Quan quân ra sức hô gào , dưới tường thành Asian , từng khung xe bắn đá được chuyển tới . Binh sĩ mang vô số khúc gỗ đi tới đi lui , hết đẩy từng khung nỏ pháo nặng nề lên tường thành lại đem các dãy xe bắn đá chuyển tới bên dưới .
Binh lính hậu cần đi tìm toàn bộ tấm gỗ trong thành có thể tháo ra được , chế thành từng khối khiên gỗ lớn đơn giản .
Binh sĩ cũng biến chiến đấu có thể nổ ra bất cứ lúc nào , mất đi phòng tuyến đông bộ , thành Asian nằm ngay dưới đường tiến của quân địch . Lang kỵ binh , còn có thú nhân chiến sĩ có thể hành quân trên bình nguyên không gặp chút trở ngại 1 đường xuôi nam , chỉ cần 2 ngày có thể giết tới chân thành !
Tuy địch nhân chậm chạp không có động tĩnh , nhưng công tước hoa tulip nói không sai : vận mệnh của mình phải do mình nắm giữ trong tay mới được . Không thể chỉ ngồi cầu khẩn địch nhân không xuôi nam , hiện tại phải chuẩn bị nhiều 1 chút mới được.
Cho nên , quan quân giám công tuy là gần như hà khắc , nhưng đại đa số binh lính không có gì oán thán . Rút cục đây cũng là để bảo vệ cái mạng của mình a .
Ngoại vi thành Asian có 1 tòa núi nhỏ , Đỗ Duy đã sớm phái người lên núi đem toàn bộ gốc cây sườn núi chặt xuống , lại chế thêm 1 cái đài quan sát , từ độ cao này có thể nhìn xa vài dặm , rất có tác dụng cho việc hộ thành – tuy có kỵ sĩ Griffin tuần tra , nhưng kỵ sĩ chỉ có trăm người , lúc tuần tra cũng không thể nào đủ được .
Toàn bộ thành Asian bừng bừng khí thế , quân dân 1 lòng toàn tâm toàn lực chuẩn bị nghênh chiến . Vô số người ôm lấy cọc gỗ mang làm hàng rào chắn ở tường thành , cửa thành gia cố . Vì tùy thời có thể chiến đấu , cửa thành còn xếp sẵn 1 nhóm lớn khúc cây . Thợ mộc trong thành mấy ngày liền không được ngủ đủ giấc
Tại phủ thống soái lâm thời trong thành Asian , Đỗ Duy ở cùng 11 đệ tử học viện quân sự , ngoài ra còn vài thống lĩnh thủ quân các nơi bị rút về , còn có mấy quan quân cấp trung trốn từ Bạo Phong quân đoàn chạy được
Tiền tuyến tan vỡ , tướng lĩnh cao cấp cơ hồ là bị quét sạch . Phàm là ai võ kỹ giỏi 1 chút đã là tướng lĩnh cao cấp rồi , mà đa số loại này trong lúc kháng cự long tộc vì nước ngã xuống . Còn về phần mấy gã trốn ra được , nói thật , trong lòng Đỗ Duy không coi bọn này vào đâu
Binh sĩ phổ thông chạy trốn , có lẽ còn chấp nhận được , dù sao lúc đó loạn cào cào như vậy , ai ai cũng chạy như vịt hết
Chỉ là tướng quân chạy trốn thì khác ! Thân là tướng lĩnh , trên chiến trường không thu gom nổi quân đội của chính mình , không thể làm ra chỉ huy hữu hiệu quyết đoán – Đỗ Duy chỉ gặp mấy tên tướng trốn về , kết quả lúc đầu còn mong thu được tướng giỏi , cuối cùng hoàn toàn thất vọng .
Xem ra … dù là Bạo Phong quân đoàn , ngoài sồ sư Finke tráng liệt còn có loại vớ vẩn a . Mấy thằng cha trốn ra được kia , có tên thậm chí còn mặc quần áo ngủ . Còn có tên thậm chí vắt chân lên cổ mà chạy , ngay cả thủ hạ cũng vứt bỏ luôn
Càng tức cười hơn là , chạy tới thành Asian gặp Đỗ Duy còn có gã lớn tiếng yêu cầu quay lại chỉ huy quân đội của mình – Đỗ Duy lúc này trả lời hắn : quân của ngươi đã không tồn tại nữa rồi . Khi ngươi chạy trốn , thân là tướng lĩnh là vứt bỏ cả quân đội của chính mình , giờ lại chạy tới gặp ta muốn xin về ?
Đùa hả ?
Kết quả , Đỗ Duy mặc kệ ảnh hưởng , đem toàn bộ lũ tướng lĩnh bỏ chạy đuổi đi làm bộ đội hậu cần
Hắn được làm chủ tướng chiến tuyến đông bộ là thật , nhưng nếu bình thường , hắn cũng không có quyền miễn chức nhiều tướng lĩnh như vậy . Chẳng qua may mà đây là lúc chiến bại , hết thảy đều loạn cào cào , cũng chả có ai rảnh rỗi đến mức tìm hắn truy cứu xem làm vậy có hợp lệ không
Ngược lại , quân bộ gửi gấp tới vài phong thư . Nghe nói khi tin tức phòng tuyến đông bộ thất thủ truyền tới đế đô , cả quân bộ đều chấn động , nhiếp chính vương cũng đập bàn . Sau đó vài kiện thư hỏa tốc đi tới thành Asian , tóm lại nói rằng : Đỗ Duy ngươi muốn người ta cho người , muốn tiền ta cho tiền , muốn cái gì ta cho cái đó ! Đế đô thỏa mãn mọi yêu cầu của ngươi ! Nhưng phải giữ chặt thành Asian , không thể lui thêm 1 bước !
Bởi vì phía sau , từ phương bắc đến trung tâm đế quốc cơ hồ toàn bộ là bình nguyên chống trải
- Chúng ta có mấy vấn đề
Gabri dùng khăn xoa xoa mặt , tuy vẫn có vẻ mệt nhọc nhưng ánh mắt còn rất tốt , lần đầu tiên lên tiền tuyến đã gặp biến cố như vậy , Gabri lại càng phát ra tinh lực dồi dào . Hắn ném khăn lông đi , nhìn Đỗ Duy nói :
- Đại nhân , nỏ pháo trong kho toàn bộ đã lên tường thành , nhưng chúng ta có vài vấn đề là : thứ nhất , chúng ta thiếu pháo thủ ! Nỏ pháo muốn tạo thành sát thương hữu hiệu phải có pháo thủ lão luyện cùng quan sát viên . Chúng ta thiếu nhân viên dự trữ cả hai loại này .Bây giờ cho người của mình lên sử dụng nỏ pháo , ta sợ là bắn 1 con trâu cách có 20 thước cũng trượt . Đây là vấn đề thứ nhất . Vấn đề nghiêm trọng thứ 2 , trong nhà kho tuy có không ít tên , nhưng mà tên chuyên dụng cho nỏ pháo lại thiếu . Hiện tại bình quân mỗi nỏ pháo chỉ có 2 mũi , đến lúc khai chiến sợ rằng sau khi dùng hết , đống nỏ pháo này chỉ có thể làm cảnh mà thôi .
Gabri nhìn đồng bạn , lớn tiếng nói :
- Nếu là tên thông thường , còn có thể bảo thợ trong thành chế ra thêm . Nhưng loại tên đặc biệt này phải thợ chuyên rèn vũ khí quân đội mới làm ra nổi . Chúng ta bây giờ hoàn toàn không có cách nào chế tạo được .
Đỗ Duy gật gật đầu , hài lòng nhìn em mình , thằng nhóc này quả không hổ danh là nhà Rowling , di truyền của lão phụ thân Raymond thể hiện rõ ràng . Vừa lên chiến trường hắn liền lập tức biến thành 1 con trâu non , khí lực toàn thân xài hoài không hết . Nhìn mắt Gabri có chút đỏ , Đỗ Duy biết tiểu tử này đã 3 ngày không ngủ .
- A , 2 vấn đề ngươi nói ta đã phái người đi hậu phương xin thêm , còn người đi chiến tuyến trung tâm báo lại , Rostock tướng quân nói hắn sẽ rất nhanh chuyển vật tư đến cho chúng ta .
Gabri vừa xong , không đợi Đỗ Duy nói tiếp , Knight lập tức lớn tiếng :
- Đại nhân , ta thị sát tường thành phát hiện , tường thành Asian đã qua tu sửa rất phù hợp tiêu chuẩn , chẳng qua hướng thành tây có 1 ngọn núi cách không xa , ta sợ 1 khi chiến sự nổ ra địch nhân trước sẽ chiếm ngọn núi này rồi từ đó nhìn toàn bộ hoạt động của chúng ta trong thành . Chỉ là thời gian quá cấp bách , chúng ta không có thời gian đào ngọn núi này đi ..
Đỗ Duy nhíu mày gõ gõ bàn :
- Đây là 1 vấn đề phức tạp , các ngươi thử động não xem có cách gì không . Nếu không có , mời ma pháp sư trợ giúp . Chỉ lo đấy là núi dốc , sợ không dễ dời đi như thế . Nếu quả thật không được , an bài vài xe bắn đá tại hướng thành tây .
Knight hồi báo xong , theo sau là 1 quan quân tuổi trẻ tóc đen . Đỗ Duy nhìn gã này 1 cái – Kira ? A , đúng là đệ tử học viện quân sự của mình , 1 trong 2 vai chính của Gundam
- Đại nhân , quân doanh có thể nói là tạm ổn , chúng ta rút nhóm lớn quan quân theo phân phố của ngài , đem quân đội tan vỡ trong Bạo Phong quân đoàn chỉnh đốn lại . Chẳng qua …
Nói tới đây , gã này có chút khó nói .
- Chẳng qua cái gì ?
Đỗ Duy hừ 1 tiếng
- Mấy ngày nay , có vài quan quân tan vỡ từ tiền tuyến lục đục chạy tới , yêu cầu tiếp quản lại quyền chỉ huy quân đội bọn họ .
Rầm !
Đỗ Duy đập bàn , phẫn nộ quát :
- Hỗn trướng ! Bản thân vì giữ mạng mà vứt bỏ đồng đội , sau đó lại chạy về muốn làm tướng tiếp à ?
- Vâng , đại nhân !
Kira trầm giọng :
- Bọn họ có vài người cấp bậc thống lĩnh , lại tự xưng là biên chế Bạo Phong quân đoàn . Ngài tuy là chủ soái đông tuyến , nhưng cũng không có quyền miễn chức tướng lĩnh Bạo Phong quân đoàn . Còn có người muốn mời Rostock tướng quân tới …
- Cho chúng mời !
Đỗ Duy cười lạnh :
- Những thằng cha chết nhát này , đố chúng dám đi tìm Rostock ! Phòng tuyến tan vỡ , Rostock bây giờ bụng đầy lửa giận không biết phát vào đâu , ngươi là bại quân đi tìm Rostock tướng quân ? Hừ !
- Ta cho ngươi 1 quân lệnh , chỉ là không biết ngươi có gan làm hay không !
Nói xong , ánh mắt Đỗ Duy lóe lên quang mang kỳ dị , khóe miệng cười lạnh .
- …
Kira nhìn Đỗ Duy , hít sâu 1 hơi :
- Dám !
- Tốt !
Đỗ Duy ngồi xuống :
- Nếu có người dám tới quân doanh gây náo loạn , ngươi đuổi đi cho ta ! Nếu đuổi mà không đi , lấy quân côn ra đánh ! Nếu quân côn mà còn dám làm loạn …
Đỗ Duy nói tới đây cố ý dừng lại , sau mới lạnh lùng tiếp :
- Ta cho ngươi đặc quyền : người dám làm loạn quân doanh , vô luận là ai , vô luận quân hàm cao thấp thế nào , giết ! Xảy ra chuyện gì , ta gánh !
Nói xong , Đỗ Duy ngồi trên bàn cầm giấy bút , rất nhanh soạn 1 phong thư đặc quyền , sau đó đưa cho Kira , hắn cố ý lạnh lùng nhìn xem tên này có dám làm chuyện này không – dù sao làm việc này , tuy Đỗ Duy nói hắn gánh hết nhưng thân là người chấp hành , nếu quả thật giết chóc khẳng định là sẽ đắc tội rất nhiều người
Kira trầm mặc không nói , nhận lấy quân lệnh , hành quân lễ sau đó ra ngoài .
Đỗ Duy gật đầu hài lòng – tuy ấn tượng của mình với hắn cũng chỉ là 1 vai chính của Gundam , nhưng xem ra tên này thực sự là mầm non tốt!
Đỗ Duy ngồi xuống xoa xoa đầu . Mấy ngày bận rộn , hắn cũng có chút mệt . Nhìn chúng tướng trong sảnh , hắn tự lên tinh thần 1 chút , nghe quan quân tiếp tục hồi báo sự việc thành phòng quân doanh các loại
Mà lúc này , phía ngoài đột nhiên xuất hiện bóng người . Rầm 1 tiếng cửa bị đẩy ra , sau đó tiếng bước chân tới gần .
Người đến tựa hồ có chút lỗ mãng , chẳng qua thần sắc vẫn còn bình tĩnh , chỉ là 1 đường chạy tới có vẻ vẫn đang thở phì phò
- Athrun , có việc gì khẩn cấp vậy !
Knight nhỏ tiếng nhắc 1 câu
Đỗ Duy vừa nhìn , đã thấy đây cũng là 1 trong “ vai chính của Gundam “ , Athrun Zala
- Đại nhân !
Athrun lập tức hành lễ , nói nhanh :
- Ngoài thành có 1 đội lang kỵ binh tiếp cận !
Vụt !
Vừa nghe lời này , toàn bộ tướng lĩnh trong phòng đứng thẳng dậy , có người còn trực tiếp đặt tay lên chuôi kiếm
Athrun lúc này mới gấp gáp nói tiếp :
- Đối phương chỉ có chừng 20 lang kỵ binh , trạm gác cẩn thận theo dõi xung quanh không có chi bộ đội nào khác , khẳng định chúng nó hoàn toàn cô độc . Hơn nữa … tựa hộ chúng nó không phải tới công thành , mà là tới đàm phán !
- Đàm phán ?
Đỗ Duy hừ 1 tiếng
- Vâng , đại nhân !
Athrun đứng thẳng trả lời :
- Theo sau đội lang kỵ binh này còn chừng 300 nhân loại . Xem bộ dạng , tựa hồ là lính của ta , chắc là tù binh !
Ngày thứ 15 sau khi phòng tuyến đông bộ tan vỡ , cuối cùng đến giờ ngọ , kỵ sĩ Griffin báo về tin tức có 1 đội lang kỵ binh giơ cờ của đế quốc , từ phòng tuyến 1 đường xuôi nam . Đội lang kỵ binh này chỉ có 20 tên , mang theo chừng 300 binh sĩ nhân loại bị bắt làm tù binh
Chúng nó dưới sự giám sát của Griffin kỵ sĩ , 1 đường tới thành Asian , tự xưng là giúp chuyển 1 phong thư của thống soái tội dân cho thống soái nhân loại .
Lúc đội lang kỵ binh này tới dưới thành , thủ quân tức thì cảnh giác hắn lên . Binh sĩ nắm chặt vũ khí đứng trên tường thành , gắt gao nhìn địch nhân cách không xa
Mà đội lang kỵ binh này đến cách thành hơn 200 bước thì dừng lại không đi tiếp , 20 lang kỵ binh dừng ở xa , những thú nhân cầm trường đao cưỡi sói , dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tường thành cùng thủ quân nhân loại .
Đỗ Duy tự mình dẫn người tới . Sau đó , 300 tù binh nhân loại bắt đầu chậm rãi xếp hàng đi tới cửa thành
300 người đi theo đích xác đều là binh sĩ , chỉ cần nhìn cách họ xếp hàng cũng thấy được
Những người này nửa thân trên cũng có vết thương , áo giáp cùng vũ khí đương nhiên là không còn . Ai ai cũng mang 1 bộ quần áo nhẹ , cúi đầu uể oải .
Càng khiến Đỗ Duy ngoài ý muốn là , trong 300 tù binh lang kỵ binh dẫn tới , có 1 người hắn nhận ra !
Roland !
Khi Roland dẫn các tù binh khác về thành , lập tức được binh sĩ chuyển đi . Còn Roland gặp mặt Đỗ Duy , tự tay mang 1 phong thư của Lạc Tuyết giao ra .
- Ngươi… không chết ?
Đỗ Duy không nhìn qua thư , mà cẩn thận nhìn thiếu niên từ bình nguyên Rowling này , nét mặt lộ ra 1 tia hớn hở
Sau đó hắn đi tới vỗ vai Roland , lớn tiếng cười nói :
- Roland ! Ha ha , tiểu tử này , ta nhớ ngươi quá ! Ngươi hóa ra không chết ! Quá tốt rồi ! Ngươi biết không , khi mọi người đều cho là ngươi chết rồi , Ziege còn khóc lớn 1 trận đấy !
Roland lui lại 1 bước , nhìn Đỗ Duy với vẻ mặt kích động nhưng sau đó lại ảm đạm trở lại :
- Đại nhân , cám ơn ngài ưu ái … Mời ngài nhận phong thư này , sau đó … ta phải quay về , đem câu trả lời của ngài cho tinh linh vương .
- Cái gì ? Ngươi còn muốn quay về ?
Đỗ Duy nhíu mày , ánh mắt nghi hoặc :
- Đã về tới đây thì đừng quay về nữa ! Ngươi là ngôi sao của Phách Thiên Hổ không kỵ sĩ , lần trước khi ngươi suýt chết ở tiền tuyến , bọn Ziege lẫn ta đều rất đau lòng ! Nếu ngươi đã về , sao còn có thể cho ngươi …
- Đại nhân ..
Roland cười khổ 1 tiếng , đột nhiên quỳ 1 gối xuống , ngẩng đầu nhìn Đỗ Duy trịnh trọng nói :
- Đại nhân , mong ngài tin tưởng , lòng trung thành của ta chưng từng dao động ! Chỉ là tinh linh vương có vẻ cực kỳ hiểu rõ ngài . Lần này nó bảo ta đi đưa tin , cũng vì lang kỵ binh không biết nói tiếng của chúng ta . Ta ngồi trong doanh trại của chúng mấy ngày , cũng học được chút ít ngôn ngữ , cho nên ta phải đi phiên dịch . Mà Lạc Tuyết còn yêu cầu ta trở về . Bởi vì trong doanh trại của nó còn 2000 tù binh nhân loại chúng ta . Lạc Tuyết nói nếu ta không quay về …
Ánh mắt Roland rất ảm đảm
- Ý ngươi là , Lạc Tuyết bảo ngươi quay về đưa tin , nếu ngươi không trở lại…. Hắn lấy tính mạng 2000 tù binh uy hiếp ngươi ? !
Roland trầm trọng gật đầu
Đỗ Duy cũng trầm mặc . Hắn nhìn thiếu niên trước mặt , chỉ ở địch doanh có mấy ngày mà nhìn Roland , so với thiếu niên nhiệt huyết tại quân doanh tây bắc có thêm vài phần thành thục cùng cẩn trọng . Nguyên bản khuôn mặt non trẻ đã biến thành dánh vẻ nam tử thành thục kiên nghị
- Vì cái gì ?
Đỗ Duy nhỏ giọng hỏi :
- Vì cái gì mà nó xem trọng ngươi như vậy ?
- Ta không biết ...
Roland lắc đầu :
- Ta mấy ngày liền đều ở cạnh Lạc Tuyết , ta cảm thấy … nó đối xử với ta , so với tù binh khác hoàn toàn bất đồng . Ta nghĩ mãi cũng không ra mình có giá trị đặc thù nào . Ta chỉ là 1 quan quân cấp thấp , cũng chả biết được chút tình báo có giá trị nào .
Đỗ Duy nhíu mày . Sự tình có chút cổ quái
- Chỗ này không nói chuyện được
Đỗ Duy mang Roland về thành , dọc đường Roland 1 lời không nói , tùy tùng xung quanh dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tên “ tù binh “ trở lại này . Mà dọc đường Roland nắm chặt 2 tay , tựa hồ trên mặt có chút ngượng ngùng
- Ngươi không cần áy náy .
Đỗ Duy đột nhiên quay đầu , hòa nhã nói :
- Bị bắt làm tù binh không phải sai lầm của ngươi ! Thân là chiến sĩ , ngươi đã hoàn thành toàn bộ chức trách của ngươi rồi ! Ngươi anh dũng tác chiến , thành cổng yểm hộ đồng đội rút lui , sau khi kịch chiến bị bắt , đây cũng không phải việc gì bất ngờ ! Roland , bị bắt không phải là sỉ nhục , ngươi không cần phải cúi đầu .
- Chỉ là … ta đáng lẽ nên tự sát ..
Roland đột nhiên rơi lệ
- Đó là lời ngu xuẩn !
Đỗ Duy lắc đầu :
- Trên chiến trường bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh tình huống bất ngờ . Chẳng lẽ cứ bị bắt lấy tự sát để biểu thị lòng trung thành ? Đó là khái niệm ngu xuẩn !
Dừng 1 chút , Đỗ Duy cười khổ 1 tiếng :
- Huồng hồ , tuy không biết vì sao Lạc Tuyết coi trọng ngươi , nhưng nếu lấy bản lĩnh của nó , nó không muốn ngươi chết , ngươi cũng không tự sát nổi , cái này ta rất rõ ràng .
Nói ra lời này , tảng đá trong lòng Roland mới hơi nhẹ đi . Đỗ Duy mang hắn về phủ , đuổi người hầu ra ngoài , 1 mình nói chuyện
Roland lập tức kể lại mình bị bắt như thế nào , sau đó đến bên cạnh tinh linh vương ra sao . Sự việc phát sinh hàng ngày , hắn đều cẩn thận kể lại , cũng không dấu diếm chút nào việc Lạc Tuyết đối đãi với mình khác thường , không quan tâm Đỗ Duy có vì thế mà sinh nghi hay không
Sau cùng nói đến trận chiến ở phòng tuyến đông bộ , Roland nói :
- Từ lúc sông đào thất thủ đến chiến tranh vây thành , toàn bộ kế hoạch tác chiến đều là tinh linh vương Lạc Tuyết tự mình chỉ huy . Ngày đó chiến 1 trận trên sông , chúng nó cố ý bày ra thế muốn qua sông để hấp dẫn đội thuyền của chúng ta , sau đó dùng hà mã thú nhân tập kích 1 ngụm nuốt sạch chiến thuyền , tiêu diệt lực lượng mạnh nhất của chúng ta trên mặt nước , dọn sạch trở ngại lớn nhất lúc vượt sông….
Nói đến đây , Roland lại rơi lệ :
- Đại nhân , ta ở doanh trại của địch , mỗi lần nhìn thấy những đồng bào bỏ mình , bản thân thì lại sống tạm , trong lòng lúc nào cũng thấy áy náy !
Đỗ Duy hỏi tiếp 1 chút , khi Roland nói đến phần Lạc Tuyết chỉ huy tác chiến ra sao , từng biến hóa trên chiến trường thế nào , gã này đều trả lời gọn gàng rành mạch từ đầu tới cuối
Đỗ Duy trong lòng kinh ngạc , cố ý thăm dò thêm 1 chút , lại phát hiện tiểu tử đầy nhiệt huyết này vào doanh trại Lạc Tuyết có mấy tháng phảng phất biến thành 1 người hoàn toàn khác , nói đến chiến tranh , vô luận là cách nói chuyện hay tầm mắt đều cao hơn trước rất nhiều !
- Ngươi… mấy ngày này , ở bên Lạc Tuyết học được không ít nhỉ
Đỗ Duy đột nhiên than thở
- Vâng … không ít
Roland rũ đầu xuống :
- Không rõ vì sao , tinh linh vương rất ưu đãi ta , thậm chỉ chủ động cùng ta nói chuyện rất nhiều vấn đề . Sau này ta nghĩ lại , có vẻ nó cố ý truyền cho ta những tri thức này , thậm chí , nó còn thường xuyên cùng ta nói chuyện lịch sử .
Đỗ Duy trầm mặc 1 chút , mới cười gượng :
- Tốt rồi , ngươi không cần bận tâm , ta tuyệt không hoài nghi ngươi . Chỉ là nhất thời ta nghĩ không ra Lạc Tuyết vì sao lại làm thế mà thôi
- Đại nhân .
Tròng mắt Roland đã có chút đỏ :
- Ta ở địch doanh , đã sớm chuẩn bị chết đi bất cứ lúc nào , hoặc là…. Hy vọng có 1 này có thể trở lại .Chỉ là hiện tại …
Roland nói tới đây, rút cục nghẹn ngào không tiếp được
Đỗ Duy vỗ vai hắn , thấp giọng nói :
- Ta rất hiểu tâm trạng của ngươi . Thật không dễ trở lại chút nào . Về đến bên người mình rồi , lại còn muốn quay về bên đó với quân địch không thể cùng huynh đệ tụ tập , trong lòng ngươi rất thổng khổ . Cái này ta hiểu được .
Ngừng 1 chút , Đỗ Duy thở dài nhìn Roland :
- Ngươi… khi mọi người tưởng ngươi đã chết , đã phái người đến nhà ngươi . Cha mẹ ngươi thân thể đều tốt cả , anh chị em trong nhà cũng bình an . Tuy nhiên ngươi cũng không cần thương tâm , người nhà ngươi đã là người Rowling , tự nhiên sẽ có người trông nom . Ta sẽ an bài cho em gái của ngươi đến thành Rowling làm việc , sau này sẽ chiếu cố cho nó …
Roland vội lau nước mắt , hít sâu 1 hơi , trong mắt chớp lên 1 tia , ngang nhiên nói :
- Đa tạ đại nhân ! Chẳng qua , thời gian cấp bách , không nói việc nhà ta được …. Đại nhân , ta mang tới thư của Lạc Tuyết , mời ngài xem . Nó dặn ta phải mang hồi đáp của ngài về . Trước khi mặt trời lặn ngày mai ta phải về , nếu không….
Đỗ Duy gật đầu , tiếp lấy phong thư đó , mở ra
Chỉ thấy chữ viết rất bay bướm , không nghĩ Lạc Tuyết là tinh linh tộc lại còn giỏi chữ viết Roland như thế , mà bút pháp của nó còn cực kỳ hoa lệ , rất xứng đáng với câu “ rồng bay phượng múa “
Chữ viết nhẵn nhụi mà hoa mỹ . Nếu cẩn thận mà nói , mỗi chữ 1 vẻ khác hẳn nhau . Loại thư pháp này cả Đỗ Duy cũng phải tự thẹn không bằng – thường ngày hắn vốn rất ít viết chữ , thực sự là viết rất vụng , thỉnh thoảng có ký tên của mình mà thôi – dù sao hắn cũng là quyền cao chức trọng , thường thường cũng cần ký tên nhiều thứ
Mà nhìn cẩn thận , nội dung phong thư không ngờ là “ Thư gửi công tước hoa tulip , Đỗ Duy Rudolf Rowling
Thấy thư như gặp mặt !
Từ lần cùng các hạ đi săn nơi tây bắc , thoáng cái đã hơn 4 năm . Ta tại vùng cực bắc giá lạnh , ngày ngày đều tưởng nhớ phong thái của các hạ . Nhớ khi xưa , 2 người chúng ta bàn luận cổ kim , tranh luận việc thiên hạ , tây bắc độc hành vạn dặm , thảo nguyên mơn mởn , tuyết sơn tốt tươi , hết thảy vẫn như còn rành rành trong mắt , vô cùng sảng khoái !
Tiếc rằng hôm nay ngươi và ta là địch , không còn có thể tọa đàm , đáng tiếc !
Chỉ là nhớ năm xưa chúng ta từng hẹn ước , các hạ có lời , ta cũng có chí !
Nay , ta tự lãnh binh vài chục vạn , 1 đường nam hạ , đã thành chí xưa vậy . Thấy phong cảnh Roland vẫn như cũ nhưng không gặp cố nhân , trong lòng không khỏi cảm khái
Hôm qua nghe tin các hạ cũng đã bắc tiến , trong lòng rất mừng . Tuy không thể cùng ngồi mà đàm đạo , nhưng có thể cùng các hạ lãnh binh cùng ở sa trường , nhân sinh như thế thực vô cùng sảng khoái !
Lần này thế của hai ta đã thành nước lửa bất dung . Nhưng ta cũng muốn tìm lại cảm giác xưa , đàm đạo 1 lần . Vì thế mới viết thư này mới các hạ đến gặp mặt . Tuy không tránh khỏi gặp mặt bằng đao thương trên chiến trường , nhưng nếu có thể đi trước 1 bước , dùng rượu nói chuyện trước khi dùng đao , hào kiệt xưa nay vẫn nên làm như vậy !
Nếu các hạ có ý , xin nhận lời mời của ta ! Ta biết tâm tư các hạ rộng rãi , năm xưa tại tây bắc tung hoàng , dũng cảm hơn ngươi , tất sẽ không cười nhạo ta làm trò trẻ con !
Tâm tư của ta đều ở trong thư . Nếu các hạ quả thực tài năng phi phàm , sẽ không cho là ta nói suông !
Nếu các hạ nhận lời mời , ta tuyệt sẽ không làm hại mảy may . Nếu không nhận , mời cười mà đem thư này đi đốt .
Lạc Tuyết viết “
Chữ viết thanh tú đến đây thì kết thúc , chỉ là Đỗ Duy xem xong vẫn đứng im khoảnh khắc , lại đọc lại 1 lần nữa
Roland thấy sắc mặt Đỗ Duy không vui không buồn , lại ẩn ẩn như cười 1 cách cổ quái ….
Cuối cùng , Đỗ Duy buông thư , vỗ nhẹ lên bàn , sau đó phá lên cười !
- Ha ha ! Hay ! Hay cho 1 tên Lạc Tuyết ! Hay cho 1 tên tinh linh vương !
Đỗ Duy đứng lên , ánh mắt lóe sáng :
- Vào lúc này lại mời ta đi gặp mặt 1 lần ! Nếu là người khác viết , ta nhất định là cho đối phương bị điên .. nhưng nếu là nó…. Hừ , quá nửa là chỉ có nó mới viết ra thứ này !
Nói xong , hắn đứng lên đi đi lại lại vài vòng trong phòng . Roland vừa nghe biến sắc , cũng không đợi Đỗ Duy phản ứng cầm thư lên đọc , đột nhiên sắc mặt đại biến :
- Đại nhân ! Theo như trong thư viết… Ngài ! Ngài ! Ngài tuyệt đối không thể đi !!
Đỗ Duy lúc này đã dừng lại , chắp tay cười lạnh :
- Vì sao không thể đi . Ta mà không đi , há không phải bị coi là nhát gan hay sao ? Hừ hừ ….
Nói xong , Đỗ Duy nhìn Roland mặt đầy lo lắng , an ủi :
- Ngươi yên tâm , ta sẽ không gặp nguy hiểm đâu . Cái gã tinh linh vương này … hắc hắc !!