Ác Ma Pháp Tắc

Chương 337: Chương 337: Hai Con Đường






Đêm lạnh, trong quán rượu nhỏ với hai ánh đèn leo lét và mấy cái ly.

Trong bầu không khí ấy có một đôi nam nữ vốn coi nhau là kẻ thù mà nay lại ngồi chung với nhau, quả thực có phần hơi lạ lẫm.

Dường như Đỗ Duy cũng không thèm để ý đến sự giễu cợt trong lời nói của thánh nữ. Hắn chỉ bảo hầu bàn mang thêm một bình rượu. Sau khi ly của hắn được rót đầy thì hắn cầm ly lên rồi ra hiệu với thánh nữ, sau đó hắn uống hết.

Tiếp đó hai người đều không muốn nói gì nữa mà âm thầm uống rượu. Không thể tưởng được vị thánh nữ này nhìn qua có vẻ gầy yếu mà tửu lượng quả thực khiến cho Đỗ Duy phải liếc mắt nhìn. Đỗ Duy mới uống được thêm ba ly thì nàng đã uống xong nửa bình rượu rồi. Đến khi Đỗ Duy uống tới ly thứ năm thì trong bình rượu trước mặt thánh nữ đã không còn một giọt rượu.

Hôm nay cô gái này không đeo mạng che mặt. Khuôn mặt vốn đẹp một cách tự nhiên kia giờ thêm vào hơi rượu làm đỏ hừng hừng. Còn ánh mắt thì long lanh lưu chuyển, thật là quyến rũ động lòng người. Đỗ Duy không nhịn được, hai mắt chăm chú nhìn. Hắn đâu biết vị thánh nữ này mặc dù hơi ngà ngà say nhưng tinh thần vẫn còn minh mẫn nhanh nhẹn, nàng hỏi:

- Ngươi nhìn ta làm gì? Ưm, ngài công tước, ngài cảm thấy ta đẹp không?

Lập tức Đỗ Duy cười ha hả:

- Thánh nữ điện hạ tất nhiên là một mỹ nhân, vẻ mỹ lệ rất tự nhiên. Nếu không thì tại sao ở phòng đấu giá ngày trước, tên bị thịt xui xẻo kia lại nàng mê hoặc đến mức đầu óc mê muội.

Thánh nữ cười nhạt:

- Hừ, ngươi đang giễu cợt ta dùng sắc đẹp mê hoặc người ta, đánh mất thân phận phải không?

Nói xong câu này, nàng đột nhiên lảo đảo một chút, hai tay chống lên mặt bàn rồi khẽ ngước mặt đầu lên, đôi mắt sáng ngời chăm chú nhìn Đỗ Duy rồi nói:

- Ngươi.... Ngươi không hiểu đâu!

Đỗ Duy cũng không tranh luận, hắn chỉ lắc đầu hờ hững rồi nói:

- Không sai, quả thực là ta không hiểu!

- Ha! Ha ha!_ Thánh nữ giận dữ nhưng lại cười, chỉ vào Đỗ Duy nói rằng_ Khi ta còn nhỏ, cái lúc vẫn còn là công chúa đế quốc, mọi người đều cho rằng cha của ta sẽ là hoàng đế tương lai. Nhưng chỉ có ta biết là ông ấy không có một ngày vui vẻ, cả ngày ông ấy đều nhíu mày. Dù là đối với đứa con gái như ta, vẻ mặt ông ấy cũng không hoà nhã bao nhiêu. Cuối cùng đến một ngày, ông ấy vì tranh thủ sự ủng hộ của thần điện lại ra lệnh cho ta hiến thân cho thần điện để đi hầu hạ thần linh, đi làm cái chức thánh nữ kia.

Trong lời nói của cô gái này mang theo sự oán độc:

- Đỗ Duy, ngươi biết cái gì! Khi đó, tuổi của ta so với ngươi bây giờ còn nhỏ hơn một chút. Khi ta còn hồn nhiên khờ khạo, khi mà cuộc sống tràn đầy mơ tưởng…Nhưng lại bị thủ đoạn của ông ấy bóp chết. Ta từ đó phải từ biệt cuộc sống vui vẻ của mình để trải qua cuộc sống nhân viên thần chức hết sức buồn tẻ. Cuộc sống của ta vốn đầy màu sắc sặc sỡ nhưng từ đấy hòan tòan trở thành một màu xám. Ta không thể tiếp tục chơi đùa, không thể khiêu vũ và phải bỏ lại tất cả. Tất cả các cô gái nhỏ trên thế gian đều thích quần áo lộng lẫy, đồ trang sức xinh đẹp, còn có vườn hoa, khiêu vũ và kết bạn... Thậm chí là từ biệt cả người thầm yêu trong lòng, hiến thân vào trong thần điện. Cả ngày hướng về một đám lão già, làm bộ giả dối là im lặng cầu nguyền thần linh. Khô gầy người vì ngồi cầu nguyện... Ta cứ như thế mà vượt qua năm năm thời gian đẹp đẽ nhất của đời người.

Đỗ Duy nghe đến đó thì không nhịn được mà thở dài... Cuộc sống như vậy đối với một cô bé mới hơn mười tuổi mà nói quả thật là quá tàn nhẫn.

- Nhưng ta còn có thể chịu được thời gian đó! Cha ta bảo ta rằng, chỉ cần ông ấy lên ngôi hoàng đế, tương lai có thể tìm cơ hội cho ta rời khỏi thần điện, cuối cùng thì ta có cơ hội thoát khỏi biển khổ rồi. Từ lúc đó trở đi, ta toàn tâm toàn ý suy nghĩ là hy vọng cha có thể lên làm hoàng đế. Nhưng mà... Vào năm trước, trong ngày lễ mùa hè đó, tên Thần khốn kiếp kia, còn có ngươi làm cho cha binh bại thân vong chết, và rồi các ngươi tự tay chôn vùi hy vọng cả đời ta. Trên thế giới này, ta cũng không có một người thân nào nữa. Một người đều không có.

Nói tới đây, cô gái này đột nhiên thở dài một cái rồi đứng lên, nàng đưa bàn tay hướng về phía Đỗ Duy cố sức khua tay.

-Ừm? Uống tiếp đi, sao nàng cứ phải trở mặt động thủ vậy?

Đỗ Duy đương nhiên hiểu rất rõ, cô gái này có thể làm thánh nữ của thần điện tất sẽ không phải là một người con gái yếu ớt tay trói gà không chặt. Nhưng mà.... Động thủ với ta, thế này thì nàng có phần quá nóng đầu rồi?

Tuy nhiên, may là Đỗ Duy đã đoán sai, Thánh nữ cũng không có ý định trở mặt động thủ. Nàng đưa tay ra xong lại thu tay về, nhưng mà nàng lại cầm lấy bình rượu của Đỗ Duy, sau đó cũng không cần ly mà cứ ngửa cổ rót xuống... Thực ra... Nàng cũng chỉ là một người đáng thương mà thôi.

Trong lòng Đỗ Duy than thở, hắn lẳng lặng nhìn vào cô gái này rồi nghĩ: “Nếu như không có cuộc chính biến kia và không có sự tham dự của ta... Thì ta và nàng không hề có chút mâu thuẫn gì, càng không đến mức thù hận như bây giờ.”

Chỉ là do thế sự đã đẩy hai người đến lập trường thù địch mà thôi. Mà nàng... Thực ra nàng cũng chỉ muốn giữ một chút hy vọng của đời thiếu nữ mà thôi.

Do dự một lát rồi Đỗ Duy đột nhiên thấp giọng nói:

- Thực ra... Nếu như nàng muốn rời khỏi thần điện, không làm thánh nữ nữa mà lại làm công chúa thì cũng không phải không có khả năng...

- Ha ha ha ha!!!

Thánh nữ nghe xong lời này, thân thể nàng đột nhiên rung động rồi phá lên cười. Nàng cố sức vứt bình rượu xuống mặt đất, bình rượu vỡ tan, ngón tay mảnh khảnh chỉ vào Đỗ Duy:

- Ta cho rằng công tước Hoa Tulip tài trí mưu lược kiệt xuất, hóa ra ngươi cũng có thể nói ra lời ngây thơ nhàm chán này.

Sau đó nàng nặng nề ngã vào ghế dựa, tạm nghỉ một lát, nàng cố gắng chùi chút rượu dính ở khóe miệng, cười lạnh nói:

- Tạm thời không nói nhiếp chính vương- ông chú thân ái của ta có chịu cho phép ta rời khỏi thần điện hay không. Dù sao ta là thánh nữ, sao có thể nói rời khỏi là rời khỏi được. Mà người trong thần điện sẽ chịu thả ta đi sao? Con người của ta, căn bản chính là trở thành một quân cờ tranh đấu của hai bên. Hừ, ông chú nhiếp chính vương của ta cố ý lưu ta ở lại thần điện để tương lai có thể lợi dụng ta để tìm sơ hở của thần điện. Mà thần điện cũng muốn cố gắng giữ ta lại làm một lợi thế để chống lại hoàng gia. Trừ phi cha ta sống lại và lên ngôi trở thành hoàng đế, nếu không thì với cái thân phận thánh nữ này thì ta đâu có thể dễ dàng bỏ đi như vậy?

Đỗ Duy cũng hiểu lời này rất hợp lý nên đành phải ra vẻ thờ ơ.

- Huống chi..._Thánh nữ nghiến răng_ Tất cả hy vọng của cả đời ta cũng đã mất cả rồi, hiện tại toàn bộ sự gửi gắm của ta cũng chỉ có thù hận mà thôi! Đỗ Duy. Công tước Hoa Tulip. Ma pháp sư tôn kính. Ngài nói xem, ngươi bảo làm sao ta có thể không thù hận các ngươi, làm sao có thể không thù hận!

Đến ngay cả Đỗ Duy cũng nhịn không được mà thở dài, hắn chậm rãi nói:

- Không sai, nàng thật sự nên thù hận!

Bầu không khí bỗng dưng rơi vào trạng thái đóng băng, hai người nhìn chăm chú vào đối phương, không nói lời nào nữa. May là đúng lúc này, cô chủ của quán rượu đã bê chén đĩa lên, trong đĩa để bánh bột vừa mới làm xong, lúc này mới coi như miễn cưỡng làm tan cục diện bế tắc trên.

Hai mắt Thánh nữ nhìn Đỗ Duy, sự tức giận trên mặt nàng chậm rãi tiêu tan rồi khôi phục sự trầm lặng, rồi nàng lại cười nhạt và nói:

- Công tước Hoa Tulip! Vừa rồi là do ta kích động thôi. Cũng được, đêm nay không đề cập tới chuyện thế tục nữa, nhưng ta đã phá quy củ nên phải phạt một chén.

Nói xong, nàng nâng bình rượu lên uống hết chút rượu cuối cùng, lại vỗ nhẹ nhẹ xuống bàn:

- Đem thêm hai bình nữa ra!_Qua một lát, nàng mới nói với Đỗ Duy_ Công tước Hoa Tulip! Vừa rồi ta nói nhiều như vậy nhưng ngươi lại không nói cái gì, thật sự có chút không công bằng đấy. Đã là hai người cùng uống rượu với nhau thì dù sao cũng phải nói nhiều một chút mới có hứng thú. Nếu chỉ để một mình ta nói ồn ào thì có phần hơi đơn điệu rồi.

Đỗ Duy gật gật đầu, cũng cười nói:

- Đúng đúng! Nhưng mà nàng muốn nghe ta nói gì?

- Ngươi nói...

Trong ánh mắt của Thánh nữ dường như có một chút trầm tư, nàng nói:

- Thực ra, ta lúc nào cũng rất tò mò đối với người như ngươi. Lúc trước ngươi là con trưởng của nhà Rowling nhưng lại bị thất thế và bị đi đày trở về quê cũ. Thời gian đó, trong giới quý tộc của đế quốc, mọi người đều không xem trọng ngươi và cho rằng cả cuộc đời này của ngươi đã kết thúc, nhưng không ngờ là chỉ trong thời gian một năm ngắn ngủi ngươi đã trở về đế đô rồi, còn trở thành học trò của Gandalf nữa chứ! Ngươi có thân phận ma pháp sư, ở quê cũ Rowling lại sáng tạo ra nhiều chuyện thần kỳ như vậy, khiến cho mọi người đều nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa. Sau đó thì ngươi cứ lên như diều gặp gió, một lần phất lên không gì ngăn được. Nhà Rowling vốn đứng ở bên cạnh chúng ta, ngươi lại vào giờ phút mấu chốt mà thoát ly gia tộc. Cuối cùng nhà Rowling sụp đổ, ngươi lại trở thành công tước mới: công tước Hoa Tulip, lãnh chúa của một tỉnh. Từ những sự tích này của ngươi mà xem xét thì phải công nhận ngươi là một "Kỳ tích"!

Nàng ngừng một chút rồi bỗng nhiên khẽ nói:

- Thậm chí có lúc ta hoài nghi rằng có lẽ ngươi biết trước chuyện tương lai đấy.

Trong lòng Đỗ Duy xao động. Hắn lập tức cười ha ha rồi nói:

- Theo như lời nàng nói thì đến ngay cả ta cũng cảm thấy dường như vận may của mình thật tốt đấy!

Sau đó hắn cũng uống một ngụm rượu rồi dùng chiếc đũa trong tay gõ vào chén đĩa, sau đó mới cười nói:

- Được rồi! Nếu như hôm nay chỉ là hai vị khách cô đơn nói chuyện phiếm thì ta cũng không ngại mà nói với nàng. Thực ra… lúc trước nhà Rowling đứng ở bên cạnh các ngươi, vào ngày chính biến ta lại đột nhiên thoát ly gia tộc, nàng cảm thấy rất kỳ quái phải không ?

Hắn thở dài rồi chậm rãi nói:

-Ngày chính biến đó, cha của nàng- Đại hoàng tử Evan khống chế quân cận vệ phòng thủ đế đô, một trận đánh cho Ngự lâm quân tới mức tổn thương nguyên khí, còn khống chế bộ an ninh trật tự. Mấy vạn quân đội vây hoàng thành còn có Rodriguez và đại pháp sư áo bào xanh lá cây kia thi triển thần uy lớn lao. Hừ, nhưng lúc đó hậu chiêu của Thần hoàng tử còn chưa xuất ra! Vào thời khắc ấy, có lẽ trong một trăm người thì có chín mươi chín người đều cho rằng đại hoàng tử nhất định là thắng rồi. Đúng không?

- Đúng!_ Thánh nữ gật đầu.

- Trên thực tế, lúc đó ngay cả ta cũng không biết những hậu chiêu kia của Thần Hoàng Tử_ Đỗ Duy cười nhạt_ Ngày đó ở trên quảng trường, phe đại hòang tử chiếm thượng phong lớn, nhưng mà vào thời gian đó ta lại lựa chọn thoát ly gia tộc, đến đứng bên phe của Thần hoàng tử, nàng cho rằng ta đặt đúng cửa sao? Ta nói cho nàng biết! Thực ra ta cũng cho rằng bên thắng chắc chắn là các người. Ta làm như vậy, thực ra là vì để bảo toàn gia tộc.

Vẻ mặt xinh đẹp của Thánh nữ ngây ra. Đỗ Duy mới tiếp tục nói:

- Trước khi chính biến xảy ra, ta chỉ là vừa mới trở lại đế đô, không rõ ràng mà đã quan hệ thân thiết cùng Thần hoàng tử, còn ngẫu nhiên trợ giúp hắn ngăn cản một lần ám sát của Đại hoàng tử. Lần đó quả thực là ngẫu nhiên nhưng kết quả tất nhiên là cha của nàng đã hết sức căm hận ta. Khi đó gia tộc Rowling lại đứng ở bên phía các người, nếu như chính biến mà các ngươi thành công, như vậy cá nhân ta sẽ liên lụy đến gia tộc của ta. Khi đó ta thoát ly gia tộc, thực ra là vì tác thành cho cha ta, tác thành gia tộc của ta. Nói cách khác, lúc các người đang được chiếm thượng phong lớn lao, ta rời khỏi gia tộc... Căn bản chính là hành vi tìm chỗ chết!

Sau đó hắn đột nhiên hạ thấp giọng, cười quỷ quái rồi nói:

- Cũng không giấu nàng, ngày đó ở trên quảng trường, ta đã chuẩn bị xong xuôi cho việc chạy trốn rồi! Ha ha... Theo quan sát của ta, cha của nàng nhất định là thắng rồi!

Đương nhiên, trong đó còn có rất nhiều chi tiết bí mật liên quan, Đỗ Duy sẽ không nói thật đối với vị thánh nữ này.

Sau khi Thánh nữ nghe xong, cũng cảm thấy bất ngờ, không nhịn được cười nói:

- Hóa ra lúc đó ngươi vốn cũng không nghĩ tới sẽ thắng? Ngươi cũng không phải xem trọng chú của ta mới đứng ở bên phía hắn ư?

- Một việc duy nhất mà ta nghĩ lúc ấy chính là làm sao từ trong sự bao vây của mấy vạn quân đội mà an toàn chạy trốn!

Hai người đưa mắt nhìn nhau, không nhịn được cùng cười ha ha. Nụ cười này lại khiến cho bầu không khí vốn bế tắc trở nên hòa hoãn lại không ít.

Cười trong một lát, thánh nữ đột nhiên nói:

- Vậy... Ngươi không sợ ta đem những điều này tố cáo với chú của ta? Nếu như hắn biết thì e rằng sẽ không còn tín nhiệm ngươi như hiện tại đâu.

Nói tới đây, ánh mắt nàng chớp chớp.

Đỗ Duy lại không xem trọng điều đó, hắn nói:

- Ờ, nếu như nàng muốn nói với nhiếp chính vương thì cứ việc! Nhưng nàng nói thì nhiếp chính vương sẽ tin nàng sao? Ông ấy tin nàng hay là tin ta đây?

Thánh nữ suy nghĩ một lát rồi cười nói:

- Phải rồi, những lời này chỉ được nói ở đây với hai người là ngươi và ta, nếu có nói ra ngoài thì cũng không ai tin. Ông chú của ta trong lòng đã có chủ ý thì người khác có nói gì cũng là vô nghĩa.

Đến lúc này thì hai người dường như không còn lời nào để nói nữa. Thánh nữ thấy chiếc đũa ở trong tay Đỗ Duy rất thú vị, liền cười nói:

- Ngài công tước! Bộ đồ ăn này của ngài thật là lạ lùng, ta chưa bao giờ được thấy qua a! Có thể cho ta thử không?

Đỗ Duy cười ha ha, liền đưa đũa qua. Thánh nữ lần đầu sử dụng đôi đũa, lúc đầu đương nhiên là vô cùng vụng về, kẹp cái gì đều rơi cái đó. Đỗ Duy vừa muốn cười nhưng mà ai biết cô gái này hơi suy nghĩ trong chốc lát, lần thứ hai gắp vào lại có thể đã trở nên thuận tay chính xác hơn, mặc dù chưa thể lưu loát nhưng mà động tác đã trôi chảy hơn rất nhiều.

Trong lòng Đỗ Duy kinh hãi nghĩ:

- Cô gái này hẳn là rất thông minh!

Nàng gắp một hạt đậu đưa vào trong miệng, thánh nữ mỉm cười rồi sau đó lại đem đôi đũa trả lại cho Đỗ Duy. Đỗ Duy nhìn đôi đũa, vừa rồi thánh nữ đã từng gắp đậu đưa vào trong miệng. Đầu đũa dường như vẫn còn thoang thỏang giữ lại mùi vị của cái miệng nhỏ đỏ tươi kia của thánh nữ. Hắn không kềm chế được mà chút xấu hổ.

Thánh nữ lại chợt đứng lên, thân thể tươi mềm dịu dàng xoay vòng cái, đôi mắt trong sáng nhưng vương vấn nét u buồn ấy nhìn Đỗ Duy rồi nói:

- Thưa ngài công tước, thời gian đã không còn sớm nữa, bữa rượu đêm nay coi như là ta đã thu hoạch ngoài ý muốn. Có thể có một buổi tối như vậy, lại bất ngờ được uống rượu tâm sự một hồi cùng với ngài như thế… Thật sự là một chuyện thú vị. Chỉ là lúc này ta lại phải đi về rồi.

Nói tới đây, nàng khe khẽ thở dài, nhìn thật kỹ Đỗ Duy:

- Hôm nay ta mới phát hiện, con người ngài thực ra không tệ. Đáng tiếc... Chúng ta lại là kẻ địch, không phải bạn bè. Sau này khi gặp lại ở nơi khác, ta nhất định sẽ không nương tay. Gửi gắm cuối cùng trong cuộc đời này của ta chính là báo thù! Mà ngươi.... Rất bất hạnh, ở trên danh sách báo thù của ta, ngươi lại xếp gần đầu. Ôi!

Nói xong, nàng quay người muốn đi.

Đỗ Duy sao có thể cho phép lúc cuối khí thế của cô gái này hung hăng càn quấy như vậy mà rời khỏi, mắt thấy thánh nữ đã muốn đi, Đỗ Duy lại đột nhiên gọi nàng lại:

- Điện hạ.

Thân hình công chúa dừng lại, nàng quay người lại nhìn Đỗ Duy.

Đỗ Duy chợt cầm chiếc đũa trong tay, hai tay nhẹ nhàng giữ hai đầu, sau đó bẻ gẫy làm vang ra tiếng răng rắc, giọng nói của hắn rất lạnh nhạt:

- Điện hạ, hôm nay ta cũng mới biết được! Thực ra ngươi cũng không phải một người phụ nữ đáng ghét, thậm chí có thể nói, ngươi rất đáng thương... Nhưng mà, cũng rất bất hạnh là ngươi đã lựa chọn làm kẻ địch với ta, chuyện này cũng không có cách nào tránh khỏi rồi. Nhưng mà ta muốn nói cho ngươi một việc, thông thường người là kẻ địch của ta chỉ có hai con đường có thể đi!

- Ồ? Hai con đường nào?_ Thánh nữ cười lạnh lùng.

-Thứ nhất chính là...Chết!

Thánh nữ dường như đã ngờ tới điều này, cười nhạt rồi hỏi tiếp:

- Hừ, vậy con đường thứ hai thì sao?

Đỗ Duy mỉm cười rồi nói:

- Thứ hai ư... Chết rất khó coi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.