Ác Ma Hoàng Hậu

Chương 12: Chương 12: Chương 11




Sáng hôm sau, Truy Tung đem đến một chiếc xe ngựa chuyên dụng, đẹp đẽ hơn xe hôm qua nhiều. Bạch Nguyệt Yên theo Lãnh Vũ Dạ đi ra, thấy Truy Tung vẫn nhìn mình bằng ánh mắt... Có thể nói là chán ghét.

Khóe miệng khẽ co giật, nàng kéo áo hắn, hỏi nhỏ: “Truy Tung bất mãn với ta?”

“Hắn chỉ thích người mạnh.” Hắn mỉm cười, nhớ lại nàng cường hãn lúc cứu mạng hắn, thầm nghĩ Truy Tung sẽ phải há hốc mồm nếu biết được...

Chưa kịp để hắn nói thêm gì, Bạch Nguyệt Yên đã mở miệng gọi: “Truy Tung.”

Hắn vừa quay đầu đã giật thót, vì không biết từ khi nào nàng đã tới bên cạnh hắn, cười như không cười, nhìn hắn đầy thâm sâu.

Truy Tung nhìn nàng như nhìn thấy quái vật. Phải biết hắn và Vô Ảnh là hai thuộc hạ mạnh nhất bên cạnh chủ tử, đương nhiên võ công là nhất đẳng, tu tiên tuy khó nhưng cũng có chút thành tựu, vậy mà nàng lại có thể đến gần mà hắn không hề hay biết. Người này, đang thị uy với hắn, cho hắn biết rằng nàng ta không dễ chọc.

Hắn cũng biết thái độ của mình dành cho nàng rất không tốt, nên nhanh chóng ôm quyền: “Bạch cô nương, thất lễ.”

Bạch Nguyệt Yên thấy thái độ của Truy Tung đã thay đổi, cũng không quản nữa, trở lại xe ngựa. Lãnh Vũ Dạ còn tưởng rằng sẽ đánh nhau một phen, nhưng lại không ngờ rằng nàng có thể thu phục tên cứng đầu này nhanh như thế.

Đưa tay đỡ nàng bước lên xe, hắn nói: “Ngươi rất thông minh.”

Nàng mỉm cười, nháy nháy mắt: “Không thông minh thì ngươi sẽ coi trọng ta sao?”

Hắn có chút xấu hổ, lại cảm thấy nàng ngày càng thú vị, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn lại nói: “Nếu chỉ có ta và ngươi, ngươi còn có thể càn rỡ được như thế, ta không để ý. Nhưng ở trước mặt người khác, nhớ không được biểu lộ, kẻo kéo đến nghị luận không tốt.”

Nàng cho hắn ánh mắt an tâm: “Ta biết rồi, Vương gia, ta cũng không có ngốc. Cho ngươi mặt mũi, cũng là giảm bớt rắc rối cho chính mình.”

Hắn gật đầu, không nói thêm gì, lui vào trong xe ngựa. Xe này vô cùng xa hoa, nhìn bên ngoài thì chỉ là to hơn xe ngựa bình thường một chút, không nghĩ tới bên trong rộng rãi thoải mái, sàn lót thảm lông dê thượng đẳng mềm mại, ghế ngồi hai bên bọc đệm gấm đỏ son, phủ lông cáo, còn có gối đầu bông, chính giữa là một chiếc bàn nhỏ để mấy món điểm tâm tinh xảo, giống như một căn phòng thu nhỏ sang trọng.

Nàng không khách khí chút nào, dựa người vào gối đầu mềm mềm ấm áp kia, một tay gác lên thành cửa sổ, một tay cầm miếng điểm tâm nhỏ tỏa mùi thơm ngọt từ từ đưa vào miệng.

Hắn nhìn nàng, cảm thấy buồn cười, trước giờ nhưng nữ nhân hắn gặp đều có vẻ yếu đuối mảnh mai, e lệ thẹn thùng hoặc quyến rũ yểu điệu gì đó, nàng là người đầu tiên ở trước mặt hắn tự nhiên, lại thêm vẻ lười biếng mà lả lơi mị hoặc.

Hắn thần người nhìn nàng, nàng nhướng mày: “Sao thế?” Tên này thỉnh thoảng lại ngây ngẩn, không biết đang suy nghĩ cái gì. Mỗi lần như vậy, ánh mắt hắn lại mông lung, dung nhan vốn yêu nghiệt tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, bớt một phần lạnh lùng, thêm một phần ngây thơ, cũng khá đẹp mắt.

Nàng đột nhiên xanh mặt buồn bực – Tại sao mình lại nghĩ hắn đẹp mắt? Không phải bị nhiễm thói mê trai của Mạc Thiên An rồi chứ? Lại nhớ ngày trước, trên đảo vô danh không hiểu sao vẫn có thể truy cập internet, chỉ là chỉ có thể xem thông tin có sẵn chứ không thể đăng tải bất cứ cái gì, để ngăn chặn có người truyền bí mật ra ngoài. Vì thế những người trên đảo vẫn có thể biết tình hình diễn ra trên thế giới, nhưng chủ yếu chỉ quan tâm đến những tin tức quan trọng như về chính trị hay kinh tế, cũng có thành phần ngoại lệ lên để kiếm chút giải trí trong thời gian rảnh rỗi hiếm hoi, và Mạc Thiên An là điển hình. Cứ hở ra chút thời gian nào không phải nghiên cứu thì cô bé lại vùi đầu cày phim, rồi còn thích mấy anh diễn viên người mẫu... Cứ nhìn ánh mắt lấp lánh của cô bé là hiểu rồi.

Chợt nhớ ra gì đó, nàng ngẩng lên: “Ta có cái này muốn đưa cho ngươi.” Rồi nàng lấy trong ống tay áo ra một dải dây dài, có những phần hơi gồ lên: “Trong này có cơ quan chứa một trăm ám tiễn, muốn sử dụng chỉ cần giật đầu dây, mỗi lần giật là bắn một ám tiễn ra, rất dễ sử dụng. Thời gian và vật liệu có hạn, ta không thể làm hơn.”

Nàng đưa tay tới, tỏ ý muốn đeo cho hắn. Hắn vén ống tay áo đưa tới trước mặt nàng, nàng cẩn thận buộc gọn gàng lại, vừa vặn. Hắn tràn đầy hứng thú nhìn vật trên cổ tay mình, nghe có vẻ hữu dụng mà không hề nặng nề vướng víu, hoàn toàn không có chút nghi ngờ nàng sẽ ám hại. Bất chợt hắn hỏi nàng: “Nếu như ta muốn ngươi làm chính phi, ngươi có đồng ý không?”

Nàng giật mình không nhẹ, kinh hãi lộ rõ, dường như chưa bao giờ nghĩ tới chiều hướng này. Thấy hắn vẫn mong đợi câu trả lời của mình, Bạch Nguyệt Yên hoàn hồn, nhìn ra cửa sổ: “Chờ đến khi ta ái mộ ngươi rồi nói sau.”

“Vậy làm sao mới có thể khiến ngươi ái mộ ta?” Hắn vẫn không từ bỏ, biết nếu mình có thể bắt nữ nhân này vào tay thì có thể khai thác triệt để rồi.

“Ừm, chính ta cũng chưa yêu thích ai bao giờ, vì vậy ngươi làm cách nào tùy ngươi. Nhưng có một điều cần cảnh báo: Đừng vì chuyện của mình mà động đến giới hạn của ta.”

Lãnh Vũ Dạ nở nụ cười tỏa nắng, bắt đầu thử lấy lòng - lại gần nàng, chu đáo rót nước đưa điểm tâm tới tận miệng. Nàng kinh dị nhìn hắn, phất tay, ý bảo tránh xa ra.

Hắn ngượng ngùng rút tay về, thật thà nói: “Ta chưa có thị thiếp nào, trong phủ nếu nói nữ nhân thì chỉ có mấy nha hoàn và hạ nhân ở trù phòng. Ta hiện tai hai mươi hai, có nhiều cô nương tiểu thư từng tỏ ý nhưng không có hứng thử yêu thích ai đó.”

Bạch Nguyệt Yên ôm chén trà, thủng thẳng nói: “Ta sẽ cho ngươi một cơ hội, cũng là cho chính mình một cơ hội. Nếu ngươi nắm được tâm ta, ta sẵn sàng trở thành đạo lữ của ngươi, còn nếu làm ta thất vọng, thì ngươi sẽ không chịu nổi hậu quả đâu. À, còn nữa, ta chỉ chấp nhận một đời một kiếp một đôi. Có lẽ yêu cầu này hơi quá đáng với nam tử các ngươi, nhưng một khi từ chối thì đừng đòi hỏi ta tại sao không yêu ngươi. Ta không thể chịu được khi nhìn người mình yêu ân ái với người khác.”

“Ngươi muốn độc chiếm? Thời nay không quá khắt khe về việc nữ nhân đòi hỏi một vợ một chồng, nhưng luật lệ tam tòng tứ đức vẫn được xem trọng.” Hắn nhếch môi nói khích, tay bắt lấy một lọn tóc dài óng mượt của nàng mà chơi đùa.

Nàng cười nhạt, khẽ khàng thở ra một hơi, híp mắt lại: “Ngươi nghĩ lề thói cũ rích đó có thể trói buộc ta? Chỉ cần Bạch Nguyệt Yên ta muốn, dù là Thiên Hoàng lão tử cũng không ngăn được. Ta cho ngươi thời gian theo đuổi, cũng là cho ngươi thời gian thích nghi. Một khi ta đã động tâm, chỉ cần ngươi phản bội, ta khiến ngươi sống không bằng chết.”

Ánh mắt nàng lộ tia tàn bạo mà đáng ra một cô gái chưa tới đôi mươi làm sao có? Hắn si mê nhìn, cảm thấy quyết định của mình không phải là sai.

Yêu một người cũng là đánh cược một ván lớn, mà tiền cược chính là cuộc đời, thắng thì được người bạn đồng hành trung thành cả đời, thua thì... có khi cả mạng cũng không còn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.