Nơi này không chỉ là thần điện hiến tế lớn nhất Ma giới, cơ sở vật chất cũng được đầu tư hoàng tráng, đầy đủ nhất. Các quý tộc ở trong này tổ chức yến hội và hành hương, bên cạnh đó là một loạt các nghi thức tế bái và đại hội đấu võ thường niên được tổ chức để chọn ra những tướng tài nắm quyền điều hành quân đội Ma giới.

 

Nữ hoàng tương lai của Ma giới – công chúa Lukyl cũng có mặt trong buổi lễ, thân vận lễ phục kiêu sa lộng lẫy xuất hiện bên vị hôn phu của mình – Ma hoàng bệ hạ uy nghiêm cao quý. Lúc hai người chậm rãi tiến vào thần điện, tất cả mọi người đều đồng loạt quỳ xuống nghênh đón, nhưng ngay sau đó, hết thảy bọn họ đều bàng hoàng kinh ngạc khi thấy rõ người tiếp theo đặt chân vào thần điện Nguyệt Chi Hoàn Phù Cốc – không ai khác chính là vị Thánh ma đại nhân đã rất lâu chưa từng xuất đầu lộ diện !

 

Khoác lên người bộ giáp phục nặng nề, ngồi trên xe lăn hắc ám được trạm khắc hoa lệ, ác ma đại nhân vẫn mang diện mạo tao nhã tuấn mỹ như vậy, nhưng chỉ nhìn sắc mặt tái nhợt và đôi mắt vô hồn thiếu sức sống của hắn, thậm chí cả việc hắn không thể tự mình đứng dậy bước xuống khỏi xe lăn, ai cũng hiểu được rằng ma lực hiện tại của Thánh ma đại nhân đã cạn kiệt rồi. Giới quý tộc Ma giới cũng vì thấy hình ảnh này của hắn mà kinh hoàng trấn động.

 

Những ngày tiếp theo đó, tình hình lại càng phát triển theo hướng không ai ngờ tới —— tin tức Thánh ma đại nhân ngày càng suy kiệt lan rộng khắp nơi, khiến cho những kẻ trước giờ vẫn ôm ấp âm mưu lật đổ Thánh ma bắt đầu rục rịch. Cho dù nơi ở hiện tại của Thánh ma đại nhân có dựng lên bao nhiêu hàng phòng thủ nghiêm ngặt cũng đều không chống đỡ nổi với tầng tầng lớp lớp sát thủ ngày đêm thi nhau đột nhập. Có lần, một nhóm sát thủ sau khi thành công đột nhập vào Nguyệt Phù Cốc, sẵn sàng ra tay, cứ nghĩ kế hoạch lần này đã được chuẩn bị hoàn hảo đến mức không có chút sai sót nhỏ nhặt nào, ai ngờ —— không chỉ có kết giới bị phá vỡ, ngay cả bản thân Thánh ma đại nhân cũng mất tăm mất tích. Đêm hôm đó, cuộc chiến tranh đoạt Thánh ma diễn ra âm thầm mà kịch liệt, không chỉ có thế lực ôm tâm làm phản của Ma giới, mà ngay cả nội gián các phe cũng nhiệt tình tham gia ! Đấu đấu đá đá đến mức khói bụi đầy trời, lửa cháy khắp nơi !

 

Cuối cùng, trong khi ai nấy đều đang đánh đến say sưa, bản thân Thánh ma bị người ta nẫng đi lúc nào không biết, đầu mối sót lại chỉ là một chút khí tức mỏng manh của Thiên giới. Nhiêu đó cũng đủ khẳng định, đám người Thiên giới gài nội gián vào phe ta đã ra tay thành công rồi !

 

 

———————————————–

 

 

Lúc ma hoàng bệ hạ còn bận giải thích tình hình cho ác ma đại nhân, tại nơi giao nhau giữa Ma giới và Nhân giới, một khoảng không gian độc lập được tạo nên từ thánh lực, ẩn hiện bên trong là vườn hoa đang nở rộ đủ loại hoa cỏ có tác dụng bảo hộ và chữa thương. Một người thanh niên mặc trang phục quân lính Ma tộc, trong vòng tay cậu là thân hình ác ma đại nhân đang ngủ say, cả hai người cứ như vậy mà lặng im ngồi giữa vườn hoa lâu thật lâu.

 

“Vũ Uyên, hi vọng đóa hoa này có thể giúp ngươi kéo dài sinh mệnh. Thật xin lỗi, tại ta đến quá muộn.” Khuôn mặt của người thanh niên lộ ra vẻ đau đớn thê lương, “Hiện tại ngươi cứ im lặng như vậy, tay chân cũng không còn …. Sẽ không bao giờ có thể làm ra những việc khiến thánh thần nổi giận nữa … Vũ Uyên, chúng ta hãy cùng tìm một nơi yên bình trên Thiên giới chung sống đi … Sẽ không còn phải đấu đá với nhau nữa …. Kỳ thực sau trận đại chiến lần trước, ta đã không thể rời mắt khỏi ngươi …. Là lỗi của ta, đến bây giờ mới dám nói thật lòng mình …. Vũ uyên, từ giờ trở đi, không ai có thể chia cách chúng ta nữa ….”

 

Người thanh niên khẽ cúi đầu, kề sát đến khuôn mặt lạnh như băng của Thánh ma đại nhân, hôn lên đôi môi  đã tái nhợt không chút sức sống. Cuối cùng cũng có thể giành lấy hắn về cho riêng bản thân mình rồi —— Dù rằng đó chỉ là cái xác không hồn bị ác ma đại nhân hàng thật giá thật vứt bỏ mà thôi.

 

Ác ma và thiên thần, hai phe đối lập lẫn nhau, tranh đấu ngươi sống ta chết như thể số phận đã sắp đặt sẵn con đường mà bọn họ phải đi, liệu có ai nghĩ rằng cũng có ngày bọn họ phải ràng buộc lẫn nhau bằng thứ cảm xúc mãnh liệt đến thế ? Thứ tình yêu vô vọng này đã lấy đi của hai người quá nhiều, nhưng đổi lại kết quả họ nhận được gì ? Cúi đầu nhìn con người đang nhắm mắt nằm trong ***g ngực mình …. Hắn đã không còn cất tiếng nói, đôi mắt kia cũng không còn chớp mở nhìn ánh mặt trời, không còn đôi tay gây ra thương tổn cho cả hai, cũng không còn đôi chân trốn chạy ra khỏi tầm mắt của mình, hắn hiện tại, tựa như con rối gỗ chỉ biết hô hấp, nhưng … vậy là tốt rồi. Thiên sứ khẽ cất lời cảm tạ thánh thần, ngỡ rằng mối tình này cứ như vậy mà bị chôn vùi trong câm lặng, rốt cục đôi tay này cũng có thể chạm được vào hắn – chạm được vào người mà cả đời này mình sẽ không sao từ bỏ được, từ khóe mắt thiên sứ, từng giọt lệ lặng lẽ rơi xuống, chạm đến khuôn mặt của Thánh ma ….

 

.

 

Cứ như thế ….

 

.

 

Tuyệt vọng …

 

.

 

Đau thương …

 

.

 

Mối tình này …

 

.

 

Vĩnh viễn không có hồi kết …

 

.

 

 

————————————

 

 

Trong cửa hàng KFC, ác ma đại nhân vừa cau có gặm đùi gà vừa nghe ai kia thuật lại tình hình.

 

Sau đó, hắn chỉ lạnh lùng nói một câu, “Tóm lại là ngươi đã thành công dùng thân thể của ta để vạch trần những thế lực chống đối dưới ma giới, cũng nhân tiện đem mặt mũi thanh danh của ta ra bôi nhọ luôn rồi.”

 

“Còn mớ rắc rối về sau chờ ngươi tới giải quyết nữa.” Ma hoàng vênh mặt nhìn hắn, cười đến là đắc ý.

 

“Ta đã sớm đoán ra âm mưu đen tối này của ngươi rồi mà. May sao người như ta lại không ham mấy thứ hư danh phù phiếm đó.” Ác ma đại nhân khinh bỉ cười lạnh.

 

“Không ham mới là lạ.” Ma hoàng nhăn mặt nhìn hắn, “Để xem ngươi có chịu quay về Ma giới hay không. Còn ngoan cố không về nữa, ta đem thanh danh của ngươi quăng vào sọt rác luôn. Hê hê, ta về đây, ngươi cứ việc ở lại mà xem kịch hay đi.”

 

“Mau cút đi, đồ bị cắm sừng.” Ác ma đại nhân cầm cái xương gà ném theo bóng lưng Ma hoàng, nghiến răng rủa thầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.