Cảm giác lạnh lẽo này, so với 10 năm trước không biết đã băng giá hơn không biết bao nhiêu lần, ánh mắt kia cũng đã trở nên thâm trầm và uy nghiêm
đến đáng sợ. Trong lòng Thượng Quan Lâm nghĩ, đây đã là lần thứ 2 hai
người gặp trực tiếp nhau, nhưng trong lòng cả hai vẫn giữ nguyên tư thế
cảnh giác. Một người là tinh anh bạch đạo, một người lại là lão đại hắc
bang, đều là nhân ngạch, nhưng hôm nay là anh ta đến tìm Hoắc Minh Long
thương lượng, tự nhiên có chút yếu thế hơn. Nghĩ đến thông tin mà mình
có trong tay, Thượng Quan Lâm tự tin bản thân nắm được phân nửa phần
thắng.
Đôi mắt lam như một đôi bảo thạch sáng lên tia lạnh lẽo
và chết chóc, mái tóc hơi tán loạn vừa có phần tùy hứng, lại vừa vô tình toát lên một vẻ phong trần và cuốn hút của một người đàn ông từng trải, bóng dáng cao lớn và lịch lãm bước ra từ phía sau lưng Tiểu Thiên, nhẹ
nhàng ôm lấy nhóc con rồi để bóng dáng bé nhỏ ngồi vào trong lòng mình,
đem sườn mặt cương ngạnh cọ cọ lấy gương mặt mềm mại của nhóc con, khiến đôi môi nhỏ xinh của ai kia bật ra tiếng cười khẽ, mấp máy một lời chào ngọt ngào như mật. “ Long, về rồi.” Đây là nói với Tiểu Tiểu, liền hào
hứng đem thú sủng thả vào tay nữ hầu đã đứng sẳn bên cạnh, rồi ngoan
ngoãn ngồi yên, ánh mắt lúng liếng nhìn sang phía anh lại dời sang phía
Thượng Quan Lâm, từ vui vẻ đổi một cái thành tràn đầy phòng bị, chọc cho người đàn ông nào đấy đắc ý không thôi. ( Tác giả: Đại băng sơn, không
ngờ cũng mang tư tưởng tiểu tư sản như vậy. * Tắc lưỡi *)
Thượng Quan Dương nhìn anh âm thầm đánh giá, lại dời mắt về phía Lôi, người
đang đứng cạnh mình, trên người Lôi vẫn tản mát một chút mùi máu tươi
nhàn nhạt, chắc không phải là...
“ Mục đích?” Bạc môi mỏng nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo. Người tốt không đến, người đến không tốt, hôm nay anh ta lại vô duyên vô cớ đến đây như vậy chắc không phải vì chuyện gặp nhóc con như vậy, còn nói với Phúc bá thông tri với anh, thì có
nghĩa là muốn gặp anh. Trước giờ anh thừa nhận đối với Thượng Quan gia
hầu như không muốn dính dáng gì nhiều, chuyện của hai mươi mấy năm
trước, thiết nghĩ đến giờ Thượng Quan đại tướng hẳn chẳng còn nghĩ đến
làm gì nữa, nhưng hôm nay anh ta đến đây gặp anh nhằm vào chuyện của mẹ
mình, như vậy chắc chắn, nếu anh ta không có thông tin gì đó chính xác
thì chắc hẳn sẽ không dám tùy tiện đến đây và cũng không tự tin đến như
vậy.
Thấy anh đã trực tiếp như vậy, anh ta cũng không vòng vo,
liền mở lời. “ Trước khi chúng ta trao đổi thông tin, tôi muốn đưa ra
yêu cầu trước.” Anh ta biết, thông tin mà mình có trong tay mà nói,
chính là điều mà anh vẫn tìm kiếm bấy lâu nay, rằng chuyện năm đó xảy ra là như thế nào và đã đi đâu về đâu, những điều mà một cậu bé bốn tuổi
đến anh hiện tại bây giờ vẫn đang tìm kiếm. Sự thực người gây ra và
nguyên nhân của mẹ anh năm đó?
Mi mắt hơi rũ xuống che khuất đi
ánh sáng vừa sáng lên trong đôi mắt lam, anh phân vân, nếu anh ta thông
minh, nên biết mình có thể đòi hỏi ở anh điều gì, nếu anh ta ngu ngốc
muốn có được thứ mình không nên có thì tốt nhất không nên đến đây gặp
anh để làm gì. “ Nói.”
Khóe môi anh ta nhếch lên nụ cười, bản
thân anh ta thực sự muốn biết, so với sự thật về năm đó, và bảo bối của
anh hiện tại là chiếm một phần lớn như thế nào trong lòng anh. “ Thứ tôi muốn là Tiểu Thiên.” Cảm giác này giống hệt như trở lại nhiều nhiều năm về trước, cũng cùng là một đoạn đối thoại, cũng là những con người chảy chung một dòng máu với những người năm đó, cũng là anh và anh ta.
Ngày đó, Hoắc Mạnh Hùng đã lựa chọn Vân thay vì lựa chọn đáp án cho cái chết của mẹ mình, để rồi ông suýt mất đi tính mạng lẫn người phụ nữ mình
yêu, nhưng cái đánh đổi đó là đáng giá, sự thật là ông không mất gì cả,
nhưng đó là bởi vì sự hiểu lí lẽ của Thượng Quan Bắc Hàn - cha của
Thượng Quan Lâm. Nhưng còn anh thì sao, liệu rằng anh có đánh đổi nhóc
con đổi lấy thứ mà mình vẫn hằng tìm kiếm?
Anh ta và ba mình thật giống nhau. Và anh với ba anh cũng vậy. “ Tôi không đồng ý. Đừng bao
giờ đây nữa!!!” Anh vừa nói, vừa ôm lấy nhóc con đã rúc trong lòng mình
say ngủ từ lúc nào không hay, xoay lưng toan rời đi.
Nhìn động
tác của anh, Thượng Quan Lâm trong lòng hơi gấp rút, nhưng trên mặt biểu tình vẫn là đắc thắng, khóe môi tràn ra một nụ cười nhạt. “ Anh nên
biết người năm đó hãm hại mẹ anh là một phụ nữ. Và hơn hết, anh với Tiểu Thiên sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu. Bởi vì...” Anh ta nhấp một ngụm
cà phê, nhìn bóng lưng của anh rời đi quyết tuyệt, cũng liền đứng dậy,
chuyến đi này coi như vô ích, trong lòng thầm than bản thân tính toán
sai lầm. Nhưng không sao, thông tin này, anh ta có cảm giác về sau sẽ
hữu dụng đây...
--- Phân cách tuyến Từ đây sẽ loạn ---
Ôm nhóc con trở lại phòng ngủ, vừa đặt bảo bối mềm mại của mình xuống
giường, nhóc con đã ngọ nguây thức dậy, trong lúc thim thíp nhóc con vẫn mơ mơ màng màng nghe được không ít chuyện, đôi mắt nhập nhèm nâng lên
nhìn anh, nửa mơ nửa tỉnh hỏi. “ Tiểu Thiên có quan trọng với Long
không?” Vừa nói, nhóc con vừa lồm cồm ngồi dậy, cánh tay nhỏ bé ôm lấy
cơ thể to lớn của anh, mái đầu tựa vào lồng ngực to lớn vững chãi, lắng
nghe nhịp tim đập thình thịch của anh.
Lòng anh mềm xuống, dùng
giọng nói dịu dàng đến nhỏ nước nói với nhóc con. “ Rất quan trọng, quan trọng hơn bất cứ thứ gì trên đời này.” Quan trọng đến mức anh không dám tưởng tượng đến một ngày đánh mắt bảo bối trong tâm khảm này của mình,
thì bản thân sẽ như thế nào, sẽ đau khổ hay suy kiệt như thế nào, sẽ đối mặt với bản thân như thế nào. Nhưng sự thật là anh vẫn sống rất tốt,
vẫn cố duy trì như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ có trái tim trong lồng
ngực như bị khoét đi, không có vui buồn giận hờn gì nữa... khó khăn còn
hơn chết.
Nghe anh nói vậy, Tiểu Thiên gật đầu cười hì hì đáp lời anh. “ Tiểu Thiên cũng vậy. “ Ngón tay nhỏ mân mê cúc áo, mái đầu hơi
cuối, tới giờ nhóc con và Long đi ngủ rồi, liền tự nhiên muốn thay bộ đồ kín kẻ đang mặc ra để cùng Long ngủ. Nhưng đến nửa chừng, bàn tay lại
bị anh kéo lấy, cơ thể liền nghiêng người tựa đầu vào lồng ngực to lớn
của anh, nhóc con cũng liền ngoan ngoãn để cho anh ôm.
Hôm nay
anh đã đánh đổi một thứ vô cùng quan trọng để giữ lấy nhóc con, không
phải là anh không muốn biết điều đó, mà nó anh có thể tìm ra được, còn
nhóc con... anh chưa từng xem là một món đồ vật mà tùy tiện trao đổi như vậy. Nếu đến một ngày, nhóc con thực sự muốn rời xa anh, anh vĩnh viễn
sẽ không cản trở sự tự do đó... “ Ừm.” Anh mấp máy môi, trong lòng ngọt
ngào và chua xót bủa vây, nhưng nhiều hơn vẫn là hạnh phúc.
Bàn
tay to lớn giúp nhóc con nào đấy đã lại ngủ mất thay hết quần áo, lại
mặc vào áo sơ mi của anh, trong lòng thầm thở dài lại có chút phấn
khích, không bao lâu nữa nhóc con đủ tuổi rồi, đến lúc đó có thể danh
chính ngôn thuận trở thành người phụ nữ của Hoắc Minh Long anh rồi.
Đêm đó hai người đều ngủ rất ngon, mơ thấy giấc mơ được sống hạnh phúc bên nhau.
P/s: Còn 9 chương nữa là hết Phần 1. ( Tuần sau 20/11 ài... không biết có ì viếc gì không )