Vivian cùng Joanna đã chạy đến bên cạnh Đỗ Duy. Tuy trong lòng hắn có phần ngoài ý muốn khi hai cô bé này bỗng dưng chạy tới nhưng cũng đành chịu, đành phải vui vẻ ôm chặt lấy hai nàng, sau đó mới thở dài:
- Hai nàng ngốc, không nên theo tới đây…
Joanna trừng mắt nhìn Đỗ Duy, không nói gì. Vivian thì lại có phần áy náy:
- Ta… chúng ta làm vướng bận cho ngươi sao?
Đáp án này rất rõ ràng nhưng Đỗ Duy vẫn không muốn đả động đến lòng tự tôn của hai nàng, chỉ có thể miễng cưỡng mà lắc đầu rồi trừng mắt nhìn lão Chris một cái, ý tứ là: Lão già ngươi, có chiêu gì thì trưng ra đi.
Cho dù là giáo hoàng thì Đỗ Duy cũng không để ý tới, nhưng thần thú Hector là kẻ mà hắn không thể đối phó.
Cái lão già này… định mở ra bảo tàng của ma thần lại tạo ra động tĩnh lớn như vậy – lão đã biết từ sáng, nhưng lại không nói với mình. Tạo ra động tĩnh lớn đến như vậy, đem cả thần thú tới.
- Thần thú tôn kính.
Đỗ Duy cười mở miệng, hắn nhìn Hector:
- Ta không nghĩ rằng, ngươi lại ở đế đô, ta nghĩ ngươi ở phương bắc chứ.
Hector không nói chuyện, nó dường như đang tập trong nhìn vào người lão Chris, càng nhìn càng để ý, dần dần để lộ ra một ánh mắt phức tạp.
Nó bỗng đi tới hướng lão Chris, ánh mắt mọi người xung quanh đều nhìn nhưng nó không chút để ý. Đi tới trước mặt Chris, hai mắt nhìn từ trên xuống dưới, sau đó nhíu mày nói:
- Thần tộc?
Đỗ Duy không ngạc nhiên khi Hector có thể nhìn ra được ngụy trang của lão Chris, thực ra lão Chris chỉ mượn thân thể của hoàng kim cự long thôi.
Nếu như nói về thực lực, lão Chris không thể cùng một cấp bậc với cường giả thần cấp như thần thú Hector, nhưng lão lại không hề sợ sệt, ánh mắt bình tĩnh đón nhận cái nhìn của Hector:
- Đúng!
- Ta rất ngạc nhiên.
Hector than thở:
- Không nghĩ rằng ngươi có thể ra.
Dừng một cái, thần thủ thở dài:
- Ta biết sự tồn tại của ngươi, nhưng không nghĩ có thể nhanh như vậy nhìn thấy ngươi.
Đỗ Duy chú ý biểu hiện của Giáo hoàng cùng thiên sứ Epudis. Biểu tình của giáo hoàng thì âm trầm, mà thiên sứ Epudis thì có sắc mặt tái nhợt, lạnh lùng nhìn Hector… dường như từ lúc thần thú này xuất hiện sau Đỗ Duy, hắn chỉ lạnh lùng đứng một bên.
Dường như Hector đối với lão Chris không có bao nhiêu địch ý mà ngược lại lộ ra vẻ cô tịch. Ánh mắt cảu nó nhìn lão Chris lại vô cùng nhu hòa.
- Sự tình năm đó, chúng ta đều sai rồi.
Trầm mặc một lát, bỗng nhiên Hector lại nói một câu:
- Artemis cũng từng nói, sự tình năm đó, chúng ta vô cùng hối hận.
- Nhưng đã có thù, một câu nói đơn giản như vậy sẽ không tan được mối hận trong lòng.
Lão Chris nói một câu không chút sợ hãi.
Điều khiến Đỗ Duy kinh ngạc là Hector lại không tức giận, chỉ bình tĩnh gật đầu:
- Không sai, quả thật khó tan biến.
Cuối cùng thì tiểu thư Nicole và Lam Hải Duyệt cũng tới.
Nữ vương Medusa và Lam Hải Duyệt sóng vai chạy từ trên bậc thềm xuống. Thấy mấy người Đỗ Duy đang đợi chỗ này, trong ánh mắt Lam Hải Duyệt lộ ra một tia quỷ dị. Lão già thông thái này chỉ im lặng, không nói gì mà chỉ trực tiếp đi đến bên Đỗ Duy. Còn nữ vương Medusa thì lại lạnh lùng giống như một băng sơn, nhắm mắt đi đến trước mặt Đỗ Duy, lạnh lùng nói:
- Ngươi dường như quên mất sự tồn tại của ta, sự tình đặc biệt như vậy mà cũng không gọi.
Đỗ Duy có phần không đáp được, chỉ cười khổ một tiếng:
- Ta cũng không nghĩ hôm nay sẽ gặp tình cảnh lớn như vậy.
Lúc này, tại đây có bốn tốp người tới, chia làm ba nhóm có lập trường khác nhau.
Nhóm thứ nhất đương nhiên thuộc về thần điện, giáo hoàng cùng thiên sứ Epudis và Rose – rất tiếc là tuy họ đến sớm nhất nhưng dường như lại có thực lực thấp nhất. Hơn nữa, cái gã Rose này lại có thân phận mật thám đặc thù, đến thời khắc then chốt, có thể Đỗ Duy sẽ mạnh mẽ dùng con cờ này mà xử giáo hoàng.
Mà về phía Đỗ Duy, tuy thêm lão Chris, nữ vương Medusa, Lam Hải Duyệt và Vivian, Joanna. Tuy nhân số nhiều nhất, thực lực cũng rất mạnh… nhưng cái lão Chris này lại thần thần bí bí nên Đỗ Duy đối với hắn không thể trăm phần trăm tín nhiệm, đối với những kẻ này, luôn phải lưu hậu chiêu.
Thế lực thứ ba đương nhiên là thần thú Hector – nó chỉ có một mình, nhưng xét về thực lực lại mạnh nhất trong ba phương! Sự khác biệt về cảnh giới không phải vấn đề nhân số có thể cân bằng lại được, điều này Đỗ Duy rất rõ ràng.
Mà theo quan hệ giữa ba bên mà nói, dường như toàn bộ đều là địch nhân.
Tình huống bắt đầu trở lên phức tạp và thú vị.
- Rất tốt, xem ra đã đến đủ.
Trước khi Hector mở miệng, giọng nói của nó mang theo sự uy nghiêm không thể kháng cự:
- Như vậy, chùng ta bắt đầu bàn bạc a…
Ánh mắt của thú thần lạnh lùng nhìn qua một vòng, sau đó không do dự nhìn vào lão Chris:
- Thực ra trong lòng ta còn tồn tại một sự nghi hoặc… ma pháp trận này làm sao có thể mở ra. Nhưng khi nhìn thấy ngươi – thần tộc ở đây thì nghi hoặc đó đã có đáp án. Hiện nay chúng ta đã đầy đủ tại đây, muốn đi xuống thì cần làm tiếp ra sao… ngươi công bố đi.
Thanh âm của nó tuy bình ổn, nhưng không nghi ngờ là mang một giọng điệu như ra lệnh. Lão Chris không lo không vội, khẽ cười, trên mặt còn lưu vẻ giễu cợt:
- Thần cấp cường giả vĩ đại mà cao thượng… Hừ! Ngươi rất muốn tiếp tục sao? Ngươi nên biết địa phương này là do ai lưu lại, chẳng lẽ ngươi lại không bận lòng ư?
Hector lắc đầu:
- Ma thần vĩ đại nhất của tộc nhân các ngươi đã không tồn tại. Mà với cục diện hiện nay… ta chiếm ưu thế. Ta thấy chúng ta không nên phí lời.
Lão Chris cười thần bí:
- Làm sao tiến vào cửa thì chỉ mình ta biết. Ngươi nghĩ là ta sẽ dẫn các ngươi tiến vào sao? Đặc biệt là ngươi, Hector vĩ đại, thần của thú nhân!
- Ngươi biết!
Thần thú không chút do dự nói:
- Ta nhìn ánh mắt ngươi, thấy không có ý cự tuyệt.
Đỗ Duy nhìn hai người, bỗng từ từ mở miệng:
- Một yến hội lớn thú vị a.
Hắn đi lên phía trước một bước, cười nói:
- Tại nơi này dường như đang tụ tập những cường giả đứng đầu đại lục. Chỉ sợ rằng trong ngàn vạn năm nay, ngoài cuộc chiến thần thoại thì cũng không có khoảng thời gian nào lại có nhiều cường giả tập trung đến như vậy.
Dừng một cái, ánh mắt Đỗ Duy nhìn vào đám người giáo hoàng. Paul XVI cảm thấy ánh mắt của hắn, sắc mặt hơi đổi – lão giáo hoàng dường như đã biết rõ, thực lực của phe mình là yếu nhất.
Quả nhiên, Đỗ Duy cười cười, chậm rãi nói:
- Chẳng qua, mọi người đều vì mục đích của mình mà đến đây. Nhưng ta không cho là tất cả mọi người đều có tư cách tiến vào.
Giáo hoàng vừa nghe đến những lời này, sắc mặtc àng khó coi. Nhưng hắn còn chưa mở miệng thì Đỗ Duy đã nói:
- Tính đi tính lại… Đồng bạn của ta…
Hắn chỉ vào lão Chris:
- Chỉ có lão mới biết đường tiến vào nên nhóm chúng ta hoàn toàn có tư cách. Còn vị thần thú Hector đại nhân này có thực lực mạnh nhất. mà ta lại tôn sùng câu “cường giả vi tôn” nên ngươi muốn tiến vào, ta nghĩ sẽ không có người phản đối.
Sau cùng hắn đem ánh mắt, không chút giấu diếm mà nhìn vào người giáo hoàng, lạnh lùng nói:
- Nhưng, giáo hoàng bệ hạ tôn kính của ta. Xin hỏi ngươi có tư cách gì mà tiến vào? Dựa vào ưu thế thực lực? Hay các ngươi biết đường vào? Hừ!
Sắc mặt giáo hoàng trở nên rất khó nhìn. Nhưng cạnh đó là thiên sứ Epudis lúc này đã mở miệng. Gã thiên sứ này vừa mới bị Đỗ Duy đánh một phát bị thương, nhưng do đặc thù thể chất của thiên sứ nên hắn đã khôi phục rất nhanh. Sắc mặt hắn tái nhợt gần như trong suốt càng tăng phần quỷ dị. Thanh âm của hắn nhẹ nhàng, bình tĩnh nhìn Đỗ Duy một lát rồi nói:
- Tất cả đều được thần giám thị. Công tước hoa Tulip đại nhân, tất cả đều được thần giám thị.
Không biết vì cái gì mà ánh mắt của Epudis lại khiến trong lòng Đỗ Duy có cảm giác bất an. Nhìn gã thiên sứ này cũng không có gì mạnh mẽ, lại không nghĩ được là hắn có thứ gì đó để dựa vào.
Nhưng… Đỗ Duy lại vô cùng chán gét thần điện. Nếu có thể thì tại nơi này, đem giáo hoàng và gã thiên sứ…
Hắn quyết định rồi liếc nhìn Hector.
Quả nhiên, thần thú Hector đã dựa vào lời nói của Đỗ Duy mà để ý tới đám người giáo hoàng. Điều khiến Đỗ Duy hơi khó hiểu chính là… lúc thần thú nói chuyện với lão Chris thì có thái độ hòa ái, nhưng lúc ánh mắt nhìn đám người giáo hoàng lại lộ ra vẻ vô cùng chán gét.
Rất rõ ràng là nhóm người giáo hoàng đại biểu cho Quang Minh thần điện. Mà phía sau Quang Minh giáo hội là người từ trước tới nay chưa từng hiện thân – Quang Minh nữ thần! Hector dường như không có thù với thần tộc, mà lại vô cùng hận nữ thần.
Nhãn thần của Hector có chút chớp động. Dường như trong ý niệm, Đỗ Duy đã cho kế của mình thành công. Nhưng ngay tại lúc này, lão Chris lại mở miệng:
- Không, ta lại thấy là… nếu như đã có thể tới được dây, vậy cùng vào đi.
- Ừm!
Đỗ Duy ngạc nhiên nhìn lão Chris, nhưng dường như ánh mắt của lão lại có ý né tránh.
Trong lòng giáo hoàng lập tức tính toán nhanh về thực lực song phương – ngược lại, Giáo hoàng lại có ý buông tay.
Đỗ Duy vừa mới ra tay đã đem thiên sứ đánh đến hộc máu, vừa nhìn đã thấy không phải là loại mà nhóm của mình có thể đối phó. Mà thần thú Hector – nó là thần thú mà.
Sự tình ngày hôm nay, trong lòng Giáo hoàng cũng thấy buồn bực. Bạch tháp trong hoàng cung bỗng xuất hiện kỳ cảnh, tuy hắn cũng có phần ngạc nhiên nhưng… là do thiên sứ Epudis kéo hắn tới.
Cái tên thiên sứ Epudis đáng gét này – rõ ràng là hắn biết chút gì đấy nhưng lại không chịu nói với mình, luôn cố che giấu mình, chỉ nói một câu “Tất cả đều có thần giám thị” treo trên mồm.
Hôm nay xuất hiện dị tượng, dường như Epudis đã sớm có dự liệu, lập tức đi tìm giáo hoàng, đem theo lão xâm nhập hoàng cung. Thậm chí cho đến tận giờ, giáo hoàng còn không biết mình đang ở địa phương nào.
Đã không biết rõ, xét theo tình huống thực lực mà nói, bản thân không chiếm được chỗ tốt, chi bằng cứ an an ổn ổn mà thoái lui – chỉ cần Đỗ Duy và lão thần thú kia nói không đuổi cùng giết tận.
Nhưng Epudis với sự chần chừ của giáo hoàng mà nói lại không để ý, thậm chí nó còn liếc nhìn Chris:
- Rất tốt, chúng ta nhất định phải tiến vào.
Đáng chết! Trong lòng giáo chủ khẽ thở dài – Thiên sứ! Những gã thiên sứ đáng gét này!!! Ta mới là người phát ngôn duy nhất của nữ thần trên thế gian.
Chris đã từ từ rời khỏi Đỗ Duy. Dường như hắn rất thong dong, tiến vào giữa đám người. Nụ cười của lão Chris vô cùng giảo hoạt, dường như trong nét mặt còn có chút ác ý:
- Ta đã nghĩ, hôm nay sẽ có nhiều cường giả tôn kính tụ tập ở đây. Nhưng hiện nay lại thấy, không ít kẻ đối với nơi này không biết chút nào.
Hắn cười rất từ tốn, mang theo vẻ tự tin mạnh mẽ, thanh âm cũng đề cao mấy phần:
- Ta miễn cưỡng có thể tính là nửa chủ nhân ở đây. Vậy ta sẽ giới thiệu cho các vị nơi thần bí vĩ đại đã có lịch sử bị chôn vùi cả vạn năm!
Hector không nói gì, bỏ lại một mình Chris nói chuyện. Đỗ Duy cũng nhăn lông mày lại, không biết cuối cùng lão già này có ý định gì.
Thần sắc của Giáo hoàng không ngừng biến đổi. Thiên sứ Epudis thì lại có nét lạnh lùng. Nhóm của Đỗ Duy là Vivian, Joanna và Lam Hải Duyệt đều nhìn vào hắn, ý tứ là sẽ theo sự quyết định của Đỗ Duy. Còn về nữ vương Medusa… còn sự tình nào trên thế giới này có thể khiến nàng quan tâm sao?
Gần như Chris đứng giữa mọi người, sau đó mở đôi tay. Bốn phía xung quang khu vực này đều là hư không đen kịt. Hắn ngầng đầu lên như muốn ôm cả mảnh không gian này lại.
Sau đó, rất chậm rãi… miệng lão bắt đầu niệm chú ngữ. Đây là một loại ngôn ngữ mà tất cả mọi người đều không hiểu. Đỗ Duy có thể khẳng định đây là chú ngữ của ma tộc… Kẻ duy nhất có thể hiểu ở đây là Hector.
Nhưng Đỗ Duy lại thấy, ban đầu biểu hiện của thần thú còn rất bình tĩnh, nhưng sau khi nghe lão Chris niệm thì cơ mặt lại nhảy lên một cái. Có lẽ chú ngữ của lão Chris niệm tuy không có gì kinh người nhưng… sau thời đại thần thoại, bỗng nhiên lại nghe được thanh âm của thần tộc khiến trong lòng Hector thấy vô cùng cảm khái.
Rất nhanh, khi lão Chris niệm chú ngữ thì mọi người đã nhìn thấy từng cái phù hiệu hư ảo từ trong miệng lão bay ra, lượn lờ trên không trung thành vòng rồi chậm rãi khuếch tán tạo thành một đạo lưu quang.
Sau đó, đem khu vực xung quanh tạo thành một vòng ánh sáng, vây mọi người ở bên trong.
Biểu hiện của Chris kích động hẳn lên, thanh âm cũng mang theo vài phần kích động. Lão lẫm liệt nhìn mọi người, mang theo vẻ mặt thần bí, cao giọng tuyên bố:
- Hoan nghênh mọi người tới… vực sâu vô tận!
Lời vừa dứt, bỗng nghe thấy trên đỉnh đầu… một loạt tiếng động ầm ầm.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy cầu thang xoắn ốc lúc trước đi xuống đang ầm ầm sụp đổ!
Vô số bậc thềm trôi nổi, dường như mất đi trọng lực, từng bậc, từng bậc trôi nổi trong không trung, rất nhanh đã phiêu tán càng lúc càng xa trong biển sao vô tận.
Như những quân bài Domino bị đẩy, ầm ầm sụp đổ! Những bậc thêm kia bay tán loạn trong hư không vô tận. Một lát sau, nhìn lên đã là một mảng trống rỗng.
Mọi người nhìn tình cảnh này, trong lòng hơi lạnh – đường trở về… không có!
Ý niệm này nổi lên trong đầu khiến không chỉ sắc mặt giáo hoàng hơi biến mà ngay cả biểu hiện trên khuôn mặt của Đỗ Duy cũng có vẻ mất tự nhiên. Tuy trên danh nghĩa thì lão Chris vẫn là người phe mình… nhưng hắn vẫn không thật sự tín nhiệm lão!
Duy nhất chỉ có thần thú Hector là có biểu hiện như thường. Vị thần thú này chỉ dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn vào Chris, cũng không biết nó nghĩ gì nữa.
Sau khi những bậc thềm tan biến… cũng đã không còn đường lui!
Thần sắc của lão Chris có phần đắc ý, hắn nhìn vẻ biến hóa trên mặt của mọi người, cười với vẻ cao thâm khó dò:
- Các vị không cần ngạc nhiên… Vì hiện tại… Nhật thực bên ngoài cũng đã kết thúc nên ma pháp trận một lần nữa sẽ đóng lại. Muốn từ bạch tháp mà tiến ra ngoài là không có khả năng.
Dừng một lúc, hắn tiếp tục nói:
- Ta biết nhất định trong lòng mọi người sẽ nghĩ “Đã không còn đường về thì chúng ta làm sao ra được”. A…a… Cái vấn đề này ta có thể trả lời các ngươi – chúng ta tiếp tục đi lên phía trước!
Nói xong, hắn khua tay, vòng ánh sáng xung quanh mọi người vừa được huyễn hóa ra bỗng rung động.
Trong khoảnh khắc, trước mặt mọi người xuất hiện một cánh cửa hình vuông cao mấy mét.
Cánh cửa này hoàn toàn do tia sáng tạo ra, gần như là một mặt gương trơn phẳng, đứng sừng sững trước mặt mọi người. Cánh cửa ánh sáng đó ẩn chứa hương vị cổ quái. Mọi người nhìn cánh cửa ánh sáng này mà trong lòng không khỏi có chút cảm giác quỷ dị…. Sau cánh cửa này là cái gì?
- Hiện tại ta có thể tuyên bố với mọi người!
Lão Chris khẽ cười, nheo nheo tròng mắt:
- Hiển nhiên đây là một cánh cửa. Chẳng qua là mọi người đều muốn quan tâm xem đằng sau cánh cửa là cái gì. Ta có thể nói đáp án cho các ngươi, đằng sau cánh cửa này là một đoạn lịch sử đã bị chôn vùi vạn năm! Là bảo tàng do thần linh bất diệt vĩnh hằng, vĩ đại nhất thế gian này lưu lại. Là thứ thần kỳ nhất, vĩ đại nhất, huy hoàng nhất của thế giới này…
Nhìn lão Chris như có chút kích động, dường như trong lòng đã chứa đựng u buồn cả vạn năm, muốn phát tiết ra toàn bộ. Nhưng lúc lão mới chỉ nói được một nửa thì thanh âm dường như bị một lưỡi dao vô hình… chặt đứt!
Thực ra lão Chris vẫn còn biểu hiện của sự kích động, đắc ý cùng hưng phấn. Sau khi lúng túng một lúc thì biểu hiện đó lại biến thành kinh ngạc đến trợn mắt há mồm mà nhìn về phía trước…
Cánh cửa kia… do tia ánh sáng tạo thành!!!
Lúc lão đang nhiệt tình tuyên bố thì một mảng ánh sáng trước mắt mọi người đã phát sinh biến hóa!
Cánh cửa ánh sáng này đã ngưng tụ thành hình, nhưng sau đó bỗng nhiên lại rung động một cái, sau đó dưới ánh mắt của mọi người, chia làm hai. Ban đầu là một cánh sau đó biến thành hai!!!
Hai cánh cửa lại biến thành bốn!
Bốn cánh cửa trong khoảnh khắc lại biến thành tám!!!
Dường như là một dạng sao chép, khi ánh sáng cuối cùng ổn định thì trước mắt vây quanh mọi người là…
Mười sáu cánh cửa vây quanh mọi người thành một vòng!
Mỗi cánh cửa đều hoàn toàn giống nhau, không có chút sai biệt nào!!!
Sắc mặt của Chris từ ngốc trệ biến thành kinh hãi, sau đó từ kinh hãi mà biến thành khiếp sợ!!!
- Này!!! Này!!! Đây là chuyện gì vậy???
Chris đã buông đôi tay xuống, điên cuồng la hét, trên mặt như được viết đầy nét kích động cùng phẫn nộ!
Lão Chris hẳn là người duy nhất biết đường vào, nhưng nhìn vào cục diện hiện nay thì dường như có gì đó lão không biết.
Ánh mắt mọi người đều nhìn vào lão, chỉ riêng Đỗ Duy – trong lòng hắn có chút cổ quái!
Chris vẫn la hét, hắn phát điên chạy một vòng quanh mười sáu cánh cửa ánh sáng, sau cùng lẩm bẩm một cách ngu ngốc:
- Không đúng, không đúng… Không phải thế này, không phải thế này…. Chỉ nên có một cánh, chỉ nên có một cánh mới đúng… Sẽ không phải!!! Không phải thế này…
Khuôn mặt của lão Chris như muốn sụp đổ.
Mà trong lúc này, bỗng nhiên mọi người nhìn thấy trong ánh sáng của mười sáu cánh cửa đều có một cái bóng!
Mười sáu cái bóng từ cánh cửa ánh sáng dần hiện ra, hoàn toàn có hình dạng, tư thế… giống nhau, dường như cả mười sáu cái bóng cùng được làm ra từ một.
Cái bóng này có thân hình của một nam tử nhân loại, trên mình mặc một cỗ khải giáp hoa lệ, tóc dài tung bay… nhưng chỉ là những cái bóng mà không phải chân thân.
Tất cả mọi người đều là cường giả có nhãn lực cao thâm, đương nhiên đã nhìn ra đây chỉ là một bóng ảnh do người ta dùng ma pháp mà lưu lại.
Nhưng càng khiến mọi người kinh hãi chính là sau khi nhìn cả mười sáu cái bóng thì đều nghiêng đầu, trừng lên ngó Đỗ Duy.
Bởi vì ảo ảnh do ma pháp lưu lại này đều có chung một khuôn mặt, lông mi, khóe miệng kia…. Dường như đều được khắc giống Đỗ Duy.
- Ha ha ha ha ha ha!
Ảo ảnh phát ra một tràng cười đắc ý. Tuy nhiên, mọi người đều biết đây không phải là chân thân, chỉ là một ảo ảnh được lưu lại mà thôi. Chẳng qua ma pháp làm ảo ảnh lại vô cùng thật!
- Chris a Chris… ngươi nhất định sẽ rất kinh ngạc.
Mười sáu ảo ảnh đều chống nạnh, làm ra vẻ dương dương đắc ý, miệng mở ra tiếng cười lớn:
- Ngươi lúc trước định chơi ta, định lưu hậu chiêu với ta. Ngươi nói không sai, ma tộc các ngươi tính toán thiên văn so với cái thế giới này cách biệt rất nhiều. Nhưng… ta lại là một tồn tại đặc thù! Ta nói cho ngươi biết. Lúc ngươi nói với ta, ta đã hoài nghi… Nếu như chỉ là nhật thực như lời nói, như vậy sẽ có hai, ba trăm năm một lần nhật thực… cũng dễ dàng mà có thể hiểu được!
- Hừ, quả nhiên ta đã nghĩ đến!
- Ngươi đã giấu đi tin tức trọng yếu nhất là… Đại nhật thực! Ha ha ha ha! Đáng tiếc là ngươi lại không biết. Phương thức tính toán này ma tộc các ngươi có thể đi trước ta sao? Ta có thể tính rất đơn giản để ra đại nhật thực sẽ tới lúc nào.
Vì vậy nên ta tiến tới.
Chẳng qua, ngươi đã tính toán với ta, vậy ta sẽ lưu lại cho ngươi một trừng phạt nho nhỏ để vui đùa…
Mười sáu cánh cửa này chỉ có một cánh là đường vào chính thức, những cái khác đều là do ta phục chế mà ra. Ngươi cũng phải cẩn thận, đừng đi sai nhé! Niệm tình quen biết lâu năm, ta sẽ không hại ngươi. Nếu như đi nhầm đường thì ngươi sẽ lập tức bị đưa ra khỏi đây. Nhưng ly khai khỏi đây thì phải đợi lần đại nhật thực sau tiếp tục… chỉ sợ cũng trên ngàn năm!
Thực ra ta rất hiếu kỳ, tại đây có mười sáu cánh cửa. Ngươi đi nhầm một lần là mất hơn một ngàn năm. Nếu như ngươi có vận khí tồi, có thể mất hơn vạn năm mới có thể tìm được đường vào… ha ha ha ha.
Nhớ kỹ chưa. Ta là Aragon, không ai có thể lừa được ta!
Nói đến đây, quang ảnh hình người kia dường như rất đắc ý.
Đều là người gần gũi với Đỗ Duy, Vivian, Joanna và Lam Hải Duyệt đều nhịn không được, nhìn Đỗ Duy với vẻ kỳ quái.
Bởi vì cái ảo ảnh này của Aragon cho dù là giọng nói hay phong cách của vở ác kịch mang tính giễu cợt mang cử chỉ, giọng điệu cũng như phong cách của Đỗ Duy lúc bình thường. Ngay cả cách tính kế với người khác, kịch bản đều mang hơi thở của hắn.
Đầu tiên biểu hiện của Đỗ Duy là cổ qoái, sau khi nghe ảo ảnh nói xong, hắn liền ha ha cười lớn. Hắn cười đến ngật ngưỡng, như thể đây là sự tình hoang đường nhất thế gian.
- Ngươi! Cười cái gì?
Lão Chris biết Đỗ Duy và Aragon thực ra chỉ là một người!
Mắt thấy mình đương nhiên bị Aragon tính kế, bực mình, dường như lão muốn đem sự tức giận đổ lên đầu Đỗ Duy.
Đỗ Duy lắc đầu, nhìn vão lão Chris:
- Ngươi cảm thấy cười không thú vị sao?
- Không được!
Sắc mặt Chris phẫn nộ.
- Lừa người và bị lừa, cũng không có gì là lạ.
Đỗ Duy ngưng tiếng cười, nhìn vào mười sáu cánh cửa, sờ sờ mũi:
- Chẳng lẽ phải thử đi qua từng cái! Nếu như đi nhầm, chúng ta sẽ ra ngoài, muốn thử tiếp sẽ phải đợi lần nhật thực tiếp theo… Ai!
Mà lúc này, ảo ảnh bỗng chớp động một cái, nói ra một câu nói.
Câu này nói ra khiến cho sắc mặt của Đỗ Duy và Lam Hải Duyệt đều lộ vẻ dị dạng.
Cũng chỉ vì câu nói cuối cùng của ảo ảnh nói ra thì mọi người ở đây đều nghe mà không hiểu. Đây không phải ngôn ngữ của thế giới này!
Mặt ảo ảnh của Aragon bỗng không chút biểu tình, chậm rãi nói ra một câu sau cùng:
- Đừng ngạc nhiên, đừng biểu lộ trên mặt. Người khác nghe không hiểu nhưng ngươi hiểu. Nhớ kỹ, đối với những bậc thềm!
Câu nói này là… tiếng Trung.
Rất hiển nhiên rằng câu nói là là dành riêng cho Đỗ Duy!
Đỗ Duy vừa nghe đến câu tiếng Trung này, lập tức trong lòng nhảy lên. Nhưng hắn phản ứng cực nhanh, nét mặt tịnh không có chút biểu hiện nào, chỉ là khóe cơ trên mặt khẽ nháy một cái.
Ngược lại, tuy Lam Hải Duyệt có học qua chút tiếng Trung nhưng lại không tinh thông, miễn cưỡng có thể nghe được đây dường như là thứ ngôn ngữ cổ quái đã học qua tại Đại Tuyết sơn. Nhưng ý tứ của câu nói này thì lão không hiểu.
Vì vậy, biểu hiện trên nét mặt của Lam Hải Duyệt thì rất rõ ràng.
Ánh mắt của Hector như lửa hừng hực đóng đinh vào Lam Hải Duyệt, đường như đoán ra được cái gì…
Lúc này thì ảo ảnh kia cũng tan biến, xung quanh chỉ còn mười sáu cánh cửa ánh sáng cùng Chris đang ngây ngốc tại đây.
Hector trực tiếp đi tới trước mặt Lam Hải Duyệt, thanh âm của nó trầm đục: