Ác Ma Lao Tù

Chương 47: Chương 47: Trùng Hợp




Tần Nhiên giải quyết bữa tối của mình trong văn phòng của cảnh sát trưởng John.

Hai cái hotdog, một cái bánh doughnut, ba miếng gà rán và một ly nước chanh vắt cỡ lớn.

Cho dù cậu chỉ có một bàn tay để sử dụng vì bàn tay còn lại đã bị còng vào cái ghế, nhưng điều này cũng không hề cản trở cậu tận hưởng bữa cơm của mình.

Đối với một người ăn mì gói ba năm liền như Tần Nhiên thì cho dù đây chỉ là thức ăn nhanh thì nó cũng chính là mỹ thực.

“Cảm ơn chức năng giúp người chơi cảm giác được hương vị của món ăn như thật!”

Tần Nhiên hút hết vài giọt nước chanh cuối cùng trong ly, vị ngọt và chua của nước chanh khiến cậu không khỏi thích đến híp mắt lại.

Điều duy nhất khiến cậu tiếc nuối là những thức ăn này không bổ sung thêm điểm cho những thuộc tính như sinh mệnh, thể lực.

Nó chỉ có tác dụng xóa trạng thái “đói khát” thôi.

Cậu tự động nghĩ đến đồ hộp và nước mà mình có được trong nhiệm vụ cho người chơi mới.

“Đó cũng là phúc lợi của người chơi mới sao?” Tần Nhiên dễ dàng nghĩ đến vấn đề này.

Sau đó, cậu liền cảm thấy tiếc nuối khi mà mình không mang đồ hộp và nước theo lúc rời khỏi nhiệm vụ cho người chơi mới. Cho dù cậu đã mang theo hai khẩu súng chống tăng có giá trị nhất thì vẫn thấy tiếc.

Đừng bao giờ đánh giá thấp mức bủn xỉn của một con quỷ keo kiệt.

Ngay khi cậu đặt cái ly nước chanh rỗng tuếch xuống bàn, cửa của văn phòng bị mở ra.

Cảnh sát trưởng John vừa ngậm điếu thuốc vừa bước đến rồi lập tức vứt cái kìa khóa mở còng cho Tần Nhiên.

Vị này đang ám chỉ điều gì thì không cần phải nói cũng biết. Nó chính là…

Tần Nhiên không bị gì cả.

Mở còng tay ra, Tần Nhiên vừa xoay cổ tay vừa hỏi: “Thằng khốn kia là ai? Đừng nói là “ông bạn cũ” nào của tôi thuê nhé?”

“Không phải!”

“Cậu còn nhớ cái nhóm móc túi mà cậu nhân tiện bắt luôn giùm tôi khi bắt tên hung thủ lúc trưa không?”

Cảnh sát trưởng John hỏi.

“Anh đừng nói với tôi là bây giờ tụi móc túi đã trở nên to gan đến mức dám lấy mạng người khác nha!” Tần Nhiên giả vờ kinh ngạc, nói.

Tuy không phải là một thám tử tư chân chính, nhưng cậu cũng biết loại tội phạm như ăn trộm, cướp giật tuyệt đối sẽ không cố tình gây ra án mạng, cho dù có hành động trong vùng đất hỗn tạp nửa luật trị nửa xã hội đen đi chăng nữa.

“Đương nhiên bọn nó không dám! Nhưng mà thằng trùm sau lưng bọn nó thì lại dám đấy!”

“Cậu còn nhớ thằng Jimmy mà tôi từng kể cho cậu không?” John nhả một ngụm khói ra, nói.

“Đương nhiên! Không phải là hắn đã mất tích rồi sao?”

“Cái khu này cũng bởi vì hắn ta mất tích mà trở nên rối loạn!”

Tần Nhiên gật đầu rồi nói.

“Chưa bao giờ tôi hi vọng thằng Jimmy ấy xuất hiện trước mặt mình ngay lúc này như bây giờ!”

“Những thằng đang ra oai muốn ngồi lên cái vị trí trùm khu kia đã bắt đầu điên cuồng thể hiện bản thân!”

Nói đến đây, John lại trở nên bực bội, rồi châm thêm một điếu thuốc.

Cho dù điếu vừa nãy mới vừa được châm còn chưa đến hai phút.

“Cho nên, tôi đã bị xem như mục tiêu để “biểu hiện”?” Tần Nhiên liền hiểu ra.

Sau vài lời giải thích của vị cảnh sát trưởng John thì cậu đã hiểu đại khái cái vấn đề ở đây.

Hôm nay, lúc ở nhà ga, cậu đã nhân tiện bắt trúng thằng trùm giấu mặt của bọn trộm cướp đang tranh đoạt khu này. Mà hành động này đã tự nhiên bị coi như một loại khiêu khích.

Đúng ngay lúc thằng trùm giấu mặt này đang cần phải có uy danh lớn hơn nữa.

Còn có việc gì có thể nâng cao uy danh của thằng kia hơn cái việc giết chết tên dám đắc tội với hắn cơ chứ?

Thích đánh nhau, có thù tất báo!

Đối với người thường thì điều này là hoàn toàn không nên làm.

Nhưng đối với những thế lực ngầm thì đây chính là ưu điểm.

“Yên tâm đi, tôi đã cho người đi bắt thằng khốn kia về!”

“Tôi muốn nó vượt qua quãng đời còn lại trong nhà giam tăm tối!”

Khuôn mặt hung hãn của John hiện ra một nụ cười gằn.

Khiến những ai nhìn thấy không khỏi giật mình.

John đã biết được tình huống ở hiện trường thông qua những cảnh sát đi tuần. Thân là cảnh sát trưởng nên hắn biết rất rõ ràng rằng lần này bọn kia không tính chơi đùa nữa mà hoàn toàn là muốn lấy mạng của Tần Nhiên.

Nếu không phải do thân thủ của Tần Nhiên không tệ thì lúc này, nơi mà hắn có thể gặp được Tần Nhiên chỉ sợ chính là cái nhà xác mà hai người vừa đi vào lúc giữa trưa.

Đối với người bạn tốt này, John vẫn rất coi trọng… Sau khi Tần Nhiên giải quyết nhanh gọn vụ án mạng vào giữa trưa cho hắn thì hắn đã tự động xếp Tần Nhiên vào danh sách bạn tốt của mình.

“Có tin tức gì mới về Al Tilly không?”

Có lời cam đoan của John, Tần Nhiên không tính lại hỏi thêm gì về cái vấn đề ấy nữa mà chuyển qua hỏi về tin tức của vị tiểu thư kia.

Bởi vì, cậu biết rõ vị cảnh sát trưởng này rất chính trực và chính nghĩa.

Hắn cho phép cậu phòng vệ.

Nhưng tuyệt đối không cho phép cậu chủ động tạo ra giết chóc.

Đặc biệt là trong lúc hắn đang phải sứt đầu mẻ trán vì một đống chuyện. Nếu lúc này cậu thật sự đi xử lý cái thằng trùm giấu mặt kia thì John tuyệt đối sẽ đứng vào phe đối lập với cậu.

Nên trước khi tìm thấy Al Tilly, cậu không muốn mất đi vị đồng minh này.

Nếu không thì cậu thật sự sẽ rơi vào tình trạng mò kim đáy biển.

“Tôi vừa điều động tất cả số người mà tôi có thể!”

“Bao gồm cả lính dự bị mà tôi để dành lại!”

John nói.

Câu trả lời của vị cảnh sát trưởng đã giúp cậu biết chắc cái nhiệm vụ phụ “thi thể nữ trong cảnh cục” mà cậu đã hoàn thành đã phát huy hiệu quả.

Nhưng cậu cũng không ngại giúp cho ông ấy có thể tìm kiếm dễ dàng hơn.

“Buổi chiều nay tôi đã có được một vài tin tức xác thực hơn!”

“Có một người đang ở cùng với vị tiểu thư kia!”

“Hơn nữa, may mắn thay, người này có đặc điểm nhận dạng vô cùng đặc biệt… Trên mặt hắn có một vết sẹo dài kéo từ ấn đường đến mãi khóe miệng bên trái! Khớp xương của đôi tay thô to, trên lưng có vết thương!”

Tần Nhiên thuật lại những manh mối mà cậu có được từ nơi Cống Lan Sâm cho vị cảnh sát trưởng nghe.

Sau đó, cậu liền thấy vị cảnh sát trưởng này hơi ngạc nhiên.

“Sao vậy?”

Tần Nhiên tự động hỏi theo phản xạ.

“Người mà cậu đang muốn tìm có phải là người này không?”

John giơ một bức hình ra sau khi lục đống tư liệu trên cái bàn công tác.

Tuy Tần Nhiên chưa từng gặp qua người kia, nhưng cái vết sẹo dài từ ấn đường đến khóe miệng bên trái lại khiến cho trong lòng cậu có một cái suy luận chắc chắn hơn 50%.

Nhưng Tần Nhiên cũng không nói thẳng ra.

Ngược lại, cậu rất tò mò với thân phận của người này.

“Đây là?”

“ Jimmy “hắc thủ” – trùm khu này!”

Cảnh sát trưởng John trả lời.

Khi nghe thấy câu trả lời, Tần Nhiên cũng sững người.

Sau một lúc lâu cậu mới bình tĩnh lại, vừa xoa xoa ấn đường vừa phát ra những tiếng than thở đứt quãng.

“Sao lại trùng hợp quá vậy?”

“Cô tiểu thư Al Tilly mà tôi cần tìm vậy mà lại đi cùng với một kẻ mà chẳng hề liên quan gì đến mình như Jimmy?”

“Vậy nghĩa là người mà Tilly đã cứu tuần trước chính là Jimmy “hắc thủ”!”

“Mà Al Tilly mất tích ngay trong đêm mưa to ấy cũng tuyệt đối là vì lo lắng cho cái thằng đang bị thương này… Nơi ở của thằng đó hẳn là rất đơn sơ. Đơn sơ đến nỗi ngay cả cái nóc nhà cũng không có ấy!”

“Nếu Hunter biết được sự thật này thì chắc ông ấy sẽ đau khổ lắm!”

Tần Nhiên nhìn kỹ cái bức tranh chân dung trong tay. Nếu bỏ qua cái vết sẹo dữ tợn trên mặt thì tuổi của Jimmy – kẻ có biệt danh là “hắc thủ” này cũng không lớn, khuôn mặt cũng có thể coi là hơi tuấn tú.

Hơn nữa, đối với cô thiên kim tiểu thư như Al Tilly thì cái cảm giác kích thích mà cái thân phận kia mang lại chính là thứ có sức hấp dẫn không gì có thể sánh được.

Càng bế tắc chính là việc Al Tilly cũng không phải là một cô bé yếu đuối trói gà không chặt. Dưới sự huấn luyện của Cống Lan Sâm, cô bé đã trở nên mạnh hơn người bình thường gấp nhiều lần!

Sức mạnh vượt trội như vậy lại thúc đẩy cô bé càng thêm khát vọng mạo hiểm.

Cô bé không muốn mình bị trói buộc trong cái trang viên của bố, cho dù bố cô làm vậy là vì muốn tốt cho cô bé.

Và cái sức mạnh ấy cũng chính là nguyên nhân dẫn đến những hiểm họa chết người cho cô bé.

Bởi vì, hiện thực tàn khốc hơn những gì cô bé tưởng tượng rất nhiều.

“Nhiệm vụ chính: Trong vòng một tháng phải tìm ra Al Tilly Hunter hoặc thi thể của cô ấy”

Nhìn hai chữ “thi thể” trong nhiệm vụ chính, Tần Nhiên không kiềm chế được thở dài một hơi.

Cái dòng thuyết minh cho nhiệm vụ chính đã chỉ ra những việc mà Al Tilly có thể trải qua từ sớm.

“Tôi không cần biết Hunter có đau lòng hay không. Tôi chỉ biết rằng nếu tôi có thể tìm thấy Jimmy thì cái cục diện lộn xộn trước mắt sẽ kết thúc… rồi tôi sẽ có đủ thời gian để trừng trị những thằng khốn nạn kia từng thằng từng thằng một!”

Vị cảnh sát trưởng John nói.

“Như vậy, tôi chỉ có thể hy vọng rằng những nơi bị dột mưa trong thành phố này đừng quá nhiều!” Tần Nhiên cười, nói.

“Cho dù nhiều thì tôi cũng sẽ nhất định tìm được!” John nói xong liền quay lưng rời khỏi văn phòng.

Nhìn bóng lưng đang đi xa dần của John, Tần Nhiên lắc đầu.

Gần như là qua nguyên một ngày rồi nên khả năng Al Tilly và Jimmy còn ở lại chỗ đó không quá lớn.

John cũng biết.

Nhưng hắn sẽ không từ bỏ hi vọng, dù cái hi vọng ấy có bé xíu đi chăng nữa.

Cho nên cậu mới không khuyên bảo gì thêm.

Tần Nhiên vươn vai một cái rồi đứng dậy. Cậu cầm lấy cái rương đựng “rắn độc – M1” rồi chuẩn bị trở về chỗ ở của mình.

Cậu không muốn qua đêm trên cái ghế ở văn phòng.

Ngay khi cậu bước ra khỏi văn phòng thì bỗng một vị cảnh sát vội vã chạy lại chỗ này.

“Hey! Karl!” Tần Nhiên vẫy tay chào với vị cảnh sát trẻ tuổi.

“Thám tử Tần Nhiên, cảnh sát trưởng đâu?” Vị cảnh sát trẻ tuổi gật đầu chào với Tần Nhiên rồi vội vã hỏi.

“John vừa mới rời khỏi đây rồi!”

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Tần Nhiên hơi tò mò hỏi.

Tuy Karl còn trẻ nhưng khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi lúc trưa đã đủ để cậu biết đối phương không phải là loại người thích chuyện bé xé ra to. Nên bây giờ cậu ta vội vàng như vậy thì chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra.

“Người của chúng tôi đang đánh nhau với người của Schuberke. Hỏa lực của đối phương quá mạnh, chúng tôi cần tiếp viện khẩn cấp!”

Karl không hề giấu giếm, nói tóm tắt sơ lược cho cậu biết.

“Schuberke?”

Tần Nhiên không có ấn tượng gì với cái tên này.

“Chính là thằng vừa thuê sát thủ ám sát ngài trên phố đấy!” Karl giải thích.

“Là hắn?”

Tần Nhiên trước tiên là kinh ngạc, sau đó, đôi mắt hơi hơi híp lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.