Edit: Yết Vạn Dương
Mặc Kình Thiên nhìn về phía ngoài cửa sổ,xuyên thấu qua ánh trăng,hắn có thể rõ ràng nhìn thấy bên ngoài tiểu viện.Cỏ dại đầy sân,không có một tia sức sống.Nếu không phải biết Băng Huyết vẫn ở nơi này,hắn sẽ nghĩ nơi này căn bản là cái phòng trống hoang tàn.
Phỏng chừng so với ngoại miếu đổ nát tốt hơn một chút mà thôi. "Tiểu Băng Huyết nơi này là chổ nào vậy?." Mặc kình Thiên nhìn Băng Huyết hỏi những gì hắn nghi vấn khi tỉnh lại tới giờ.
"Nơi này là hậu viện Diệp gia,chổ ở của hạ nhân." Băng Huyết thẳng thắn nói,giọng điệu bình thản,không mang theo một tia oán khí.
Mặc Kình Thiên nghe xong,trong lòng lửa giận ngun ngút bay lên,hai mắt mang theo lửa giận ngút trời.
"Diệp gia thật to gan.Thế nhưng đem bảo bối của huynh đệ bọn ta,vứt bỏ ở tiểu viện đổ nát như vậy, tự sinh tự diệt, thật là khinh người quá đáng". Xung quanh Mặc Kình Thiên không khí bốn phía tràn đầy tức giận,kịch liệt dao động.
Cụ thể là chiếc giường củ kỹ,càng lung lay sắp đổ. Khóe miệng Băng Huyết co rút,bất đắc dĩ nâng nhẹ tay lên an định tinh thần cho vị trung niên nam tử đang tức giận.
"Nghĩa phụ bình tỉnh.Ngài nghĩ phá hủy nơi này,chúng ta còn nơi khác tạm cư sao?". Mặc Kình Thiên nắm bàn tay nhỏ bé,non mềm,lạnh lẽo của Băng Huyết,hít thật sâu một hơi.
Trong mắt là vô tận hối hận cùng áy náy.Nếu như hắn trở về Diệp gia tìm đứa nhỏ này thì đứa nhỏ như vậy cũng không đến mức phải sống độc lập nhiều năm,đây là một sự tàn nhẫn dữ dội a.
"Nha đầu mấy năm nay khổ con. Là nghĩa phụ có lỗi,ta thế nhưng vẫn mãi đắm chìm trong nỗi thống khổ mất đi cha mẹ con,thế nhưng đã quên tìm con. Thật xin lỗi."
Thanh âm Mặt Kình Thiên tràn ngập áy náy cùng tự trách. Băng Huyết bình thản nhìn Mặc Kình Thiên,thanh thúy nói: "Đừng lo,nghĩa phụ không cần tự trách.Ngài lúc trước nghĩ tới mẫu thân bị người ta làm hại,phu thân tiến vào cảnh huyền ảo địa vực,đương nhiên sẽ không nghĩ đến ta còn ở nơi này.Băng Huyết họ Diệp vì lúc đó chỉ biết mẫu thân họ Diệp,cho nên Băng Huyết mới lấy họ Diệp. Cùng Diệp gia không liên quan. Băng Huyết đã sớm nghe nói, mẫu thân lúc trước khi rời đi cũng [dien/dan/le/quy/don/yevanduong] đã cùng Diệp gia thoát ly quan hệ, bất đắc dĩ mới có thể trở lại. Huống hồ một gia tộc phức tạp như vậy,đối với đứa nhỏ không có linh mạch linh căn,không thể tu luyện như Băng Huyết, đối với Diệp gia không có lợi ích,có thể nói Diệp gia che mưa che gió đã là quan tâm lớn nhất rồi. Trọng yếu nhất là Băng Huyết cùng Diệp gia không còn quan hệ , chỉ cần họ đừng trêu chọc ta, như vậy ta với Diệp gia bọn họ vĩnh viễn không liên lụy nhau".
Nghe Băng Huyết lạnh nhạt nói, Mặc Kình Thiên tâm lại co rút đau đớn, khẽ thở dài. Trong đôi mắt của đứa bé mới vài tuổi kia, đã trãi qua những gì, làm cho một đứa bé năm tuổi, có thể nói ra những lời nói thành thục như vậy. Đem năm năm này nhẹ nhàng,bâng quơ nói thế, để cho hắn không tự trách, không làm cho hắn càng thêm hận bản thân. Ý tứ của Băng Huyết hắn đều biết. Như thế nào mà có thể không oán Diệp gia chủ, đó là phụ thân thân sinh của mẫu thân nàng, là ngoại công của nàng a, nhưng lại không tận tâm đối đãi với nàng.Bề ngoài lạnh như băng sương,thực chất là để an ủi chính mình,tình nguyện buông bỏ oán hận với Diệp gia. Một cô bé phấn điêu ngọc trát,bề ngoài lạnh như băng sương,một đôi tử mâu lạnh lẽo, âm trầm. Cả người tỏa ra hơi thở cự tuyệt người ngàn dặm.Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai có thể tin tưởng, đó chỉ là cô bé năm tuổi.
Băng Huyết như vậy càng làm cho Mặc Kình Thiên đau lòng, nếu không có biến hóa nghiên trời lệch đất, nếu không có những cửa ải khó khăn mà người thường không vượt qua được, nếu không có sự thất vọng đến tận xương,thì sao có thể làm cho một cái tiểu oa nhi không lo không nghĩ trở nên bình tĩnh như vậy.
Băng Huyết bất đắc dĩ nhìn Mặc Kình Thiên,cảm nhận được sự biến hóa của hắn.Đoán rằng hắn có lẽ lại bởi vì mình mà thống khổ,tự trách bản thân đi.
Nàng cũng biết bề ngoài của mình hiện giờ chỉ có năm tuổi thôi,căn bản không có khả năng có tâm tính thành thục như vậy.Tuy rằng kiếp trước nàng chịu khổ cực so với Diệp gia Tiểu Thất này còn thảm hơn. Nhưng hiện tại nàng linh hồn sắp hai mươi tuổi a.
Nếu ngay cả ý nghĩa trong lời nói mà cũng không hiểu,phòng chừng đã biến mất ở nơi gọi là địa ngục kia rồi. Bất quá nàng lại không thể giải thích cho Mặc Kình Thiên.
"Nghĩa phụ,Băng Huyết còn có nghĩa phụ, không phải sao?" Chỉ một câu đơn giản,đã làm cho Mặc kình Thiên giác ngộ, khốn khổ trong lòng cũng nháy mắt biến mất.
Đúng vậy....nàng còn có hắn a,hắn làm sao có thể làm cho nàng chịu uẩn khúc nha,hắn nhất định sẽ cho nàng hết thảy những thứ tốt nhất.
"Đúng rồi tiểu Băng Huyết tên của con là do ai đặc?" Mặc Kình Thiên đột nhiên nghĩ ra,nhìn Băng Huyết nghi hoặc hỏi.
"Là Băng Huyết tự mình đặt.Lúc trước mẫu thân mang Băng Huyết vào Diệp gia không lâu sao đó liền ly khai, không ai nói cho Băng Huyết biết mình tên gì, bọn họ chỉ gọi Băng Huyết là Diệp gia tiểu thất."
Băng Huyết giọng điệu bình thản,như đang nói chuyện không liên quan tới mình. Mặc Kình Thiên thở dài một hơi, hắn phát hiện, trong một hôm hắn thở dài vô số lần so với một năm còn nhiều hơn.
"Băng Huyết phụ thân con họ Ma kêu là Ma Thiên Ưng, con tên là Ma Tâm Tề , trước khi con sinh ra phụ thân con đã đặt cho, ngụ ý là mặc kệ là sảy ra chuyện gì,cả gia đình không rời xa nhau,đồng tâm hiệp lực.Bất quá con còn có một cái tên khác là Mặc Tâm Tề là Mặc đảo đại tiểu thư. Ngoại trừ người trên đảo cùng các vị trưởng lão thì bên ngoài cũng chỉ có mẫu thân con biết họ chân thực của phụ thân con, cho nên con phải nhớ kỹ sau này mặc kệ phát sinh chuyện gì, cũng không được nói cho bất kể nào biết ngươi tên là Ma Tâm Tề.Tuy rằng ta không biết vì sao nhưng phụ thân ngươi từng nói qua.Một khi hắn họ Ma bị bại lộ, sẽ có vô vàn sự phiền toái không lường trước được."