Ác Ma Pháp Tắc

Chương 231: Chương 231: Cường viện






Mọi thứ trong bí đạo lại được Đỗ Duy bít kín. Tuy thế những thi thể … trên hài cốt mang theo ánh kim, Đỗ Duy lại cố nén cảm giác buồn nôn mà đem mấy thứ này giao cho Ga.

-Ông chịu trách nhiệm đem mấy thứ này đi rửa sạch sẽ…Sau đó chúng ta sẽ nghiên cứu thật kĩ.

Sau khi đi từ bí đao ra, Ga dẫn Đỗ Duy tới nhà kho dự trữ.

Sau khi thành Gilear được cải tạo thành nhà xưởng thì sản phẩm chủ yếu nhất hiện nay của nơi này chính là phát minh riêng về nguyên tố hỏa của Solskjaer – “thuốc nổ”.

Đó là nhờ cỏ hỏa lân* làm nguyên liệu chủ yếu để chiết suất ra thứ này. Hiện tại trong thành Đỗ Duy đặc biệt dựng lên một khu lán trại bịt kín chuyên môn trồng loại cỏ hỏa lân này. May mắn là sức sống của loại thực vật ma pháp này rất kiên cường, hơn nữa vùng Tây Bắc khô hạn này cũng đặc biệt thích hợp cho loại thực vật này sinh trưởng.

( cỏ hỏa lân: hỏa là lửa, lân là Phốt pho, tác giả ghép từ nên khôngb biết dịch thế nào^^)

Dưới sự gợi ý của Đỗ Duy, Solskjaer đã đem phương pháp chiết suất cỏ hỏa lân chia thành mấy trình tự khác nhau giao cho nô lệ bên dưới tiến hành. Cứ như vậy đã đề cao sản lượng và hiệu suất rất lớn đồng thời việc phân chia trình tự khác nhau thành các bước cũng khiến cho bí mật sản xuất sẽ không bị tiết lộ, bởi vì trừ phi đem tất cả trình tự tập trung đến cùng một chỗ…Nếu không thì một mình lấy được vài thao tác của công nhân thì cũng sẽ không biết mình đang chế tạo thứ gì.

Nhà kho dự trữ được chôn dưới mặt đất bởi vì thuốc nổ được chiết suất ra có thể gây nguy hiểm nào đó, nhất là rất nhiều nguyên tố hỏa có độ tinh khiết cao mặc dù dùng bình gốm đựng nó nhưng nồng độ nguyên tố hỏa của thế giới này so với thuốc nổ ở kiếp trước mà Đỗ Duy biết là rất cao. Càng nguy hiểm hơn nếu cất giữ không tốt thì một đốm lửa nhỏ sẽ gây ra tai nạn. Cho nên chôn dưới đất tránh cho ánh sáng mặt trời chiếu vào gây nổ là lựa chọn tốt nhất rồi.

Đẩy cánh cửa nhà kho ra, trong hầm có đầy một đống bình gốm, mấy cái bình gốm đen sì sì này được chế tạo rất thô sơ, chỉ là Đỗ Duy cũng không quan tâm mấy cái này. Vẻ mặt hắn thực sự cẩn thận và cũng thoáng có một chút căng thẳng.

Nếu giả sử ở chỗ này phát sinh một chút ngoài ý muốn khiến cho bắt lửa …… bản thân ở trong đám thuốc nổ tính ra cả tấn này. Thật sự cho dù là Đại ma pháp sư cũng sẽ bị nổ tung tới cả cặn bã xương cốt cũng không còn sót lại!

-Ta dựa theo yêu cầu của ngươi chế tạo ra dây dẫn này.

Ga xoay mình mở một cái rương ở góc tường:

-Thí nghiệm rất nhiều lần. Dây của hoa Trụy Lạc là thích hợp nhất để làm dây dẫn. Chúng từ khi trời sinh đã khô ráo dễ dàng dẫn lửa. Hơn nữa thực sự ổn định. Ta đã từng thử sợi bông mà ngươi nói nhưng mà loại đó dễ dàng bị thấm ướt. Nhưng dây của hoa Trụy Lạc này thì không giống, cho dù ngươi đem ngâm nó vào trong nước cũng không cần lo lắng.

Ga cười nói:

- Ta có thể tưởng tượng …… làm một cái bình gốm như thế này, dùng dây hoa xuyên qua miệng bình, sau đó đốt một đầu, ném vào trong phe quân địch ở xa. Thì sẽ là tình cảnh gì đây.

Nhưng mà Ga lại nhíu mày nói:

-Chỉ có điều, thứ này có thể ném rất xa sao? Trừ phi là đại lực sĩ …… nếu nói không cần người ném vậy ngươi định làm như thế nào? Dùng máy bắn đá sao? Nhưng mà máy bắn đá rất không ổn định, chẳng may tại trong quá trình phóng ra xảy ra việc ngoài ý muốn, vậy sẽ nổ chết người mình đó!

Đỗ Duy mỉm cười:

- Vì sao nhất định phải ném? Không thể ném từ trên trời xuống sao?

Dừng một chút, hắn nhìn lướt qua đống bình gốm tựa hồ xếp tới tận trần trong nhà kho, sau đó nói:

- Bây giờ dẫn ta đi xem …… cây chổi kia."

Hiện tại, chổi bay là trang bị ma pháp sản xuất đắt tiền nhất trong công xưởng của thành Gilear.

Bởi vì phát minh này của lão điên Arike mặc dù là có ý nghĩa đột phá… nhưng trên thực tế. Trước sau như một vẫn kế thừa đặc điểm của phát minh của lão điên này –hào nhoáng mà không thực tế!

Nói đơn giản một chút, cái lão kia mỗi lần đều phát minh ra vật phẩm để thay thế loại vật chất nào đó vốn rất quý hiếm…… Nhưng mà phát minh nào của lão thường khi so với sản phẩm ban đầu càng thêm đắt tiền và rất ít ỏi khó tìm!

Cây chổi này cũng là như thế.

Mặc dù loại chổi này có thể không cần ma pháp thủy tinh gì chứa đựng ma lực …… cũng là có ý nghĩa đột phá thời đại. Nhưng mà vấn đề là lại tạo ra từ bản thân cây chổi!

Không có thể tùy ý dùng nhánh cây khô bó lại làm thành loại cây chổi bay trên trời này như vậy! Phải dùng gỗ hồ đào năm mươi năm! Ai cũng biết ở trên đại lục Roland gỗ hồ đào là một loại cây cực kì hiếm thấy… cũng không biết có phải là bởi vì quy tắc sinh vật tiềm ẩn nào đó quấy phá mà trong thế giới kiếp trước kia của Đỗ Duy thường thấy cây hồ đào nhưng tại thế giới này lại cực kì hiếm thấy, hơn nữa nuôi trồng cũng cực kì khó khăn.

Gỗ hồ đào, nhất là gỗ hồ đào có tuổi cây năm mươi năm đúng là vật chất chứa đựng ma lực tốt nhất ngoại trừ thủy tinh ma lực, cho nên thường thì loại gỗ này đều được dùng để chế tạo ma pháp trượng chất lượng chất lượng tốt nhất - đến ngay cả nhiều ma pháp sư cũng có vài người không có trang bị loại ma pháp trượng thuần túy bằng gỗ hồ đào này! Bởi vì gỗ hồ đào có tuổi cây là năm mươi năm thật sự rất hiếm hoi.

Huống chi gỗ hồ đào dùng để chế tạo cây chổi bay trên trời cũng không phải gỗ hồ đào bình thường. Căn cứ phát minh của lão Arike, hắn lại có thể chọn lựa sáng tạo và tổng hợp từ đủ loại kỹ thuật chiết cành …… kỹ thuật chiết cành tại kiếp trước của Đỗ Duy thực sự thường gặp, nhưng mà ở thế giới này thì lại hiếm hoi.

Lão Arike sử dụng loại kĩ thuật trồng trọt chiết cành làm ra một giống cây hồ đào biến dị, lúc trước Đỗ DUY vừa mới cầm từ chỗ lão Arike đến đây vài cây non.

Mà cũng bởi vì nguyên nhân đó…cái gã Poll thiên tài ma pháp này cùng Đỗ Duy từng nói qua về nuôi trồng ghép giống cây hồ đào, ở trong ma pháp công hội không ai khen ngợi hắn nhưng Đỗ Duy liếc mắt là nhìn ra sự quý giá của hắn!

Bởi vì Đỗ Duy không có khả năng mời đại sư Arike có thân phận tôn quý đến làm thuộc hạ của mình chuyên môn điều chế loại hỗn hợp giống cây hồ đào biến dị, như vậy Poll chính là lựa chọn duy nhất và là người tốt nhất!

Theo phương diện này mà quan sát thì cái đầu này là đại thiên tài, vạn đồng vàng cũng khó mời!

Nuôi trồng loại giống biến dị này làm cho Poll tổn hao chất xám, khó khăn trong giữ cho cây non có thể sống được đúng là một đề tài thật khó…thậm chí dưới tình huống có nước suối thời gian trôi qua mỗi lần bắt đầu nuôi trồng đều là mười cây có chín cây chết. Có thể nói nước suối thời gian trôi qua trong tay Đỗ Duy tiêu hao ở nơi này của Poll giống cứ như hố đen.

Trong một cái kho chứa đồ khác, Ga loại trừ tác dụng của cái ma pháp trận thiết lập ở bên ngoài, cẩn thận từng li từng tí một đẩy cửa ra dẫn Đỗ Duy đi vào.

-Mấy thứ này thật sự là dùng nước suối thời gian trôi qua tích tụ ra đó! Nếu giả sử dựa theo phương diện giá cả mà tính…. Mỗi bó chổi là gần bằng bản thân mỗi cây giống gỗ hồ đào biến dị này, giá cũng ít nhất mười vạn đồng vàng trở nên! Gặp quỷ rồi… Ngươi làm nhiều chổi bay như vậy làm gì? Làm mấy cái áo choàng bay thì tốt hơn nhiều.

Đỗ Duy mỉm cười, nói một câu hời hợt:

-Bất cứ kỹ thuật gì mới, quá trình phát triển luôn tiêu hao lớn nhất …… tuy nhiên bây giờ đã tốt hơn nhiều, không phải sao?

Ga trầm mặc một lát mới thừa nhận ý kiến của Đỗ Duy:

-Cũng đúng, tại thời điểm bắt đầu nuôi trồng loại thực vật biến dị này đúng là đau đầu nhất, chỉ có điều sau khi thí nghiệm nhiều lần, lãng phí lượng lớn nước suối. Cuối cùng chúng ta tìm được một nguyên nhân quan trọng nhất, sau đó hiệu suất đã cao lên rất nhiều. Từ nay về sau chế tạo thứ này nữa. Sẽ giảm được tổn hao hơn nữa.

-Cho nên tính chia đều xuống. Chi phí cho chổi bay vẫn còn thấp hơn so với dùng thủy tinh ma lực chế tạo áo choàng bay.

Đỗ Duy thở dài.

Trong phòng, trên vách tường là một loạt cái giá tinh xảo, trên cái giá này móc từng loạt từng loạt …… chổi.

Gỗ hồ đào màu đỏ sẫm tại trong căn nhà ổ chuột phát ra ánh sáng yếu ớt, mỗi cán cây chổi đều được điêu khắc cực kì tinh xảo và nuột nà, mặt trên còn khắc bức tranh có hoa văn tinh tế….mấy cái này đúng là hình vẽ của ma pháp trận phong hệ.

-Mấy cái hình vẽ của ma pháp trận phong hệ này là ta tự tay chế tạo ra tới bản vẽ, sau đó giao cho một đám thợ thủ công điêu khắc . Phân ra bước điêu khắc vào trên cán đấy, ngươi yên tâm, đám thợ thủ công này nắm được chỉ là một cái cán chổi, không ai biết cái thứ này là …… chổi."

Cuối cùng, Ga lần mò từ trong lòng một lúc lâu, tìm ra một tấm da dê. Mặt trên là bản ghi chép dày đặc các loại số liệu, giao cho Đỗ Duy.

-Đây là số liệu sản phẩm thí nghiệm cuối cùng, Solskjaer và Poll đều bay thử qua rồi. hiệu quả cũng ổn …… chỉ có điều, tên nhóc Solskjaer kia là một tên ngu dốt, đầu óc của hắn thực sự thông minh, nhưng mà khả năng thao tác thực tế quá kém, thiếu chút nữa hắn đã té ngã đứt cổ….. kỳ thật điều khiển thứ này rất đơn giản, chỉ cần đã cưỡi ngựa là có thể cưỡi thứ này bay lên trời.

Đỗ Duy nhìn thoáng qua kết quả cuối cùng trong tay.

Sự phát triển của cây chổi bay lên trời làm cho Đỗ Duy thực sự vừa lòng. Hiện tại xem ra, bởi vì tài liệu có hạn, còn có nước suối thời gian trôi qua kiệt quệ, nhóm cây con đầu tiên cuối cùng chỉ chế tạo ra năm mươi cây chổi. Mà căn cứ sau khi thí nghiệm bay, ma pháp trận phong hệ khắc trên từng cây chổi, cũng có được hiệu suất rất mạnh. Đoạn đầu trên cán cây chổi có một hình vẽ ngôi sao sáu cánh nho nhỏ, chỉ cần ngươi cưỡi tại phía trên cây chổi, tay nắm vào bộ phận của ngôi sao sáu cánh, sau đó niệm chú nhập vào ma lực, có thể dẫn động phát ra ma pháp trận.

Trước mắt cây chổi bay trên trời, có thể chịu trọng lượng ước chừng sức nặng của hai đàn ông trưởng thành, phương diện tốc độ, tốc độ lớn nhất so với ngựa là nhanh gần như gấp đôi, mà thời gian duy trì phi hành liên tục …… liền xem ma lực của ngươi có thể kiên trì khoảng bao lâu.

Cái tên Solskjaer ốm yếu bỏ đi kia, có thể kiên trì trong khoảng thời gian ăn bát cơm.

Như vậy là đủ rồi.

Thực lực chính thức của Solskjaer chỉ là một ma pháp học đồ.

-Thưa ngài, ngài thật sự muốn làm như vậy sao?

Đứng ở phía trên đầu thành, sắc mặt kị sĩ Robert có chút khó coi.

Trên mặt Đỗ Duy lộ vẻ kiên định bộ dáng không giống chút nào như là nói đùa.

-Nhưng mà …… vết thương trên người ngài.

-Kị sĩ Robert thân mến, đừng quên ta là một ma pháp sư.

Đỗ Duy liền vươn người:

-Đối với ma pháp sư mà nói thì chút thương thế ấy cũng không khó điều trị. Hơn nữa …… ta phải đi ra ngoài!

-Điều này quáguy hiểm!

Robert vẫn kiên quyết phản đối:

-Ngài hiện mang theo vận mệnh của mọi người, ngài là chủ soái của chúng ta, là lá cờ đầu, nếu giả sử ngài gặp phải một chút xíu bất trắc …… tôi rất khó tưởng tượng hậu quả! Trên thực tế, tối hôm qua hành động ngài đơn độc xông vào doanh trại, lúc ấy nếu giả sử tôi ở đó, bất kể như thế nào cũng ngăn cản ngài làm như vậy!

Đỗ Duy thở dài rồi chỉ xuống dưới thành.

Mặt trời đã mọc lên cao, dưới ánh mặt trời, nhìn qua lều vải san sát của người thảo nguyên càng thêm rõ ràng, người hô ngựa hý, nếu giả sử Đỗ Duy dùng thuật mắt ưng thì thậm chí có thể thấy hình dáng ma đao của võ sĩ thảo nguyên ngồi ở trong doanh trại!

-Hiệu quả của việc ta đánh lén vào tối hôm qua là giết chết một tên vu sư Shaman…. khiến cho khí thế của bọn họ giảm xuống nhiều. Nhưng mà lần này đại quân người thảo nguyên đã tới tập kích thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng rút lui. Hãy chờ xem, thời điểm muộn nhất là lúc ăn xong cơm trưa, bọn họ sẽ khôi phục sinh lực liền kéo nhau trở lại đây.

Vẻ mặt Đỗ Duy lo âu:

-Robert. chúng ta có bao nhiêu vốn liếng, anh rất rõ ràng, toàn bộ quân đội của chúng ta tăng thêm cũng chỉ hơn hai vạn người …… hơn nữa đại đa số đều phân tán ở các nơi, kỵ binh của chúng ta tổng cộng chỉ có ba nghìn! Ba nghìn người, anh cho rằng dưới tình huống bình thường có thể đánh tan hai vạn sói thảo nguyên sao? Có thể đánh tan mấy tên quỷ quái sinh ra đã trên lưng ngựa à? Chúng ta cần kì binh! Cho nên, ta phải đi ra ngoài …… mới có biện pháp phá địch.

Dừng một chút, Đỗ Duy cười nói:

-Được rồi, anh yên tâm đi, vu sư Shaman của bọn họ tối hôm qua đã bị ta xử lý rồi. Thời gian ta đi ra ngoài dù đi tới đi lui. Người thảo nguyên cũng không thể ngăn ta được.

Robert lại nói:

-Thưa ngài, điều ta lo lắng cũng không phải ngài bị chặn lại! Ta lo lắng là ngài tự mình ra trận! Bản thân là chủ soái. Ngài không nên chiến đấu tại tuyến đầu! Cái này không phải trách nhiệm của chủ soái! Ta càng hy vọng ngài đợi ở trong thành, đợi ở trong phủ Tổng đốc!

Đỗ Duy không có tranh luận vấn đề này cùng với Robert nữa, hắn hạ lệnh ngắn gọn:

- Thời điểm lúc cuối cùng của hoàng hôn anh phải tại đốt một đống lửa trên đầu thành, ta muốn tại trên mười dặm đều có thể thấy đống lửa và khói đen! Nhớ kỹ chưa? Thời điểm hoàng hôn chỉ cần anh đốt lửa hiệu, ta cam đoan anh sẽ nhận được sự trợ giúp mạnh mẽ! Mà việc anh phải làm chính là tại trước hoàng hôn đảm bảo phía trên tường thành chỗ thành thị này còn đứng vững lá cờ Hoa Tulip!

Nói xong, thân thể của Đỗ Duy đã nhẹ nhàng tung bay lên.

Robert thở dài, quay về phía Đỗ Duy làm một cái lễ nghi của kỵ sĩ, đưa mắt nhìn Đỗ Duy bay lên không trung ra xa.

Đỗ Duy tính toán rất chuẩn. Khi hắn từ đầu thành bay lên, thời điểm lướt qua bầu trời doanh trại người thảo nguyên, không ít kỵ binh thảo nguyên đều phát hiện Đỗ Duy trên bầu trời. Chỉ có điều trải qua cuộc tập kích tối hôm qua, rõ ràng vào ban ngày dưới ánh mặt trời, người thảo nguyên đã có phòng bị, một ít cung thủ giỏi tinh nhuệ nhất lập tức kéo cung quay một vòng về phía bầu trời bắn vội. Mấy tên cung thủ giỏi trên thảo này được xưng danh là có thể một tên bắn hạ ưng khỏe, tài bắn cung vô cùng giỏi, nhưng Đỗ Duy cũng không cần tăng độ cao lên, nhanh chóng bay qua.

Tối hôm qua hắn kiệt quệ ma lực, sau khi ma lực trong chiếc nhẫn gắn đá ngũ sắc hao hết, không phải trong thời gian ngắn như vậy có thể bổ sung xong, lúc này hắn khôi phục ma lực được chỉ có năm sáu thành ma lực ban đầu của bản thân mà thôi. Thật sự không có sức lại phát động gọi về sấm sét quy mô lớn nữa.

Hướng về phương hướng khác hướng thành thị, Đỗ Duy bay thẳng theo một đường.

-Tên công tước Hoa Tulip kia làm gì vậy?

Vệ tướng Đầu Sói Vàng đứng ở dưới lều vải của mình, sắc mặt hắn âm trầm quan sát Đỗ Duy đi xa, tên khổng lồ này đứng trên mặt đất thì cao hơn hai cái đầu so với đồng bọn ở bên cạnh.

-Ngài Vệ tướng, có lẽ là hắn chạy trốn.

Một người thảo nguyên cười lạnh nói:

-Người trong thành không nhiều lắm, chúng ta sớm muộn cũng có thể công phá tường thành.

-Ngu xuẩn.

Vệ tướng Đầu Sói Vàng bĩu môi, trong ánh mắt nham hiểm hiện lên vẻ cương quyết:

-Nhất định là hắn đi tìm quân cứu viện! Hừ …… phái đội quân bốn trăm người đi phía sau tìm kiếm, tăng cường đề phòng. Còn nữa …… lập tức để cho các dũng sĩ chuẩn bị sẵn sàng, hôm nay trước khi bầu tối phải công phá cửa thành!! Mặc kệ như thế nào, vu sư Shaman trong quân của chúng ta đã chết đi…… tổn thất một vị vu sư Shaman cao quý, các ngươi nghĩ xem, sau khi chúng ta trở về phải nhận được cái dạng trừng phạt gì? Chỉ có bất chấp tất cả chiếm được thành thị này mới có thể có cơ hội xin Đại vương khai ân tha mạng!

Kèn thổi lên u u, các võ sĩ thảo nguyên nghe thấy hiệu lệnh thì cả đoàn đều xông ra chiến đấu! Dưới ánh mặt trời, kị sĩ Robert đứng ở đầu tòa thành nhìn thấy dưới thành từng đợt người thảo nguyên rậm rạp như bầy kiến, một lưỡi loan đao kia dưới ánh mặt trời chiếu vào phản xạ ra ánh sáng lạnh lẽo chói mắt.

-Kiên trì đến hoàng hôn!

Robert bỗng nhiên rút ra trường kiếm, chém xuống phía trên gờ thành trước mặt rồi quát lớn:

-Tử thủ!!

Thân binh bên cạnh và phó tướng cũng rút ra trường kiếm, mọi người đồng thời cao giọng hô:

-Hoa Tulip muôn năm!! Người còn thành còn!!

Đỗ Duy bay theo phương hướng do mình chọn ban đầu bay thẳng ra bảy, tám dặm, lúc này mới hạ thấp độ cao, cẩn thận tìm kiếm đội ngũ của mình.

Rốt cục, tại bên cạnh một mảnh rừng tùng thưa thớt thấp bé, có người thấy Đỗ Duy phía trên bầu trời lập tức chạy đi ra rồi hướng tới phía Đỗ Duy trên trời dùng sức khua khoắng hai tay. Đỗ Duy hạ thấp độ cao mới nhìn rõ là đội trưởng đệ tử ma pháp Ziege.

Tám trăm người mà Đỗ Duy mang đến kia ẩn núp tại trong mảnh rừng cây, bọn họ nghe xong mệnh lệnh của Đỗ Duy, lui ra phía sau một mạch đến nơi đây để phòng ngừa bị kị sĩ trinh sát của Lang Kỵ binh người thảo nguyên phát hiện.

Đỗ Duy dừng ở mặt đất, Ziege nhìn thấy Đỗ Duy hoàn hảo không tổn hao gì, lúc này mới thở ra cực kì nhẹ nhàng rồi nói:

-Ngài viện trưởng! Gặp lại ngài an toàn thật sự là tốt quá! Thế nhưng ngài không phải để cho chúng ta ở chỗ này chờ tín hiệu ngọn lửa ở phương hướng thành Gilear sao? Tại sao ngài tự mình cũng đến đây?

Đỗ Duy vỗ vỗ bả vai của Ziege nói :

-Không còn thời gian giải thích nữa!

Đỗ Duy nói xong liền theo hắn đi vào trong rừng cây.

Trong rừng cây, kị binh nhà Hoa Tulip đều xuống ngựa ngồi dưới đất, chỉ có điều tất cả mọi người đề phòng rất tốt, còn có người bò lên trên cây nhìn ra xa xa. Mảnh rừng cây này mặc dù chỉ là rừng tùng thưa thớt, tuy vậy che giấu xấp xỉ một nghìn người là đủ rồi.

Đỗ Duy thấy vị tướng hai trăm năm mươi nhỏ Al-Qaeda này, trên mặt người này đầy bụi bặm, thấy Đỗ Duy lập tức ngã phịch xuống, ôm lấy Đỗ Duy, lớn tiếng kêu lên:

-Đức ngài! Đức ngài! Ngài ở chỗ này thật tốt quá rồi! Gặp quỷ! Tôi vừa rồi thật sự muốn giết bọn người kia! Chúng lại có thể dám liều lĩnh để ngài một mình vào thành! Điều này thật sự rất mạo hiểm!!

Bên cạnh là phó tướng của Al-Qaeda, khi Al-Qaeda nhận lệnh đi tìm quân cứu viện, vị phó tướng này phụ trách dẫn đội ngũ, chỉ có điều xem bộ dáng của hắn, khóe miệng còn có vết máu, hiển nhiên là bị Al-Qaeda dạy dỗ tàn nhẫn.

-Tốt lắm Al-Qaeda! Là tự ta muốn đi vào không quan hệ với bọn họ.

Đỗ Duy cười cười:

-Bộ hạ của anh đều là chiến sĩ vĩ đại, bọn họ có công không có tội. Hơn nữa …… ta cũng không phải không có thu hoạch, ta dã xử lý một tên vu sư Shaman.

Nói xong Đỗ Duy lập tức hỏi:

-Anh thì sao? Anh đến khi nào? Toàn bộ người của chúng ta mang theo thì sao?

-Không có thưa ngài.

Vẻ mặt Al-Qaeda xấu hổ:

-Tôi chỉ tìm được ngài Alfa mang theo tám trăm người ……còn hai đội khác, tôi chưa tìm được bọn tướng quân Ron Barton …… thời gian thật khẩn cấp, tôi không có cách nào khác chạy đi xa hơn, hơn nữa …… ngài yêu cầu ta phải tại hôm nay tới nơi này. Cho nên ……

Al-Qaeda bỗng nhiên một mình đến quỳ đầu gối xuống:

-Tôi không có hoàn thành mệnh lệnh của ngài, xin ngài trách phạt đi!

Đỗ Duy lắc đầu:

-Là do thời gian ta hạ lệnh không có suy xét đến tình huống thực tế, ngươi có thể mang một đội trở về, đã rất khó khăn rồi. Kị sĩ Alfa thì sao?

Đỗ Duy tìm kiếm khắp nơi thị vệ Alfa thị vệ một lúc lâu nhưng không có phát hiện Alfa.

-Ông ấy …… nghe nói việc ngài một mình ào thành, gào thét chửi bới như sấm động, một mình thoát ly đại quân, đến phía trước đi tìm hiểu tin tức rồi.

Đỗ Duy giật mình, chú Alfa …… hắn quả nhiên vẫn còn lo lắng cho mình ư. Chỉ có điều dùng thực lực của Alfa, đi tìm hiểu tin tức, hẳn là không có nguy hiểm.

Thời gian gấp gáp, Đỗ Duy mới vừa muốn nói gì, Al-Qaeda lại bỗng nhiên thấp giọng nói:

-Thưa ngài …… mặc dù ta không có tìm được hai đội khác, chỉ có điều ta mang đến một vài …… người khách.

-Khách ư?

Al-Qaeda liếc mắt ra hiệu, Đỗ Duy lập tức nhìn hướng lại ở chỗ sâu trong cánh rừng, quả nhiên thấy một đám binh lính mặc áo giáp không giống nhau, mấy tên này cũng là kỵ binh, chỉ có điều áo giáp cùng với áo giáp của quân đội nhà Hoa Tulip không tương tự, những người này mặc cũng là áo giáp của thủ bị quân địa phương của đế quốc, trước ngực gắn cũng là hình vẽ hoa bụi gai.

Trên thực tế quân đội của Đỗ Duy chỉ là tư quân của gia tộc, mà những người này mới là quan quân đế quốc chân chính.

-Sao lại thế này?

Đỗ Duy cảm thấy có chút ngoài ý muốn, bởi vì nhìn qua số lượng người của bọn người kia còn không ít, nhìn qua mơ hồ khoảng chừng năm sáu trăm mà thôi.

-Bọn họ là quân đội thuộc hạ của tổng đốc Bohan tỉnh Norin.

Al-Qaeda thấp giọng trả lời một câu.

Đỗ Duy nhíu mày


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.