CHƯƠNG 75 : Ác ma đại nhân về thăm lại chốn xưa
Đoàn tàu Thiên giới dừng lại tại một cánh rừng hoang vu ở ngoại ô thành phố A, nhiên liệu thì hết, điện thoại sập nguồn, xe đạp cũng chẳng còn điện, ác ma đại nhân cùng với anh em Liêu Thần đành phải tay xách nách mang đủ các loại túi tắm hành lý, men theo ánh đèn pin yếu ớt lặn lội tìm đường ra. Rốt cục vật lộn nửa giờ đồng hồ, ba người cũng thấy được bóng dáng đường cao tốc chạy ngang qua rừng.
Lúc này là hai giờ đêm, trên đường đặc biệt yên tĩnh, không biết có xe nào đi qua vào giờ này không.
Liêu Thần và Liêu Xuyến Xuyến mệt mỏi xụ mặt ngồi bên túi hành lý, trời không đổ mưa nhưng bầu không khí vần vũ âm trầm này cũng chẳng có mấy dấu hiệu khả quan, chỉ có Quân Tư Vũ vẫn kiên trì đứng bên vệ đường giơ tay làm dấu xin đi nhờ xe.
“Quân Tư Vũ, anh cẩn thận một chút, đừng đứng gần lề đường như vậy, xe chạy đêm trên đường cao tốc rất nguy hiểm đó !”
“Gì chứ, anh hai à, anh xem suốt từ nãy giờ có chiếc xe nào chạy qua đây không ? Ai, chúng ta thật là xui xẻo quá đi.” Liêu Xuyến Xuyến thở dài bất đắc dĩ, “Em lạnh quá à ! Cái chỗ quái quỷ này sao lại lạnh vậy chứ ?”
Trong khi nói chuyện, ba người phát hiện ra có đốm sáng nho nhỏ nơi góc rẽ con đường, thì ra là một chiếc xe tải đang trên đường đi chuyển hàng. Ác ma đại nhân vội vàng khua đèn pin trong tay đứng ra giữa đường đón xe.
Lái xe giảm tốc rồi dừng lại từ xa. Vì đồng tiền bát gạo nên bác tài xế phải tranh thủ trời chưa mưa đem hoa quả hàng hóa đi giao cho chủ hàng ở thành phố A, nhưng trên đường cao tốc ban đêm rất ít xe cộ qua lại, ông bác tội nghiệp vừa lái xe vừa nhấp nhổm vì căng thẳng, lỡ như gặp cướp đường thì tiêu. Thói đời nhắc đến Tào Tháo liền thấy Tào Tháo xuất hiện, vừa cho xe chạy qua khúc cua vòng thì gặp ngay một thanh niên đứng huơ tay chặn xe giữa đường, bác tài xế trong lòng thót lên một cái, thầm khen bản thân may mà tỉnh táo cho dừng xe từ xa, tranh thủ lúc thanh niên kia chưa đến gần xe đã vội vàng lột hết tiền bạc tư trang có giá trị giấu vào ngăn bí mật chỗ tay lái, sau đó bất an chờ Quân Tư Vũ tới ‘hỏi thăm’.
“Bác à, bọn tôi đi cắm trại bị lạc đường, bác xem có thể cho bọn tôi đi nhờ một đoạn được không ?” Quân Tư Vũ ghé vào cửa kính hỏi thăm.
Trong lòng bác tài xế lại càng thêm sợ hãi, nơi này là rừng rậm không người ở, đồng thời cũng là địa điểm ưa thích của đám người ham dã ngoại ưa mạo hiểm tìm tới, nhưng sau khi xảy ra sự cố lở đất làm chết không ít người vào năm kia thì nghe nói có vài lái xe hay chạy đường cao tốc đã mấy lần gặp phải hồn ma người bị nạn đừng bên lề đường xin đi nhờ xe, ai mà xui xẻo bị gọi lại thì cũng chở họ theo xuống địa ngục luôn !
“Các người ngồi xe khác được không ?” Bác lái xe đã sợ đến mức nói không rõ tiếng, không dám nhìn thẳng vào ác ma đại nhân, bàn tay run run nắm lấy miếng ngọc Phật vẫn mang theo bên người rồi run rẩy niệm A di đà Phật.
“Chỗ này trước không nhà, sau không phố, bọn tôi chờ mấy tiếng đồng mới gặp dược xe của bác, bác xem như giúp chúng tôi một lần đi ! Tôi sẽ trả tiền cho bác mà !” Ác ma đại nhân xuống giọng dụ dỗ, “Bác yên tâm, chúng tôi là người chứ không phải là quỷ đâu, không tin tôi đưa chứng minh nhân dân cho bác xem.”
Lái xe lúc này mới quay đầu nhìn sang cửa kính, chỉ thấy Quân Tư Vũ đang phe phẩy mấy tờ tiền mệnh giá lớn trước mặt. Bác tài xế nuốt nước bọt, với tay mở cửa xe, nói với hắn, “Tôi chỉ đưa các cậu vào đến phạm vi nội thành thôi.”
“Đi, giờ tôi đưa trước cho bác 300 đồng, đợi vào nội thành, tôi lại … trả bác thêm 300 đồng nữa.” Tiền đều lấy từ vì của Liêu Thần nên ác ma đại nhân đặc biệt hào phóng.
Bác tài xế thu xếp xong, đón hai anh em Liêu Thần lên xe rồi lại bắt đầu khởi động máy.
*************************************
Rốt cục ba người ác ma đại nhân cũng vào đến nội thành, nhìn thấy ngã tư đường quen thuộc ngày nào, trên mặt ai nấy đều lộ ra vẻ hoài niệm. Trời gần sáng, anh em Liêu Thần mệt mỏi theo chân ác ma vào thuê tạm phòng nghỉ, ngủ một giấc rồi dậy tính tiếp.
“Thật sự là quá điên cuồng. Quân Tư Vũ, cẩn thận nghĩ lại thì tôi thấy sau khi ở cùng một chỗ với anh là mấy chuyện kì quặc cứ nối tiếp nhau mà tới.” Liêu Thần nằm vật ra giường, hai mắt trừng trừng nhìn trần nhà buông lời cảm thán.
“Có gì mà kêu là mấy chuyện kì quặc cứ nối tiếp nhau ? Cuộc đời phải có bất ngờ mới thú vị chứ !” Ác ma đại nhân vừa bông đùa vừa lột quần áo, vào phòng tắm dội nước một trận cho thoải mái.
Liêu Thần kiệt sức rồi, chỉ qua loa tắm ấm xong liền dán dính lên giường, chết giấc một mạch đến tận khi trời sáng rõ mới mở mắt. Khi tỉnh táo lại y phát hiện ra Quân Tư Vũ chẳng khác nào bạch tuộc đang quấn lấy mình, hèn gì ngủ mơ cũng thấy nặng nề.
“Thần, gả cho tôi đi.” Ác ma đại nhân không những không thả người mà còn dán sát vào tai y thì thầm.
Liêu Thần lập tức đỏ mặt, “Anh … Anh nói bậy bạ cái gì vậy … Tôi là đàn ông mà !”
“Không sao cả, chỉ cần chúng ta có thể sống bên nhau là được rồi.” Quân Tư Vũ cắn cắn vành tai y, “Chờ đến khi trở về chúng ta mua nhà đi, không cần ở nhà thuê nữa, cùng nhau xây dựng gia đình của riêng chúng ta.”
“Thực ra tôi đã mua rồi.” Liêu Thần nhẹ nhàng nói, “Lúc anh ra đi, tôi đã dùng tiền bán xe mua một căn nhà nho nhỏ, còn căn nhà đang thuê hiện tại, đợi quay về sẽ đem trả rồi cùng nhau sắm sửa cho nhà mới của chúng ta.”
“Cậu đúng là giỏi tính toán, Thần, có lẽ sắp tới tôi sẽ nhờ cậu làm quản lý cho công ty của mình mới được.” Ác ma đại nhân cúi đầu bật cười.
Thế là, tranh thủ lúc cua đồng kéo ra che mắt độc giả, ác ma đại nhân nhào tới gặm sạch Liêu Thần.
.
.
Đang đoạn cao trào, Liêu Xuyến Xuyến một cước đạp bay cánh cửa khóa điện tử rẻ tiền, xông vào hét lớn, “Anh hai ! Anh Quân ! Hai người mau ra xem TV nè !”
Đoán xem con bé nhìn thấy gì nào ? ——— Trên thân ác ma đại nhân chỉ phủ một chiếc chăn mỏng, bên dưới tấm chăn như thấp thoáng dáng người ai đó, hơn nữa sàn nhà vương vãi quần áo. Trong đầu Liêu Xuyến Xuyến bùng nổ.
“…m …m…m…m….m…..m….!!!!!!!!!!!!!!” Ngay cả tiếng người cũng không nói ra được, Liêu Xuyến Xuyến như ăn nhầm thuốc kích động, không lâu sau máu mũi bắt đầu cuồng phun.
“A a a a a !!!!! Quân Tư Vũ chết tiệt ! Chết đi ! Chết đi !” Liêu Thần cũng không giữ nổi bình tĩnh, “Sao anh không khóa cửa ?”
“Tôi khóa rồi mà ……” Ác ma đại nhân rất vô tội giải thích, khóa gì đâu chất lượng cùi bắp, để đứa nhỏ đạp một cái đã bung ra.
Thực ra Liêu Xuyến Xuyến lúc đầu định chạy qua gọi hai người xem tin tức —- cô giáo viên cuồng tín đã từng xuất hiện với âm mưu bẻ cốt truyện theo lối kinh dị – Chu Na, không hiểu sao lại đang xuất hiện trên TV ! Chẳng qua thân phận hiện tại của cô ta không còn là giáo viên nữa, mà là một nữ doanh nghiệp mới nổi thu hút được sự chú ý của dư luận, nắm giữ trong tay khối tài sản khổng lồ. Cả tên gọi cũng không còn là Chu Na, hiện tại là Chu Lệ Tư. Xem ra ngoài đám người ác ma đại nhân thì chắc chẳng có ai biết tiền sử phạm tội của ả ma nữ này, giờ ả không những chẳng lo bị người khác nhận mặt còn ngang nhiên thu hút tầm mắt công chúng, nhiêu đó đủ hiểu thế lực chống đỡ sau lưng ả lớn tới mức nào.
Thế nhưng, thành thực mà nói thì tin tức Liêu Xuyến Xuyến mang tới chẳng có tác dụng gì ngoài việc phá hỏng chuyện tốt của ác ma đại nhân. Hiện tại Liêu Thần giận đến mức mặt tím tái như gan heo, nói mình không cón mặt mũi nào đi gặp em gái, đuổi Quân Tư Vũ ra khỏi phòng còn bản thân y ôm gối trốn biệt trong toilet, đến cả giờ cơm cũng không thò mặt ra.
Quân Tư Vũ đành phải đi khuyên bảo Liêu Xuyến Xuyến, cũng may con bé đã được tôi luyện qua biết bao sóng gió đam mỹ, thái đội đối với chuyện đồng tính luyến ái vô cùng bao dung quảng đại, đứng cả buổi trước cửa toilet tiến hành tẩy não, khụ, tâm sự thuyết phục anh trai, rằng con bé tuyệt đối không hề mang chút xíu thái độ kì thị nào với Liêu Thần, trong cảm nhận của nó, anh trai vẫn mãi là anh trai tốt nhất trên đời, tự do luyến ái là quyền cơ bản của mỗi cá nhân và đồng tính không phải là bệnh, rồi lại phân tích khía cạnh nhân văn của những mối tình đồng tính nổi tiếng, lôi tên vĩ nhân thế giới ra làm ví dụ, chuyện hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính ở các nước có tư tưởng tiến bộ trên thế giới, vân vân mây mây …….
Tóm lại là Liêu Xuyến Xuyến trải qua hơn ba tiếng đồng hồ nói đến sức cùng lực kiệt, cuối cùng cũng dụ được Liêu Thần thò mặt ra khỏi toilet. Xem ra người không buông được rào cản tâm lý trong chuyện này chỉ có mỗi mình y mà thôi.
Rốt cục cũng nhìn thấy Liêu Thần xuất hiện, ác ma đại nhân vội vàng xum xoe bưng cơm nước vẫn còn nóng hổi lên hầu hạ, lại thủ thỉ trấn an Liêu Thần thêm lần nữa rồi nhường cho hai anh em họ có không gian riêng để tâm sự, bản thân mình thì ra ngoài hít thở khí trời.
Trước khi rời thành phố S lên Thiên giới, ác ma đại nhân đã ghé qua đại sứ quán nhận thẻ tín dụng, nhưng chưa kịp tiêu nên hắn cũng chẳng biết trong tài khoản có bao nhiêu tiền, hiện tại tiền mặt trong ví của Liêu Thần cũng không còn nhiều lắm, vậy nên ác ma đại nhân quyết định kiếm tạm cây ATM nào đó rút tiền mặt bù vào.
Sau khi nhét thẻ vào máy rồi nhập mật mã xong, số tài khoản hiện lên khiến ác ma đại nhân không tin vào mắt mình nữa, hắn đưa tay lên dụi mắt mấy lần mới bắt đầu đếm lại xem mình có nhìn nhầm mất vài con số hàng đơn vị không —— cái quốc gia bé tẹo quay lưng với thế giới kia vậy mà có nhiều tiền dữ ta !
Ác ma đại nhân rút luôn tám ngàn tệ, ung dung đem mớ tiền dày cộm nhét vào túi da mà không phát hiện mình đã lọt vào tầm ngắm của mấy tên lưu manh chuyên đi trấn lột. Xung quanh con đường yên tĩnh vắng lặng chẳng có mấy ai qua lại, bọn lưu manh bấm nhau nhất định phải ăn được kèo này, lặng lẽ bám theo ác ma đại nhân, còn dùng cả điện thoại nhắn tin ra ám hiệu cho bọn đồng lõa khác nữa.
Lúc ác ma đại nhân bắt đầu rẽ vào con hẻm vắng thì nghe thấy tiếng động cơ xe máy rồ lên từ sau lưng. Mấy chiếc xe máy phóng vụt qua người hắn, một tên ngồi sau yên xe vươn tay giật lấy cái túi da ác ma đại nhân đang kẹp dưới nách, nói thì chậm xảy ra thì nhanh, trong chớp mắt cả đám đã phóng xe đi một quãng xa.
Thế nhưng, điều khiến cho bọn chúng phải khiếp sợ đó là xe còn chưa đi quá một trăm mét,sau lưng lại có giọng nói lạnh lẽo đến rợn người truyền đến, “Hừ hừ, vẫn ngựa quen đường cũ chơi trò cướp giật sao ?”
“A a a a a a a !!!!” Đám lưu manh hét ầm ĩ, “Ma a a a ! Ma lại đến nữa a a !!”
RẦM !!
Một tiếng đổ vỡ vang lên, tên cầm lái bị cái gì đó đập vào mặt làm cho tay lái loạng choạng, xe motor ngã xuống đường còn rê đi một đoạn dài làm hai tên đằng sau ngã văng ra xa. Ác ma đại nhân đi tới, điềm nhiên nhặt lại túi xách của mình, cũng vừa kịp nhận ra mấy tay lưu manh này chính là mấy tên lần trước bị hắn dạy cho một bài học.
“Đ*ch ….. mười tám đời …. Nhà mày ….” Một tên còn tỉnh táo vừa thều thào văng tục, mồm miệng đầy máu nói không ra hơi nhưng vẫn cố với lấy điện thoài bấm số cầu cứu, “Alo …. Tao đây ….. ở khu 4 …… bị …. Nó đánh ….. gọi hết anh em lên ……là thằng lần trước …….ở trong phố đánh tao …… còn đưa tao vào tù …….” Nói xong quay sang nhìn ác ma đại nhân bằng vẻ mặt thách thức, “Có ngon ……. Mày đừng chạy …….. Tao không tin không nện cho mày được một trận ! Tao mà chết thì mày cũng phải đền mạng !!!”
Hết chương 75