Edit: Yết Vạn Dương
Ánh nắng mùa hạ tươi sáng, gió mang theo mùi hoa thản nhiên thổi qua, trong đó còn kèm theo mùi cỏ xanh tươi mát. Nơi nơi là đại thụ to lớn, ánh mặt trời lộ ra phía trên những cành lá sum xuê, ngẫu nhiên truyền ra tiếng chim của những loài không biết tên, khiến rừng rậm yên tĩnh tăng thêm một tia sức sống.
Nhìn phía trước có thể thấy được con sông, chậm rãi nhìn xuống phía cuối sông, mọi vật sinh sôi không ngừng. Băng Huyết nhìn hình ảnh phản chiếu trong nước, cứng ngắc nâng hai tay, mềm nhẹ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn đầy bụi bẩn, trong mắt lộ ra kinh ngạc cùng kinh diễm.
Giống như là không tin, nhéo nhéo hai má, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xa lạ trong nước cũng làm cùng động tác. Rốt cục xác định khuôn mặt xinh đẹp hơn người này thật là chính mình .
Bởi vì dinh dưỡng không đủ trong thời gian dài, tóc dài đã sớm mất đi màu sắc cùng sắc thái vốn có, dùng một cái buộc tóc màu đen tùy ý giữ phía sau đầu, chỉ có thể lộ ra màu lam nhạt dưới ánh mặt trời sáng rọi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt hiện ra màu vàng thiếu dinh dưỡng như nến, hai má bởi vì vừa mới vận động kịch liệt nên phiếm hồng.
Để cho nàng kinh ngạc là đôi con ngươi màu tím kia, sáng ngời trong suốt, lạnh như băng sương mang theo yêu diễm tà mị, lại không mất sự hồn nhiên kiều diễm. Một đôi tử mâu(mắt tím) cỡ nào mâu thuẫn, lại như vậy làm người kinh diễm.
Đó là một đôi tử mâu làm cho người không thể quên, giống như sao sáng giữa trời tối đen, làm người khác nhìn liền không thể dời mắt.
Vì sao chính mình lại có một đôi tử mâu khác hẳn người thường như vậy, sách không phải nói trên thế giới này có người có hồng mâu(mắt đỏ), lam mâu(mắt màu lam), hắc mâu(mắt màu đen), lại chưa từng nghe nói qua có tử mâu , chẳng lẽ nàng là ma thú.
Cũng không đúng a, nào có ma thú vô dụng như vậy. Diệp Băng Thành nói nương nàng là nữ nhi của gia chủ đương nhiệm Diệp gia, khuê danh gọi là Diệp Khê Nhi, mẫu thân từ lúc nàng sinh ra được hai năm liền vô cớ mất tích, phụ thân là ai lại không ai biết. Mà mẫu thân là người có lam mâu, tóc lam nhạt.
Chẳng lẽ tử mâu của mình là di truyền từ phụ thân? Nghẹn nghẹn miệng, không hề nghĩ nhiều, dù sao chính mình đã muốn tiếp thu thân thể này, như vậy thân thế thần bí này, sớm muộn cũng có một ngày sẽ tự cởi bỏ hết thảy bí ẩn, hơn nữa tìm được mẫu thân.
Trong ấn tượng, mẫu thân luôn dùng cặp mắt tràn ngập ôn nhu cưng chiều nhìn thân thể này, cái ôm ấm áp, hai tay nhẹ nhàng, lời nói dịu dàng, nhỏ nhẹ ru đi vào giấc ngủ.
Diệp Băng Thành nói, mẫu thân nhất định là bất đắc dĩ mới có thể rời đi nàng, nàng cũng tin tưởng vững chắc , mẫu thân có đôi mắt ôn nhu như vậy, tuyệt đối sẽ không đem chính mình vứt bỏ .
Cho nên nàng nhất định tìm mẫu thân. Nàng kiếp trước lạnh như băng vô tình, nhìn thiên hạ đau khổ, trừ bỏ Huyền, nàng không để ý bất luận kẻ nào. Nhưng không ai biết, nàng kỳ thật có bao nhiêu khát vọng cái ôm ấm áp của cha mẹ, cỡ nào khát vọng tình cảm gia đình.
Cho nên, nàng mặc kệ gian khổ, nguy hiểm vẫn phải tìm mẫu thân. Này cũng là tín niệm khiến nàng không ngừng trở nên mạnh mẽ.
"Mẫu thân, chờ con. Con nhất định sẽ tìm được người, bảo hộ người." Nhìn cặp tử mâu, thản nhiên lộ ra một cái tươi cười, tuy rằng màu da ảm đạm, lại vẫn có thể thấy được nhan sắc kiều diễm của nàng.
Chậm rãi tiêu sái đi xuống hạ nguồn con sông, cảnh giác quan sát bốn phía, tay phải vẫn đang nắm chủy thủ bên hông. Linh thú hoành hành phía sau núi, ai biết ở con sông có thể hay không đột nhiên xuất hiện một cái linh thú thủy hệ. Mẫu thân cùng Huyền còn không có tìm được, thân thế bí ẩn vẫn chưa sáng tỏ, nàng tuyệt đối không thể chết. Dựa vào bên bờ, tìm được một vị trí có lợi nhất, ngồi xổm xuống, cho dòng nước tự nhiên cọ rửa thân thể mảnh mai.
Băng Huyết không có cởi quần áo, thứ nhất có thể thuận tiện gột rửa một thân quần áo, thứ hai làm cho nàng sẽ có chút cảm giác an toàn. Tay trái nhẹ nhàng vốc một ngụm nước, rửa khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn đến nỗi nhìn không ra bộ dáng, vừa mới vì mang theo trọng lực thạch chạy bộ, nên đã ngã vô số lần.
Đột nhiên... Băng Huyết mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn về phía đầu nguồn con sông, tay phải nháy mắt rút ra chủy thủ bên hông, thân thể nhảy về phía sau, chân trái nâng lên nhìn thẳng phía sau tảng đá, hai mắt híp lại, một đôi tử mâu đầy sát khí lạnh như băng. Làm sát thủ, nàng đối với huyết tinh cực kỳ mẫn cảm.
Trong nháy mắt, cái mũi linh mẫn của nàng liền ngửi được mùi máu tươi, theo nước sông chảy xuống, mùi máu tươi càng ngày càng đậm. Thậm chí có thể nhìn thấy trong nước sông mang theo màu đỏ chảy xuôi xuống dưới.
Tiếp theo Băng Huyết liền thấy được một người mặc trường bào màu lam, toàn bộ thân mình nổi giữa con sông, xem thân hình hẳn là một vị nam tử, dưới thân nước sông đã muốn bị nhuộm thành màu đỏ, cho dù hôn mê, vẫn đang gắt gao ôm trong tay một mảnh gỗ. Có thể thấy được hắn muốn sống là cỡ nào mãnh liệt. Lòng thiện lương của Băng Huyết sớm đã bị Satan thu làm điểm tâm, thế nhưng ma xui quỷ khiến lại hướng phía nam tử kia đi đến. Dùng sức bắt lấy mảnh gỗ, khiến cho người này đình chỉ trôi xuống dưới. Dò xét hơi thở, thế nhưng còn sống.
"Thấy ngươi giống ta đều có một tinh thần ương ngạnh, ta cứu ngươi một mạng, hy vọng ngươi đừng để ta thất vọng." Cũng không quản nam tử có nghe thấy lời mình nói hay không, nếu quyết định cứu, như vậy cho dù là Diêm Vương cũng đừng hòng thay đổi quyết định của nàng.
Lợi dụng sức nước, thoải mái đem nam nhân hướng bên bờ đẩy đi. Nhìn nam nhân bị chính mình thô lỗ thôi lên bờ, ngồi bên cạnh nam tử Băng Huyết lại nhìn thân thể nhỏ bé của mình, bất đắc dĩ thở hắt ra, lý tưởng là tốt đẹp, sự thật là tàn khốc , nàng thế nhưng lại quên , chính mình hiện tại là thân thể nhỏ bé cùng nam nhân cao lớn khỏe mạnh trước mắt có nhiều chênh lệch. Rất nhanh điểm vài huyệt đạo trên người nam tử, rốt cục ngừng chảy máu, bằng không không đợi nàng đưa hắn về tiểu viện, hắn liền mất máu quá nhiêu mà vong mạng.
"Nam nhân này có phải hay không có chút tiểu cường(D: ahihi… tiểu cường, con gián nhỏ-sống giai) , chảy nhiều máu như vậy thế nhưng không chết." Giọng điệu Băng Huyết mang theo ngạc nhiên cùng tiếc nuối.
Đúng... Chính là tiếc nuối. Nếu nam tử mà tỉnh lại nghe lời này, phỏng chừng sẽ bị khẩu khí tiếc nuối của Băng Huyết mà hộc máu, đương nhiên máu này là vì tức mà nhổ ra . Phỏng chừng cũng sẽ đối với trời bi phẫn hò hét: "Ta không chết, còn không được a. Ngươi rốt cuộc là cứu ta còn như thế nào nữa a..."
Băng Huyết lắc lắc đầu, nháy mắt bày ra mặt than, đem trọng lực thạch đeo trên người, thứ này chính mình thật vất vả mới tìm được , cũng không thể quăng ở trong này.
Lại dùng cái thân thể nhỏ bé đáng thương đem nam nhân cao hơn phân nửa thân mình kéo phía sau lưng. Sử dụng hết sức lực từ khi bú sữa hướng tiểu viện đi tới. Cũng không biết quần áo trên người nam tử làm bằng gì, hai chân lết trên mặt đất, thế nhưng không có một vết thương, cũng ít nhiều nhờ quần áo thần kỳ này, bằng không khi nam tử tỉnh lại tuyệt đối sẽ bị nhiều vết thương đau xót mà khóc không ra nước mắt.
"Rầm" thân thể hung hăng va chạm mặt đất.
"Ngạch..." Thực rõ ràng, âm thanh non nớt lại mang theo lạnh như băng từ Băng Huyết phát ra. Bởi vì sức nặng trên người mang đi trong thời gian dài, khuôn mặt của Băng Huyết đã đỏ bừng, đầu đầy mồ hôi . Hơn nữa lại đi chậm rãi, cẩn thận nên mỗi bước đi đều cùng mặt đất tiếp xúc thân mật là chuyện thường, gần đây chuyện này vẫn thường xuyên xảy ra.
"Đại thúc sao có thể nặng như vậy. Ngược đãi nhi đồng! Ta mặc kệ!" Như là buồn bực từ sâu trong lòng. Rốt cục lửa nóng chôn dấu dưới đáy lòng nhịn không được bạo phát.
Bất quá Băng Huyết không có phát hiện, lần trọng sinh này, đã làm cho nàng chậm rãi thay đổi. Ở sâu trong đôi mắt không phải là lạnh như băng vô tình, không phải chỉ có hắc bạch hoặc là huyết sắc quang mang, mà là thêm rất nhiều sắc thái chân thật trước kia chưa từng có.
Hoặc là nói chậm rãi có sức sống như người bình thường, chậm rãi giống người sống .