Lão già đang ốm yếu như sắp chết, trong nháy mắt lại thể hiện ra uy thế có thể chấn nhiếp lòng người.
Nhưng Carmille Ciro vẫn cúi đầu, tuyệt không đón lấy ánh mắt đó, khẽ nói:
- Ngài quên rằng… ta là cháu rể của ngài… cái nhà này… tương lai cũng là của ta… Nhưng phàm là người, phải chuẩn bị sẵn đường lui cho mình.
Thanh âm không lớn, nhưng từng chữ vang vào tai lão tể tướng lại khiến sắc mặt lão biến đổi.
Cuối cùng, Rabus Richer chậm rãi ngồi xuống, vỗ đầu gối mình, nhìn Carmille Ciro một hồi, mới ung dung cười:
- Tốt rồi, ngươi đứng dậy đi.
Carmille Ciro lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn vào mắt lão tể tướng:
- Ta cũng vô ý biết được, không ngờ ngài vài chục năm cố sức giữ mình, hóa ra cũng đã sớm cài người vào trong hoàng cung.
- Cẩn thận từ ngữ.
Lão tể tướng liếc Carmille Ciro 1 cái.
Carmille Ciro cười, có chút giễu cợt:
- Ngài dạy ta giả hồ đồ, vứt sạch đi, không phỏng đoán tâm tư quân vương. Chỉ là chính ngài đã sớm an bài nội gián trong cung... cái này cùng những gì ngài dạy hình như khác nhau a.
- Hoàn toàn khác nhau.
Lão tể tướng cười lạnh, trong mắt lộ ra vẻ uy nghiêm hiếm thấy:
- Thân phận hiện tại của ngươi là gì? Quân vụ đại thần? Hừ… ngươi tuổi còn trẻ, lí lịch không đủ. Trong quân bộ, những lão đại ngầm ở đó, ngươi hẳn là chưa động vào họ được. Lấy địa vị của ngươi hiện giờ, cũng có thể tính là 1 trong nhất đẳng trọng thần của đế quốc. Nhưng nếu thật sự nói đến quyền lực trong tay ngươi… Sợ là không bằng 1 viên quan cấp 2! Địa vị cao, quyền không cao. Thân phận này của ngươi, ta dạy ngươi không đi đoán tâm tư quân vương, chính là vì thế, vì tốt cho ngươi mà thôi.
Nói xong, lão có chút mệt mỏi than thở:
- Ta thì khác. Ta từ lúc 20 tuổi đã chui vào vũng nước tại đế đô này. Từ bộ tài chính, lên bộ lễ nghi, bộ giám sát (thanh tra), quân vụ thống soái. Một đường đi lên đánh đấm loạn xạ, còn đi làm tổng đốc bốn năm lần. Có thể nói, các bộ, các chức tại đế quốc, ta hầu như đều đã làm cả! Sau cùng mới làm tể tướng. Ta tốn nửa đời mới lên được vị trí này. Nói dễ nghe là dưới 1 người trên vạn người, nói khó nghe…
Lão già đột nhiên mặt cười có chút chế nhạo:
- Nếu quả thật là 1 hoàng đế dốt nát tại vị lúc ta nắm quyền, ta bảo quạ màu trắng hắn cũng tin! Đương nhiên, tâm tư bất phục thì ta không có, nhưng mà… thần tử bình thường, có thể không phỏng đoán tâm tư đế vương, có thể chân chính làm 1 “thần tử”. Nhưng mà, ta không được! Tể tướng đế quốc không được! Thân là kẻ dưới 1 người trên vạn người, tuyệt không thể làm như thế! Cho nên, ta dạy ngươi việc không nên làm là vì lập trường, địa vị của ngươi. Chỉ là, ở địa vị của ta, đó lại là việc tất yếu nên làm!
Lão già như đã muốn nói dốc lòng, thản nhiên tiếp tục:
- Ta đã sớm rõ ràng, vị trí tể tướng đế quốc này, 1 tay nắm chính vụ, đã không còn tính là thần tử nữa rồi, mà là…. nửa vua nửa thần! Cho nên, tâm tư người trong hoàng cung kia, ta tuyệt đối phải hiểu rõ. Kỳ thật loại việc này thời nào chả có. Ta an bài nội gián trong cung, bình thường cũng chả yêu cầu làm đại sự gì. Chỉ cần 1 đưa tin tức một cách an toàn, không được bại lộ.
Nói đến đây, lão nhìn Carmille Ciro:
- Chỉ là, không nghĩ những người này cũng biết ta sắp chết, nên đi quy phục ngươi.
Carmille Ciro cười khan 2 tiếng:
- Chỉ cần là người, đều phải chuẩn bị đường lui cho mình. Cái nhà này tương lai cũng là của ta, ngài định giấu diếm ta 1 đời ư?
Carmille Ciro cũng không giấu diếm, trực tiếp nói:
Vài ngày trước, lúc trời chuyển đông ngài sinh bệnh không thể ra ngoài. Việc trong nhà khi đó đều là ta quản lý, kết quả nội bộ gia tộc hàng ngày, có ít văn tự kỳ quái đưa tới. Ta không biết là thế nào, nảy lòng hiếu kỳ tra xét, phát hiện đống văn tự ấy đều dùng mật mã viết ra. Người bình thường dù xem được cũng không rõ nội dung - có điều ngài quên rằng, ta vì nhiếp chính vương nằm vùng ở bên đại hoàng tử 10 năm. Loại mật mã như thế ta cũng đã quen thuộc. Mà hơn nữa, nội gián trong cung của ngài chất lượng cũng không cao, ta tốn chút công sức cũng phá giải được mật mã, lúc đó mới biết trong thư là tin tức hoàng cung. Hơn nữa, vài năm nay, ngài đã sớm an bài như thế. Trong thư chỉ là chút việc gà con vụn vặt, kiểu như nhiếp chính vương gần đây ăn uống thế nào, Charles tính tình ra sao, công chúa Karina đọc cái gì, nhiếp chính vương bận chính vụ có hay không đi gặp phi tần...
- Hừ, ta không muốn làm phản, cũng không cần dò tìm đại sự gì. Chỉ cần biết những sực việc vụn vặt đó là được, nắm tình hình trong cung được chừng nào hay chừng ấy.
Lão tể tướng lắc đầu:
- Nếu quả thật ta thám thính chuyện lớn, chỉ sợ nội gián đã bị lộ từ vài chục năm trước!
- Chỉ là, việc vụn vặt ấy lại có giá trị không nhỏ.
Carmille Ciro cười khổ:
- Trong cung gần đây thay không ít thầy thuốc, sự tình này khiến là lưu ý.
Lão già trầm mặc:
- Nếu ngươi đã biết, xem ra nội gián của ta đã bị ngươi thu phục. Cũng được, những người này, sớm muộn cũng sẽ giao cho ngươi…
- Nội gián của ta ở trong hoàng thành mấy chục năm, cũng không có thám thính cái gì to tát. Nhưng với vài việc nhìn như phổ thông bình thường, ngươi phải biết, rất nhiều việc nhìn như nhỏ bé, lại có thể nói cho ngươi rất nhiều bí mật!
Hắn đưa tờ giấy ra:
- Trước đây, việc nội vụ hoàng cung, y sư trong cung sẽ định kỳ thu mua tài liệu. Trong hoàng cung dùng cái gì, bao nhiêu năm mua cái gì, tiêu hết bao nhiêu tiền đều ghi chép lại. Còn có những ma pháp sư cung đình… hừ, nhất là ma pháp dược tề sư. Nguyên bản họ mua từ ma pháp công hội, nhưng ma pháp sư cung đình cũng thường qua bộ nội vụ hoàng cung mà thu mua định kỳ. Từ năm ngoái, danh sách hoàng cung thu mua đã có biến hóa, mỗi lần mua vào đều có vài dược tài đặc biệt. Nhưng thứ đồ này chẳng qua cũng chỉ cần viết thêm 1 cái tên là xong, cũng không kỳ quái, coi như ma pháp sư tiến hành nghiên cứu cũng bình thường. Từ năm ngoái đến giờ, mỗi tháng đều có mua thêm 1 ít đồ, tuy phẩm chất số lượng ngẫu nhiên có chút biến hóa, nhưng có vài loại thuốc y nguyên không đổi.
Hắn phủ trang giấy trong tay:
- Theo tờ giấy này, gần nhất là mấy tháng nay, loại thu mua vào so với bình thường còn nhiều hơn. Ta thực ra cũng không để ý, chẳng qua theo lẽ, ta vẫn phái người đi phương nam xa xôi nghe ngóng, hiểu rõ hiệu lực cùng tác dụng mấy loại thuốc này, từ đó mới suy ra nhiếp chính vương của chúng ta…
Lão già nhăn mày, không nói, thở dài.
Carmille Ciro nhìn 1 lần, tâm lý vẫn vững vàng, cầm tờ giấy đi đến bên lò sưới ném vào, thiêu thành tro.
Hắn đứng đó, ánh lửa chiếu lên mặt. Khuôn mặt hắn lúc sáng lúc tối:
- Nếu đã như vậy, ngài phải cho ta 1 đáp án chính xác… Vạn nhất 1 ngày điện hạ không còn, mà công tước hoa Tulip trở mặt cùng hoàng thất, ta nên làm thế nào?
Lão già nhắm mắt:
- Ta sợ là không qua được mùa xuân này. Nếu như ngươi nói có ngày như vậy, khi đó, ngươi…
Cửa phòng khép chặt, 2 trọng thần của đế quốc, 1 già 1 trẻ đối thoại với nhau, không ai nghe thấy. Mà bên ngoài gió bão nổi lên, thổi qua ngọn cây phát ra tiếng sàn sạt, tựa hồ che đi toàn bộ nội dung cuộc đàm thoại này.
Năm 966 của đế quốc, ngày 31 tháng 3
Phòng tuyến phía đông Kaspersky!
Nhân công đang tu sửa bờ sông phía nam. Vào mùa đông, những doanh trại gần bờ này cũng triệu tập lao động đi ra và còn có mấy doanh bộ binh gần đấy đi ra đảm bảo sông không bị đóng băng.
Chỉ là mùa đông năm nay lại ấm, những chuẩn bị đó đều thành vô dụng. Lúc qua xuân, nhân công ở bờ đều rút về, mà những doanh trại gần bờ cũng đang chuyển xẻng, cuốc phá băng về hậu phương.
Không xa về phía nam là toà thành phòng tuyến phía đông, quy mô nhỏ hơn trung tâm 1 chút. Chẳng qua cũng là thành lớn hiếm có trên đại lục, trong thành gồm 6 sư đoàn quân đội đế quốc, bao gồm 3 sư đoàn chủ chiến Bạo Phong, cộng thêm 3 sư đoàn triệu tập quân dự bị các nơi, còn có chừng 6 vạn dân phu cùng hậu cần.
Trên sườn đông tường thành lộ ra 1 lỗ thủng. Ở đó nối với 1 tòa thành cao cao gần mặt nước. Phía dưới là sông vận tải, đội thuyền vận chuyển có thế trực tiếp từ đó vận chuyển vật tư vào trong thành.
Sau khi ra xuân, khí trời ngày càng ấm áp. Bởi vì có sông lớn, trên sông còn có hải quân tuần tiễu, thậm chí còn có vài chiến thuyền đóng tại đây. Cho nên, thám báo kỵ binh đế quốc mỗi ngày sẽ tuần tra theo bờ sông.
Ngoài điểm đó mà nói, tình hình phòng tuyến ở đây so với trung tâm không những không nhẹ nhàng hơn, mà thậm chí còn ác liệt hơn.
Tuy năm ngoái những chủng tộc dã man kia tập kích đội thuyền, những chẳng qua sau này không còn xuất hiện việc đó nữa, đội thuyền sau tăng cường phòng bị, cẩn thận đi tới lại không hề gặp tình huống đó nữa, cuối cùng cũng dần dần buông lỏng.
Một buổi sáng, 1 đội trăm kỵ binh từ của bắc phòng tuyến đi ra, trước hết là đi tuần 1 vòng, sau đó là phân làm 2 đội, 1 đường theo bờ sông, chia 2 bên trái phải tuần tra.
Toàn bộ đều là kỵ binh tinh nhuệ thuộc Bạo Phong quân đoàn, thân mặc áo giáp dày, mang kiếm hình chữ thập, còn cầm phủ thương.
Do trời ấm, nước chảy chậm, từ sáng sớm ánh mặt trời đã nhuộm toàn bộ nước sông thành 1 mảnh vàng nhạt.
Thần sắc kỵ binh còn có vẻ nhẹ nhàng. Phòng tuyến phía đông, từ lúc khai chiến chưa gặp chiến sự gì lớn. Những chủng tộc dã man kia có lẽ cũng biết vượt sông rất khó, cho nên vẫn không tập trung tiến đánh. Nghe nói ở trung tâm còn đánh 2 trận lớn, cả ma pháp sư lẫn cường giả thánh cấp của đế quốc cũng xuất hiện trợ chiến.
Đội trưởng kỵ binh chậm rãi thúc ngựa, ánh mắt trông về phương bắc. Bình thường ngẫu nhiên cũng gặp lang kỵ binh tuần tra, chỉ là cách nhau 1 con sông lớn, những lang kỵ binh cũng không cách nào qua được, 2 bên nhiều nhất là cách sông nhìn nhau 1 chút rồi bỏ đi.
Đội kỵ binh hôm nay đi ra, chừng 1 bữa cơm thời gian, đột nhiên đội trưởng kỵ binh nhấc tay, đội ngũ lập tức dừng lại.
Đội trưởng kỵ binh quay đầu, sắc mặt khó coi:
- Các ngươi nghe xem!
Kỵ binh đông đúc cũng dừng lại, quả nhiên nghe thấy phía bắc ẩn ẩn truyền đến 1 loạt âm thành hồn hậu mà có tiết tấu:
- Rầm rập! Rầm rập! Rầm rập!
Thanh âm kia lúc đầu còn xa, nhưng dần dần càng đến gần.
Nhìn bờ sông, mặt nước cũng hơi bị chấn động theo âm thanh này từng nhịp, từng nhịp.
Đột trưởng kỵ binh lập tức lấy kính viễn vọng ra, nhìn vê bờ bắc. Chỉ nhìn 1 cái, hắn lập tức thân hình kịch chấn, sắc mặt đại biến!
Trong kính viễn vọng xuất hiện hình ảnh: trên bờ bắc, từ xa nhìn lại, đầy trời đầy đất không bờ bến. Phương trận đen nghịt như kiến, tháp lâu dày đặc, đao thương như rừng! Ngàn vạn đôi chân giẫm lên mặt đất, mang theo tiết tấu chỉnh tề! Tiếng bước chân như sấm rền đánh vào lòng người, còn có tiếng áo giáp va chạm đinh đinh đang đang, khiến người ta không rét mà run.