Ác Ma Mỉm Cười

Chương 4: Chương 4




Đằng Lệ không nói thêm gì nữa, nhặt chiếc điện thoại đang rơi trên mặt đất lên, nói với Nhu Nhã mấy câu.

Sau khi nói xong, hắn bình tĩnh gác điện thoại, lạnh lùng ra lệnh cho Ái Mạn Đạt đang đứng ở bên cạnh với vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, bảo cô ta phải canh giữ Tâm Đồng cho cẩn thận, sau đó vẻ mặt âm trầm rời khỏi phòng.

Giấy không thể gói được lửa, bí mật chôn sâu trong lòng cuối cùng cũng bị người ta vạch trần. Tâm Đồng vô lực ngồi trên mặt đất bên cạnh giường, không biết nên làm thế nào cho phải.

Đằng Lệ đã biết bí mật này! Hắn sẽ đối phó với kẻ nói dối, giả mạo em gái hắn như thế nào đây?

Nhớ tới truyền thuyết về “Ác ma Đằng Lệ”, Tâm Đồng không thể không run rẩy, nàng thật sự không biết nên làm sao để đối mặt với tất cả mọi chuyện sắp xảy ra………..

“Tôi đã sớm biết cô có vấn đề. Rõ ràng chỉ là kẻ lừa đảo, thế mà dám giả mạo em gái của Đằng tiên sinh.” Ái Mạn Đạt kinh thường nhìn chằm chằm Tâm Đồng.

Không có l‎ý do gì để phản bác lại lời lên án của Ái Mạn Đạt, Tâm Đồng chột dạ cúi đầu. Nàng quả thật chỉ là kẻ lừa đảo, giả mạo thân phận của người khác.

“Cũng may là tôi phát hiện thái độ kỳ lạ của cô, nên mới nhắc nhở Đằng tiên sinh đưa cô ra nước ngoài du học. Hừ! Không nghĩ tới làm như vậy lại khiến cho cô lộ ra dấu vết?”

Cả đêm Ái Mạn Đạt không ngừng châm chọc, quở trách Tâm Đồng. Mà Tâm Đồng thì lại giống như con búp bê ngồi ở một bên, không hề lên tiếng trả lời.

Đến cuối cùng Ái Mạn Đạt mắng thật sự mệt, mà lại không biết được Đằng Lệ đã đi đâu, không được sự cho phép của hắn, cô không dám để cho Tâm Đồng rời khỏi tầm mắt, vì thế trong lòng không khỏi tức giận.

Vì sợ Tâm Đồng lợi dụng cơ hội bỏ trốn, cô ta đi đến bên giường, ôm lấy mền gối trải ở trước cửa phòng, ngủ ngay trên mặt đất.

Nhìn bộ dạng cảnh giác của Ái Mạn Đạt, ngược lại Tâm Đồng lại cảm thấy có chút buồn cười.

Tuy rằng trong lòng thật sự sợ hãi, nhưng nàng sẽ không bỏ trốn, nàng nhất định chờ Đằng Lệ trở về, muốn xem hắn xử trí như thế nào?

Bởi vì nàng quả thật là kẻ lừa đảo, không thể trách người khác…………

Ngồi dưới đất, dựa đầu vào nệm, Tâm Đồng cũng mệt mỏi đi vào giấc ngủ. Đợi cho đến khi nàng tỉnh lại, thì ngoài cửa sổ trời vẫn còn đang tối, nhưng Ái Mạn Đạt nằm chắn ở trước cửa chẳng biết đã đi đâu.

Nhưng điều làm cho nàng sợ hãi chính là, Đằng Lệ đang ngồi trên ghế trước bàn trang điểm hút thuốc, vừa đăm chiêu lại vừa chăm chú nhìn nàng.

“Cô thật to gan.” Đằng Lệ lạnh lùng mở miệng, trong giọng nói không có một chút ấm áp “Cũng dám gạt tôi? Chưa từng có người nào dám làm loại việc như vậy?”

Hắn khinh thường hừ lạnh, trên mặt tràn đầy vẻ chán ghét.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi…….” Tâm Đồng chỉ có thể thì thào nói xin lỗi.

“Tại sao làm như vậy? Vì tiền?”

“Không! Ngay từ đầu em chỉ là rất hâm mộ khi thấy cô ấy có người nhà đến tìm thôi! Sau đó……..Trong lòng em nghĩ, em thật sự rất muốn có một gia đình, hoàn toàn không có ai muốn nuôi dưỡng một đứa cô nhi như em………Cho nên em mới làm như vậy.” Lảng tránh ánh mắt khinh thường của hắn, Tâm Đồng nhẹ giọng giải thích.

Lắc đầu không tin, Đằng Lệ là một người đàn ông đã từng trải qua sóng to gió lớn. hắn tuyệt đối không tin tưởng những lý do đơn thuần lại vớ vẩn của người phụ nữ này.

“Em quả thật là bị ma đưa lối quỷ dẫn đường nên mới lừa dối anh, nhưng xin anh hãy tin tưởng em, em không phải vì tiền nên mới tiếp cận anh.” Dù có xảy ra chuyện gì, Tâm Đồng chỉ hy vọng Đằng Lệ có thể hiểu được điểm này.

Nàng không muốn trong lòng Đằng Lệ nghĩ mình là một kẻ lừa đảo tham tiền .

“Cô làm cách nào để giả mạo em gái của tôi?” Hắn truy hỏi.

“Hôm ấy ở trong phòng hồ sơ, em vô tình phát hiện trên hồ sơ của em gái anh không có ảnh chụp………. Liền đem ảnh của chính mình dán lên.” Tâm Đồng ảo não nói.

Đổi ảnh? Đơn giản như vậy sao? Nhưng thật ra Đằng Lệ cảm thấy có chút ngoài ‎ý muốn.

Em gái của tôi đâu?”

Tâm Đồng lắc đầu, tỏ vẻ không biết. “Em cũng không biết cô ấy là ai, trên hồ sơ của cô nhi viện không có ảnh chụp, cũng không có tên tuổi.”

“Hừ! Không sao, tôi có thể phái người đi điều tra ra.” Nếu đã xác định em gái vẫn còn ở trong viện, Đằng Lệ tin chắc có thể tìm được người.

“Về phần cô – “ Hắn nheo mắt lại, giọng nói tràn ngập uy hiếp, ý tứ hàm xúc: “Cô muốn tôi xử trí cô như thế nào?”

“Em quả thật đã lừa anh, anh có thể giết em, em tuyệt đối sẽ không có nửa câu oán hận……….”Tâm Đồng run rẩy, cố lấy dũng khí nói cho hết lời, nói xong trong lòng cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Lời nàng nói chính là lời nói thật. Tuy rằng tưởng tượng đến kết cục như vậy thật sự khiến nàng phát run, nhưng đây là do nàng tự làm tự chịu.

Nói cho cùng, có thể gặp được Đằng Lệ, vài ngày sống trong cảm giác có người thân, nàng đã cảm thấy rất hạnh phúc.

Hô hấp dồn dập không thể lập tức bình phục, Tâm đồng chỉ biết vô lực thở dốc. Nàng giống như một con búp bê bị phá hỏng nằm trên chăn đệm hỗn độn, không khí lạnh không ngừng xâm nhập vào thân thể nóng hổi của nàng.

Lúc này Đằng Lệ trần trụi đột nhiên trở lại bên giường, từ trên cao nhìn xuống nàng.

Không dám nhìn thẳng cơ thể cường tráng của hắn, Tâm Đồng xấu hổ đấu tranh tư tưởng, muốn mặc lại quần áo chỉnh tề, lại phát hiện âu phục trên người đã bị xé rách, không thể mặc được nữa.

“A—” Ẩm ướt giữa hai chân là cho nàng theo phản xạ muốn khép chặt hai chân.

“Không cho phép nhúc nhích.” Đằng Lệ kiên định ra lệnh, không để cho nàng có cơ hội kháng cự.

Lúc này Tâm Đồng mới phát hiện Đằng Lệ đang cầm một cái khăn lông ướt, lau chùi hỗn hợp chất lỏng và máu giữa hai chân mình.

“Không, không cần………” Cảm giác lúng túng pha lẫn xấu hổ làm cho Tâm Đồng không biết nên làm như thế nào?

“Vừa rồi đã để cho tôi nếm thử hết, bây giờ còn thẹn thùng sao?” Đằng Lệ ám chỉ nàng chuyện vừa mới xảy ra.

Cười nhẹ, hắn vươn tay trái thâm nhập vào bộ âu phục bị xé rách của Tâm Đồng, nắm lấy đầu vú nhỏ xíu màu hồng phấn bên trái của nàng, vuốt ve suồng sã.

“Ưm…..A……”

Tim Tâm Đồng đập càng thêm cấp tốc, nhưng nàng chỉ có thể bất lực phát ra âm thanh rên rỉ yêu kiều.

Đằng Lệ thổi một hơi vào bên tai người trong lòng, nhẹ giọng nói với nàng rằng hắn đã làm cho nàng thoải mái như thế nào.

Tiếp theo hắn đột nhiên di chuyển thân mình, làm cho nàng nằm úp xuống, quỳ gối trên giường, đem lửa nóng cứng rắn cọ xát vào mông nàng, cũng từ phía sau thô lỗ vuốt ve đầu vú đỏ tươi săn cứng của nàng.

Tâm Đồng cắn môi dưới, toàn thân không ngừng run rẩy.

“Ô…….” Nàng cảm thấy đầu vú mình nóng rát, đau đớn như bị lửa thiêu.

Đằng Lệ di chuyển ngón tay xuống dưới, chà xát vào miệng tiểu huyệt của nàng, rất nhanh đã làm cho hai cánh hoa ướt đẫm một mảnh, hai cánh hoa một khép một mở không ngừng run rẩy.

Đầu ngón tay của hắn cũng tiến lên, một lần nữa tiến vào trong tiểu huyệt ướt đẫm của nàng, không ngừng di chuyển ra vào bên trong vách tường trơn trượt. Đột nhiên vách tường trong tiểu huyệt của nàng co rút kịch liệt, hút lấy đầu ngón tay của Đằng Lệ.

“A….Đừng mà…….” Tâm Đồng chịu không được khóc ra tiếng. Chưa bao giờ trải nghiệm qua khoái cảm như vậy làm cho nàng thật sự không thể tiếp tục chống đỡ được.

Nàng giãy dụa muốn né ra phía trước, nhưng Đằng Lệ nhanh chóng nắm lại cái mông tuyết trắng của nàng, không cho nàng có cơ hội thoát đi.

Ngay sau đó hắn nhanh chóng đem đỉnh đầu của lửa nóng tiến vào tiểu huyệt hãy còn đang co rút của nàng—-

“A—-” Tâm Đồng nhịn không được thét chói tai.

Đằng Lệ bắt đầu di chuyển bên trong tiểu huyệt chặt khít, đang không ngừng co bóp vật cứng nam tính của hắn………..

Động tác ra vào liên tục làm cho miệng nàng cũng không tự chủ được mà phát ra âm thanh rên rỉ yêu kiều, bắt đầu hưởng thụ khoái cảm đang đánh úp mình.

Đột nhiên cao trào lên đến đỉnh điểm, giống như nước lũ tràn đê, tẩy rửa toàn thân Tâm Đồng, khiến cả người nàng rung động không thể kiềm chế.

Cuối cùng Đằng Lệ gầm nhẹ một tiếng, đem tất cả tinh hoa bắn vào trong cơ thể nàng, sau khi run rẩy qua đi, hắn ôm lấy thân thể Tâm đồng, làm cho nàng nằm sấp trên giường.

Nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trần trụi, bóng láng, mềm mại của nàng. Chết tiệt! Đằng Lệ bất mãn chú ý tới da thịt của nàng, quả thật là rất đẹp.

“Van xin anh…….Đừng đuổi em đi, để cho em ở lại bên cạnh anh…….” Cho dù trong lúc vô ý thức, Tâm Đồng vẫn không ngừng thì thào nói những lời này.

Ánh mắt buồn bã, đáy mắt thâm sâu khó dò của Đằng Lệ hiện lên một tia dịu dàng như có như không…….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.