Ác Ma Pháp Tắc

Chương 303: Chương 303: Cường giả trời sinh






Giọng nói của Lam Hải càng nói càng yếu ớt nhưng lão lại không có ý định nghỉ ngơi. Lão chậm rãi ngồi xuống thở hổn hển một lát, sau đó quay qua Đỗ Duy cười suy yếu :

- Ngài công tước, hôm nay ta mời ngài tới đây chính là để cho ngài xem. Ngoài ra, về chuyện Đại Tuyết Sơn ta cũng muốn mời ngài lắng nghe đôi chút !

- Vì cái gì?

Đỗ Duy nhíu mày.

-Bởi vì… Ngài công tước, chẳng lẽ ngài lại không có hứng thú với chuyện của Đại Tuyết Sơn sao? Hơn nữa.. lại nói, Đại Tuyết Sơn có lẽ cùng ngài không chắc là không có quan hệ.

Thanh âm Lam Hải có đôi chút cao thâm khó lường. Đến lúc này Đỗ Duy lại cảm thấy an tâm. Người hầu áo xám thủ hạ của Lam Hải từ trước lúc Lam Hải cùng Bạch Hà Sầu động thủ, đã bị Lam Hải làm cho hôn mê bất tỉnh, giờ phút này trên tiểu lâu chỉ còn hai người đối diện.

- Đại Tuyết Sơn được người thảo nguyên coi là thánh địa. Đã bao nhiêu năm rồi, người thảo nguyên đều coi người trên Tuyết Sơn như thần linh bởi họ nghĩ rằng Vu sư trên Tuyết Sơn bảo vệ bình yên cho bọn họ. Vu sư hành tẩu trên thảo nguyên nơi nơi đều được người thảo nguyên tôn kính. Vu vương của Đại Tuyết Sơn hiển nhiên được người thảo nguyên xem như thần linh sống ở nhân gian vậy!

Lam Hải tiên sinh cười khổ một tiếng:

- Nhưng nói đến lai lịch Đại Tuyết Sơn thì cho tới bây giờ chưa có ai có thể biết rõ ràng tường tận. Điều kỳ quái nhất là dân tộc trên thảo nguyên phần lớn đều mũi tháp, mắt nâu, làn da rám nắng, tướng mạo đặc thù không giống người Roland, người Roland là mũi cao lương, mắt màu lam, nước da trắng. Mà người trên Đại Tuyết Sơn thì lại không giống như người thảo nguyên, vu sư trên Đại Tuyết sơn phần lớn đều là mũi cao lương, mắt đen. Nếu chỉ dựa vào đặc thù bên ngoài mà nói có lẽ giống người Roland hơn là người thảo nguyên. Điểm ấy chẳng lẽ ngài không thấy kỳ quái sao? Rõ ràng là thần bảo vệ người thảo nguyên nhưng hình dáng lại giống với người Roland hơn !

Đại Tuyết Sơn là nơi thần bí nhất trên thảo nguyên, vũ kỹ và pháp thuật của chúng ta truyền thừa so với người thảo nguyên hoàn toàn không giống. Lịch sử của Đại Tuyết Sơn cùng nơi phát tích không ai có thể nói rõ ràng được. Ngay cả trên Tuyết sơn cũng không có văn tự xác thực ghi lại. Tự cổ chí kim Tuyết sơn nhất mạch cứ như vậy mà tồn tại, nó là do ai thành lập, những người đầu tiên gặp chuyện gì… ? Cũng không ai biết. Ngay cả nhưng người xuất thân từ trên Đại Tuyết Sơn như chúng ta cũng là không nói rõ ràng được. Bất quá, dưới sự phán đoán của ta thì có lẽ là chúng ta kỳ thật không phải là thủ hộ thần cho người thảo nguyên. Nói tóm lại, ta hoài nghi người trên thảo nguyên là dân bản xứ, còn người trên Đại Tuyết Sơn chúng ta là sau này mới di dời đến Tuyết Sơn.

Nói tới đây, Lam Hải sắc mặt có chút cổ quái. Đỗ Duy lại thốt lên:

- Sau này mới chuyển đến sao? Chẳng lẽ ý của ngài là… chủng tộc bị lưu đày?

Lam Hải nhãn tình sáng lên:

- Sao ! Thì ra ngài cũng biết đến chuyện về chủng tộc bị lưu đày sao ? Mấy chuyện này là truyền thuyết truyền lại từ thời thượng cổ nên phần lớn không được đầy đủ. Đáng tiếc, ta cũng không được biết nhiều lắm, nhưng cũng có thể coi là một giả thuyết .

Người trên tuyết sơn trước đây có phải là chủng tộc bị lưu đày không ta cũng không biết, nhưng cho đến nay cũng đã trải qua rất nhiều năm tháng. Bây giờ người trên Đại Tuyết Sơn nếu xét theo huyết thống thì hẳn là người Roland đại lục. Ở Tuyết sơn vốn có những Vu sư chuyên hành tẩu trong nhân gian, cứ mỗi khoảng thời gian lại nhập thế hành tẩu. Nếu gặp được đứa nhỏ có một ít tư chất đặc biệt tốt thì sẽ đưa chúng lên Tuyết Sơn để cho các vu sư bồi dưỡng. Có điều là tất cả những đứa trẻ được đưa đến Tuyết Sơn, một khi đã bị lựa chọn đầu nhập làm Tuyết sơn môn hạ đều phải dùng biện pháp đặc thù tẩy não. Bất kể nó được đến từ phương nào, xuất thân từ gia đình gì, một khi đã tiến vào tuyết sơn môn hạ thì đối với tất cả những chuyện trước kia trong trí nhớ đều bị xoá sạch! Chuyện này là để bảo trì vị trí độc lập vĩnh viễn của Tuyết Sơn, tránh cho các thế lực bên ngoài trà trộn lên Tuyết sơn!

Đỗ Duy gật gật đầu.

- Tên của ta vốn cũng không phải là Lam Hải. “Lam Hải Duyệt” mới là tên thật của ta.

Lam Hải Duyệt thở dài, thấp giọng nói:

- Tên này là do sư phụ đặt cho ta. Dựa vào tướng mạo của ta mà đoán, ta chắc là người của Roland đế quốc, ta cũng là từ lúc còn nhỏ bị vu sư hành tẩu nhân gian bắt đem lên núi.

Nghe đến đó, Đỗ Duy hỏi:

- Lam Hải …… ừm, Lam Hải Duyệt tiên sinh, trên tuyết sơn không có truyền nhân của chính mình sao?

- Ý của ngài là …?

Đỗ Duy cười nói:

- Căn cứ vào sự hiểu biết của ta, trên Tuyết Sơn có học trò nữ. Vậy có hay không chuyện nam nữ đồng học ở trên Tuyết Sơn kết hôn sinh con? Nếu như vậy thi cần gì cứ phải đi xuống núi chọn lựa truyền nhân? Giống như ngài vậy, từ nhỏ đã bị bắt lên núi, đứa bé tuổi nhỏ không biết gì nhưng cha mẹ nó nhất định là rất đau khổ. Cách làm như vậy thật sự khiến cho người ta không chịu được !

Lam Hải Duyệt sắc mặt cổ quái, do dự một chút, rồi thấp giọng nói:

-Tuyết sơn có thiết luật, phàm là người trên tuyết sơn, cả đời không được kết hôn sinh nở! Nam nữ đệ tử trên núi không phép được có tư tình! Có thể nói đây cũng là chỗ bất cận nhân tình nhất của Tuyết Sơn, thân là người trên tuyết sơn bắt buộc phải chối bỏ hết thảy ham muốn tình dục, cả đời chuyên tâm khổ tu!

Đỗ Duy cực kỳ phản bác:

- Tu luyện như vậy thật sự là rất dị thường.

- Ngài thân phận là ma pháp sư. Ma pháp sư các ngài chẳng phải rất ít người lấy vợ sinh con sao? Ma pháp sư phần lớn đều không có nhiều hứng thú với những hấp dẫn của thế tục, giống nhau chuyên tâm nghiên cứu ma pháp. Đệ tử trên Đại Tuyết Sơn đại khái cũng giống vậy, không khác biệt nhiều lắm.

Nói tới đây Lam Hải Duyệt cũng không định cùng Đỗ Duy tiếp tục tranh luận, liền cười nói:

- Ngài công tước, ta bây giờ sức khỏe không đủ, chỉ sợ cũng không có tinh thần cùng ngài tranh luận mấy chuyện tỉ mỉ này. Ngài đừng cắt ngang lời ta! Hãy nghe ta kể lại một chuyện xưa cái đã.

Đỗ Duy cũng không biết nên khóc hay nên cười … Lại phải nghe chuyện xưa? Đã từng nghe hết chuyện cũ của thần điện, nghe hết chuyện xưa của hoàng thất, giờ lại phải nghe chuyện cũ của Đại Tuyết Sơn nữa sao?

- Trí nhớ trước tám tuổi của ta hoàn toàn trống rỗng.

Trong ánh mắt của Lam Hải phiếm xuất một tia mơ màng, hạ thấp giọng, chậm rãi kể:

- Bởi vì sau khi ta đến Đại Tuyết Sơn, tất cả trí nhớ trước đó đều bị tẩy sạch đi! Trong đám nhỏ chúng ta, chỉ có ba người được đánh giá là có tư chất tốt nhất. Kết quả là chúng ta đã rất may mắn được vu vương_lãnh tụ của Đại Tuyết Sơn chọn làm học trò. Sư phụ của ta tên là Cổ Lan Tu, người là vu vương của Đại Tuyết Sơn. Trong trí nhớ của ta, người là một người từ ái. Ít nhất, vào những lúc gặp mặt mấy học trò chúng ta, người đối với chúng ta rất tốt. Ta nhớ rõ, tên Lam Hải Duyệt này của ta, cũng là do người đặt cho ta! Chúng ta tổng cộng có ba đứa nhỏ, vào lúc bái sư ta tuổi còn nhỏ, nhưng không biết tại sao khi thấy Tuyết Sơn trời băng đất tuyết, quanh năm băng tuyết phủ đầy lại thấy rất có ý tứ, cho nên lúc ta gặp mặt sư phụ trên mặt vẫn nở nụ cười. Sư phụ đặt tên cho ta, gọi là 'Duyệt'. Còn Bạch Hà Sầu, lúc ấy sắc mặt lạnh như băng, sư phụ nhìn hắn trong chốc lát, bỗng nhiên không hiểu sao lại thở dài, nói: “ Đứa nhỏ này, có lẽ cả đời cũng không có lúc nào vui sướng.” Rồi lấy ý đó mà đặt tên cho hắn là “Sầu”'.

Tên của vu vương của Đại Tuyết Sơn là Cổ Lan Tu, Đỗ Duy đã biết từ trước, trên người hắn còn có di thư của Cổ Lan Tu và sách vu thuật của Đại Tuyết Sơn. Hắn cũng đã sớm biết chuyện Cổ Lan Tu có ba đệ tử, nhưng lúc này hắn không để lộ ra, mà ngược lại còn cố ý hỏi:

- Vị học trò thứ ba thì sao?

- Người học trò thứ ba là một người có tính cách cương nghị quả quyết, vì vậy tên của hắn là “Đoạn”! Tên đầy đủ của ba người chúng ta là Lam Hải Duyệt, Bạch Hà Sầu và Xích Thủy Đoạn. Ta lớn tuổi nhất, Bạch Hà Sầu nhỏ tuổi hơn ta một chút, còn Xích Thủy Đoạn tuổi nhỏ nhất.

Ta còn nhớ, sư phụ Cổ Lan Tu đối với ba người bọn ta phân biệt kiểm tra. Ta được kiểm tra đầu tiên, sự phụ bầy ra trước một bộ khô lâu kỳ, một thanh loan đao cùng một quyển sách để ta chọn. Ta không do dự liền chọn quyển sách, ta cũng không biết vì sao, có lẽ là do thiên tính chăng! Vì vậy sư phụ cho rằng với tính cách của ta tốt nhất là đi khảo cứu sách vở. Ta đã ở trên Đại Tuyết Sơn nhiều năm, nên cái gì thiên văn địa lý, lịch sử cổ tịch của đại lục, y học, tướng số… ta đều đọc qua cả. Thư viện trên Đại Tuyết Sơn là phong phú nhất, có lẽ ngay cả hoàng cung cũng kém. Sư phụ Cổ Lan Tu của ta là một người bác học đa tài, thông minh tuyệt đỉnh. Có thể nói, những gì ta có hiện nay đều do người dạy ta cả.

Sau đó, sự phụ lại kêu hai người Bạch Hà Sầu và Xích Thủy Đoạn đến chọn lựa. Lúc đó tuổi nhỏ Bạch Hà Sầu chỉ ngồi ở bên không nói gì, còn Xích Thủy Đoạn đi ra chọn lấy thanh loan đao.

Cuối cùng đến phiên Bạch Hà Sầu, trên mặt đất cũng chỉ còn lại bộ khô lâu kỳ. Bộ khô lâu kỳ biểu trưng cho vu thuật, loan đao tượng trưng cho võ kỹ. Nhưng bởi loan đao đã bị Xích Thủy Đoạn cầm đi, nên Bạch Hà Sầu chỉ có thể học vu thuật.Nhưng năm đó xảy ra một chuyện mà đến nay ta cũng không thể nào quên:

Bạch Hà Sầu cầm lấy khô lâu kỳ đang nằm trên mặt đất rồi xoay người đi đến bên Xích Thủy Đoạn. Lúc đấy, tuy nhỏ như vậy nhưng khi đối diện Xích Thủy Đoạn, hắn lại lạnh lùng nói “Đưa cái ngươi vừa lấy cho ta!”. Với tính trẻ con đương nhiên Xích Thủy Đoạn không chịu, nhưng Bạch Hà Sầu lại không do dự đấm ra một quyền khiến Xích Thủy Đoạn phát khóc, rồi đoạt lấy thanh loan đao. Sư phụ nhìn thấy chỉ thở dài, rồi hỏi Bạch Hà Sầu vì sao lại phải làm như vậy ?Bạch Hà Sầu lúc đó hướng tới sư phụ trả lời “Nếu đã học, tất phải học toàn bộ. Nếu chỉ học một điều thì tương lai làm sao giỏi hơn sư phụ được?” Đứa trẻ còn bé như vậy mà đã có câu trả lời như thế, thực sự là kinh người !

Lúc đó, mặc dù ta cùng Xích Thủy Đoạn đều còn nhỏ nhưng cả hai đều không thích hắn lắm bởi hắn quá kiêu ngạo. Nhưng sự thật sau này chứng minh: hắn đích thực là có thực lực để kiêu ngạo.

Thực ra sư phụ bầy ra để chúng ta chọn lựa không phải chỉ để dạy cho chúng ta chỉ một loại, mà chỉ muốn mượn chuyện này để khảo sát thiên tính của chúng ta lúc đó thôi. Vô luận là tạp học, vu thuật hay vũ kỹ người đều dạy cả. Chỉ có điều, Bạch Hà Sầu rất nhanh bộc lộ tài năng, vô luận là thiên văn, địa lý, lịch sử, tạp học.. hắn đều thông tỏ, tốc độ học tập còn nhanh hơn so với ta. Chỉ tiếc là hắn đối với mấy cái này không có nhiều hứng thú, thường là sau khi học thông rồi liền không chú tâm vào nghiên cứu nữa. Do vậy, hắn biết nhiều nhưng không tinh. Nhưng trừ chuyện này ra, còn vũ kỹ và vu thuật hắn thể hiện ra một thiên phú cực kỳ kinh người! Cùng là vu thuật, ta và Xích Thủy Đoạn phải học mất hơn một hai tháng nhưng hắn chỉ nhìn một lần, khổ tu vài ngày là có thể thi triển rất tốt. Với băng sương đấu khí truyền thừa trên Đại Tuyến Sơn, ta cùng Xích Thủy Đoạn học.. Thật là hổ thẹn! Ta phải mất ba năm mới học xong, Xích Thủy Đoạn có thiên phú vũ kỹ mạnh mẽ hơn ta mất hai năm mới nắm vững. Nhưng mà Bạch Hà Sầu hắn chỉ dùng ba tháng liền đem băng sương đấu khí tu luyện đến trình độ tương đương với võ sĩ cấp bốn! Tốc độ như vậy cũng khiến cho Cổ Lan Tu sư phụ kinh ngạc không thôi. Bởi trên Đại Tuyết Sơn cho tới giờ vẫn chưa có ai có thiên phú khiến người người sợ hãi như vậy cả. Do vậy ta mới nói Bạch Hà Sầu kia chính là một tên trời sinh ra để làm cường giả. Hắn thật sự là một gã kiêu ngạo đến cực điểm !

Chúng ta ở trên Đại Tuyết Sơn đến lúc hai mươi tuổi, vào thời điểm ấy, nếu thuần túy nói về thực lực thì hắn đã vượt qua ta cùng Xích Thủy Đoạn quá xa rồi. Vào lúc hai mươi tuổi, Cổ Lan Tu sư phụ bắt chúng ta làm một bài kiểm tra. Người nói, nếu Lam Hải Duyệt ta sinh tại thế gian, vô luận là văn hay võ đều đứng đầu, tương đương với đế vương cũng không vượt hơn ta được. Đáng tiếc, ta lại ở trên Đại Tuyết Sơn, cả đời không có cơ hội triển hiện tài năng. Nhưng ý tứ của lão sư là… dường như ta là người thích hợp nhất kế nhiệm trở thành vu vương. Vu vương của Đại Tuyết Sơn không nhập thế, chỉ ở Đại Tuyết Sơn quanh năm làm bạn với tuyết. Có một thân bản lĩnh kinh thiên động địa như Bạch Hà Sầu thì được ích lợi gì chứ? Thật ra tâm tính ta bình thản, thiếu niên lão thành (còn trẻ mà chín chắn) nên sư phụ rất thích ta, nghĩ ta tương lai có thể thay người lãnh đạo Đại Tuyết Sơn.

Còn về Xích Thủy Đoạn, về phương diện vu thuật trong ba chúng ta hắn là người có thiên phú kém cỏi nhất, nhưng thiên phú về vũ kỹ của hắn so với ta mạnh hơn nhiều lắm, nhưng chẳng là gì khi so với Bạch Hà Sầu. Vào thời điểm chúng ta luận bàn, ta còn lâu mới là đối thủ của Bạch Hà Sầu nhưng Xích Thủy Đoạn thì có thế chống đỡ rất lâu trước khi thua. Lại nói, hắn kiên nghị nên tên mới có một chữ “Đoạn”. Sau này lớn lên, hắn khắc sâu chuyện năm xưa bị Bạch Hà Sầu đoạt đao làm nhục, tính tình hắn cương nghị cứng cỏi, lại có thể chịu cực khổ vô cùng. Với tính tình như vậy, tu luyện vũ kỹ là thích hợp nhất. Nên tuy thiên phú không bằng Bạch Hà Sầu nhưng băng sương đấu khí hắn tu luyện được rất xuất sắc. Hắn ngày đêm khổ tu, nhiều năm không dừng chính bởi vì chí hướng của hắn là có một ngày đánh bại được Bạch Hà Sầu! Điểm nghị lực này ta so ra cũng kém. Sư phụ đã nói, nếu Xích Thủy Đoạn sinh ra trong thế tục, hắn có thể trở thành vũ giả đương đại đứng đầu đại lục.

Đến lúc nói về Bạch Hà Sầu, không đợi sư phụ đánh giá, Bạch Hà Sầu lại hỏi đưa ra một vấn đề hỏi sư phụ trước. Lúc đó hắn nói “Chúng ta ba người đều là thiên phú hơn người, đây là điều đương nhiên, nếu không sư phụ cũng chẳng chọn chúng ta làm học trò. Nhưng chúng ta dù có học được một thân bản lĩnh, giỏi như đế vương, ngang ngửa với vũ giả đứng đầu đại lục, học được một thân bổn sự có thể đồ thần diệt ma thì cũng mỗi ngày ngồi chết khô trên Tuyết Sơn thì có ý nghĩa gì? Đã như vậy, thì học hay không nào có gì khác nhau?” Vấn đề này, sư phụ không thể trả lời. Lúc ấy Bạch Hà Sầu cũng chỉ cười cười, không truy vấn. Mà sư phụ cũng không đưa ra đánh giá gì về hắn cả. Nhưng sau đó hai ngày, Bạch Hà Sầu bỗng nhiên đưa ra một cái quyết định. Thời điểm đó chúng ta đều nghĩ hắn kiêu ngạo quá đáng. Bởi vì hắn nói, hắn quyết định không tiếp tục tu luyện băng sương đấu khí nữa!

Phải biết rằng, băng sương đấu khí là vũ kỹ tuyệt học của Đại Tuyết Sơn, truyền thừa bao nhiên năm như vậy, đương nhiên là một môn vũ kỹ tuyệt đỉnh! Đỗ Duy, băng sương đấu khí của Rodrigez, hay của ta và hắn hôm nay thi triển, hình dáng nó thế nào ngài đều thấy được môn vũ kỹ này trình độ lợi hại như thế nào! Có thể xem như nhất đẳng tuyệt kỷ trên thế gian. Nhưng năm đó, Bạch hà Sầu mới hai mươi tuổi lại bỗng nhiên quyết định không tiếp tục tu luyện nó nữa.

Chúng ta nghĩ hắn điên rồi! Hắn lại nói “Lực lượng thiên biến vạn hóa bất quá chỉ là phương thức mà thôi. Ý nghĩa thâm ảo cuối cùng chính là quy tắc của lực lượng. Chỉ cần nắm giữ quy tắc, thì nó là băng cũng tốt, mà là hoả cũng hay, có gì khác nhau đâu?”

Hắn nói ra đạo lý này ra, đến cả Cổ Lan Tu sư phụ cũng cực kỳ khiếp sợ, bởi hắn còn trẻ mà có thể nghĩ thông suốt tầng này được. Nói ra thật xấu hổ… Đỗ Duy, đạo lý này ta phải sau bốn mươi tuổi mới minh bạch! Bạch Hà Sầu thiên phú hơn xa chúng ta, con đường hắn chọn để đi so với chúng ta cũng gian nan vạn phần.

Hôm nay ngài đã thấy được hỏa diễm đấu khí của hắn. Phải biết rằng trên Đại Tuyết Sơn là trời băng đất tuyết, tại chỗ đó mà tu luyện băng sương đấu khí là thích hợp nhất ! Nhưng Bạch Hà Sầu lại nói, nếu muốn nắm giữ quy tắc thì biện pháp trực tiếp nhất là trước bài trừ quy tắc rồi sau mới thành lập lại. Do vậy, hắn lựa chọn một con đường mà lúc đó chúng ta cho là ngược với tự nhiên. Hắn muốn trên Đại Tuyết Sơn tự mình khai sinh một loại hỏa diễm đấu khí! Nhưng kết quả…

Nói tới đây, trong mắt Lam Hải Duyệt có chút cổ quái, lão khan giọng ho mạnh vài tiếng, từ góc miệng chảy ra một dòng máu tươi. Đỗ Duy thấy không đành lòng, thấp giọng nói:

- Lam Hải Duyệt tiên sinh, hay là để ta đưa ngài trở về nghỉ ngơi trước !

Lam hải Duyệt lắc đầu:

- Nghỉ ngơi ? Hừ, người sau khi chết muốn nghỉ bao lâu chả được ! Bây giờ cần gì phải lo, ta không có việc gì cả !

Sau đó lão thở thật dài:

- Nhưng kết quả sau này... lúc ấy rất nhiều người trên Tuyết Sơn nghĩ hắn bị điên. Nhưng sau này, nhưng người này đều câm miệng hết.

Thanh âm của lão dần dần có chút cay đắng:

- Trên Đại Tuyết Sơn cấm môn hạ tư đấu với nhau, nếu có người vi phạm nội quy sẽ bị nghiêm khắc trừng phạt. Thực sự thì cũng không cấm các môn hạ luận bàn với nhau, nhưng nếu một người không muốn thì cũng không ai có thể bức ép ra tay được. Do vậy, có thể nói ở nơi băng giá đó, chỉ cần người nào đó tính tình trời sinh đạm bạc là có thể sống nhàn nhã, chỉ cần người đó không cùng người khác động thủ thì cả đời cũng không có ai gây hấn. Sau năm 20 tuổi, Bạch Hà Sầu bỏ không tu luyện băng sương đấu khí nữa, trong 10 năm kế tiếp hắn cũng không hiển lộ thực lực trước mặt bất cứ người nào. Trong 10 năm, hắn cũng không cùng bất kỳ người nào trong chúng ta tỷ thí luận bàn. Dần dần, không ít người trên Tuyết Sơn đã quên lãng đi gã thiên phú hơn người này. Rất nhiều người cho rằng hắn đã đi vào còn đường không lối thoát, năng lực giảm sút trầm trọng cho nên mới không có ý cùng người khác tỷ thí. Nhưng trên Tuyết Sơn lại có một quy củ, rằng cứ mỗi 10 môn hạ đệ tử lại có một lần tỷ thí. Vu vương sẽ căn cứ vào trình độ biểu hiện của các đệ tử mà phán định rồi phân công tới ba gian làm việc.

Chuyện ba gian trên Đại Tuyết Sơn, Đỗ Duy đã sớm nghe từ miệng nữ thích khách Allu, giờ nghe xong cũng không hỏi nhiều, chỉ gật gật đầu.

- Năm chúng ta ba mươi tuổi, vào kỳ thi đấu 10 năm ấy, mọi người đều nghĩ Bạch Hà Sầu sa vào mê lộ nên chắc sẽ không xuất thủ. Bởi hắn mười năm qua không hiển lộ thực lực, phần lớn thời gian hắn một mình ở trên một ngọn phong sơn tọa cư, không cùng ai lai vãng. Nhưng năm đó, Bạch Hà Sầu lại xuất thủ !

Lam Hải Duyệt nhắm mắt lại, khóe mắt run rẩy vài cái. Hiển nhiên chuyện xưa đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng lão. Sau đó, lão kín đáo thở dài:

- Hắn bỏ tu luyện băng sương đáu khí 10 năm, chúng ta đều nghĩ hắn không ra gì! Nhưng khi hắn vừa ra tay đã làm cho tất cả mọi người kinh hãi. Ta cùng Xích Thủy Đoạn mới phát hiện ra thực lực mười năm qua của hắn không hề giảm sút chút nào, ngược lại sự chênh lệch giữa chúng ta và hắn lại càng lớn!

Ta sử dụng băng sương đấu khí đấu với hắn không qua nổi ba chiêu, dễ dàng bị hắn chặt gẫy loan đao. Còn đến khi Xích Thủy Đoạn tỷ thí với hắn …

Hắc hắc ! Trong những năm Bạch Hà Sầu tiềm tu, Xích Thủy Đoạn cực kỳ có uy vọng trong lòng đệ tử Tuyết Sơn, hắn vốn có thiên phú vũ kỹ cực cao, Bạch Hà Sầu không xuất đầu hắn nghiễm nhiên trở thành cường giả đứng đầu trong đám môn hạ đệ tử. Hơn nữa, hắn vẫn như năm xưa tu luyện cực kỳ khắc khổ. Chuyện năm xưa, hắn khắc sâu trong lòng, nung nấu lấy thành quả nhiều năm khổ tu để đánh bại Bạch Hà Sầu . Nhưng chỉ một trận chiến, Bạch Hà Sầu chỉ dùng một chiêu đã chặt gãy loan đao, đánh cho hắn hộc máu. Lúc đó ta mới biết, Bạch Hà Sầu đã hạ thủ lưu tình khi đối chiến với ta. Nhưng khi hắn đấu cùng Xích Thủy Đoạn, do quan hệ bất hòa không vừa mắt nên hắn không lưu tình gì cả.

Lần tí thí đó, Bạch Hà Sầu trong bộ quần áo trắng như tuyết, dựa vào một thanh loan đao đánh bại tám vu sư áo trắng. Không cần biết đối thủ sử dụng võ kỹ hay vu thuật, hắn chỉ dùng một thanh loan đao sử dụng băng sương đấu khí. Nhưng lúc đó, thực lực của hắn đã tiến đến bậc thánh giai nên đệ tử trên Đại Tuyết Sơn không ai là đối thủ của hắn cả. Sau khi thắng tám vu sư áo trắng, hắn đứng đó ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn thẳng vào lão sư đang ngồi ở trên.

Lúc ấy, trong số những người bại trận dưới tay hắn, cũng có người trong lòng không phục, nói Bạch Hà Sầu tiểu nhân gian trá, rõ ràng mười năm trước hắn tự tuyên bố là không hề tu luyện băng sương đấu khí, nhưng giờ đây uy lực của băng sương đấu khí do hắn thi triển, so với mười năm trước còn lợi hại gấp cả chục lần. Miệng hắn nói không luyện, nhưng phân nửa là hắn một mình khổ tu trên tòa sơn phong. Nhưng Bạch Hà Sầu chỉ cười cười, bảo: “Các ngươi như vậy chỉ nhìn đến hình thức, mà không nhìn tới bản chất của nó, không thể nào hiểu rõ được chân lý của lực lượng!” Dẫu sao tất cả mọi người lúc ấy đều chỉ có thể công nhận hắn chính là đệ nhát cường giả trong đám môn hạ đệ tử Tuyết Sơn.

Đến lúc tối hậu, hắn đứng ở đương trường mà không ai đi lên khiêu chiến với hắn nữa nhưng hắn vẫn đứng đó không chịu đi xuống. Cuối cùng, hắn đột nhiên lại nâng loan đao chỉ vào sư phụ Cổ Lan Tu ngồi ở xa xa. Cái tư thế này là biểu thị khiêu chiến. Mọi người ai ai cũng sôi trào chấn kinh, ai cũng kêu hắn bị điên sao lại dám vô lễ đối với vu vương chí cao như vậy ! Nhưng Cổ Lan Tu Sư phụ lại chầm chậm đứng lên nhìn hắn, dưới anh mắt chăm chú của mọi người, tiếp nhận sự khiêu chiến của hắn.

Từ trước tới nay, trên Đại Tuyết Sơn không có môn hạ đệ tử nào có dũng khí khiêu chiến vụ vương. Nhưng thông lệ đó đã bị Bạch Hà Sầu phá vỡ. Qua trận chiến ấy, chúng ta mới biết được Bạch Hà Sầu không nói láo. Mười năm qua, hắn đích thực không tu luyện băng sương đấu khí. Hắn sử dụng băng sương đấu khí đánh bại chúng ta cũng không phải bởi hắn ngầm tu luyện mà bởi hắn đã nắm giữ quy tắc lực lượng. Cho nên dù trải qua mười năm không sử dụng băng sương đấu khí nhưng một khi dùng đến vẫn có thể dễ dàng đánh bại chúng ta.Đến lúc đối diện với sư phụ Cổ Lan Tu, hắn cuối cùng mới sử dụng đến thứ mà hắn khổ luyện mười năm, khai sáng ra hỏa diễm đấu khí. Trên Đại Tuyết Sơn quanh năm băng hàn, nhưng hắn lại có thể đi ngược tự nhiên, tu luyện ra được hỏa diễm đấu khí. Mà bởi trong cái rét lạnh trên núi, để bảo vệ ngọn lửa hắn phải ngưng tụ lực lượng thành một điểm. Con đường này quá gian nan nhưng khi thành công liền trở thành kỳ tích.

Đỗ Duy cuối cùng nhịn không được, hỏi:

-Thế... Bạch Hà Sầu thua à?

Lam Hải Duyệt nhắm mắt lắc đầu:

- Không! Là sư phụ thua, chỉ có điều…

- Chỉ có điều gì chứ?

Một tiếng thở dài, Lam Hải Duyệt chậm rãi nói:

- Đáng tiếc với cảnh giới của chúng ta lúc đó, căn bản không nhìn ra là kiểu gì trong cuộc đối chiến giữa bọn họ. Hai bên đều là người nắm giữ quy tắc lực lượng, rất nhanh kết thúc, không giống như chúng ta hoa lệ biến hoá .

Đỗ Duy lập tức nhớ đến tình hình chiến đấu vừa rồi của Lam Hải Duyệt và Bạch Hà Sầu.

Chỉ thấy Lam Hải Duyệt tiếp tục nói:

- Lúc đấy chúng ta chỉ có thể nhìn thấy động tác của bọn họ chợt nhanh chợt chậm, mười phần chúng ta có lẽ chỉ hiểu không được nửa phần. Chỉ là, hai người đánh nhau đến cả một buổi chiều, đến phút cuối, Cổ Lan Tu sư phụ một kiếm chặt đứt loan đao của Bạch Hà Sầu. Chúng ta đều nghĩ Bạch Hà Sầu xong rồi! Bạch Hà Sầu đứng một góc, nhìn nửa thanh loan đao trong tay kinh ngạc không nói. Mỗi người chúng ta đều nghĩ hắn thua nhưng mà hắn thua vu vương sư phụ chí cao vô thượng. Thực lực chiến đấu của hắn đến trình độ như vậy, mọi người đều cực kỳ kính nể, không ai dám đối với hắn nói nửa câu bất kính.

Nhưng sau đó một lát, khi toàn trường tuyệt đối không một tiếng động, sư phụ Cổ Lan Tu là chậm chạp nói ra một câu khiến chúng ta kinh người, lão sư nói: “Ngươi thắng, ta thua.” Nghe xong lời này, tất cả chúng ta đều sợ đến ngây ngốc.

Nhưng Bạch Hà Sầu lại lắc đầu: “Thua đúng là thua, thắng đúng là thắng. Rõ ràng ngài chặt gãy loan đao của ta, là ta thua mới phải.”

Su phụ lại nói: “Vũ khí ta dùng là nguyệt hạ mỹ nhân, còn ngươi dùng là thanh loan đao thông thường. Nguyệt hạ mỹ nhân có đặc tính đặc thù cho phép phát huy hết uy lực của băng sương đấu khí. Suy ra từ điểm đó là ta chiếm ưu thế, nếu không ta cũng không chặt nổi loan đao của ngươi.”

Bạch Hà Sầu lại nói: “Cho dù là như vậy, dù vũ kỹ của ta hơn sự phụ ngài nhưng mà vu thuật trình độ của ta vẫn không bằng. Cho nên ta chưa thể tính là đệ nhất cường giả trên Đại Tuyết Sơn được.”

Sau khi nói xong những lời này, Bạch Hà Sầu cúi nhặt mẩu loan đao bị gãy lên một cách cẩn thận, rồi cười và nói với lão sư: “Sư phụ, Bạch Hà Sầu ta cả đời đến hôm nay là lần đầu tiên thất bại. Cho nên đọan loan đao này ta nhất định phải bảo tồn nó vĩnh viễn để không quên trận chiến bại hôm nay. Mười năm sau, chúng ta lại đấu lại.”

Nói xong, hắn cầm lấy thanh đao gãy rời đi. Mười năm kế tiếp, hắn không hề tu luyện vũ kỹ mà chuyển sang khổ tu vu thuật. Chỉ là thanh đao gãy đó được hắn tự mình nối lại. Cho đến tận hôm nay, hắn vẫn còn giữ thói quen đem thanh đao này tùy thân!”

Đỗ Duy nghe đến mê mẩn, trong lòng dần dần đối với Bạch Hà Sầu nảy sinh ra cảm giác tôn kính. Một người kiêu hãnh đến cực độ như vậy, tồn tại một người cường đại đến cực hạn như vậy, thật không thể tin được.

- Vậy mười năm sau thì sao? Mười năm sau, Bạch Hà Sầu hắn …?

Lam Hải Duyệt bông nhiên mở mắt nhìn Đỗ Duy:

- Ừm, ngài cũng đoán được mà! Đến lần tỷ thí mười năm sau, hắn thực sự còn hơn sư phụ Cổ Lan Tu của chúng ta. Chỉ có điều.. không ai đoán được kết quả lại là như thế!

- Ôi?

Đỗ Duy tỉnh táo trở lại:

- Rốt cuộc là thế nào vậy?

Lam Hải Duyệt tựa như cười cười, chỉ là một nụ cười cực kỳ đau khổ:

- Từ sau trận đấu mười năm trước, đã không còn ai dám coi thường Bạch Hà Sầu nữa. Ngay cả Xích Thủy Đoạn cũng tuyệt vọng nản chí. Sau một năm, tất cả mọi người đều coi Bạch Hà Sầu là đệ nhất cường giả trong tương lai của Đại Tuyết Sơn Dù hắn vẫn còn không bằng vu vương sư phụ nhưng trong lòng mọi người hắn đã không còn kém là bao nhiêu . Mười năm sau, lại một lần thử thách, lần này mọi người đều mang trong lòng mong chờ xem Bạch Hà Sầu có thể tiến bộ tới trình độ nào. Trong lòng mỗi người đều có kỳ vọng vào gã lớn gan này, xem thực lực của hắn có phải là cao hơn vu vương hay không. Cho nên có chuyện kỳ quái là đại điển lần này không ai lên tỷ thí, mọi người đều đứg lẳng lặng ở xa đợi Bạch Hà Sầu xuất hiện! Trong sự chờ mong của mấy trăm đệ tử Đại Tuyết Sơn, Bạch Hà Sầu cuối cùng cũng đến. Hắn trong ánh mắt chăm chú nhìn của mấy trăm con người, từng bước bước vào trường đấu.

Hắn đã rất lâu không xuất hiện trước mắt mọi người, năm xưa hắn mặc quần áo trắng như tuyết, cầm trong tay thanh loan đao, hình dáng đó thật sự để lại ấn tượng quá sâu đậm trong lòng mọi người. Nhưng lần xuất hiện này lại càng khiến cho mọi người thêm kỳ quái! Hắn râu tóc dài lôi thôi, quần áo dơ bẩn, dường như đã rất lâu rồi không tắm rửa. Thậm chí nếu ai đó đừng gần hắn một chút cũng sẽ ngửi thấy một mùi chua nồng.Chỉ là ánh mắt hắn vẫn như mười năm trước, bên hông vẫn đeo đọan loan đao năm xưa.Thế rồi, cuối cùng hắn cũng đi được tới trung tâm, hướng tới sư phụ và nói: “Sư phụ, ta đến đây.” Lại một lần nữa giống y như mười năm trước, sư phụ Cổ Lan Tu bị hắn khiêu chiến. Vốn tưởng lúc này chúng ta sẽ có một màn đối quyết phấn khích hơn, nhưng kết quả là…

Cơ khóe mắt của Lam Hải Duyệt giật giật, trong ánh mắt thế nào lại hiện ra một tia tuyệt vọng.

- Sư phụ của ta_vu vương chí cao vô thượng Cổ Lan Tu đối diện với học trò Bạch Hà Sầu của ngài trên Đại Tuyết Sơn chí cao vô thượng.. mười năm trước, khi bọn họ lần đầu đối chiến, hai người đánh nhau đến một buổi chiều mới phân thắng bại. Nhưng mười năm sau.. hắc hắc, vào ngài đại lễ của chúng ta, một bên có đồng hồ cát, mỗi lần đồng hồ cát chảy hết ước chừng là một khoảng một bữa cơm. Bạch Hà Sầu cả loan đao cũng không rút ra khỏi vỏ, dùng một lóng tay điểm vào nguyệt hạ mỹ nhân trong tay sự phụ. Nguyệt hạ mỹ nhân vung lên, sư phụ liên tiếp thi triển mấy loại vu thuật đều bị Bạch Hà Sầu hóa giải. Cái đồng hồ cát kia chỉ có chảy hết một phần ba thôi đã phân ra thắng bại.

Sư phụ dốc toàn lực trước Bạch Hà Sầu mà chống đỡ trong chốt lát cũng không làm được! Cuối cùng, sư phụ ngồi bệt dưới đất, nhìn đồ đệ của chính mình rồi nói: “Tốt lắm, bây giờ ngươi là Đại Tuyết Sơn đệ nhất cường giả!” Nhưng Bạch Hà Sâu không nhìn sư phụ, hắn chỉ nhìn nhìn bọn chúng ta ở quanh, rồi bỗng nhiên nói một câu. Câu nói kia cho tới tận ngày hôm nay, trong giấc mơ ta cũng có thể thấy được.

- Hắn nói gì vậy?

- Hắn nói “ Đáng tiếc! Trên thế giới này, người có thể bắt ta rút loan đao ra khỏi vỏ cũng tìm không thấy!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.