Edit: Yết Vạn Dương
Ở một hậu viện cũ nát, tràn đầy cỏ dại truyền đến một loạt tiếng chim hót, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ cũ nát phóng đến trong phòng nho nhỏ. Phòng nhỏ, hẹp, dơ bẩn, đơn giản chỉ có cái giường nhỏ dùng hai mảnh gỗ đóng lại, lại không có gia cụ*.
Lúc này trên giường nhỏ truyền ra một tiếng hừ nhẹ, cái mặt nhỏ dưới chăn mỏng cũ nát hơi giật giật, từ trong chăn cứng nhắc vươn ra một cái tay nhỏ bẩn hề hề, nhẹ nhàng bắt lấy mép chăn. Chủ nhân của cánh tay hơi mở hai mắt, bề ngoài nàng chỉ khoảng năm tuổi, da vàng như nến, tóc khô quắt, nhưng lại có đôi tròng mắt sáng ngời lợi hại, giống như nhìn thấu thế gian.
Đau... Đây là cảm giác đầu tiên sau khi Băng Tuyết tỉnh lại. Không thể chịu đựng được, đau, đau như đến tận xương tuỷ, đau đến tận sâu trong linh hồn.
Đúng, chính là linh hồn, cảm giác như toàn bộ linh hồn đều đang run rẩy, như là đang liều mạng dung hợp cái gì đó, cảm giác này làm cho Băng Tuyết thập phần không khoẻ. Bất quá, cho dù là đau đớn khó nhịn, nàng vốn là đã sống hơn chục năm trong cái địa ngục phệ hồn trên [dien/dan/le/quy/don/yetvanduong/] mặt vẫn không có nửa điểm biểu tình. Giống như qua nửa thế kỉ, đau đớn rốt cục cũng chậm rãi thối lui, nhưng là chuyện kế sau đó lại làm cho Băng Huyết không thể nào giữ bình tĩnh. Lại mở hai mắt, đôi mi thanh tú hơi nhăn lại, nhìn đôi tay nhỏ xa lạ trước mặt, rõ ràng chịu sự chi phối của chính mình, Băng Huyết phá lệ phát ra một lần ngốc.
"Diệp gia Tiểu Thất? Năm tuổi...Linh hồn xuyên qua sao?" Phục hồi lại tinh thần, xem lại chút ít dữ liệu đơn giản trong đầu, cuối cùng rốt cục thừa nhận, nàng thế nhưng xuyên không, chuyện vốn chỉ có trong tiểu thuyết.
"Như vậy..." Chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, mỉm cười:"Nếu ông trời đã cho ta trọng sinh, như vậy Băng Huyết ta liền hoàn toàn trọng sinh, không bị kẻ nào khống chế, tại dị giới này sống một cuộc sống ta yêu thích. " Cúi đầu nhìn thân thể gầy nhỏ yếu ớt, quần áo đơn bạc cũ nát, còn không có nổi một cái chăn bông, lại ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, căn phòng nhỏ hẹp trừ chính mình cùng cái giường nhỏ, chẳng có đồ đạc gia cụ gì.
Bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy đi xuống giường, tuy rằng cả người đau đơn vô lực, cũng không cản trở được động tác của Băng Huyết. Băng Huyết đột nhiên cảm thấy có chút may mắn, may mắn nàng kiếp trước sinh hoạt tại nơi không khác gì địa ngục, mỗi ngày lại tiếp nhận huấn[dien/dan/le/quy/don/yetvanduong/] luyện tàn khốc. Bằng không lấy tình trạng bây giờ của nàng, người thường không có tinh thần lực cùng linh hồn lực tuyệt đối không làm được, phải biết có bao nhiêu mệt mỏi cùng đau đớn. Cứng ngắc ra khỏi phòng, đi vào phía nội viện, nhìn toàn bộ tiểu viện, trừ bỏ cũ nát, nàng không tìm thấy từ nào để hình dung nơi này nữa.
"Diệp gia Tiểu Thất, hẳn là con của người đứng thứ bảy mới đúng, vì sao lại chỉ một thân một mình sống ở chỗ này?" Băng Huyết đi đến cái ghế duy nhất trong viện ngồi xuống, hưởng thụ ánh nắng ấm áp khó có được, suy tư về thân phận của thân thể này.
Lúc này, một trận tiếng chạy từ ngoài cửa truyền đến, càng ngày càng gần, đánh gãy suy tư của Băng Huyết, mở mắt nhìn về phía cửa. Cửa nhỏ lung lay sắp đổ bị đẩy ra từ bên ngoài, một cậu bé quần áo hoa lệ, nước da trắng nõn, đại khái khoảng 6-7 tuổi, trong tay cầm theo một hộp đựng thức ăn đi tới. Sau khi tiến vào còn không quên đẩy lại cửa về chỗ cũ.
Nam hài này nhìn thật đáng yêu, ánh mắt to tròn, lông mi dài, làn da trắng nõn, có thể khiến rất nhiều thiếu nữ ghen tị phát cuồng. Trường bào đơn giản nhưng không mất đi quý khí, ngọc thạch phỉ thúy bên hông liếc mắt một cái liền biết giá trị xa xỉ. Thắt lưng bên sườn lộ ra bảo kiếm quí giá, chuôi kiếm khảm một viên bảo thạch màu lam loé sáng, phụ trợ giá trị bảo kiếm.
Băng Huyết nhìn nam hài, lộ ra ánh mắt khó hiểu, vì sao trong gia tộc tiểu thiếu gia lại đến tiểu viện trừ rách chính là rách của nàng, mà xem bộ dáng quen thuộc của hắn, chẳng lẽ lại là khách quen nơi này.
"Thất muội muội, muội hẳn là đang đói bụng đi. Mau đến xem ca ca mang cho muội thứ gì ngon a~." Nam hài hoàn toàn không phát hiện ra người trước mặt mình vốn[dien/dan/le/quy/don/yetvanduong/] đã không phải tiểu cô nương mình quen thuộc, chính là cười thật vui, vẻ mặt tươi cười nhìn Băng Huyết, đơn thuần, đáng yêu.
"Ca ca?" Băng Huyết kinh ngạc nhìn qua nhìn lại mình cùng nam hài, ca ca muội muội? Này địa vị không phải cách xa bình thường đâu nha.
Nhưng mà nửa ngày Băng Huyết cũng không nghe được bất kỳ giải thích nào, ngẩng mặt một lần nữa đem ánh mắt dời đến khuôn mặt nhỏ bé kia, nhìn thế nào cũng thấy hắn chính là bộ dạng ngây ngốc, tay nhỏ bé còn run run.
"Có gì không đúng sao?" Băng Huyết cúi đầu nhỏ làm cho chính mình nhìn càng giống tiểu oa nhi năm tuổi, dù sao thực sự thân thể này cũng mới có năm tuổi.
"Thất muội muội?" Đột nhiên tiểu bóng dáng đi tới trước mặt lại khiến Băng Huyết có chút sửng sốt, trên mặt tuy không hiện ra biểu tình quá lớn, nhưng trong lòng lại kinh ngạc nửa ngày không thể bình tĩnh, này thoạt nhìn chỉ là tiểu nam hài 7 tuổi thế nhưng lại có tốc độ như vậy.
Chẳng lẽ nàng không phải là xuyên qua đến một cái thế giới cổ đại bình thường?? Không để cho nàng nhiều thời gian tự hỏi, thân thể nhỏ gầy đã bị kéo vào một cái ôm ấm áp.
Ấm áp thật lâu khiến cho Băng Huyết phục hồi tinh thần, trong lòng cư nhiên dậy sóng. Trừ Huyền, nàng chưa bao giờ gần gũi người ngoài, càng đừng nói là bị ôm ấp như[dien/dan/le/quy/don/yetvanduong/] thế này, phỏng chừng thân thủ đứa nhỏ này có điểm kì lạ, nhưng mà nàng lại không nỡ đẩy hắn ra, vẫn là nàng tham luyến ấm áp này, hay là bản năng thân thể này quấy phá?
"Thất muội muội, muội có thể nói chuyện? Muội thực sự có thể nói chuyện? Trời ạ, thật tốt quá. Vừa rồi không phải ta nghe lầm đúng không, Thất muội muội vừa mới kêu ta là ca ca đúng không, có đúng hay không?" Âm thanh nam hài run run vang lên bên tai, sự vui sướng, thỏa mãn đó, làm cho tâm lạnh như Băng Huyết chậm rãi sinh ra lo lắng.
Đúng vậy, nàng đã trọng sinh, không còn là cỗ máy giết người lạnh như băng của kiếp trước. Nàng đã đáp ứng Huyền, kiếp sau nàng nhất định sẽ học được hạnh phúc. Ngẩng đầu, nhìn cặp mắt to kia tràn đầy kinh hỉ lại mang theo kì vọng, đôi mắt Băng Huyết xuất hiện ý cười thản nhiên.
"Ca ca." Nghe được thanh âm mình mong muốn, nam hài rốt cuộc không khống chế được cảm xúc của mình, tràn đầy vui vẻ ôm lấy Băng Huyết, hưng phấn hoan hô, giống[dien/dan/le/quy/don/yetvanduong/] như là hướng toàn thế giới tuyên bố, muội muội của hắn không có việc gì, muội muội của hắn rất tốt, muội muội của hắn rất thông minh nha