Edit: Yết Vạn Dương
Nhìn khuôn mặt nam tử xuất hiện vẻ mặt kinh ngạc, thông minh tuyệt đỉnh như Băng Huyết làm sao không biết ý nghĩa của hắn, tuy rằng không rõ ràng lắm thực lực của nam tử mạnh bao nhiêu, nhưng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm bồi dưỡng, nam tử này tuyệt đối không đơn giản.
Kiếp trước là sát thủ đứng đầu, sớm đem tất cả đặc trưng của sát thủ dung nhập cốt tủy, trở thành bản năng. Mà sát thủ kiêng kị nhất chính là để cho người ta phát hiện chính mình. Mặc kệ là ở khi nào chỗ nào, chỉ cần là Băng Huyết muốn, như vậy nàng tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào phát hiện, này cũng là nguyên nhân nàng có thể sống sót ở thế giới sát thủ tràn đầy giết chóc.
Nhìn nam tử trước mặt vẫn đang tự thân rối rắm , Băng Huyết bất đắc dĩ lắc lắc đầu, xoay người hướng ngoài cửa đi.
"Ai..." Nam tử cứng ngắc nâng tay, muốn gọi tiểu cô nương người làm cho hắn rối rắm buồn bực, nhưng người ta cũng không để ý đã biến mất tại cánh cửa cũ kia. Nhìn quanh bốn phía, đây là một gian phòng nhỏ cũ nát, trong phòng lộ ra một góc của cái bàn nhỏ, trên bàn đang đốt một ngọn nến nhỏ, ánh sáng le lói, cố gắng chiếu rọi căn phòng nhỏ hẹp, bốn chiếc ghế gỗ thô dựa theo bốn hướng phân biệt đặt ở góc bàn.
Tiếp theo là tấm ván gỗ đắp thành cái giường nhỏ ở dưới lưng mình, ngoài ra không còn đồ dùng khác. Trên người [dien/dan/le/quy/don/yetvanduong]cái chăn đã sớm mất đi màu sắc vốn có, đừng nói là chăn, không bằng nói là một tấm vải thô không lớn.
Trong mắt, sự kinh ngạc chậm rãi chuyển thành thương tiếc, đứa nhỏ nhỏ như vậy, chính mình lúc trước còn làm nũng với cha mẹ, nhận hết sự sủng ái của cha mẹ. Hiện tại một tiểu cô nương lại sinh hoạt ở gian phòng còn không bằng phòng nhỏ bên trong nhà mình. Lúc này trong không khí truyền đến mùi thơm của cháo, làm cho nam nhân phục hồi tinh thần, nhìn về phía cửa.
Băng Huyết nhìn đôi con ngươi của nam nhân chứa sự thương tiếc, trong lòng khẽ run. Đó là ánh mắt đau lòng vãn bối, không phải đáng thương, không phải thương hại.
Là thương tiếc... Đây là người đầu tiên, ngoại trừ Huyền, mà Băng Huyết nhìn thấy nhìn nàng như vậy, không biết vì sao, trong lòng thế nhưng xuất hiện lo lắng. Tử mâu trong suốt tà mị lạnh như băng lại lặng lẽ hòa tan, khuôn mặt nhỏ nhắn không chút thay đổi nhưng không cự tuyệt người khác nữa. Tay nhỏ bé cầm một chén cháo rau xanh nóng, đi đến trước mặt nam tử. Nhẹ nhàng ngồi xuống trên giường.
"Ăn đi." Nhìn chén cháo rau xanh, chóp mũi ngửi được mùi thơm, thương tiếc trong mắt nam tử càng nồng đậm .
"Tiểu cô nương, bát cháo này ngươi ăn đi. Thúc thúc tu vi rất cao , cho dù không ăn đồ ăn, cũng không cảm thấy đói ." Thanh âm khàn khàn, lại có thể nghe ra nam tử đã đem giọng điệu của chính mình tận lực dịu dàng.
"Ngươi trọng thương, còn mất máu nhiều như vậy, cần bổ sung thể lực, trong bát cháo ta đã cho một ít thảo dược hái phía sau núi để bổ máu." Băng Huyết nói xong, xoay người đi đến cái bàn bên cạnh ngồi xuống. Giọng nói non nớt mang theo lạnh như băng, uy nghiêm không cho phép cự tuyệt của Băng Huyết làm cho nam tử có chút sửng sốt.
Lắc lắc đầu, cười hắn thật là bị thương quá nặng , thế nhưng lại nghe ra sự uy nghiêm trong giọng nói của một tiểu nữ nhi chỉ có năm, sáu tuổi. Trên khuôn mặt anh tuấn của nam tử cố gắng tươi cười, làm cho chính mình không còn sự lạnh lùng, nhìn Băng Huyết mềm nhẹ nói.
"Kia... Tiểu cô nương ngươi có ăn cơm chiều sao? Nếu không... Chúng ta cùng nhau ăn đi." Băng Huyết nghe được lời nam tử nói, bất đắc dĩ thở dài một hơi, chẳng lẽ nàng thoạt nhìn thật sự nghèo túng như vậy sao! Nghèo túng đến ngay cả cơm đều không có mà ăn.
Nàng cho tới bây giờ sẽ không hảo tâm làm cho chính mình đói bụng, đem đồ ăn tặng cho một người xa lạ. Trời biết, hảo tâm của nàng đã bị phóng tại góc nào ở địa ngục.
Tuy rằng nàng bị Diệp gia vứt bỏ đến một cái tiểu viện cũ nát, nhưng Diệp Băng Thành, tam ca yêu thương nàng nhất, chưa bao giờ để nàng bị đói, cho dù là hắn không có thời gian lại đây, cũng sẽ phái thân tín đúng giờ đưa một ít thức ăn tới.
Nhìn ánh mắt nam tử, Băng Huyết biết, nếu nàng không giải thích rõ ràng, hắn sẽ không động đến bát cháo . Cũng là người quật cường a.
"Đại thúc yên tâm. Ta đã ăn cơm chiều , nhanh ăn đi." Nam tử nghe xong, nhẹ nhàng thở dài. Hai tay khẽ run cầm lấy bát, ăn. Thật không ngờ, nhìn cháo rau xanh đơn giản như vậy, cư nhiên lại là mỹ vị, nhất thời không sợ nóng, vội ăn.
Lúc này, nam tử cảm thấy đây là chén cháo ngon nhất hắn được ăn. Nhìn bát trong tay nam tử, rất nhanh thấy đáy, Băng Huyết kinh ngạc. Không phải nói cho dù không ăn cũng không có việc gì sao? Nhưng là hiện tại... Hắn rốt cuộc có bao nhiêu đói a! Nam tử vẻ mặt thỏa mãn buông bát không trong tay, ngẩng đầu nhìn Băng Huyết đang đi đến trước mặt chính mình, lần này mới chính thức thấy rõ bộ dáng Băng Huyết.
Chính là khi nhìn thất đôi tử mâu kia khác hẳn với người thường, hai mắt nam tử trong nháy mắt trừng lớn, không nháy mắt, nhìn chằm chằm vào Băng Huyết trước. Trong mắt rõ ràng là không dám tin.
Theo sau là kích động không dừng được, Băng Huyết có thể nhìn thấy rõ ràng thân thể nam tử run nhè nhẹ. Bởi vì trong mắt nam tử không có xuất hiện hoảng sợ hoặc là chán ghét, cho nên Băng Huyết cũng không có để ý.
Chỉ là có chút khó hiểu, khó hiểu nam tử vì sao nhìn đến tử mâu của nàng lại xuất hiện cảm xúc mạnh như vậy. Khi nam tử đưa bàn tay to run run vừa muốn chạm vào hai má Băng Huyết thì bị nàng trong nháy mắt tránh thoát.
Nhưng chỉ như thế run run dừng giữa không trung, không có ý thu hồi, hoặc là nói hắn đã sớm quên thu hồi tay của mình. Băng Huyết thối lui đến cái bàn bên cạnh, lắc cái đầu nhỏ, khó hiểu nhìn nam tử kỳ quái, im lặng chờ hắn nói.
Băng Huyết cảm giác, nàng đem vị đại thúc kỳ quái này về, hẳn là liên quan đến thân thế thần bí của nàng, nàng không hỏi, lẳng lặng chờ hắn nói. Rốt cục sau khi nam tử hít sâu một hơi, kéo lại suy nghĩ, thu hồi tay, hai mắt không một khắc rời đi Băng Huyết, mang theo giọng nói thoáng run run, hỏi Băng Huyết.
"Tiểu cô nương, nói cho thúc thúc ngươi tên là gì?"