Ác Ma Pháp Tắc

Chương 95: Chương 95: Chướng ngại cuối cùng.






Tâm tình của Đỗ Duy cũng không nhẹ nhàng gì. Hắn cảm thấy trong lòng có phần hốt hoảng, có phần nặng trĩu, phảng phất như bị một khối đá lớn đè lên.

Rõ ràng là, Đỗ Duy không thích chuyện này! Không thích lời tiên đoán đấy, càng không thích cái sứ mệnh kia, hay là phải kế thừa di chí của ai ai đó!

Về mặt này, cách nghĩ của Đỗ Duy và Semel hai trăm năm trước giống hệt nhau: Ta chính là ta, ta muốn có cuộc sống của chính mình, tự có của bản thân ta! Bằng vào cái gì mà phải đem mệnh lệnh của kẻ nào đó ép lên mình ta? Dù hắn có là vĩ nhân lịch sử, là cường giả truyền kỳ, nhưng điều đó và ta có quan hệ rắm chó gì chứ? Lão tử không thèm!

Từ khi đến cái thế giới xa lạ này cho đến nay, trong lòng Đỗ Duy không có cái gì là ý niệm về "huy hoàng" cả. Trời già phù hộ, hắn được đầu thai trong một gia đình đại quý tộc. Cuộc sống được kỳ vọng của hắn rất đơn giản: buông bỏ quyền kế thừa, buông bỏ gánh nặng gia tộc, an tâm mà làm một kẻ có tiền, một ông nhà giàu ăn tạp đợi chết. Lúc rảnh rỗi, thì làm mấy chuyện mà mình thích, nghịch ngợm vớ vẩn với ma pháp, hay đùa giỡn với trò tiêu khiển bóng đá tức cười, và còn nhiều thứ khác nữa. Không có nhiều tham vọng mà sống qua những ngày tháng dễ chịu, cơm áo không phải âu lo... vậy đã đủ lắm rồi.

Do đó, khi mà Đỗ Duy cố ý che giấu khả năng thật sự, cố ý để cho những người khác hiểu nhầm hắn là thằng ngốc của gia tộc, cố ý để phụ thân xua đuổi hắn khỏi đế đô, đày về quê nhà, thì thật ra trong lòng của hắn thấy rất khoái trá. Từ nay về sau rời khỏi đế đô với những chế độ nghiêm khắc, rời khỏi tất cả những dòng xoáy thị phi, đến vùng bình nguyên Rowling yên ả, không ràng buộc... ngày tháng như vậy rất hạnh phúc!

Nhưng hiện giờ, tất cả có thể đều sẽ tan thành bong bóng cả!

Đều tại cái lời tiên đoán đáng chết này!!

Sứ mệnh lố bịch gì chứ! Cái gì mà truyền nhân của Aragon ở ngàn năm trước.. Đi mẹ nó đi! Cái đại gia Đỗ Duy ta cần không phải là loại cuộc sống đó!

Kế thừa di mệnh của Aragon, đối đầu với Thần điện? Lão tử ăn no rửng mỡ à? Thần điện là cái thứ gì đây? Là một thế lực khổng lồ đã tồn tại ngàn năm rồi! Là thế lực tôn giáo khiến cho đế quốc phải kiêng kỵ ba phần! Người ta có tiền, có vũ lực, có uy tín cao vời, trên đại lục gần như là người thì sẽ phải là tín đồ của Thần điện!

Kế thừa di chí của Aragon là phải đấu với một kẻ khổng lồ như vậy sao? Sợ rằng mình sẽ phải chết mà đến xương cốt, tro tàn cũng không còn!

Con bò Hussein thì sao? Đại lục đệ nhất kỵ sĩ đấy! Còn không phải là bị Thần điện đuổi cho chạy vong mạng tới chân trời ư?

Con bò Aragon thì thế nào? Năm đó y cũng không thể xô ngã Thần điện. Vậy ta dựa vào cái gì mà có thể làm được đây hả?

Ta là thứ gì chứ? Ta chỉ là một tiểu quý tộc! Một tiểu quý tộc ăn tạp chờ chết, không chút chí lớn! Khát khao cuộc sống thanh bình tự do!

Vì một tên gia hỏa đã chết cả nghìn năm rồi, cái di nguyện chó má gì đó muốn lão tử vì y, sẽ bám riết lấy cuộc đời của ta ư?

Không bao giờ!

Trên dọc đường đi, Đỗ Duy không có nói cái gì nữa. Tuy nhiên mỗi một người đều nhìn ra biến hóa cảm xúc của Đỗ Duy, nhìn ra cái vẻ âm trầm, nhìn ra ý không vui trên khuôn mặt của hắn.

Chuyện chiếc bánh trên trời rơi xuống, người người đều sẽ thích. Nhưng, nếu cùng rơi xuống với chiếc bánh đó, còn có một gánh nặng to lớn có thể đè người bẹp dí thì sao?

Vậy thì đó sẽ là vấn đề khác hẳn!

Đúng vậy! Là vấn đề khác!!

Lão ma pháp sư vẫn điều khiển Tà diện chu hậu đi tới như trước. Tuy là một Druid am hiểu việc giao tiếp với sinh vật tự nhiên, nhưng chỉ huy được một ma thú cao cấp thực lực cường đại như vậy, qua một thời gian dài, lão ma pháp sư cũng có phần uể oải.

Buổi tối hôm nay, mọi người không có cắm trại, mà tập hợp nhau lại ngủ một giấc trên lưng con nhện. Hussein chủ động yêu cầu gác đêm…Kỵ sĩ từ trong ánh mắt của Đỗ Duy nhìn ra được chút gì đó, cả đêm hắn cứ gắt gao dán mắt vào Đỗ Duy.

Đỗ Duy cả đêm không ngủ. Tuy là nằm ở trên lưng con nhện, nhưng lão ma pháp sư đã làm ra một ma pháp ngăn gió, cản trở gió lạnh thấu xương xung quanh. Hơn nữa trên người đã được bao bọc tấm da, lại làm mấy lần các động tác cơ sở của Tinh không đấu khí, rét lạnh đã không còn là vấn đề nữa.

Đỗ Duy vẫn không ngủ được.

Hắn rất muốn rời khỏi nơi này, từ bỏ cái sứ mệnh nặng trĩu kia!

Nhưng kỵ sĩ dán mắt sít sao vào Đỗ Duy, hắn cũng không có cách gì cả. Tính ra, hắn là kẻ thực lực kém cỏi nhất trong cái đội ngũ kỳ quái này (ba người một rắn một chuột). Nếu làm thật sự, thì dù cho là lão chuột Gagewu trong ngực kia, sợ rằng thực lực ma pháp cũng trên Đỗ Duy.

Chạy? Đỗ Duy nhận ra rằng mình không có bất cứ cơ hội nào.

"Tốt rồi…" Khi trời hừng sáng, lão ma pháp sư đã lặng lẽ đứng sau lưng Hussein. Lão nhìn Đỗ Duy đang nằm co ro trong tấm da, lưng quay về phía mình. Lão ma pháp sư đang cười, sau đó lão thấp giọng nói với Hussein ở bên cạnh: "Đây là một biến hóa to lớn, cũng có thể coi như là một sự đả kích. Hắn có dao động tâm tư thì cũng là điều bình thường thôi. Nhưng mà, ta tin rằng hắn sẽ từ từ hiểu ra, dẫu sao thì hắn cũng là sứ mệnh giả được nhắc tới trong lời tiên đoán."

Rạng đông!

Đỗ Duy vẫn nhắm mắt, nhưng Gagewu trong ngực đã thò đầu ra. Lão chuột đứng thẳng trên đùi của Đỗ Duy, trợn to đôi mắt hạt đậu nhìn về phía trước, bỗng phát ra một tiếng hoan hô lanh lảnh: "Chúng ta đã đi ra rồi!! Ra rồi!!"

Theo sự vừa nhảy vừa kêu của lão chuột, Đỗ Duy lật mình ngồi dậy, nhìn lên phía trước…

Phía trước, đã là lề rừng rậm rồi. Đằng sau cây cối thưa thớt, đã không còn những cây sắt hoa bạc mà những ngày này nhìn đến phát chán… đã không còn một mảnh biển cây vô vị nữa….

Trước mặt là một dải đồng băng trắng mênh mang! Một dải đất trải rộng, vô bờ vô hạn, băng tuyết bao trùm lấy mặt đất cũng không biết là đã qua bao nhiêu năm tháng. Dưới tuyết đọng, thỉnh thoảng có vài nơi lộ ra sông băng*. Những sông băng đó hiển hiện màu xanh biếc nhàn nhạt...

(Chú thích: *Sông băng: mọi người vào đây để nhìn hình ảnh của nó :http://fr.wikipedia.org/wiki/Glacier)

Mặt trời mọc vào buổi bình minh, ánh sáng mặt trời chiếu rọi lên dòng sông băng, tạo sự phản chiếu, gợn lên những vòng cung sáng bập bềnh, rất là lộng lẫy.

Tà diện chu hậu mang mấy người trên lưng chạy trong rừng được hai ngày, cũng không nhẹ nhõm gì. Lúc này đã đến được lề rừng, dừng bước, khuôn mặt hệt như là đã được đẩy nén lại thành một mặt người hoàn chỉnh, trong miệng phát ra những tiếng thở dốc ồ ồ giống như một con trâu vậy.

Lão ma pháp sư huýt một tiếng sáo, rồi tức thì là người đầu tiên nhẹ nhàng rơi lên mặt đất. Lão đưa tay lên một cái chân của con nhện nhẹ nhàng vuốt ve trong chốc lát, trong lòng bàn tay lăn tăn trải ra một vòng ánh sáng êm dịu, con nhện hình như rất thích thú loại ánh sáng này, hơi thở khó nhọc dần dần điều hòa hơn rất nhiều.

"Được rồi, xuống đi, những người bạn của ta." Lão ma pháp sự dường như tinh thần rất phấn chấn. Rồi thì, trường bào của lão phần phật vang lên trong gió, lão quay người chỉ về đồng tuyết sông băng kéo tới tận chân trời ở phía sau, mỉm cười bảo:"Hoan nghênh đã đến 'Đồng băng bị quên lãng'. Chúng ta là nhóm loài người đầu tiên đi đến nơi này trong hai trăm năm qua !"

Đang nói, phảng phất như lão ma pháp sư đã thở dài, thấp giọng lẩm bẩm: "Semel, ta lại tới nơi này rồi. Còn nhớ hai trăm năm trước, cảnh tượng khi hai người chúng ta đến được nơi này không…"

Thả đi con Tà diện chu hậu, lão ma pháp sư tuyên bố :"Con đường phía sau, chúng ta phải dựa vào đôi chân của chính mình. Trong những dòng sông băng này rất khó tìm được sinh vật nào. Sự rét buốt ở nơi này sẽ khiến các ngươi lưu lại những ấn tượng sâu sắc... Nhân đây nói luôn một câu, đặc biệt là ban đêm, nơi này sẽ thổi lên một loại gió đặt biệt. Loại gió đó có thể dễ dàng cắt xé con người, nếu mọi người không muốn bị đông chết, thì ngàn vạn lần không được đi phân tán."

Đỗ Duy di chuyển bước chân một cách rất không vui. Phía sau, Medusa bỗng nhiên thấp giọng nói một câu: "Ngươi hình như rất buồn phiền?"

"Đúng vậy." Đỗ Duy không giấu diếm.

Sau khi Medusa trầm mặc vài giây, thì thấp gióng nói: "Ta nhớ khi ở trong cung điện của ta, ngươi đã lên lớp cho ta buổi học đầu tiên, chính là dạy ta, loài người phải đối mặt với sự thật, không phải sao?"

Nói xong, nữ vương bệ hạ không có nói thêm cái gì nữa, mà thân thể giống như một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua Đỗ Duy, đi tới phía trước.

Đối mặt với sự thật…

Đỗ Duy cẩn thận thưởng thức những lời này, sau đó cười khổ một tiếng.

Nói thì đơn giản, nhưng làm thật lại dễ dàng vậy ư?

Di chuyển trên đồng băng hoàn toàn khác với di chuyển trong rừng rậm. Nơi này càng đi tới tuyết đọng trên mặt đất càng ít. Không còn tuyết mềm xốp nữa, trên mặt sông băng lạnh lẽo và cứng rắn đó, bóng loáng vô song, nếu không cẩn thận một chút, một hơi té lộn tùng phèo mười mấy lần cũng là chuyện bình thường.

Hơn nữa, trên sông băng ẩn chứa vô số sát cơ. Trên mặt băng nhìn như bằng phẳng nhẵn nhụi này, không biết nơi nào sẽ là cạm bẫy chết người. Một khi không cẩn thận giẫm lên tầng băng trên bề mặt bị rạn nứt, phía dưới chính là khe nứt băng thật sâu ! Nếu bị rớt xuống dưới, sẽ dẫn tới sự sụt đổ, vô số khối băng to lớn sẽ ép ngươi xuống vực sâu, ngươi đừng mong lên được trở lại!

"Chúng ta vì sao không dùng cách bay?" Đỗ Duy nhíu mày.

Thực lực ma pháp đẳng cấp như lão ma pháp sư, thuật phi hành thuộc ma pháp hệ gió, mang theo vài người lên đường hẳn là không thành vấn đề. Hơn nữa, thực lực của Medusa cũng rất mạnh, bay thì có lẽ không có chuyện gì.

Còn Hussein… thực lực đạt đến đẳng cấp Thánh kỵ sĩ, thì có thể bằng vào đấu khí của bản thân mà bay lượn.

"Bởi vì nơi này là 'Đồng băng bị lãng quên'. Địa phương bị thần linh nguyền rủa, là một cấm cản thiên nhiên! Bay… ở nơi này không thể thực hiện được." Lão ma pháp sư mỉm cười giải thích. Sau đó tựa như sợ Đỗ Duy không tin, lão cười lấy ra bao vải từ trong ngực, cuối cùng lục lọi ra được một tờ giấy. Sau khi gấp nếp vài lần, đã làm ra được một hình dáng con bướm. Lão chỉ nhẹ nhàng một cái, con bướm này lập tức giống như được ban tặng sinh mệnh vậy, vỗ vỗ chiếc cánh, chầm chậm bay lên...

Nhưng rất nhanh, khi nó bay đến độ cao cách mặt đất tối đa bảy, tám mét, trong bầu trời các dòng khí đột nhiên cất lên kịch liệt! Rồi tức thì chung quanh chợt nổ bắn ra vô số ngọn gió lớn mạnh mẽ sắc bén, cùng nhau hướng về con bướm ma pháp kia bắn tới!

Không đợi Đỗ Duy thốt ra lời, thì đã nghe thấy giữa không trung truyền lại vài tiếng động rít rít rất nhỏ, con bướm kia ở trong vô số các luồng gió sắc nhọn đã bị cắt thành nhiều mảnh nhỏ!

"Thấy chưa? Nơi này là khu cấm do Thần linh dựng lên." Lão ma pháp sự thờ ơ nói: "Dù ngươi có là cường giả vô song ở đại lục, cũng chỉ có thể thành thật đi bộ ở trên mặt đất. "

Đỗ Duy hiểu ra.

Dù là ma pháp sư cường đại, cũng không thể duy trì sự phi hành ở trong công kích của vô cùng vô tận những mũi gió sắc bén như những mũi dao trên trời cao. Dù ngươi có bản lĩnh phòng ngự ma pháp mạnh mẽ, sự tiêu hao ma lực cũng đủ làm ngươi kiệt sức mà chết!

Không thể phi hành, thuần túy dựa vào hai chân mà đi trên sông băng. Cứ như vậy dù cho là tên gia hỏa cường đại hơn nữa, cũng sẽ không quá khác biệt với người thường.

Lão ma pháp sư lấy ra một chiếc ma trượng ngắn cũn. Trên ma trượng đã được lắp vào một quả thủy tinh màu bạc trong suốt. Lão nâng ma trượng lên, trong miệng lẩm bẩm niệm chú. Trên thủy tinh hiện ra một đoàn ánh sáng êm ái, rồi tức thì trải ra thành một kết giới ma pháp bao quanh khu vực đường kính khoảng bốn thước.

Kết giới ma pháp này có hiệu quả cản trở gió mạnh trên sông băng !

Ở trên cái đồng băng trơn nhẵn trải tới chân trời này, gió lạnh gào thét cực kỳ đáng sợ. Không có những cây cối rậm rạp của rừng cây ngăn cản, gió lạnh có thể một đường quét qua không chút khó khăn. Cường độ của nó đủ để thổi một người như Đỗ Duy lên giữa không trung!

Có kết giới chống gió của lão ma pháp sư, hắn cứ vậy mà cất bước. Đoàn người thận trọng vây ở quanh hắn mà đi, cố giữ ở bên trong kết giới.

Hành tẩu trên đồng băng, thể lực tiêu hao rất nhanh. Tuy nhiên không có cuồng phong cản trở, độ khó đã giảm đi rất nhiều.

Để tránh những vực sâu băng nứt ẩn nấp trên mặt đất, Đỗ Duy đã tham khảo những tri thức ở kiếp trước mà làm ra một sợi dây dài, trói ba người một rắn một chuột với nhau. Còn Hussein, kẻ có thực lực mạnh mẽ nhất, vẫn đi ở phía trước nhất mở đường như cũ.

Kể cả loài rắn là động vật máu lạnh, ở cái nơi mà băng giá gần gấp đôi so với trong rừng rậm, tinh thần của Medusa cũng không thể tránh được đã có phần rã rời, tựa hồ có chút kiệt sức, lừ đừ, không nói thêm một từ nào.

Đi đường gian nan như vậy được hai ngày, tốc độ của đoàn người càng lúc càng chậm. Ngay cả Hussein cũng mệt mỏi lắm rồi, kỵ sĩ nhẹ thở dốc. Tuy rằng ánh mắt hắn vẫn kiên định, nhưng Đỗ Duy có thể nhìn ra, loại phương thức thuần túy nhờ vào sức mạnh cơ bắp để đi này, thật sự là đã làm kiệt quệ con người ta rồi.

Hơn nữa, lão ma pháp sư không có cách nào để luôn giữ vững được kết giới chống gió này. Gió ở nơi này quá đáng sợ, đặc biệt là đến khi trời đêm, thanh âm gào thét của gió điếc tai nhức óc, phảng phất như mãnh thú gầm rống không thôi cả đêm ở bên tai của ngươi. Còn cái rét lạnh thấu xương đó, Đỗ Duy gần như không thể chống cự được. Ngay cả hiệu quả của những động tác cơ sở Tinh không đấu khí cũng giảm sút đi rất nhiều lần. Trong đêm, mình hắn phải đứng lên mấy lần hoạt động thân thể, nếu không thì sẽ bị đông cứng.

Lúc này, Hussein đã làm ra một hành động khiến Đỗ Duy cảm kích. Kỵ sĩ không nói lời nào kéo mở áo ngoài ra, ôm lấy Đỗ Duy, sau đó dùng đấu khí xuôi đuổi cái rét lạnh cho Đỗ Duy.

Lão ma pháp sư đã hết sức lực, nhưng ở chung quanh gió lạnh vô cùng vô tận… Hơn nữa, dưới những ngọn gió lớn đang sợ đó, vẫn phải duy trì kết giới, sự tiêu hao ma lực thật sự làm mệt người. Cuối cùng, Đỗ Duy hiểu ra vì sao trên đường đi lão ma pháp sư đã nói cần phải cô gắng giảm bớt sự hao mòn ma lực.

Càng lên phía Bắc, gió càng lớn!

Thậm chí Đỗ Duy có thể dùng mắt thường mà thấy được vào buổi tối trên sông băng, từng ngọn vòi rồng gió xoáy bỗng từ đâu trên trời giáng xuống càn quét chung quanh!

Tiếng gió giống như mang theo tiếng rít gào của rồng lớn, mắt thường có thể nhìn thấy rõ ràng được các cột gió đang ở xung quanh bên cạnh tàn phá qua lại. Nếu không phải là lão ma pháp sư thức đêm không ngủ để giữ kết giới, thì….

Căn cứ theo tính toán của Đỗ Duy, mức độ như vậy gần như đã tương đương với việc lão ma pháp sư hai ngày nay thức đêm không ngủ chống lại công kích ma pháp hệ gió của vô số trung cấp ma pháp sư!

Vòng sáng trên ma trượng của lão không thể tránh khỏi mà mờ dần đi. Để tiết kiệm ma lực, phạm vi kết giới cũng thu nhỏ lại một lần nữa, cuối cùng đoàn người đã phải ép lại một chỗ cùng nhau hành tẩu.

Đến ngày thứ tư, lão ma pháp sư kiên trì không nổi nữa. Thời gian bốn ngày không ngưng không nghỉ, đồng thời mỗi giờ mỗi phút đều phải chống lại những ngọn gió sánh được với công kích ma pháp cấp trung, lão ma pháp sư đã không thể tiêu hao thêm nữa.

"Lần trước ta đến nơi này… gió không có lợi hại như vậy!" Thanh âm của lão ma pháp sư lộ ra một sự yếu ớt.

"Còn bao xa nữa?" Ở trong tiếng gió Đỗ Duy kêu lớn lên… Không còn cách gì, dưới tiếng gầm rú của gió, nếu không kêu gào lên, đồng bạn căn bản không nghe được thanh âm của mình.

"Ước chừng, còn một ngày rưỡi nữa." Lão ma pháp sư bất lực nói: "Còn có một ngày rưỡi, chúng ta sẽ có thể đi ra được cánh đồng băng! Đi ra khỏi, thì sẽ không còn cái loại gió đáng chết này nữa!"

"Lão còn có thể kiên trì được bao lâu?" Đỗ Duy thở dài.

"Ta cần phải nghỉ ngơi." Lão ma pháp sư không gượng chống đỡ thêm nữa :"Ta cần nghỉ một lát, khôi phục một chút ma lực, nhưng…"

Đỗ Duy gật đầu:"Để ta thay lão một lát!"

May thay, kết giới ma pháp của lão ma pháp sư giống như cái cuộn trục cứ thế được ghi tải ở trên ma trượng, điều khiển kết giới này cũng không quá phức tạp. Chỉ là, cần phải lúc nào cũng trút vào ma lực thì mới được.

Đỗ Duy nhận lấy ma trượng của lão ma pháp sư. Hắn vốn cho rằng mình có thể duy trì trong chốc lát, nhưng rất nhanh thôi, hắn đã phát hiện ra… rất khó làm được!

Tự bản thân trải qua việc chủ trì kết giới, Đỗ Duy mới cảm giác được sự không nhẹ nhàng gì của lão ma pháp sư!

Gió mạnh xung quanh quá đáng sợ. Vô số những ngọn gió sắc nhọn, lúc nào cũng dùng cái trạng thái tập trung như thủy triều mà quất vào kết giới! Vô số ngọn gió sắc cắt lên trên kết giới, trong tiếng gió gào thét cắt giao nhau, phát ra những thanh âm sắc bén chói tai.

Đỗ Duy vừa cầm được ma trượng, hắn đã lập tức cảm thấy thân mình chấn động! Rồi gần như tức thì ma trượng trong tay với tốc độ khủng khiếp kéo về ma lực của Đỗ Duy! Hắn cố gắng giữ được trong giây lát, thì cảm thấy ma lực thiên phú vốn là niềm tự hào của mình dưới sự rút ra điên cuồng như vậy, đã rất nhanh bị áp đảo hoàn toàn!

Không mất đến công phu uống một chén trà nhỏ, Đỗ Duy đã cảm nhận được tinh thần lực của mình đã không thể chịu đựng được thêm!

Bòn rút! Moi ra! Rồi lại hút đi! Ma trượng trong tay điên cuồng hút lấy ma lực của Đỗ Duy, gió sắc chung quanh điên cuồng cắt kéo, làm cho ma lực của Đỗ Duy tiêu hao càng nhanh hơn. Mặc dù hắn đã cắn răng kiên trì, nhưng phạm vi kết giới vẫn không thể tránh khỏi mà một lần nữa thu nhỏ lại.

Lão ma pháp sư đang ngồi minh tưởng (nghĩ về sự sâu xa, suy ngẫm) trên đất, nhắm mắt không nói. Lão đã uống hai bình dược thủy ma pháp, nhưng sự tiêu hao quá lớn, chỉ dựa vào uống thuốc ma pháp thì còn xa lắm mới bổ sung lại được cái đã bỏ ra.

Mắt thấy sắc mặt Đỗ Duy dần dần tái nhợt đi, đột nhiên, một thanh âm bén nhọn đáp vào trong tai của hắn. Vốn đó là gia hỏa mà làm cho Đỗ Duy rất không ưa, lúc này hình như lại đáng yêu hơn mười lần!

Lão chuột Gagewu rụt rè nói: "Không bằng để ta thử xem? Ta tốt xấu gì cũng là một bát cấp ma pháp sư mà."

Nói là bát cấp ma pháp sư, nhưng trên thực tế, Gagewu chuyên về ma pháp thuật biến hình, trình độ ma lực chân chính, cũng chỉ nhỉnh hơn ngũ cấp ma pháp sư một chút mà thôi. Nhưng so với Đỗ Duy thì vẫn còn hơi mạnh hơn một tẹo, hơn nữa dù sao cũng là ma pháp sư có thẻ bài đàng hoàng, đối với sự vận dụng ma lực thì thông minh hơn nhiều so với hắn!

Gagewu tiếp lấy ma trượng, biểu hiện của lão đã dạy cho Đỗ Duy một bài học!

Lão không có giống Đỗ Duy nhắm mắt nhắm mũi trút vào ma lực như thế, mà cẩn thận phán đoán công kích của cuồng phong đáng sợ chung quanh. Thậm chí còn nhạy cảm tìm ra được một chút khe hở từ bên trong những luồng gió nhọn ào ào đánh tới giống như sự mạnh mẽ của thủy triều. Sau đó nắm bắt những tiết tấu này, Gagewu thao tác tiết tấu trút vào ma lực một cách lão luyện, tiết kiệm nhiều nhất có thể ma lực có hạn của mình. Công kích mạnh, lão tăng thêm ma lực truyền vào, công kích yếu, lão lại thừa cơ tiết kiệm ma lực. Có lúc, còn tìm được một hai lần không bị đánh mà hồi hơi !

Do đó, mặc dù ma lực của lão chỉ mạnh hơn chút ít so với Đỗ Duy, nhưng thời gian duy trì lại gần như gấp ba lần hắn!

Đây không phải là thần chú ma pháp cao thâm cái gì, mà là một loại bản lĩnh điều khiển ma lực khéo léo và lão luyện. Điều này đã giúp cho Đỗ Duy có thu hoạch lớn! Chính ra, sự điều khiển ma lực cũng là một loại thực lực của ma pháp sư. Cho dù ma pháp sư đồng cấp quyết đấu, ma pháp sư trẻ tuổi thông thường đều không phải là đối thủ của ma pháp sư già, sự chênh lệch bên trong, rất nhiều khi chính ở sự chèo lái có hiệu quả nhất đối với ma lực!

Lợi dụng tốt mỗi một phần ma lực ở giới hạn cao nhất, tránh hết sức có thể sự lãng phí ma lực. Cách làm như vậy đã mở mắt Đỗ Duy!

Sau đó, Đỗ Duy lại thay cho Gagewu. Trong thời gian Gagewu chủ trì ma pháp trận, Đỗ Duy chỉ khôi phục được chưa tới một phần ba ma lực, nhưng tiếp sau đó, biểu hiện của hắn đã làm cho chúng nhân phải chấn kinh !

Hắn dùng ma lực mà khôi phục chưa tới một phần ba đó, duy trì được khoảng thời gian gần tương đương với Gagewu!

Nhờ ích lợi của chiếc sừng ác ma trên đầu mà khiến cho sức cảm ứng ma pháp của hắn siêu mạnh. Thậm chí hắn còn nhạy cảm hơn Gagewu, từ trong công kích dày đặc của gió dông tìm ra được những kẽ hở có hạn rồi nhân cơ hội đó tiết kiệm mà lực và hồi hơi!

Trong sự khảo nghiệm gần như thực chiến này, Đỗ Duy đã rất nhanh nắm được rất nhiều kỹ xảo, đối với sự điều khiển ma lực càng lúc càng tinh thông hơn!

"Mỗi một ma pháp sư trẻ tuổi đều lãng phí ma lực của mình một cách không ý thức, chỉ có cùng với tuổi đời tăng lên, sự thấu hiểu đối với ma pháp ngày một uyên thâm hơn, mới dần dần cải thiện được kỹ năng của mình. Nhưng tiểu tử này, chỉ rèn luyện qua hai ngày ngắn ngủi, đã gần như đạt tới độ cao nửa đời người của một ma pháp sư phổ thông rồi!"

Đó là lời đánh giá của Gagewu về Đỗ Duy.

Có sự hỗ trợ qua lại giữa Gagewu và Đỗ Duy, lão ma pháp sư đã có đủ thời gian nghỉ ngơi minh tưởng mà khôi phục lại ma lực. Cuối cùng sau khi qua một ngày rưỡi, đoàn người đã đi ra khỏi sông băng...

Điều thần kì chính là, khi mà trước mắt xa xa ở chân trời xuất hiện một ngọn núi cao lớn, tựa như một bàn tay khổng lồ từ trên mắt đất vươn lên, thì phía dưới chân đã bước ra ngoài sông băng!

Kẽo kẹt!

Giày ống giẫm lên trên tuyết mềm mại, khiến cho Đỗ Duy không nhịn được mà giật nảy trong lòng!

Quay đầu nhìn về sông băng phía sau, Đỗ Duy bỗng phát hiện, gió đã ngưng rồi!

Gió lốc đầy trời không bờ bến đó, trong nháy mắt đã biến mất!

Đỗ Duy khom lưng xuống, hai tay dùng sức thọc vào trong tuyết dưới chân, cuối cùng hắn hoan hô một tiếng, ngước đầu cười nói :"Chúng ta đã đi ra rồi! Dưới tuyết đọng là đất lạnh ! Là đất lạnh đó! Không phải là sông băng nữa!"

Lão ma pháp sư thở phào nhẹ nhõm. Lão suýt nữa đã đặt mông ngã ngồi ra đất, thu hồi ma trượng trong tay, dùng sức lau qua khuôn mặt, cười khổ bảo :"Đi ra rồi! Cuối cùng chúng ta đã đi ra rồi!"

Hussein lấy trường kiếm trong tay cắm hết sức một cái lên mặt đất! Dưới thần lực của kỵ sĩ, trường kiếm chút nữa đã chìm ngập vào trong đất, chỉ lưu lại một cái chuôi kiếm ở phía trên. Sau đó kỵ sĩ lại rút ra trường kiếm, nhìn cặn đất cứng rắn được mang ra trên mũi kiếm, cũng cười rất vui mừng :"Đúng rồi! Xem ra đã đi ra khỏi sông băng rồi! Cái sông băng tăm tối đó, gió ở phía trên thật là đáng sợ!"

"Nếu không ghê gớm, thì sao có thể xưng là 'Đồng băng bị quên lãng' chứ? Truyền thuyết rằng, đồng băng này là do thần linh đặt xuống, một chướng ngại thiên nhiên chuyên môn ngăn cản nơi này thông tới thế giới loài người! Đồng băng đó, trên thực tế chính là một ma pháp trận thiên nhiên khổng lồ được lưu lại từ thời cổ xưa! Ma pháp trận này tuy là một cái đai ngăn trở, nhưng từ một mặt nào đó mà nói, thật ra đó là một thành lũy chia cắt thế giới loài người và thế giới khác." Lão ma pháp sư thở hổn hển.

"Ta không hiểu." Đỗ Duy lắc đầu.

"Rất nhanh thôi ngươi sẽ hiểu được." Trên mặt lão ma pháp sư mang theo một nụ cười, sau đó lão chỉ về đỉnh núi đột ngột từ mặt đất vươn cao vút lên ở chân trời phía xa : "Thấy tòa núi đó chưa? Tòa núi đó, chính là mục đích của chúng ta đấy! Ta từ trong những truyền thuyết cổ xưa nghe được, nó có một cái tên, kêu là 'Thần Sơn'."

"Thần sơn?" Đỗ Duy nhíu mày:"Không lẽ là nơi thần linh sống?"

"Đương nhiên không phải." Lão ma pháp sư ha hả cười lớn: "Thần linh sao có thể sống ở thế gian con người được! Nhưng trên ngọn núi đó, lại tồn tại một thứ cường đại khác."

"Là cái gì?" Đỗ Duy và Hussein đồng thời hỏi.

Nhưng chính vào lúc bọn họ vừa mở miệng, đột nhiên, trên ngọn núi đó truyền lại một tiếng kêu rống vang dội, nhưng lại trầm thấp!

Tiếng rống đó mang theo sự uy nghiêm vô thượng, tựa như đâm thẳng vào đáy lòng người ta, khiến người nghe thấy không khỏi tim nhảy thần rung, một loại cảm giác áp bức không cách nào dùng ngôn ngữ miêu tả được. Cùng với tiếng kêu gào vang rền đó, tâm linh đoàn người rất nhanh đã bị lấp đầy!

Đỗ Duy và Hussein đồng thời biến sắc, hai người nhìn nhau một cái, rồi cùng lúc đoán ra được chuyện gì!

"Kẻ sống trên Thần Sơn không phải là thần linh, nhưng lại là sinh vật mạnh mẽ nhất trong truyền thuyết mà thần linh để lại ở nhân gian, cũng là một loại sinh vật cao cấp tiếp cận vơi thần linh nhất, thậm chí còn thông minh và cường đại hơn con người…" Lão ma pháp sư mỉm cười: "Long tộc! Trên Thần sơn, sinh sống chính là Long tộc! Căn cứ theo truyền thuyết cổ xưa, sứ mệnh của Long tộc chính là phụ trách bảo vệ ở nơi này, bởi vì nơi này là mép rìa của thế giới loài người! Long tộc cường đại chính là vệ sĩ ở nơi đây, một mặt, ngăn cản con người xuyên qua chỗ này mà tiếp tục đi lên phía Bắc... Mặt khác, không để cho bất cứ thứ gì khác ở phương Bắc qua được nơi này đi tới thế giới loài người ở đại lục Rowland! Tại đây, chướng ngại cuối cùng mà thần linh bố trí xuống là... Long tộc!"

Đó là rồng! Đỗ Duy thấy rõ được, đấy là một đám rồng!

Một đám!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.