Ác Ma Pháp Tắc

Chương 439: Chương 439: Bi thương vạn năm






Ares?

Ares??

Nam thần của nhân loại? Ares được xưng là vị thần mạnh nhất của nhân loại, người đã dùng cây thương Longinus, được chư thần chúc phúc, để đánh bại Ma thần vào thời đại thần thoại?

Vậy mà ở đây, trong Thông thiên tháp đằng sau Ma thần điện, nơi thuộc về Ma thần – nam thần của nhân loại, sao lại bị giam cầm ở đây? Bị giam cầm ở đây chẳng phải là vị Ma thần bị chiến bại sao?!

Đỗ Duy cảm thấy bản thân đã không nói nổi lời nào nữa rồi.

Thân ảnh của Ares bị phong ấn trong thủy tinh, nhưng khi hắn thở dài, thanh âm u uất kia lại mang theo một nỗi bi thương khó mà tiêu tán, phảng phất như mang theo một sức mạnh cảm nhiễm nào đó.

Ngay cả Đỗ Duy, sau khi nghe được tiếng thở dài này cũng không kìm nổi mà bị loại ưu thương vô danh đó ảnh hưởng…

Đỗ Duy có thể cảm thấy được bên trong thủy tinh có một ánh mắt như có như không đang nhìn mình. Sau đó tiếng than thở của Ares truyền đến: ”Ngươi quả nhiên không phải là Aragon… nhưng mà, dù như thế thì có sao chứ? Mặc cho ngươi là ai, dù sao ta ở đây không phải là để đợi ngươi.”

Nghe xong lời này, Đỗ Duy nhịn không được liền hỏi một câu: ”Vậy… người ngài đợi là ai?”

“Nàng! Là nàng!!”

Giọng nói của Ares đột nhiên như là thuốc nổ bị đốt lên, lộ ra sự oán nộ ngập trời.

“Là nàng! Ta ở nơi này, thay thế Ma thần chịu đựng sự giam cầm vĩnh viễn này, thay hắn chịu đựng tịch mịch và thống khổ vạn năm! Chỉ vì hắn từng đáp ứng ta, sẽ có một ngày sẽ mang nàng ném vào đây!!”

Đỗ Duy nghe được trong lòng nổi dậy sóng lớn, chỉ cảm thấy chuyện này ngày càng hỗn loạn.

Ares… thay thế Ma thần bị giam cầm ở chỗ này? Giống như là… chiến thần của nhân loại nghiêng về phía của Ma thần?

Lịch sử a lịch sử! Ngươi rốt cục là như thế nào?!

“Ares… ân, vậy, tại sao ngài lại ở chỗ này? Ma thần ở đây chẳng lẽ đã ra ngoài rồi?”

Ares trầm mặc một hồi, sau đó hắn cười lên. Lúc hắn cười, tiếng cười phảng phất như trực tiếp lọt vào trong lòng Đỗ Duy. Sau đó Đỗ Duy liền nghe thấy đối phương nói: “Nhân loại… ngươi nếu đã không phải là Aragon, vậy ngươi sao lại đến đây? Hơn nữa… tại sao ngươi cũng sở hữu tinh không lĩnh vực giống như Aragon?”

Đỗ Duy lắc lắc đầu: “Chuyện này nói ra phức tạp… ta tuy không phải là Aragon chân chính nhưng ngài có thể xem ta như là thế thân của hắn… cái này thực ra cũng không có nhiều khác biệt.”

Sau đó, Đỗ Duy đã hoạt động cơ thể một chút. Vốn lúc trước miễn cưỡng sử dụng tinh không lĩnh vực, cái cơ thể này của bản thân không thể hứng chịu được sức mạnh đó đã đến mức sụp đổ, bây giờ đã hoàn toàn khôi phục.

“Dù sao đi nữa, Ares, cám ơn ngài đã cứu sống ta. Nếu không thì cơ thể này của ta đã hóa thành tro bụi rồi.” Ngữ khí của Đỗ Duy rất chân thành. Sau đó hắn nhìn Jojo nằm ở đó: “Cũng cám ơn ngài đã cứu sống nàng.”

Trong tiếng cười của Ares mang theo một tia đùa cợt: “Ngươi không cần cám ơn ta. Ở nơi này, ngươi cũng sẽ không chết. Nhưng nếu ngươi chết ở trong này thì ngươi sẽ vĩnh viễn bị giam cầm ở đây. Sau đó ngươi có thể bảo trì trạng thái của linh hồn. Chỉ cần dùng thêm một chút thời gian, ngươi cũng có thể dùng sức mạnh tạo ra một cơ thể mới.”

Ý của ngươi là… Đỗ Duy hỏi rất là nghiêm túc: “Chỉ cần chết một lần trong này là sẽ bị giam cầm ở đây vĩnh viễn?!”

“Đúng vậy, bởi vì ở đây… là một phong ấn vĩnh hằng do nữ thần để lại!” Trong tiếng cười của Ares mang theo sự giễu cợt sâu đậm: “Bởi vì sức mạnh của ma thần quá cường đại. Dù hắn bị tìm ra nhược điểm mà đánh bại. Nhưng mà thân là thần cấp là không thể chết được, cho nên chỉ có thể phong ấn. Mà nữ thần chính là đã thiết lập một không gian phong ấn như vậy ở nơi này. Đem cả ma thần điện di chuyển đên đây, nơi này là một thần vực. Chúng ta bị giam cầm ở đây là vĩnh viễn không cách nào ra ngoài. Mà hai người thủ hộ bên ngoài cũng bị giam cầm ở đây, gánh chịu sự giam cầm vĩnh hằng! Sự cô đơn và tịch mịch vĩnh hằng! Bao gồm cả ta trong đó….”

“Ta, không hiểu.” Đỗ Duy lắc đầu, sau đó nhìn chằm chằm viên thủy tinh phía trên: “ngài là nam thần Ares của nhân loại, ngài là thần cấp! Nơi này nếu đã là thần vực mà nếu ngài lại bảo lưu lại được sức mạnh của thần thì sao lại không thể ra ngoài? Chẳng lẽ sức mạnh của nữ thần đã vượt qua ngài? Cần phải biết, ta nghe nói ngài mới chân chính là vị thần cường đại nhất của nhân loại mới đúng.”

Tiếng cười của Ares vang khắp trong thông thiên tháp. Rất lâu sau, tiếng cười của hắn mới dần dần giảm đi.

“Nhân loại, nói cho ta biết, câu chuyện về thời đại thần thoại, ngươi biết được bao nhiêu?” Tiếng nói của Ares chứa đầy một cảm giác ngưng trọng.

“Không nhiều, nhưng cũng không xem là ít.”

Sau đó, không đợi Ares nói gì, Đỗ Duy đã chủ động đem những chuyện mình biết nói lại một lượt--- những câu chuyện nghe được từ chỗ tinh linh vương Lạc Tuyết. Đặc biệt, nói đến cuối cùng hắn còn kể ra cả câu chuyện “ma vương và thiếu nữ” lưu truyền trong nhân gian….

“Ma vương tàn sát nhân gian, yêu một thiếu nữ mĩ lệ của nhân loại. Mà thiếu nữ mĩ lệ đó vì muốn cứu vớt nhân loại, quyết định hi sinh bản thân, gả cho ma vương. Bi thảm mà giã từ người yêu của mình, sau đó thiếu nữ mĩ lệ gạt được sự tín nhiệm của ma vương. Sau khi tìm được nhược điểm của hắn, lại liên hợp với người yêu của mình và tộc nhân cùng nhau đánh bại ma vương….”

Khi Đỗ Duy nói đến đây thì nghe tiếng nói u sầu của Ares trên đỉnh đầu nói: “… hiện nay, câu chuyện này còn lưu truyền trong nhân gian sao?”

Dừng một lát sau, giọng nói của hắn hình như trở nên càng thêm khổ não: “Thì ra… nàng còn cho phép câu chuyện như vậy tiếp tục lưu truyền. Ta vốn còn cho rằng nàng sẽ đem mọi dấu vết lịch sử đều xóa đi sạch sẽ…” sau đó hắn hừ hừ cười lạnh, cuối cùng càng ngày càng lớn tiếng. Cuối cùng hắn cười lớn nói: “Hay! Rất hay! Quả nhiên rất hay! Nàng lại còn giữ lại câu chuyện này! Ha ha ha ha! Ta nên sớm đoán được chứ!”

Đỗ Duy liền cảm thấy trên đầu có một ánh mắt như kiếm nhọn hướng xuống, phảng phất như đem cơ thể của bản thân đâm xuyên!

“Nhân loại! nói cho ta biết, ngươi cảm thấy câu chuyện này như thế nào! Có phải là rất hay?!!” Đỗ Duy trầm mặc một hồi, trong giọng nói của hắn không tự chủ lộ ra một tia thương hại nhàn nhạt: “Không, ta cảm thấy rất bi thương.”

“Bi thương? Ngươi là nhân loại! Đây là một câu chuyện nhân loại đánh bại ma vương, ngươi sao lại cảm thấy bi thương? Ngươi nên vì thế mà tung hô nhảy nhót mới đúng a!!”

“Đúng vậy, có lẽ ta nên như thế, có thể ta nên tung hô nhảy nhót. Nhưng mà ta vẫn cảm thấy có chút bi thương.” Đỗ Duy lại bổ sung một câu: “Ta vì ma vương đó mà cảm thấy bi thương.”

Ares trầm mặc một hồi, thấp giọng hỏi: “Tại sao?”

Đỗ Duy thờ dài một tiếng, nói từ đáy lòng: “Làm một người…. không, chỉ sợ dù hắn là ma vương! Khi hắn nguyện ý đem nhược điểm lớn nhất, bí mật lớn nhất của mình ra mà nói cho thiếu nữ mĩ lệ đó… đấy không phải là vì hắn ngu muội! Vì sẽ không ai tùy tiện đem nhược điểm lớn nhất của mình nói cho người khác! Sở dĩ hắn là vậy, là vì yêu! Vì yêu! Vì hắn thật sự không tự chủ mà yêu thiếu nữ đó! Dù rằng là ma vương không chuyện ác nào không làm được miêu tả trong chuyện, nhưng hắn lại nói cho người con gái bản thân yêu nhất về bí mật lớn nhất của mình, nhược điểm lớn nhất! Đây là một sự tín nhiệm tuyệt đối mà chỉ vì yêu mới có được! Đáng tiếc…” nói đến đây, ngữ khí của Đỗ Duy dần dần chuyển nhẹ, nhẹ nhàng nói: “Đáng tiếc, hắn lại bị người mình yêu nhất phản bội. ta thậm chí có thể tưởng tượng ra được, khi hắn nhìn thấy người mình yêu nhất phản bội bản thân. Mang theo địch nhân của mình cùng nhau xuất hiện, sau đó lợi dụng nhược điểm mà mình nói cho nàng ta biết để làm thương tổn bản thân thật sâu--- trong lòng vị ma vương đó là một loại tuyệt vọng và bi thương như thế nào!”

Đỗ Duy lắc lắc đầu, thấp giọng nói: “Ta cũng có người mình rất yêu…. Ta thậm chí không cách nào tưởng tượng được nếu như có một ngày, khi nàng ta phản bội ta, đâm một đao vào tim ta. Lúc đó, chỉ sợ rằng ta sẽ vô cùng tuyệt vọng, thậm chí ngay cả dũng khí tiếp tục sống cũng không còn nữa… không, cho dù có thể tiếp tục sống, bản thân ta cũng sẽ từ bỏ! Vì ta sợ rằng sẽ không cách nào chịu đựng được loại đau khổ đó.”

Bên trong Thông thiên tháp đột nhiên tĩnh mịch, trầm lặng.

Đỗ Duy ngước nhìn đỉnh đầu. Ares cũng trầm mặc trong viên thủy tinh cực lớn.

Qua rất lâu rất lâu sau, giọng nói của Ares mới nhẹ nhàng lọt vào trong tai Đỗ Duy:

“Xem ra, ngươi hiểu.”tiếng nói của Ares như thở dài: “Người trên thế gian không hiểu…. nhưng mà, xem ra ngươi lại hiểu.”

“Không sai.”Đỗ Duy gật đầu, giọng của hắn rất nghiêm túc: “Có lẽ, ta không có trải nghiệm qua thời đại nhân loại bị ma tộc nô dịch. Có lẽ cũng vì điều này, tuy ta là nhân loại nhưng vì không có quá nhiều trải nghiệm thiết thực, cho nên, dù rằng ta biết nhân loại chiến thắng ma thần, ta nên cảm thấy vui mừng nhưng mỗi khi ta nghĩ đến kết cục của vị ma thần đó… trong lòng ta cũng vẫn luôn nhịn không được mà sinh ra chút thương hại hắn.”

“Mười ngàn năm nay… những lời như thế, ta chỉ nghe qua hai lần. Hơn nữa đều là chuyện xảy ra sau khi ta bị giam cầm ở nơi này. Lần thứ nhất đến đây, cái tên nói ra những lời này với ta là tên Aragon kia. Mà người thứ hai thì chính là ngươi.”

Ares đang thở dài, nhưng mà âm thanh của hắn lần này tựa hồ đã trở nên ôn hòa rất nhiều, không còn lạnh băng nữa.

“Vậy thì xin hãy nói cho ta biết đi, Ares, tại sao thân cũng là nam thần của nhân loại, ngài lại ở nơi này?!”

“Bởi vì… cái câu chuyện ma vương và thiếu nữ mà ngươi nói. Nội dung mà ngươi nghe được, không phải là toàn bộ, mà sau kết thúc của câu chuyện, còn có những chuyện khác xảy ra.” Ares hừ một tiếng.

“Còn có chuyện xảy ra?”

“Đúng vậy.” giọng nói của Ares trở nên trầm thấp, trong ngữ khí của hắn chứa đầy bất lực và bi thương: “Bởi vì không chỉ đơn thuần là ma vương yêu thiếu nữ mà cùng lúc thiếu nữ cũng đã yêu ma vương.”

Thiếu nữ cũng yêu ma vương?

Quang minh nữ thần của nhân loại yêu Ma thần?!

Đỗ Duy cảm thấy bản thân lúc này muốn ngất xỉu rồi!!

Sau đó, giọng nói của Ares nhẹ nhàng vang lên. Kể lại một cách sâu kín, mở ra một truyền thuyết bị lu mờ vạn năm…

“Vẫn còn nhớ rõ mọi chuyện xảy ra vào ngày hôm đó. Mọi chi tiết đều thoáng qua trong lòng ta rõ ràng như thế hết lần này đến lần khác – mỗi một chi tiết!

Nàng là người yêu của ta. vì muốn đánh bại Ma thần, khi nàng chủ động hiến thân cho ma thần, sự hành hạ đối với ta là cực lớn! Loại đau khổ đó, đến ngày hôm nay ta cũng không cách nào thoát khỏi… hơn nữa, cũng vĩnh viễn không cách nào thoát khỏi nữa rồi!

Ngày đó, sau khi nàng thành công. Ta cầm cây thương Longinus được chúng thần chúc phúc đi vào Ma thần điện, đi vào Thông thiên tháp!

Ta nghe thấy tiếng tru đau khổ mà điên cuồng của ma thần, không biết tại sao, lúc đó ta hình như có thể ẩn ẩn cảm thấy loại đau khổ đó. Loại đau khổ khi mất đi thứ yêu thương nhất!

Ta nhớ, khi ta cùng tinh linh đại thần còn có thú thần, họ cùng xông vào Thông thiên tháp. Khi chúng ta nhìn thấy hắn… cường địch mà đã từng mang đến cho chúng ta loại cảm giác áp bách cực lớn khi đứng trước mặt hắn. Vào thời khắc đó, hắn lại nhìn có vẻ hư nhược đến thế-- ta chưa từng thấy qua hắn lộ ra dáng vẻ hư nhược như vậy.

Ta phảng phất như đã hiểu được, sự hư nhược của hắn không phải là vì nàng nhân lúc hắn đang ngủ mà cắt đi sừng ác ma của hắn. Loại hư nhược đó hình như là đến từ một loại đau khổ do tan nát cõi lòng.

Ta vĩnh viễn không quên được ánh mắt của hắn lúc đó.

Cho dù bị nhiều cường địch bao vây, cho dù hắn đã mất đi sừng ác ma của mình. Nhưng mà lúc đó, hắn lại phảng phất như căn bản không nhìn thấy chúng ta. Ánh mắt đó, chỉ là nhìn nàng mà thôi.

Sau đó hắn còn dùng loại âm thanh khiến người tan nát cõi lòng mà hỏi: “Tại sao?! Tại sao?!! Tại sao?!!!

Cuộc chiến đấu ngày hôm đó rất là thảm liệt!

Chúng ta đều đã sai lầm rồi!

Chúng ta vốn cho rằng sau khi tìm được nhược điểm của ma thần, lại chế tạo ra loại thần khí tuyệt thế tụ hợp thuộc tính sức mạnh của chúng thần như cây thương Longius thì chúng ta có thể nhân cơ hội này đánh bại hắn.

Đáng tiếc chúng ta vẫn đã sai lầm!

Cho dù mất đi sừng ác ma khiến cho Ma thần cơ hồ mất đi hơn nửa sức mạnh.

Nhưng cho dù như thế, trong chiến đấu, sự cường đại mà hắn biểu hiện ra cũng vẫn khiến cho chúng ta không cách nào kháng cự!

Bởi vì hắn là Ma thần! Là vị thần mạnh nhất trên thế giới này! Sức mạnh của hắn cho dù là vào lúc hư nhược nhất cũng không phải là chúng ta có thể so sánh được! Chỉ sợ là tất cả chúng ta cộng lại cũng không được!!

Trận chiến đấu đó rất tàn khốc, khiến cho chúng ta lâm vào tuyệt vọng… bởi vì nếu như ngay cả như thế cũng không thể chiến thắng hắn thì vậy chỉ sợ rằng chờ đợi chúng ta chính là giam cầm vĩnh viễn rồi! Mà vào bước ngoặt tối hậu…. lại phát sinh vào lúc kết thúc.

Ta nhớ rất rõ ràng, vốn hắn đã có thể đánh bại tất cả chúng ta rồi. Nhưng đến cuối cùng, nàng vốn chưa từng ra tay mới động thủ.

Ta còn nhớ rõ, chúng ta mỗi người đều không cách nào chiến thắng hắn nhưng khi đối mặt với nàng hắn lại bất lực đến thế.

Cho dù là búa lôi thần của thần ải nhân cũng có thể kháng cự. Cho dù là thú lực cường đại của thú thần cũng không cách nào tổn thương hắn! Cho dù là ma pháp của tinh linh thần cũng bị hắn hóa giải trong cuồng tiếu!

Nhưng mà, khi nàng ra tay, khi chủy thủ trong tay nàng đâm đến – hắn lại không có tránh được!

Không, không phải là không có tránh được.

Mà là, hắn căn bản không hề tránh!!

Một thanh chủy thủ căn bản không thể tổn thương được cơ thể của hắn. Nhưng mà khi chủy thủ đâm lên người hắn, ta rõ ràng nhìn thấy trong ánh mắt hắn một sự tuyệt vọng! Đó là một loại tuyệt vọng mang theo sự điên cuồng!

Hắn không tránh né, cũng không bị thanh chủy thủ đó làm tổn thương thân thể nhưng trái tim của hắn đã bị tổn thương.

Cho dù không có bất kì biểu thị, cho dù hắn không nói gì. Nhưng mà ta lại nhìn thấy từ trong ánh mắt hắn một loại…buông xuôi!

Hắn đã buông xuôi rồi!

Khi ta cầm cây thương Longinus đâm hắn, hắn không hề nhìn lấy ta một mắt. Hắn cứ đứng ở đó, tựa như biến thành một pho tượng không biết cử động!

Cho dù là cây thương Longinus của ta đâm xuyên qua da, xuyên thấu cả ngực hắn! khi thuộc tính thần lực của chúng thần gia trì cùng xông vào trong cơ thể hắn..

Hắn vẫn không hề động đến một cái!!

Thậm chí, hắn vẫn không hề nhìn ta!

Mặt của hắn, ánh mắt của hắn chỉ hướng về nàng. Từ đầu đến cuối, chỉ hướng về nàng!

Sau đó, ta nghe thấy hắn nhẹ nhàng hỏi một câu:

“Những thứ này chính là điều nàng muốn sao?”

Khi nói xong câu này, trên mặt hắn thậm chí còn lộ ra một tia cười tuyệt vọng!

Sau đó… hắn, sự tồn tại đã từng khiến cho chúng ta cũng phải run sợ, mới từ từ ngã xuống!

Vào thời khắc đó, ta đột nhiên hiểu được một điều.

Hắn không phải là bị ta đánh bại, cũng không phài là bị chúng thần đánh bại.

Càng không phải là bị cây thương Longinus trong tay ta đánh bại!

Đánh bại hắn chỉ duy nhất có nàng!

Đúng vậy… hắn gục xuống rồi.

Hắn cuối cùng cũng thua rồi.

Cái vị đã từng cao cao tại thượng, sự tồn tại khiến cho mọi người phải run rẩy gục xuống rồi.

Nhưng mà vào thời khắc đó, ta lại quên mất cao hứng! Quên mất hoan hô!

Bởi vì, thật vô tình lúc đó ta đã nhìn thấy ánh mắt của nàng.

Bời vì, từ trong ánh mắt của nàng cũng không có sự vui sướng và cao hứng nên có của người chiến thắng.

Ánh mắt của nàng vào thời khắc đó rất là trống rỗng.

Vào thời khắc đó, ta đột nhiên cảm thấy: sợ rằng ta không phải chỉ là tạm thời mất đi nàng mà thôi!

Tuy hiến thân cho Ma thần chỉ là kế hoạch tạm thời… nhưng mà vào thời khắc đó, ta hình như đã dự cảm được ta không phải là tạm thời mất đi nàng… mà là vĩnh viễn mất đi nàng!

Mà sau này, mọi thứ phát sinh cũng đã minh chứng có dự cảm lúc đó của ta là chính xác.

Nghe lời kể của Ares, loại ngữ khí ngưng trọng đó, loại thanh âm ưu thương đó khiến hắn không chút nào dám ngắt lời đối phương.

Mà khi Ares nói đến đây lại trầm mặc hẳn lại, rất lâu sau cũng không nói gì.

Đỗ Duy đợi một hồi rồi mới nhịn không được hỏi: “Sau đó…? Đến đây đã là kết thúc rồi…?”

Ares bị tiếng nói của Đỗ Duy kinh tỉnh từ trong trầm mặc, sau đó hắn hình như đã cười:

“Nếu như thế đã là kết thúc thì ta cũng sẽ không ở nơi này rồi….”

Trong chiến tranh, ta tuy vẫn luôn ỡ bên cạnh nàng nhưng ta đã ngày càng cảm giác được nàng cách ta ngày càng xa! Sợ rằng dù nàng cười với ta, nhìn ta, ta cũng cảm thấy đó là một khoảng cách xa vời!

Mà sau đó gần một trăm năm, chiến tranh thần thoại lần thứ hai bùng phát… chúng ta cùng với minh hữu lúc trước, cùng với thú nhân tộc, ải nhân tộc, tinh linh tộc phát sinh chiến tranh.

Mà vào lúc đó, ta vẫn đứng bên cạnh nàng!

Ta vì nàng mà đi chiến đấu, vì nàng mà đi đổ máu. Dưới cây thương Longinus nhuộm máu tươi của minh hữu lúc trước.

Kỳ thật, ta không muốn làm như vậy.

Chúng ta là thần. Ta vẫn luôn cảm thấy rằng, thân là thần, ta đã không có quá nhiều dục vọng rồi.

Nhưng mà, ta lại nhìn thấy từ trong mắt nàng những thứ này!

Ta thậm chí cảm thấy, năm xưa khi nàng nhìn về hướng của Thông thiên tháp là đã khiến ta có một loại sùng bái khó hiểu.

Đúng vậy, không sai. Là một loại sùng bái.

Sau khi… đánh bại Ma thần, nàng hình như muốn phục chế lại mọi thứ! Địa vị chí cao vô thượng, chúa tể nắm giữ vạn vật!

Có lẽ, nàng không thỏa mãn chỉ là một trong số chúng thần.

Nàng hi vọng có thể trở thành vị thần vĩ đại nhất… thậm chí là vị thần duy nhất!

Ta vẫn nguyện ý vì nàng mà chiến đấu. Bởi vì ta biết, ta không thể cự tuyệt bất kì yêu cầu nào của nàng. Khi nàng hi vọng ta đi chiến đấu, ta liền đi! Khi nàng hi vọng ta đổ máu, ta sẽ đổ máu vì nàng! Cuối cùng, chư thần đã từng cùng hợp lực chế tạo cây thương Longinus đã nếm thử được uy lực của thần khí mà họ đã chế tạo ra này.

Sau chiến tranh thần thoại lần thứ hai, chúng ta vẫn trở thành người chiến thắng.

Sau khi chiến tranh kết thúc, ta cho rằng mọi thứ này đều có thể kết thúc rồi. Ta cuối cùng đã có thể không cần đối mặt với những chuyện đó nữa.

Ta không quan tâm sự sùng bái của nhân loại đối với ta. Ta chỉ hi vọng có thể an tĩnh mà ở chung với nàng.

Thân là thần cấp, ta sở hữu sinh mệnh gần như vĩnh hằng. Đối với ta mà nói, trong sinh mệnh vĩnh hằng này, niềm vui duy nhất chính là ở chung với nàng, nhìn thấy nàng, nghe tiếng nàng nói chuyện, nhìn ánh mắt của nàng.

Nhưng mà… ta lại không ngờ đến được, nàng đã thay đổi!

Hơn nữa, đã thay đổi từ lúc rất lâu, rất lâu trước đó rồi.

Ngày hôm đó, nàng mang ta dẫn đến nơi này.

Ma thần sau khi bị chúng ta đánh bại thì vẫn luôn bị phong ấn. Sau khi chiến tranh thần thoại lần thứ hai kết thúc, nàng nói với ta, tuy đã đánh bại chúng thần của những chủng tộc khác, ép họ kí thề ước rời xa đại lục. Nhưng mà vẫn còn không an toàn. Bởi vì còn có một Ma thần tồn tại!

Để phòng ngừa những người chiến bại vẫn còn ý định kháng cự, len lén thả Ma thần ra, chúng ta nhất định phải đem Ma thần phong ấn ở một nơi mà họ không tìm ra. Cuối cùng, chúng ta chọn trúng tuyệt đỉnh tuyết sơn ở phía tây bắc xa xôi nhất của lục địa. Ở nơi này, nàng dùng thần lực mở ra một không gian, một cái thần vực. Sau đó, nàng mang theo ta đi vào trong cái thần vực này.”

“Sau đó?” Đỗ Duy đã thở dài rồi.

“Sau đó nữa?” Ares hình như đang cười nhưng mà trong tiếng cười lại mang theo sự giễu cợt sâu đậm: “Nàng nói với ta là cần phải gia cố phong ấn ở đây. Mà phong ấn một Ma thần cường đại cần hao phí rất nhiều thần lực. Ta không nguyện ý nhìn thấy nàng hao phí, cho nên ta chủ động gánh chịu những thứ này, dùng rất nhiều thần lực gia cố phong ấn ở nơi đây, khiến cho tòa Thông thiên tháp này trở thành phạm vi thần vực của ta.

Đáng tiếc, chính vào lúc ta đã hao phí rất nhiều sức mạnh, đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Mà vào lúc ta hao phí thần lực, ta đã đem cây thương Longinus giao cho nàng giữ. Nhưng khi ta làm xong mọi việc, ta vừa xoay người lại, nghênh tiếp lại không phải là khuôn mặt mỉm cười của nàng.

Mà là….

Mũi thương băng lãnh!

Ta nghĩ…. Vào lúc đó, ta đột nhiên hiểu ra rất nhiều, rất nhiều.

Ta phảng phất như đột nhiên nhớ ra lúc trước khi chúng ta đánh bại Ma thần, khi nàng dùng chủy thủ đâm Ma thần, loại biểu hiện và ánh mắt đó trên mặt Ma thần.

Bởi vì, ta cảm thấy lúc đó biểu tình và ánh mắt của ta cũng giống như vậy.

Thậm chí có chút cảm giác kỳ quái là… lúc đó ta hình như không quá kinh ngạc khi nàng làm thế, ngay cả bản thân ta cũng không biết loại cảm giác này là từ đâu đến.

Trong lòng ta, đột nhiên nhớ ra lúc trước khi Ma thần bị chúng ta đánh gục, hắn nhìn nàng mà hỏi câu đó:

“Điều này, chính là thứ mà nàng muốn sao?”

Lúc đó, cây thương Longinus đâm xuyên qua thân thể của ta. Sau đó, ta không hề chống cự, cũng không ra tay với nàng.

Ta chỉ nhìn vào ánh mắt nàng, khẽ thầm thì hỏi nàng cùng một câu.

“Những thứ này chính là thứ mà nàng muốn sao? Muốn sao?”

Khi trong lòng Đỗ Duy hiện lên câu này đột nhiên cũng cảm thấy chua xót trong lòng. Rồi sinh ra sự thương cảm vô bờ đối với vị Ares này.

Thần?

Thần cũng có bi thương như thế a!

“Nàng đã nói gì với ngài?”

“Nàng nói với ta hai tiếng xin lỗi.” Ares cười nhẹ.

“Nàng nói: ‘Xin lỗi, bởi vì từ rất lâu trước ta đã cảm thấy không cách nào tiếp tục đối mặt với chàng. Bởi vì mỗi lần khi đối mặt với chàng, trong lòng ta đều sẽ sinh ra sự áy náy, cũng sẽ nhớ đến “hắn ta”. Cho nên ta mới không thể không làm như vậy. Xin lỗi, ta hi vọng trên thế giới này từ nay chỉ có sự tồn tại của một vị thần, đó chính là ta.”

Nói xong những thứ này, Ares nói chậm rãi:

“Ta nghĩ, những thứ này mới chính là điều mà nàng thực sự muốn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.