Trong căn phòng giam u tối, ẩn sâu trong nội bộ bang Hắc Long vang lên những âm thanh sắt nhọn của kim loại va vào nhau, mặc dù âm thanh này rất nhỏ nhưng trong màn đêm yên tĩnh cùng với thứ ánh sáng lập lòe chỉ duy tập trung chiếu rọi một nơi duy nhất trong căn phòng này. Giữa phòng là một cái bàn , không đúng hơn là một bàn mổ , có một thiếu niên đang đứng đó , người nằm trên bàn là một người đàn ông trung niên đang thoi thóp.
Con dao bạc trong tay cậu thiếu niên lóe lên tia sáng lạnh , sau khi đã rạch rõ đường dẫn đến chỗ đạn găm vào trong vùng thịt trước ngực của Hà Tiêu, Tề Mặc Hiên mới lấy một dụng cụ như một cái kềm nhỏ , cẩn thận với vào trong vết mỗ nhỏ xíu thận trọng lấy ra một viên đạn nhỏ , đồng thời không quên coi xét kĩ để không bỏ sót một vài mảnh vụn của đạn ở trong đấy.
Xong xuôi, cậu lau tay rồi vứt cho trợ tá bên cạnh, phiền chán xoay người bước ra khỏi phòng. Vâng bản thân cậu chính là một bác sĩ, bệnh nhân trước mắt cậu đều phải chữa , nhưng Tề Mặc Hiên biết có một số loại người mà một bác sĩ như cậu không muốn cứu dù đó có là lòng tốt thì cậu cũng cảm thấy vấy bẩn đôi tay của mình.
Bên ngoài, Lôi đã chờ sẵn ở đó, thấy cậu bước ra anh ta liền bước vào lúc đi ngang qua, Tề Mặc Hiên nhỏ giọng chỉ hai người họ có thể nghe được nói vói anh. “ Hôm qua, Mị có đến tìm tôi.” Lời này, chắc chỉ có Lôi là hiểu rõ ràng nhất, con ngươi đen của cậu hàm chứa ý cười, bâng quơ nói. “ Có người sắp thành ba rồi.”
Tất nhiên lời này thành công khiến cho bóng dáng của Lôi khựng lại , trên khuôn mặt không có quá nhiều cảm xúc nhưng dễ dàng nhìn thấy trong mắt anh ẩn ẩn ý cười cùng một niềm vui khôn tả. “ Cảm ơn Tề thiếu gia.” Cuối cùng anh cũng chờ được ngày này. Nhớ đến, còn phải bù đắp cho cô ấy nhiều lắm.
Đôi con ngươi tràn ngập ý vui vẻ , khi bước vào trong liền thu lại , thần sắc bắt đầu lạnh lùng , khí lạnh tản mát. Viên trợ tá kia sớm đã khâu lại vết thương trước ngực của Hà Tiêu , sợ sệt đứng một bên nhìn chằm chằm vào Lôi. Người đàn ông này thật đáng sợ , bộ dáng lúc nãy của thiếu gia cũng rất đáng sợ , đây không phải là lần đầu tiên anh trợ mỗ cho thiếu gia nhưng khuôn mặt đó, giống như người đàn ông nằm trên bàn mỗ này là một thứ rất đáng ghét vậy.
Nếu anh ta biết những điều mà người đàn ông này đã thông đồng làm với Tề gia , chắc là chẳng cảm thấy khó hiểu như vậy nữa. Chỉ tiếc là hiện tại anh ta không biết…
Liếc về phía phiên trợ tá , Lôi lạnh nhạt nói. “ Công việc của anh ở đây hết rồi. Anh ra ngoài đi.” Sau đó ra hiệu cho một toán người mặc đồ đen đi từ bên ngoài vào phòng đẩy những dụng cụ mổ cùng với bàn mổ ra ngoài rồi để Hà Tiêu nằm trên băng ca lạnh tanh. Khi thức dậy là lúc ông ta phải đối mặt với sự thật.
Bóng dáng Tề Mặc Hiến khuất vào bóng đen, biến mất khỏi ánh mắt của tất mọi người , lẩn vào trong một góc nào đó, lúc này trên khuôn mặt cậu ta tràn đầy vẻ thống hận. Đúng cậu hận gã đàn ông ngồi trên bàn mổ mà một phút trước chính cậu đem ông ta từ cõi chết trở về. Đáng lẽ ra vào lúc đó , cậu đã có thể hoàn hảo kết liễu ông ta, dù là Hoắc Minh Long muốn ông ta sống , nhưng nếu muốn cậu có thể hoàn toàn kết liễu gã đàn ông đã khiến cậu trở thành trẻ mồ côi này.
Nhưng đáng tiếc thay cậu đã không làm như vậy , không phải vì e ngại Hoắc Minh Long vì cậu biết dẫu cho có làm như vậy thật thì cũng không bị trách phạt gì , nhưng đáng tiếc là Hà Tiêu nằm trên bàn mổ , con dao trong tay cho cậu biết rõ bây giờ cậu là một bác sĩ , lương tâm nghề nghiệp không cho phép làm điều đó.
Bây giờ cậu vẫn nhớ rõ mồn một những gì ba mình nói trước khi chết. “ Con trai nếu có một ngày con phải cứu người mà con rất hận con hãy nhớ rằng. Bất kì người nào nằm trên bàn mỗ đều đã là bệnh nhân của con và trách nhiệm là phải cứu sống người đó.” ( Tác giả: Chém – ing… * Cuồng phong * )
“ Thụp… Thụp… Thụp…” Chưa bao giờ cậu thấy vừa hận vừa cảm thấy bất lực như thế này , sự khó chịu trong lòng khiến cậu không hề thương tiếc nện vào bức tường , làm cho nó hơi rung lên thình thịch , cho đến khi trước mặt là một màu đỏ thẫm , cậu vẫn không dừng lại.
“ Cậu định hủy luôn đôi bàn tay vàng của mình à?” Một giọng nói thanh lãnh nhẹ nhàng , từ tính vang lên , tiếng bước chân chậm rãi bước từ bên ngoài vào , người thanh niên mặc áo phông nam , dáng vẻ có chút bất cần , râu ria lúng phúng. Anh ta đứng cao hơn Tề Mặc Hiên gần 2 cái đầu , nhìn thấy cậu anh ta chán nản thở dài , rồi chìa một cái khăn tay ra trước mặt cậu , lắc đầu như thể: Mấy cậu nhóc ngày nay thiệt là dễ kích động , sau đó thở dài rũ rượi , mắt lại lóe lóe lên nhìn biểu tình kinh ngạc ngây ngô của cậu , môi hơi dẩu lên , liếc qua cậu một cái , rồi cũng không nán lại lâu. Trước khi rời đi không quên nói một câu. “ Tôi không phải là bác sĩ , tự cậu xử lí đi.” Rồi xoay người bước đi.
Một lúc sau vẫn không thấy động tĩnh gì , vốn lẽ người thanh niên kia đã sớm rời đi , nhưng bước chân vẫn không thể nào bước đi được. Lần đầu tiên gặp cậu cũng chỉ mới là thằng nhóc 8 tuổi ít nói lúc nào cũng lặng lẽ , cũng phải , nếu gia đình bị như vậy thì đừng nói là một đứa trẻ mới mấy tuổi đầu , ngay cả chính bản thân anh cũng không chắc bản thân chịu nổi.
Một bước , hai bước , ba bước… Nhìn vào trong.
Đôi mày thanh thanh nhíu lại , thấy vết thương trên tay của cậu , vẫn không chịu băng bó lại , ánh mắt trống rỗng vô hồn nhìn bức tường được nhúm đỏ máu đến thất thần thì không khói dâng lên một tầng lo lắng. Được rồi, đột nhiên anh nổi lên hoocmoon của người mẹ nên nói mới như thế. Vâng cứ cho là vậy đi mặc dù anh là đàn ông…
“ Hoắc thiếu biết cậu thế nào cũng như vậy, không cần day dứt, cậu không thể nào lựa chọn cả hai nên thiếu gia sẽ giúp cậu hoàn thành phần còn lại…” Cậu chỉ cần biết là cậu làm những gì mình muốn làm là được. Hết nguyên câu là như vậy , nhưng khi anh còn đang nói dở , vừa tranh thủ băng bó vết thương trên tay cậu ta thì bất chợt có một thứ nóng hổi rơi trên tay anh…
Kinh ngạc nhìn về phía Tề Mặc Hiên, cậu ta khóc??? Cũng không biết là thật hay là giả , nhưng đôi mắt cậu đỏ hoe. Không biết lấy đâu ra cái suy nghĩ và hành động thì lại đi trước suy nghĩ. Đột nhiên cậu ôm chằm lấy anh đầu vừa vặn vùi vào trong ngực, cậu rất thương tâm và cần lắm một chỗ dựa.
Thằng nhóc này , thanh niên kia thoáng sửng người , lại không đẩy cậu ra , bàn tay đặt ra sau lưng cậu , vỗ về. “ Được, ấm ức lâu vậy rồi…” Giữ lại cũng không phải là cách tốt… ( Tác giả: JQ tán loạn đào hoa... )
Lúc Hà Tiêu tỉnh dậy đó đã là trời đã tối, trong căn phòng tận sâu dưới đất của bang Hắc Long ngày cũng như đêm, ánh sáng le lói mờ nhạt của ánh đèn chỉ làm không gian chìm trong một màu sắc mờ mờ.
“ Khụ khụ…” Hà Tiêu , khó khăn mở mắt. Không phải là ông ta đã chết rồi sau , rõ ràng cảm giác viên đạn găm vào ngực máu loan chảy sự vô lực của một con người sắp chết , đây là địa ngục phải không? Nhưng khi ông ta còn chưa hồi hồn thì một gáo nước lạnh đã tạc vào mặt , sự rét buốt của nước thẩm thấu vào vết mổ không dùng qua thuốc tê đau đớn đến nỗi , mồ hôi đổ ròng ròng. “ A….!!!” Hà Tiêu thét lên.
Nhưng một gáo nước lạnh này thành công trong việc khiến ông ta tỉnh táo hẳn , đôi mắt vẫn đục nhìn sang xung quanh , cảnh vật này , hơn hết làm ông ta cảm thấy quen thuộc… Không sai đây là nơi diễn ra rất nhiều vụ tra khảo , hoặc thậm chí là giết người , trong căn phòng trống trãi , trên tường bày rất nhiều loại đồ vật tra khảo riêng mà một vài trong số ấy vẫn còn lưu lại vết máu hoặc thịt của những kẻ đã từng bị mang vào đây.
Tại sao ông ta lại ở đây? Trong đầu Hà Tiêu liền hiện lên khung cảnh đó , bóng dáng bé nhỏ mà ông ta coi trọng và nâng niu trong bàn tay ngã xuống trước mắt ông , ánh mắt của nó thảng thốt nhìn về phía ông ta như hình phạt… Ông ta tận tay giết chết con gái của mình… không… không phải như vậy… “ … tôi không làm điều đó… không làm điều đó… là cậu ta… là Hoắc Minh Long…” Ông ta dường như lên cơn điên loạn, những hình ảnh cứ lượn lờ trong tâm trí ông ta… cho đến khi một giọng nói lạnh lẽo vang lên trên đỉnh đầu.
“ Hà Tiêu…” Hoắc Minh Long , từ thư phòng của Hoắc trạch , nhìn qua màn hình ti vi được nối với phòng giam kia , mà nhìn về phía Hà Tiêu , ông ta bây giờ xơ xác tiêu điều không giống như bộ dáng của hai ngày trước. Cái giá phải trả cho sự phản bội quả nhiên là rất đắt.
Giọng nói của cậu thành công lôi ông ta ra khỏi mớ suy nghĩ hổn độn có thể khiến con người ta điên loạn ấy , nhưng có lẽ chính Hà Tiêu hi vọng bản thân có thể điên để quên đi những điều đã xảy ra ấy , nhưng ông ta không có cơ hội đó. Điều cuối cùng lưu giữ sự tỉnh táo trong tâm khảm của ông ta chính là một tò giấy – Giấy xét nghiệm ADN. Con ngươi Hà Tiêu nhanh chóng tìm được tiêu cự , ánh mắt mãnh liệt nhìn vào khuôn mặt của Hoắc Minh Long trên màn hình , mặc kệ cảm giác đau đớn lan tràn của suy nghĩ và tâm khảm , nhưng sự thật vẫn là sự thật. Trong suốt 8 năm qua chưa bao giờ ông ta tỉnh táo như lúc này , nhưng ngay cả khi tỉnh táo thì lời mà ông ta nói ra vẫn không phải là sự thật. “ Cười , cậu thắng rồi Hoắc Minh Long. Chắc cậu vui lắm…” Giọng nói của ông ta khàn khàn , pha lẫn vài phần tự tin của một con người tự cho là mình biết tất cả.
Nhìn ông ta , đôi con ngươi lam bố thí cho một sự thương hại , thương hại một người bị sự lừa đảo và giả dối che mờ mắt. Nhưng , cậu không nói , cậu muốn đẩy ông ta lên đỉnh cao , khi mà ông ta đã nghĩ và chứng tỏ mọi việc đều nằm trong ý mình thì mới đẩy ông ta xuống.
“ … chặc chặc… Chắc cậu thương yêu và kính trọng Hoắc Mạnh Hùng lắm…” Mày ông ta nhướng lên tỏ rõ sự đắc ý với sự giả tạo mà ông ta vẫn tin là thực kia. “ Nhưng tôi nói cho cậu biết , Hoắc Mạnh Hùng thực ra chỉ là một tên hè…” hèn.
“ Chát…” Một tiếng roi quất mạnh vào da thịt vang dội , đau đớn truyền đến vừa vặn ngăn trở , khiến ông ta không nói tròn câu , nâng mắt nhìn sang người đã đứng đằng sau ông ta ngay từ đầu vì bản thân ẩn trong bóng tối nên ông ta không nhìn thấy.
Giọng của Lôi lạnh như băng. “ Ông không có quyền nói về anh ấy như vậy.”
Liếm vết máu trên môi , mặt truyền đến một cơn đau rát khiến cho Hà Tiêu nhăn mặt một cái. Roi này là trực tiếp quất lên mặt ông ta , để lại một vết dài , màu đỏ sẫm. “ Tôi nói thì có gì sai chứ… à… chắc cậu không biết anh ta đã làm gì… ngay cả vợ của anh em mà cũng…”
“ Chát…” Lại một tiếng roi thứ hai vang lên. Dùng hết mười phần sức , này là nhằm ngay vết thương trước ngực của ông ta , trên miếng băng gạt đã thắm ra một tầng máu , đau khiến ông ta hít một ngụm khí , nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào hình ảnh của Hoắc Minh Long trên màn hình. “ … Ba cậu chiếm đoạt vợ của tôi…”
Bạc môi mỏng mân lên một nụ cười nhẹ , con ngươi lam như chìm vào trong hầm băng lạnh lẽo. “ Tôi biết.” giọng nói lạnh như có như không khiến người ta âm thầm run lên , không có nhiệt độ nào.
Nén lại một tầng đau xót , Hà Tiêu trừng mắt nhìn cậu , lại nói them một câu. “ Còn con nhóc kia… thực sự không phải con gái của tôi… mà là em của cậu…” Ông ta vẫn còn nhớ rõ , một tuần trước nay thôi , khi chân chính cằm trong tay tờ giấy xét nghiệm AND kia , trong lòng ông ta lúc ấy nguội đi một khoảnh. Hóa ra những thứ mà ông ta trân trọng , ngay cả đứa con gái mà ông ta thương yêu nâng niu cũng không phải có cùng dòng máu với ông ta… không có cùng dòng máu… lời nói của bác sĩ kia văng vẳng bên tai ông ta… cười giễu… hóa ra từ đầu thế giới của ông ta đã bị người khác nhúng tay vào… mà người này còn là người mà ông ta từng nhất mực tin tưởng…
“ Cho nên ông mới hận ba , cho nên ông mới cấu kết người khác , nhằm báo thù…” Giọng nói của Hoắc Minh Long lạnh bạc , tìm không ra một chút độ ấm nào , cũng phải thôi ai lại thích nghe người khác nói xấu về người thân của mình. “ Đừng để ông ta chết…” Nói rồi tắt màn hình , Hoắc Minh Long đứng dậy , sau đó rời khỏi thư phòng trở về căn phòng ngủ của mình.
Ánh sáng nhạt của ánh đèn áp lên bóng dáng nhỏ , Tiểu Thiên vẫn còn say ngủ , khuôn mặt xinh xắn như búp bê an tĩnh. Cậu khẽ nhắc cánh tay nhóc con lên rồi nằm xuống bên cạnh , khẽ xoa khuôn mặt nhỏ của nhóc con , bạc môi mỏng nâng lên một nụ cười thỏa mãn.
Dường như nhận thấy sự hiện diện của cậu , Tiểu Thiên trong mơ âm thầm gọi. “ Long… thiên sứ… mắt xanh…” nhóc con nói mới , giọng nói ngọt ngào như kẹo đường.
Trong căn phòng kia , Hà Tiêu trừng mắt nhìn vào màn hình tối đen trên cao. Đáng lẽ cậu ta phải rất kinh ngạc khi nghe những lời như vậy chứ, sau đó là tức điên lên, rồi sẽ trực tiếp xuất hiện trước mặt ông ta để mà chất vấn ông ta rằng những chuyện, những điều mà ông ta nói không phải là sự thật. Phải như vậy… nhưng bây giờ im ắng quá , sự lạnh nhạt thờ ơ nói với ông ta rằng mọi chuyện mà ông ta nghĩ là sẽ xảy ra kia chẳng qua chỉ là suy nghĩ trong đầu ông ta , và nó chẳng trở thành hiện thực, nhìn sang phía Lôi , anh vẫn ung dung. Đột nhiên ông ta cảm thấy , hình như ông ta sai rồi , sai rất nhiều rồi.
Dùng ánh mắt nhìn những người bị người khác lừa dối để nhìn Hà Tiêu , Lôi cười lạnh , hay cho Hà Tiêu , ông ta không hề biết rằng tất cả đều là giả dối cả. “ Hà Tiêu ơi là Hà Tiêu đến bây giờ mà ông còn nhìn không ra sao?”
Trên màn hình lại sáng lên , là hai đoạn video clip thu lại ảnh người phụ nữ mà ông ta xem là vợ kia đang cùng triền miên với một gã đàn ông. Lúc đầu dường như hai clip cùng chiếu chung một cảnh , nhưng đến đoạn giữa thì dường như bị cắt mất một phần mà phần bị cắt mắt này lại là phần quan trọng nhất.
“ Hà Tiêu hẳn ông nhìn thấy thứ đó…” Đây được gọi là cắt lớp bán tiếp xúc , kỹ thuật được dung nhiều trong phim ảnh , trong các cảnh liên tiếp có độ giống nhau tương đối. Để cắt mất một phần người ta sẽ đánh dấu phần cắt và ảnh của 0.1 giây sau đó , nếu trong đoạn video còn lại có một cảnh có một khung ảnh giống như vậy sẽ ghép hai đoạn lại với nhau , nếu chỉ coi thông thường sẽ không ai nhận ra , nhưng nếu đó là một chuyên viên kỹ thuật hình ảnh , là cánh tay trái của Hoắc đại thì những chuyện này không còn là xa lạ.
Con ngươi Hà Tiêu trừng lớn , màn ảnh đã bấm dừng và ông ta rõ ràng nhìn thấy cái thứ đã bị bong ra trên khuôn mặt của người đàn ông đó. Là dịch dung , vậy… người đó không phải là Hoắc Mạnh Hung. “ Không… không… sao có thể như vậy được… không…” Thù hận với người đàn ông này đã từng đeo bám ông ta đến trước giây phút này , nhưng đổi lại thì ra tất cả chỉ là điều vô lí mà thôi… vô nghĩ… hóa ra mọi điều mà ông ta làm đều là vô nghĩa… trong đầu lại hiện lên bóng dáng nhỏ Hà Doãn Doãn… tim ông ta đau thắt…
“ Hà Doãn Doãn là con gái của ông…” Ngay lúc này Lôi lại lấy ra một bản xét nghiệm. “ Tờ giấy trong tay ông là giả.” Rồi đưa cho ông ta.
Bàn tay ông ta cằm bản xét nghiệm run lên bần bật và dòng chữ. “ Quan hệ: Cha con.” Như một mũi kim đâm vào tim ông ta , khiến cho sự bình tĩnh cố gắng lắm mới lấy lại được lại một lần nữa rơi vào cơn loạn trí...
“ KHÔNG!!!!!!” Trong phòng giam vang lên một tiếng thét thất thanh của một gã đàn ông...
Mọi thứ vẫn sẽ tiếp tục...
Tác giả: * Lau nước mắt * Ta vui quá, chương sau là chương 20 rồi, là tới phiên 5 năm sau nữa rồi... sắp bán thịt nguội được rồi... ôi thịt thà...