Lão Chris tựa hồ vẫn một bộ dáng nhởn nhơ như lần đầu. Trên gương mặt như khô lâu là làn da khô héo nhăn nhúm đang nhíu lại từng đoàn, cái loại nụ cười này quả thật rất dễ khiến con người ta đêm nằm thấy ác mộng.
Rất nhanh, hắn tùy ý biến ra trước mặt một cái ghế cùng một cái bàn.
- Ngồi đi, khách nhân của ta.
Lão Chris cười nói:
- Thật xin lỗi, ta không cách nào biến ra nước trà để chiêu đãi ngươi. Ngươi cũng biết, ở đây ta có thể biến ra bất cứ thứ gì. Nếu như ta muốn, thậm chí còn có thể biến ra một tòa cung điện cùng các loại giường ghế cực kỳ thoải mái. Nhưng chỉ là – riêng thực vật, ta không cách nào biến ra được.
Thấy Đỗ Duy cũng đã ngồi xuống, lão gia hỏa tựa hồ trầm ngâm một lát. Sau đó chớp chớp mắt với Đỗ Duy:
- Ngươi xem, chúng ta nên bắt đầu từ đâu trước?
- Ta cần phải biết tất cả, tất cả mọi chuyện!
Sắc mặt Đỗ Duy nghiêm túc hẳn lên, nhìn vào lão Chris.
- Tất cả?
Chris cười, trên nụ cười mang theo ý vị sâu xa:
- Đó là một câu chuyện xưa rất dài.
- Cái chúng ta có là thời gian, ngươi cứ nói đi.
Đỗ Duy không chút do dự.
Trầm mặc.
Một đoạn trầm mặc rất dài.
Cái lão gia hỏa này tựa hồ đang nỗ lực tìm tòi trong hồi ức của mình chuyện gì đó. Hắn híp đôi mắt lại, nhãn thần có chút mờ mịt, ngẫu nhiên lại chậm rãi lắc đầu, khi lại than thở.
Đỗ Duy một mực không hề mở miệng làm đứt đoạn suy nghĩ của lão gia hỏa này, mà là cứ lạnh nhạt nhìn thẳng vào lão Chris.
Cuối cùng, qua thật lậu, Chris mới vỗ vỗ trán mình, một mặt cười cười xin lỗi:
- Xin lỗi, thời gian quá lâu, rất nhiều ký ức đều đã bắt đầu trở nên mơ hồ rồi. Nếu muốn nhớ lại quả thật cũng không phải là sự tình dễ dàng gì a.
- Ngươi sớm đã biết rồi đúng không?
Đỗ Duy đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi. Câu hỏi này của hắn nhìn qua có vẻ rất đột ngột, nhưng là hắn biết, cái lão gia hỏa này nhất định minh bạch mình đang nói về cái gì!
- Biết? Ta biết cái gì?
Lão gia hỏa cười trông rất gian trá, khiến Đỗ Duy có chút tức giận.
- Ngươi đã sớm biết ta sẽ trở lại, đúng không?
Đỗ Duy hừ một tiếng:
- Thậm chí, ngươi đã sớm biết, ta chính là … chính là …
Nói tới đây, Đỗ Duy hung hăng nắm chặt nắm tay lại. từ trong kẽ răng bật ra một câu:
- Ta chính là Aragon chuyển thế! Đúng không!
Trời ạ! Lúc nói ra câu này, Đỗ Duy đột nhiên cảm giác trong lòng mình có một loại phát tiết rất thống khoái! Cái bí mật này phải chôn dấu trong lòng quá lâu! Mà chính mình lại là Aragon chuyển thế, loại bí mật hoang đường kiểu này, cho dù là với người thân mật nhất của mình Đỗ Duy trước nay cũng chưa từng nói ra.
Hôm nay cuối cùng cũng có thể đứng trước một người mà nói ra một câu như vậy, thật là giống như vừa gỡ được một tảng đá trong lòng, cực kỳ sướng khoái!
- Ngươi làm sao khẳng định là ta biết?
Lão Chris đáp lại, không khẳng định mà cũng không phủ nhận.
- Còn cần phải nói sao?
Đỗ Duy cắn răng nghiến lợi:
- Ngươi nói, ta sẽ dẫn tới một sinh vật thuần khiết mọc cánh… Ngươi ám chỉ thiên sứ, đúng không! Còn nữa, ngươi còn nói muốn một mảnh huân chương… Ngươi nói là cái huy chương này, đúng không!
Nói rồi Đỗ Duy từ trong ngực lấy ra mai huy chương mà Aragon lưu lại.
- Ồ, ngươi quả nhiên đã tìm được nó.
Thanh âm của lão Chris tịnh không kinh hỉ, có lẽ như đã sớm dự liệu được kết quả này rồi.
Ngữ khí của lão Chris tựa hồ ấn chứng cho phỏng đoán của Đỗ Duy. Hắn hung hăng nhìn vào đối phương:
- Ngươi quả nhiên biết.
Chris trầm mặc một lát. Sau đó … ngoài ý liệu của Đỗ Duy, hắn lại lắc đầu!
- Ngươi sai rồi, khách nhân của ta. Kỳ thực, ta không hề xác định được.
Mắt thấy bộ dạng Đỗ Duy dường như còn muốn hỏi gì nữa. Chris đột nhiên cười nói:
- Tốt rồi ! Ngươi đừng gấp gáp. Sự tình này quá dài dòng, nếu ngươi muốn chỉ dùng một câu mà hỏi, chúng ta nhất thời rất khó nói rõ ràng - tuy thời gian của chúng ta rất nhiều, nhưng cũng không thể lãng phí được, đúng không? À … ngươi chờ một chút.
Vừa nói, lão Chris đột nhiên nhấc tay lên, bên cạnh hai người liền xuất hiện một cái tủ đá thật lớn. Lão gia hỏa đứng lên đi đến bên cạnh tủ đá, bắt đầu lục lọi tìm kiếm, có vẻ như hắn đang nỗ lực lục lọi tìm kiếm vật gì đó.
Một lúc sau, cuối cùng hắn cũng hoan hô một tiếng:
- A! Đây rồi! Tuy đã qua một ngàn năm, xem ra ta đã bảo quản khá tốt.
Rất nhanh, một cái quyển trục được đặt trên bàn trước mặt Đỗ Duy. Lão Chris cười cười với Đỗ Duy, chớp chớp đôi mắt:
- Xem đi, rồi ngươi sẽ hiểu.
Đỗ Duy chậm rãi đem quyển trục này mở ra, đây là… một bộ tranh vẽ.
Tuy nghe nói là đã có lịch sử “Một ngàn năm”, nhưng xem ra dưới ma pháp bảo tồn của lão Chris, trên dưới đều còn rất hoàn chỉnh, không có chút hư hao mục nát nào.
Trang giấy thậm chí vẫn còn bảo tồn được màu sắc trắng nõn. Mà nội dung trên đó, rõ ràng là một bức tranh chân dung!
Đây là một bức tranh phác họa, bút pháp này tại tiền thế Đỗ Duy đã từng học qua. Thậm chí phía dưới bức tranh hắn thậm chí còn nhìn thấy chữ ký quen thuộc của mình!
- Đây là tranh ta vẽ sao?
Đỗ Duy sững người một cái, sau đó lập tức tỉnh ngộ:
- À, đây là của Aragon vẽ, đúng không?
- Đúng vậy, không sai, đây là lúc Aragon đến nơi này, bồi tiếp với ta một vài ngày, sau đó trong lúc nhàn rỗi vô vị đã vẽ ra đồ vật này.
- Đây là một người con gái, bộ dạng khiến Đỗ Duy rất quen thuộc. Trên khuôn mặt xinh đẹp kia mang theo một tia cười thanh tao thuần khiết, đôi mắt linh động. Tuy chỉ là một bức tranh chân dung, nhưng lại phảng phất như một vật thể sống! Đôi mắt này, khuôn mặt này. Trên khóe miệng kia còn mang một tia mỉm cười tinh nghịch, trong ánh mắt kia còn một thoáng nhu tình…
- Vivian? A! Không! Là Lolita?
Đỗ Duy kêu ra tên thật của người con gái trong tranh!
Không sai, tranh này vẽ một người con gái, chính là người mà Đỗ Duy biết rất rõ, người yêu thực sự trong lịch sử của Argon, Lolita!
Hiển nhiên, lúc Aragon đến nơi này, bản thân hắn còn rất trẻ. Lúc đó, Lolita còn mới chỉ là một thiếu nữ mỹ lệ đơn thuần thanh khiết, còn chưa vì sự tình bi thương sau này mà biến thành một nữ kỵ sĩ trứ danh trong lịch sử kia - Messiah.
- Ta vốn không biết việc mà ngươi nói… ngươi là Aragon. Hoặc có thể nói, lúc đầu khi gặp ngươi, ta có chút hoài nghi. Bởi vì ta đã từng gặp qua Aragon, lúc đó gặp ngươi… các ngươi cơ hồ giống nhau như khuôn đúc.
Chris ngáp dài một cái, bộ dạng lười nhác cười nói:
- Như vậy thì sao? Trên thế giới này người giống người không phải là hiếm, ngươi trông giống Aragon một ngàn năm trước, có lẽ chỉ là một sự xảo hợp, vả lại… lần đầu ngươi đến đây, thân thể yếu kém không có một chút ma pháp thiên phú - nên biết lúc Aragon đến nơi này, ta lập tức có cảm giác hắn đã đến, hắn là một thiên tài, vô luận là tố chất thân thể hay ma pháp thiên phú so với ngươi đều mạnh hơn gấp trăm lần. Nếu so với hắn, vẻ ngoài cùng tính tình của ngươi rất giống, nhưng ngươi chẳng qua chỉ là một phế vật thôi.
Đỗ Duy không nói gì.
- Chẳng qua, cũng may là tiểu khách nhân thân ái Aragon của ta lúc ở lại đây có lưu lại một bức họa. Hắn đã từng nói qua với ta, người trong bức họa này chính là nữ nhân hắn yêu nhất trong đời, a. Tình yêu của nhân loại các ngươi luôn được mình tâng bốc lên rất lãng mạn. Kỳ thật trong mắt ta cũng chỉ là một chuyện vặt mà thôi, chẳng qua… rất may mắn là ta đã xem qua bức tranh này.
Trong ánh mắt Chris đột nhiên xuất hiện một tia quang mang!
- Ta có thể nói, Đỗ Duy, nếu như lần đầu tiên ngươi đến nơi này chỉ có một mình, cho dù ngươi rất giống hắn ta cũng sẽ không gặp mặt ngươi. Bởi vì ngươi quả thật là một phế vật, không phù hợp với tiêu chuẩn mà ta hy vọng! Chẳng qua do ông trời thương tình, bên người ngươi còn có một cô bé… nàng mới là nguyên nhân khiến ta quyết định gặp ngươi!
- Vivian…
Đỗ Duy thở dài, nhịn không nổi thấp giọng nói một câu.
- Ồ, đúng vậy, chính là cô bé đó.
Gương mặt Chris cười có chút cổ quái:
Nếu như chỉ có ngươi trông giống Aragon, vậy thì có thể gọi là xảo hợp … nhưng nếu như cả người con gái bên cạnh ngươi cũng giống người yêu của Aragon như khuôn đúc thì tuyệt đối không phải là xảo hợp nữa rồi! Đúng không!
- Cho nên… Ngươi quả thật không biết. Ngươi chỉ là…
Đỗ Duy mở miệng nói.
- Ta chỉ là đoán thôi. Bất quá, hiện tại xem ra ta đã đoán đúng rồi, phải không?
Chris đắc ý cười phá lên:
- À, vừa rồi lúc ngươi đấu đá với cái tên đại gia hỏa kia bên ngoài, ta đều thấy cả… Ừ, xem ra ngươi quả thật là người mà ta trông đợi! Lần trước tới đây còn là một phế vật, vậy mà bây giờ xem ra ngươi đã có thực lực rất mạnh! Ồ, trong tay ngươi còn có Cây cung địa ngục Fedora! Đây chính là một bảo vật a.
- Ngươi xem, kỳ thực ta cho ngươi ba cái điều kiện kia đều là có thâm ý, còn về thiên sứ… ngươi tất nhiên phải có thực lực giết được một thiên sứ mới được! Thiên sứ không dễ dàng thấy được, càng không dễ dàng giết chết. Còn cái huy chương kia, ta nghe nói cái huy chương kia bị nhân loại các ngươi giấu ở trong cái gì mà Quang Minh thần điện, đúng không? Nếu như ngươi quả thật không có bản sự, cũng đừng tưởng có khả năng lấy được cái huy chương này!
Đỗ Duy lập tức gật đầu:
- Nhưng mà… Khiến ta không hiểu chính là, ngươi biết có thiên sứ cũng không có gì kỳ quái, nhưng mà cái huy chương này… Lúc Aragon lưu lại cái huy chương này, ngươi vẫn còn đang bị nhốt ở đây, làm sao ngươi biết được?
Đây là nghi vấn tồn tại trong lòng Đỗ Duy rất lâu.
- … Đây là do một khách nhân khác nói cho ta biết.
Lão Chris chớp chớp tròng mắt:
- Để ta suy nghĩ một chút đã… A! Đúng rồi! Gandalf! Một tên nhân loại kêu là Gandalf! Thật buồn cười là trong thân thể của hắn còn có hai cái linh hồn cùng tính cách. Sau cùng nhờ có sự trợ giúp của ta, đem hai nhân cách của hắn chia ra làm hai, ha ha, một người biến thành hai người, đây quả là một việc rất thú vị.
- Tốt lắm! Để ta suy nghĩ thử xem.
Đỗ Duy chậm rãi nói:
- Ngươi yêu cầu ta mang đến một tên thiên sứ, mang đến một cái huy chương. Tính ra thì đó là khảo nghiệm của ngươi đối với ta…
- Cũng xem như một cái khảo nghiệm thực lực đi.
Chris cười nói:
- Ta cần người có thực lực cường đại tuyệt đối. Nếu như ngươi quả thật không có bản sự giết chết thiên sứ, hoặc cướp được cái huy chương từ trong cái thần điện gì đó… như vậy ngươi không phải là người mà ta cần.
Đỗ Duy hung hăng lầu bầu một câu:
- Còn có tên quái vật ở bên ngoài kia! Rốt cuộc hắn là cái giống gì vậy? Ma thú ư? Ta còn chưa nghe nói qua có ma thú nào có được lực lượng cấp lĩnh vực!
- Tốt lắm, chàng trai bé nhỏ thân ái của ta.
Đột nhiên trên mặt Chris đầy vẻ tươi cười:
- Thứ nhất, ta có thể kêu nó là ‘quái vật’, nhưng ngươi không thể kêu nó như vậy. Ngươi tốt nhất là nên xưng hô tôn trọng nó một chút. Thứ hai, nó không phải là cấp bậc lĩnh vực… A a, ngươi quá xem thường nó rồi. Nếu như nó có thể triển hiện ra toàn bộ thực lực, thì cho dù là thần có tới cũng chưa hẳn có thể dễ dàng thu phục nó đâu!
- Nó là…
- Thần cấp.
Đỗ Duy cảm giác như mình vừa bị đánh một cú trời giáng! Hắn kinh hô một tiếng:
- Thần cấp
- Không cần phải la lớn như vậy đâu.
Chris than thở:
- Thần cấp cũng không có gì là lạ, mà… nói thật, tuy nó phụ trách canh giữ ta, nhưng bất quá nó cũng rất đáng thương.
- Nó là cái gì? Tinh linh thần? Thần thú? Thần của Ải nhân (người lùn)?
Đỗ Duy cảm giác mình sắp ngất đến nơi.
Chris một mặt cười cười ác ý, hắn chớp chớp mí mắt nhìn vào bức tường bảo thạch huy hoàng xung quanh:
- Xem đi, ta vừa nói, những đồ vật này không phải của ta … kỳ thật những đồ vật này đều là bảo tàng của nó a!
Ngươi xem, lúc ngươi và nó đấu đá với nhau, hẳn cũng đã nghe nó ngâm xướng cái chú ngữ kì quái kia chứ? Tốt lắm, thử đoán đi cậu bé! Câu hỏi này không quá khó chứ? Đã có nhắc nhở như vậy rồi ngươi còn đoán không ra sao?
Trong lòng Đỗ Duy hốt nhiên thắt lại một trận, nghĩ đến khả năng mà chính mình cũng không dám tin!
Ưa thích cất giữ nhưng bảo thạch sáng long lanh, còn có cái chú ngữ kỳ quái mà mình nghe không hiểu…
- Chẳng lẽ là…
Đỗ Duy kinh hô.
- Không sai.
Chris gật đầu.
- Chẳng lẽ là … Không có khả năng!
- Là nó đó, ngươi đã đoán ra rồi, vì sao lại không nói ra?
Chris cười ha ha thật to, cười đến độ nước mắt cũng muốn chảy ra.
- Không có khả năng! Ta đã nghe qua long ngữ! Nếu như nó ngâm xướng long ngữ, ta sẽ không thể nào mà không nhận ra được.
- Thời gian không hề dừng lại, tiểu tử à! Đó là long ngữ một vạn năm trước, có thể đối với long ngữ hiện tại mà ngươi nghe được có chút khác biệt, điều này cũng rất bình thường. Vả lại long ngữ cũng phân ra rất nhiều chủng loại! Loại mà nó nói chính là loại long ngữ thần thánh cao quý nhất! Ngươi đã gặp qua long tộc nhưng sẽ không có ai nói được loại long ngữ này.
Đỗ Duy cuối cùng cũng động dung, trong miệng thổ lộ ra một câu nói cơ hồ như rên rỉ:
- Long thần? Gặp quỷ! Ta lại cùng Long thần đánh nhau một trận! Còn có thể sống sót mà ngồi ở chỗ này cùng ngươi nói chuyện - Nhân phẩm của ta quả thật cũng rất tốt a!
Chris vẫn cười, nhưng trên gương mặt đang tươi cười của hắn, dần dần đã không còn chút tiếu ý.
- Chính là … Long thần! Vị thần vĩ đại thần thánh của Long tộc! Vị thần tràn đầy trí tuệ cao đẳng của Long tộc! Hắc hắc… Đáng tiếc là hiện tại cũng giống như ta, bị nhốt tại nơi này một vạn năm… Hừ hừ, nói thẳng ra, nó đang ở nơi này phụ trách canh chừng ta. Nhưng trên thực tế… nó không phải cũng là giống như ta sao, bị nhốt tại nơi này thôi?
- Nhưng mà … nếu như nó quả thật là Long thần. Vậy một chiêu đã có thể đem ta đánh cho ra bã rồi.
Đỗ Duy cười khổ.
- Đó là bởi vì… thần cách của nó đã bị thần linh tước đoạt.