Ác Ma Pháp Tắc

Chương 86: Chương 86: Dòng suối thứ hai




“Niềm tin…” Medusa thấp giọng lẩm nhẩm, sau đó nàng hỏi tiếp:” Nhưng! gã kỵ sĩ này không phải đã ruồng bỏ tín ngưỡng sao? Bây giờ hắn hẳn là một kẻ không có niềm tin chứ.”

“ Đó là chuyện khác.” Đỗ Duy giải thích chậm rãi:” Trong lòng mỗi người đều có niềm tin. mặc dù Hussein đã từ bỏ tín ngưỡng của hắn trước đây, nhưng điều đó không có nghĩa là trong lòng hắn bây giờ không còn niềm tin nữa. Chỉ là, sau khi hắn buông bỏ một niềm tin thì trong lòng hắn đã có niềm tin mới thay thế rồi ! Đó là tính cách chung của nhân loại, bất kể ai, mỗi một con người còn sống đều có niềm tin của riêng mình, vô luận đấy là niềm tin vào tà ác hay vào chính nghĩa. Chỉ có người có niềm tin trong tâm thì hắn mới có đủ dũng khí và lực lượng. Kẻ có niềm tin càng mạnh thì lực lượng lại càng cường đại.. dưới sự thôi thúc của loại lực lượng này có thể khiến hắn lưu danh trăm đời, hoặc là để tiếng xấu tới ngàn năm!”

Nói tới đây, Đỗ Duy phảng phất mỉm cười:”Nói nhiều như thế, nàng tới cùng đã hiểu được bao nhiêu?”

“Ta không rõ” Thanh âm của Medusa trầm thấp:”Tham lam…hoài niệm…nhu nhược… lãnh khốc…tịch mịch..còn có niềm tin..tất cả điều này theo như lời người nói chính là ’Nhân tính’, cái thứ nhân tính đó quả thực quá phức tạp rồi.”

“Vốn đã là rất phức tạp” Đỗ Duy trả lời nhanh chóng:”Trên thế giới này loài người chính là loài sinh vật phức tạp nhất, trong tất cả sinh linh thì tình cảm của loài người thuộc dạng phong phú nhất…tình yêu, tình thân, tình bạn…là loài hiểu tình cảm nhất. Nhưng đồng thời cũng là loài tàn khốc nhất…am hiểu giết chóc nhất, tranh đấu nội bộ cũng có thể tàn sát đồng loại bạn bè! Suốt chiều dài lịch sử của loài người chính là một quá trình tự mình đấu qua đấu lại, ngươi giết ta hay ta giết ngươi mà thôi… Medusa, nếu nàng tưởng rằng với cuộc dò xét ngắn ngủi nội tâm ba người chúng ta như thế mà có thể hiểu hay nắm được nhân tính, vậy thì nàng đã sai rồi.”

Nói đến đây, Đỗ Duy cười hỏi:”Bây giờ nói cho ta biết, ta đã thông qua khảo nghiệm rồi chứ?”

Sau một lúc trầm lặng, nàng thở dài một tiếng:”Đúng vậy, ngươi đã thông qua.”

Rất nhanh sau đó Đỗ Duy đã thấy được Medusa trong truyền thuyết.

Ngay tại đại điện trống rỗng, trên bề mặt bức tường phía trước!

Trong vách tường, truyền đến một âm thanh sột soạt và một bóng người chậm rãi đi ra từ trong bức tường đá, toàn thân nàng phảng phất như tảng đá, cảm giác như nàng đã dung hợp thân mình với bức tường đá đó vậy.

Nữ vương Medusa, tất nhiên là một người đàn bà.

Nháy mắt sau khi nàng bước ra từ bức tường đá, chất đá toàn thân đã bắt đầu từ từ rút đi, da thịt vốn lạnh như băng, cứng rắn, xám xịt bắt đầu chuyển thành trắng mịn màng, nhìn lên sẽ thấy rất mềm mại và sáng bóng, làn tóc mây cũng dần dần bồng bềnh rực rỡ, trở nên mềm mại.

Đường nét khuôn mặt cũng đã biến thành rõ ràng, vả lại còn…tuyệt mỹ!

Ngay cả Đỗ Duy cũng không thể không thừa nhận vị Medusa nữ vương trước mắt này cơ hồ là người đàn bà đẹp nhất trong tất cả nữ nhân mà hắn đã gặp qua ở kiếp này và kiếp trước! Thân thể mềm mại rung động lòng người. Mỗi một phân da thịt, từng đường cong trên thân thể đều tựa như là tác phẩm hoàn mỹ nhất mà thượng đế đã phải trải qua sự tính toán nghiêm khắc và chính xác mới sáng tạo ra được. Đôi chân, vòng eo, cặp mông, đôi cánh tay, bộ ngực của nàng, mỗi một tỷ lệ, phảng phất đều đã đạt tới trạng thái hoàn mỹ. Hơn nữa rắn vốn trời sinh đã có mị lực, khiến cho mỗi động tác nho nhỏ của nàng cơ hồ đều mang theo một loại mị lực…hấp dẫn vô cùng.

Song tất cả điều này cũng không tính là gì… chính thức làm cho Đỗ Duy bất thần chính là khuôn mặt của nàng

Có thể nói rằng đó là một khuôn mặt một khi hé lộ ra thì sẽ có thể làm cho nam nhân vì nó mà trở nên điên cuồng! Đỗ Duy thậm chí trong nhất thời không thể kiếm được từ nào để hình dung thích hợp với khuôn mặt xinh đẹp như thế...vào lúc này, ngay cả ngạn ngữ ”khuynh quốc khuynh thành” cũng còn xa mới đủ để diễn tả được sự tuyệt sắc đó.

Đỗ Duy chỉ biết mình đã trở nên ngây dại, tựa như một kẻ mù thấy lại được ánh sáng, bị rúng động bởi dung nhan trước mắt, loại dung nhan mà có thể làm run rẩy linh hồn của con người!

Thậm chí Đỗ Duy dám đánh cuộc rằng người đàn bà xinh đẹp như thế không thể tồn tại trên nhân gian này, tuyệt đối không thế, bởi nếu không… dám chắc đã dẫn tới một trường tai ương rồi!

Trời ạ…chỉ cần nhìn thấy cặp môi đỏ mọng đó, Đỗ Duy đã than thở.

Đàn bà xinh đẹp Đỗ Duy gặp qua cũng không ít, nhưng xinh đẹp tới độ có thể gây ra tai ương như thế, thì nữ vương Medusa trước mặt này tuyệt đối là người đầu tiên.

Hơn nữa…nàng vẫn còn đang khép đôi mắt!

Đỗ Duy dám cam đoan nếu nàng mở mắt ra, thì cho dù chỉ lộ ra một phần ba khuôn mặt xinh đẹp (mà có đôi mắt kia – bi_an) thì cũng sẽ rất rực rỡ rồi… Trời già ơi, đôi mắt Medusa khi mở ra sẽ thế nào đây? Khuôn mặt diễm lệ kinh người như thế, nếu có thể điểm xuyết lên trên một đôi mắt như vì sao, hay như đá quý… vậy, khuôn mặt của nàng, quá đủ để mưu sát trái tim của tuyệt đại đa số nam nhân trên thế giới này rồi!

Nữ vương Medusa này, thật sự là hoàn mỹ…hoàn mỹ…

Hoàn mỹ tới mức không giống người! Hoàn mỹ đáng sợ!

Ngây ngốc trong chốc lát, Đỗ Duy mới phục hồi lại tâm trí, sau đó việc đầu tiên hắn làm chính là hít thở một hơi thật sâu, để bổ sung dưỡng khí cho phổi mà tình trạng ngốc trệ khi nãy khiến hắn quên cả thở.

“May là nàng vẫn luôn ở chỗ này, không để cho loài người nhìn thấy nàng”. Đỗ Duy tưởng tới một đánh giá: ”Nếu không có thể nói, chỉ bằng vẻ xinh đẹp của nàng, cho dù nàng là nữ vương Medusa đáng sợ, cũng nhất định sẽ có những con người đầy quyền lực của nhân loại sẽ điên cuồng, mà không tiếc phát động ra chiến tranh để cướp được nàng.”

“ Đó cũng là nhân tính sao?” Medusa khẽ hỏi.

Đứng đối diện với Đỗ Duy, thanh âm của Medusa không còn trầm thấp khô ráp nữa, hiển nhiên, thanh âm của nàng lúc trước phát ra đã bị rung động thông qua tường đá, che dấu đi giọng nói vốn có của nàng… còn thanh âm chân thật của nàng đương nhiên rất dễ nghe.

Đối với điểm này Đỗ Duy có cảm giác rất hài lòng.. đây chỉ là một loại tâm tính rất tự nhiên, nếu gặp gỡ với một mỹ nữ có sức quyến rũ có thể mưu sát trái tim của nam nhân, mà nàng lại phát ra thanh âm khàn chua khó nghe thì quả thực là một loại…tội ác !

Tạ ơi trời, thanh âm của nàng khi lọt vào lỗ tai có cảm giác như dòng suối mùa xuân chảy mềm mại …

“ Có thể coi là vậy…" Vừa cười Đỗ Duy tiếp tục nói:”Với bộ dáng của nàng nếu đặt chân ở nhân gian, tuyệt đối sẽ dẫn phát tới chiến tranh giữa các nam nhân.”

“Nhưng ta không phải là nhân loại”. Medusa nữ vương trả lời với một nét âu sầu.

Sau đó, nàng nhẹ nhàng đi tới bên người Đỗ Duy:” Gageu (Cách Cách Vu) có nói qua, đại đa số loài người đều rất sợ ta. Đối với loài người mà nói Medusa là một loại quái vật đáng sợ, một tồn tại đáng sợ…nhưng tại sao ngươi không sợ ta? Ta có thể cảm nhận được lực lượng của ngươi cũng không mạnh gì.”

“ Không phải là ‘không mạnh’, nếu so sánh với nàng có thể nói ta cơ hồ có thể xem như rất rất yếu.” Đỗ Duy cười: ”Nhưng, tại sao ta phải sợ ngươi?”

“Ta không rõ, nhưng Gageu có nói qua rằng loài người rất úy kỵ Medusa mà.” Nàng lắc lắc đầu, nhắm mắt lại, tùy tiện đưa tay ra, ngón tay búp măng vung vẩy trong không trung. Những phiến đá bên cạnh, một cách chầm rãi, phảng phất như quay cuồng, cuối cùng từ trong vách đá ngoằn ngoèo thò ra một chiếc ghế bằng đá, nhẹ nhàng thong thả Medusa nữ vương ngồi xuống đối diện với Đỗ Duy:” Ngươi tới gặp ta, bây giờ ngươi đã gặp rồi đấy.”

“ Đúng thế, ta đã gặp được.” Đỗ Duy thở dài:” Ta đã gặp không phải là Medusa nữ vương gì đó khiến cho loài người nghe thấy phải kinh sợ, cũng không phải thứ ma thú đỉnh cấp gì giết chóc không kiêng kỵ và biến người ta thành đá.. Người mà ta đã thấy qua, chỉ là một nữ nhân đáng thương, ẩn cư tại thế ngoại, với nội tâm cô độc, một nội tâm trống rỗng, đang tìm kiếm niềm tin cho chính mình…Ồ, đúng rồi, còn phải thêm một điều: một mỹ nữ xà không thích biến thành nhân loại.”

“Ngươi rất thú vị, là một kẻ nhân loại thú vị.” Sau khi cúi đầu trầm tư một chút, Medusa phảng phất như nở một nụ cười: ”Mặc dù ta tiếp xúc với loài người không nhiều. Nhưng ngoại trừ Gageu thì ngươi là người thứ hai nói chuyện với ta nhiều như vậy. Vốn ban đầu ta có ý định giết ngươi cùng đồng bạn của ngươi. Bởi vì tuy ta không phải là loài người, không hiểu được nhân tính của loài người, nhưng ít nhất, ta không thích bị quấy rầy.”

Đỗ Duy im lặng.

Chính xác, đối phương dù sao cũng là một Kim Nhãn Mãng, bản tính của nàng hẳn là càng phải gần hơn với “dã thú”.

“Ta biết, cho nên ta mới dám tới gặp nàng.” Đỗ Duy rất thẳng thắn trả lời:” Bởi vì ta biết, nàng cũng không phải là loại quái vật tà ác trong truyền thuyết chỉ đơn thuần hiếu sát, tà ác….nàng chỉ là…xin hãy tha thứ cho từ ngữ ta sử dụng. Nàng chỉ là ‘vô tri’(không hiểu biết) mà thôi.”

Medusa không hề để tâm tới:” Ngươi nói đúng, ta chính xác là ‘vô tri’. Ít nhất ta cũng không hề hiểu rõ đối với nhân tính của loài người.”

Cũng giống như loài người luôn luôn hình dung mãnh thú thì hung mãnh, sói thì tàn nhẫn, hồ ly thì giảo hoạt, còn nói ma thú thì đáng sợ…Thật ra, tất cả điều này đều chỉ là theo tiêu chuẩn của loài người, hoặc nói một cách khác là dùng nhân tính của mình để đánh giá những sinh vật khác.

Nhưng vô luận là sói cũng được, là hồ ly cũng tốt, hay thậm chí ngay cả là ma thú đáng sợ cũng tốt,…quả thật chúng đều rất “tồi” hay sao? Chúng thật sự là “tà ác” hoặc “rất đang sợ” chăng? Đương nhiên không phải... bởi vì chúng nó chỉ đơn thuần sinh tồn dựa trên chính “thú tính” của chủng tộc mình mà thôi.

Loài sói thì trời sinh chính là phải ăn thịt, sư tử và cọp thì trời sinh phải sinh tồn bằng cách săn bắt con mồi, đấy chính là pháp tắc của thế giới, không thể vì hành động của chúng mà nói rằng chúng tà ác hay hung tàn được.

Medusa cũng đồng dạng như thế.

“ Vậy thì, loài người, nói cho ta biết mục đích đến của ngươi đi.” Một cách nhẹ nhàng, Medusa nêu ra vấn đề, nàng vẫn yêu kiều như vậy ngồi trên ghế đá, cúi đầu, một tay dịu dàng chống lên cằm.

“ Vốn dĩ ta tới vì kiếm nước suối trẻ mãi không già kia thôi.” Đỗ Duy cười nói:”Tuy nhiên, ta xem bây giờ cái thứ đồ chơi đó tựa như không phải là cái gì hữu dụng nữa. Thứ đó, tác dụng của chúng đối với nhân loại không quá lớn, ngoại trừ việc có thể giữ mãi hình dáng bên ngoài ra. Tựa hồ như tác dụng của nó chỉ là đối với ma thú hoặc thụ nhân (người cây)… À, nàng sẽ vì điều này mà giết chúng ta hay không? Ta nghe nói năm đó một nhóm gia hỏa đi cùng Gageu tới đã bị nàng giết sạch vì dám để ý tới nước suối này.”

Medusa cười cười, nàng quả thật đang mỉm cười, biểu tình đó khiến cho nàng tăng thêm vài phần nhân tính:” Đó là năm xưa... năm đó ta chưa hiểu chuyện, ta chỉ là một con rắn hình người, đã không có bất cứ người nào dạy cho ta nhân tính, ta chỉ đơn thuần biết rằng nếu có ngoại nhân tiến vào lãnh địa của ta thì ta đều phải giết đối phương. Chỉ đơn giản như vậy thôi… ngươi nên cảm tạ Gageu, hắn ít nhất đã dạy cho ta một chút thói quen của loài người. Nếu không, hôm nay khi các ngươi tiến vào hẻm núi (hẻm núi), ta đã giết chết các ngươi rồi.”

"Mục đích đến của ta cũng đã không trọng yếu nữa rồi, vì sau khi cùng Gageu nói chuyện, ta đối với nước suối này đã mất đi hứng thú, nhưng hai gã đồng bạn của ta vẫn còn có mục đích khác.” Khi đứng trước mặt Medusa, Đỗ Duy hiểu rằng tốt nhất nên nói thật, biết đâu có thể nhận được chút lợi ích nào đó.

“Một đồng bạn của ta có chủ nhân trúng phải lời nguyền rủa hóa đá, phải có con mắt của Kim Nhãn Mãng mới có thể giải cứu, chúng ta đi đến rừng rậm Băng Phong cũng vì tìm kiếm Kim Nhãn Mãng.” Khi nói tới lời này Đỗ Duy cẩn thận liếc mắt quan sát Medusa một cái.

“Cho nên các ngươi vốn có ý đánh nhau với ta?” Medusa nói, biểu tình không chút thay đổi, nhìn không ra khuôn mặt của nàng là vui hay tức giận.

“Vốn là như thế, nhưng bây giờ đã không còn nữa.” Đỗ Duy cười nói:” Ta nghĩ, thân là một cá thể tiến hóa tột cùng của chủng tộc Kim Nhãn Mãng, hẳn nàng có cách giải cứu lời nguyền rủa hóa đá này chứ…có lẽ ta không cần phải lấy được …đôi mắt của nàng.”

“Tại sao ta phải giúp các ngươi?” Thanh âm của Medusa vẫn bình thường như cũ:” Gageu có dạy cho ta rằng bình thường loài người tồn tại một phương thức gọi là ‘giao dịch’, nói cách khác khi đưa ra yêu cầu thì cũng phải trả giá.”

“ Ta là một lão sự rất tốt.” Đỗ Duy cười:”Nàng là một mãng xà không nghĩ tới việc trở thành loài người, nhưng nàng bây giờ đã không còn lựa chọn. Cho nên, ta nguyện ý sẽ dạy nàng rất nhiều thói quen của loài người, đương nhiên, quan trọng nhất chính là nhân tính.”

“Tất cả chứ?”

“Tất cả.” Đỗ Duy trả lời chắc chắn:” Nhưng ta không thể cam đoan nàng sẽ cảm thấy vui vẻ, bởi vì sinh mệnh của loài người, vốn không phải một quá trình hạnh phúc thuần túy. Trong nhân tính có những điều ngọt ngào nhưng cũng có thống khổ. Nếu nàng muốn thể nghiệm, ta có thể dạy nàng nhiều điều, tỷ như, bây giờ ta sẽ dạy nàng bài học đầu tiên.”

Medusa trầm lặng trong chốc lát:”Là gì?”

“Tịch mịch” Đỗ Duy thờ ơ nói: ”Nàng rất tịch mịch. Sắc mặt, thanh âm, lời nói của nàng, còn có địa phương mà nàng đang cư ngụ …tất cả đều làm sáng tỏ điểm này.

“Ta rất tịch mịch!” Medusa gật đầu:” Nếu cô độc mà ngươi nói lúc trước, vậy thì ngươi nói đúng rồi..”

Đỗ Duy mỉm cười: “Nàng thích loại cảm giác này sao?”

Sau khi suy nghĩ và cân nhắc một lúc lâu, nàng chậm rãi lắc lắc đầu.

“Vậy trở nên rất đơn giản rồi, ta có thể giúp nàng thoát khỏi tịch mịch.” Đỗ Duy nói:”Loài người là động vật sống quần cư. Nếu muốn không tịch mịch…trước hết nàng phải giao lưu cùng những người khác. Tỷ như, tìm được bằng hữu của nàng, hay là đồng bạn."

Sau đó, Đỗ Duy nêu ra vấn đề thứ hai: ”Trong lòng nàng có niềm tin không?”

“Không có”. Lần này Medusa trả lời rất nhanh. Đối với một người luôn ngủ say, mười năm mới tỉnh dậy một lần mà nói, đích xác là nàng không có bất cứ niềm tin gì trong cuộc sống.

“ Nhân tính cần phải có niềm tin, có mục tiêu trong cuộc sống… dù cho chỉ là một chút hứng thú, một thứ gì đó nhỏ nhoi mà có thể dẫn khởi hứng thú của nàng.” Lúc này, Đỗ Duy cười càng khoái trá hơn:”Tin tưởng vào ta, nếu nói đến những sự tình giải trí thú vị, thì trên thế giới này không có ai tinh thông hơn ta.

Sau hai vấn đề đó, Đỗ Duy đưa ra vấn đề thứ ba:” Chúng ta đồng ý giao kèo rồi chứ?”

Đáp án – không cần nói cũng biết.

Sau khi Hussein tỉnh lại cũng giống như lúc Đỗ Duy tỉnh dậy từ ảo cảnh vậy đã nằm ở trong đại sảnh, mà bên cạnh hắn là Đạt Đạt Ni Nhĩ (Dardanelle) đang nằm cùng.

Ngoài ra còn có lão tể tưởng chuột (lão thử tể tướng) đáng thương Gageu đang ngồi bên cạnh hắn. Dáng vẻ của lão tể tướng chuột bất an rối bời, theo ánh mắt của y, Hussein nhìn thấy Đỗ Duy đang cười một cách vui sướng, đi về phía mình.

Sau lưng Đỗ Duy là một nữ nhân.

Hussein lập tức nhảy dựng lên, nhưng không đợi cho động tác này của gã kỵ sĩ hoàn thành Đỗ Duy đã hét lên một câu:”Tốt rồi, Hussein, tới gặp thành viên mới của chúng ta đi nào.”

Không cần giới thiệu nữa, bởi vì Gageu đã ngã lăn ra mặt đất, thân thể run lên cầm cập, nhìn về nữ tử kia, toàn thân uốn như một khối thịt tròn vậy.

“Thành viên mới này của chúng ta là Medusa nữ vương.” Đỗ Duy vừa nói vừa kéo Dardanelle (Đạt Đạt Ni Nhĩ), sau đó ép hắn nhận lấy một chiếc bình đá nho nhỏ.

“ Cầm lấy, đây là một sợi tóc của Medusa nữ vương, sau khi trở về lấy ra sẽ biến thành một Kim Nhãn Mãng đang ngủ say. Hãy dùng nó cứu hầu tước phu nhân của ngươi đi nhé.” Đỗ Duy cười híp mắt nói.

Trong ánh mắt của Dardanelle cũng không biết là khiếp sợ hay là mơ màng, tiếp lấy cái bình đó. Còn Đỗ Duy đã cười cười đi tới vỗ vào Hussein:” Bằng hữu của ta, đừng sửng sốt nữa, bây giờ nữ vương bệ hạ chính đang muốn đưa chúng ta đến chỗ con suối trẻ mãi không già. Ngươi không phải là rất muốn đi xem địa phương năm đó A Lạp Cống (Aragon) đã từng đi qua sao? Bây giờ, đi thôi!”

Hussein đồng dạng cũng bị chấn động bởi sự xinh đẹp đến kinh người của Medusa nữ vương. Hắn trước đó nhanh chóng đặt tay lên chuôi kiếm, rồi lại buông ra khi nghe xong câu nói của Đỗ Duy, lúc này có vẻ như không biết nên làm thế nào.

“Tốt lắm, bây giờ không phải là lúc rút kiếm ra.” Đỗ Duy khe khẽ nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai Hussein, sau đó thấp giọng cười nói:”Ta xem, ngươi trong mộng cảnh đã thành công tấn cấp thành thánh kỵ sĩ rồi.. Vậy có nghĩa là, còn cần phải đa tạ nữ vương bệ hạ đấy.”

Nhìn Đỗ Duy kéo Hussein hướng về cửa đại điện phía sau người mà đi, Medusa không nói một lời nào, đi ở phía trước nhất giống như một u linh vậy.

Dardanelle đang trong bàng hoàng, trở lại tỉnh táo bởi một tiếng thở dài của Gageu.

Lão tể tướng chuột đang rên rỉ:” Hắn... gã thiếu niên này đang làm cái gì vậy? Thần linh trên cao… hắn hình như rất hòa hợp cùng với nữ vương? Hay là ta đang nằm mơ chăng? Phải chăng ta vẫn còn trong huyễn cảnh? Hay là …truyền thuyết chính là sự thật? Trời ạ, hắn sẽ không…hắn sẽ không…”

Dardanelle nhíu mày: “ Ngươi đang lẩm bẩm nói về điều gì vậy?”

“ Ngươi chưa từng nghe qua truyền thuyết sao?” Gageu trừng mắt nhìn vào Dardanelle: “Truyền thuyết về Medusa nữ vương!”

Dardanelle lắc đầu.

“ Truyền thuyết…” Gageu thở dài, nhãn cầu liếc qua bóng lưng của mấy người Đỗ Duy, thấp giọng nói:”Từ xưa văn hiến đã ghi lại rằng Medusa nữ vương ngoài lực lượng đáng sơ còn có một đặc điểm chính là… nếu nàng rơi lệ vì bất cứ thứ gì... bất kể gia hỏa đó là nam nhân hay đàn bà, là ma thú hay nhân loại. Nếu có thể khiến cho nữ vương rơi lệ lần đầu tiên trong đời, vậy thì Medusa sẽ vĩnh viễn yêu sinh vật đã làm cho nàng rơi lệ. Ta nghĩ, sẽ không phải là gã thiếu niên đồng bọn của các ngươi có chủ ý kia chứ?”

Dardanelle không nghe thấy lời của Gageu, hắn đang dùng sức xoa xoa đôi mắt, lẩm bẩm tự thoại:”Kỳ quái…sao ta có cảm giác vừa tỉnh lại thì tiểu tử này đã giải quyết êm xuôi mọi chuyện rồi?”

Sờ sờ vào cái bình bằng đá có chứa bên trong một sợi tóc của Medusa mà Đỗ Duy đã đưa, sợi tóc có thể biến thành một con Kim Nhãn Mãng ngủ say… Dardanelle rút cục đã hoàn toàn tỉnh hẳn lại.

Hầu tước phu nhân đã được cứu rồi !!

“Nước suối ở chỗ này.” Medusa chỉ về phía trước.

Ngay tại một góc của đại điện, Medusa thuận miệng niệm vài câu chú ngữ. Một tảng đá phía trước lẳng lặng mở ra, rồi tức thì phía trong dần dần lộ ra một vòi phun bằng đá được điêu khắc rất tinh xảo.

“Cái này chính là suối trẻ mãi không già mà các ngươi tìm kiếm” Sau khi Medusa giới thiệu xong, Đỗ Duy có một chút thất vọng.

Tựa hồ..cũng không có điều gì quá đặc biệt a.

Tuy nhiên tiếp đó Medusa nói thêm một câu đã làm Đỗ Duy kinh ngạc!

“ Đây là dòng suối thứ nhất, các ngươi có muốn nhìn dòng suối khác ở trong hẻm núi này không?”

“Hẻm núi này còn có một dòng suối nữa ư? Đó là gì vậy?” Đỗ Duy kinh ngạc quay đầu nhìn về Medusa.

“Ta không biết đó là cái gì nữa!” Medusa lãnh đạm trả lời:” Tuy nhiên, loại nước suối đó vừa hay hoàn toàn tương phản với nước suối trẻ mãi không già, cho nên ta đã tự đặt cho nó một cái tên là… dòng 'thời gian trôi'.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.