Ngay cả người như Bạch Hà Sầu, khi đến trước tòa cung điện màu xanh biếc của Lạc Tuyết, cũng không khỏi phát ra một tiếng than thở.
- Mời!
Lạc Tuyết chỉ vào cánh cửa cung điện đang mở rộng, mỉm cười làm một tư thế mời chào. Mà đứng ở sau Lạc Tuyết, những tinh linh lâu năm trong tộc vẻ mặt đều là hết sức kinh ngạc. Tinh Linh vương lại muốn dẫn một nhân loại tiến vào tinh linh thần điện thần thánh ư?
Để một nhân loại... tiến vào thần điện?
Nhưng Lạc Tuyết không nói gì, các tinh linh trưởng lão này ở phía dưới nào dám có nửa lời?
Bạch Hà Sầu ngưng thần nhìn cung điện bích lục này, mơ hồ có thể cảm giác được từ bên trong phát ra một luồng khí thế thần thánh ngưng trọng. Nhưng lại chỉ là khóe miệng nhẹ nhàng khẽ động hai cái, phất ống tay áo, bước đi vào.
Sau khi Lạc Tuyết cùng Bạch Hà Sầu tiến vào đại điện, cánh cửa lớn bằng cây tử đằng vô thanh vô tức khép lại, đem ánh mắt kinh ngạc của mọi người đều chắn lại ở bên ngoài.
Đại điện yên tĩnh. Yên tĩnh không tiếng động, không tiếng động trang nghiêm, trang nghiêm... thật giống một tử địa!
Lạc Tuyết nhẹ nhàng cười một tiếng, liền cùng Bạch Hà Sầu ngồi xuống đất trước thần đài.
Thần đài thần dùng để cung phụng thần của tinh linh, đã bị hai người coi là một cái bàn dài bình thường. Tiếp đó Lạc Tuyết như làm ảo thuật, từ phía sau lấy ra một cái bình gỗ, hai cái chén gỗ, nhẹ nhàng đặt lên bàn. Nhấc bình gỗ lên, rót đầy vào trong hai cái chén một loại chất lỏng sóng sánh rất đẹp mắt.
Màu xanh, trong xanh lại có một chút đỏ, nhìn giống như là máu đào vậy!
- Rượu?
Bạch Hà Sầu thản nhiên nói:
- Ta không uống rượu.
- Là nước!
Lạc Tuyết khẽ cười nói:
- Tinh linh tộc của ta có một thánh vật, tên gọi là hoa già lâu la, còn gọi là “máu đào”, đây là mật hoa của hoa già lâu la, vật này chính là ân huệ do Tinh Linh thần ban cho tộc của ta hưởng dụng.
Bạch Hà Sầu lúc này mới gật đầu, không từ chối nữa. Cầm lấy cái chén trước mặt, uống một hơi cạn sạch. Thân phận giống như hắn và Lạc Tuyết, dĩ nhiên sẽ không chơi cái trò hạ độc thấp kém đó - trên thế giới này, đồ có thể độc chết Bạch Hà Sầu, chỉ sợ còn chưa có.
Mật hoa máu đào này, quả thật là thánh vật của tinh linh tộc, cho tới bây giờ chỉ có tinh linh cấp bậc trưởng lão, mới có thể hằng năm trăng tròn đại lễ được dùng một ít. Trong mật hoa này ẩn dấu ma lực nguyên tố cực kỳ phong phú, sau khi dùng để uống, có thể làm cho người ta vui vẻ thoải mái. Thật sự là một loại thuốc bổ ma pháp thượng đẳng.
Nhưng sau khi Bạch Hà Sầu uống xong, lại đột nhiên nói một câu khiến cho Lạc Tuyết phải ngẩn người.
- Mùi vị bình thường. Không ngọt không mặn, không có ngon như thịt nướng của Đỗ Duy làm.
Lạc Tuyết ngây ngốc, tựa hồ không ngờ rằng vị tuyệt đỉnh nhân vật lạnh lùng như băng này, lại có thể nói ra một câu thô tục đến vậy, tựa hồ nhíu nhíu mày, cười nói:
- Nước này có thể giúp tĩnh tâm.
- Tâm của ta vốn tĩnh, không cần đến ngoại lực.
Bạch Hà Sầu thản nhiên nói.
-Nhưng tâm của ta thì không.
Lạc Tuyết lắc đầu, sau đó uống một hơi cạn sạch. Trong đôi mắt lóe ra quang mang:
- Lần đầu tiên ngươi tới, ta liền cảm giác được rồi.
- Nhưng đến hôm nay ngươi mới lộ diện.
Thanh âm của Bạch Hà Sầu đột nhiên mang thêm vài phần mỉa mai:
- Ta nghĩ ngươi còn có thể tiếp tục nhẫn nhịn nữa chứ.
- Cho nên ta mới nói. Tâm của ta không đủ tĩnh.
Lạc Tuyết thở dài:
- Kỳ thật, ngươi giết thú nhân cùng ta chẳng có gì quan hệ. Chỉ là... ta bây giờ là vua của họ.
Nếu đã là vua, thì không thể không để mắt đến.
- Ngươi mời ta tới đây, là sợ người khác nhìn thấy?
Bạch Hà Sầu gật đầu.
- Đúng vậy!
Lạc Tuyết sắc mặt ngưng trọng:
- Ta là vua, ta không thể bại, cho dù có bại, cũng không thể để cho ai nhìn thấy.
Bạch Hà Sầu lại cười, hắn nhìn Lạc Tuyết, trầm mặc một lát:
- Ngươi thật quả là đã có tiến bộ. Đáng tiếc... còn chưa đủ.
Vừa nói, vị tuyệt thế cường giả này, đem cái chén gỗ nhẹ nhàng đẩy ra vài phần. Sau đó vươn một ngón tay đến, nhẹ nhàng vẽ.
Vô thanh vô tức, đột nhiên trên chén gỗ từ mép chén bắt đầu nhẹ nhàng vỡ tan ra, mép vết vỡ bóng loáng cực kỳ, ngay cả một tia gỗ cũng không vỡ vụn. Phảng phất như cái vết này là tự nhiên sinh ra đã vốn là như vậy rồi!
Lạc Tuyết nhìn thấy, đôi mắt nhất thời lại sáng vài phần, ở nơi điện phủ hôn ám này, ánh mắt của nó lấp lánh ánh lửa cứ như một bó đuốc!
Tinh Linh vương rất rõ ràng. Đối thủ này nhẹ nhàng vẽ, không phải là dùng lực lượng đem chén rượu này cắt đi, mà là đem không gian trực tiếp mở ra!
- Phá họa!
Theo sau đó Tinh Linh vương cũng vươn hai tay lên, nhẹ nhàng hợp lại. Một tia lực lượng nhu hòa như từ lòng bàn tay của hắn phát tán ra, cái chén gỗ vốn dĩ đã vỡ ra lại vô thanh vô tức nhẹ nhàng khép lại, tựa hồ như chưa có chuyện gì xảy ra! Mắt thấy vết nứt từ từ khép lại, Bạch Hà Sầu trong ánh mắt không có chút kinh ngạc nào, lại mơ hồ toát ra một tia... vừa lòng!
Theo đó, hắn lại đem cái bình gỗ, rót đầy vào cái chén gỗ sau khi đã được khép lại, nhìn loại chất lỏng máu đào sóng sánh bên trong. Bạch Hà Sầu lại lần nữa vươn ngón tay đến, nhẹ nhàng vẽ!
Lần này, không chỉ có cái chén gỗ, mà ngay cả chất lỏng trong chén cũng nhẹ nhàng chia ra làm hai! Không có bất kỳ vết tích nào, cứ như là nó tự nhiên thành như vậy, Chất lỏng trong không trung vẫn không hề mất đi một giọt nào, vẫn duy trì nguyên hình dáng, mặt cắt của chất lỏng rất trong sáng, lại luôn giữ được nét tĩnh lặng.
Ánh mắt Lạc Tuyết trở nên ngưng trọng, nó hít vào một hơi thật sâu. Rồi thở ra, hai tay lần nữa hợp lại cùng nhau, một tia quang mang màu tím nhàn nhạt từ lòng bàn tay nó phát tán ra, cố gắng đem vết cắt không gian kia khép lại lần nữa, chính là lần này, ngón tay của Bạch Hà Sầu cũng không bỏ xuống. Đầu ngón tay của hắn nhẹ nhàng điểm lên mặt bàn, lập tức thấy được dấu vết chén gỗ bị cắt phía dưới thần đài, vô thanh vô tức, mặt ngoài thần đài lập tức chia làm hai...
Quang mang màu tím của Lạc Tuyết đang cố gắng khép lại không gian bị vỡ vụn, nhưng lực lượng so với Bạch Hà Sầu rõ ràng là còn kém hơn rất nhiều, vết rạn dần dần kéo dài đến mặt đất trước mặt Lạc Tuyết, chỉ kém chỗ nó đặt tay trên bàn một khoảng nhỏ.
Quang mang màu tím mặc dù đã đem hết toàn lực, nhưng tốc độ khép lại vẫn chậm hơn so với tốc độ cắt quá nhiều.
Rốt cục, trán của Lạc Tuyết thấm ra vài hạt mồ hôi lạnh, đột nhiên vươn tay ra, kéo dài đến vết nứt trước mặt mình, dùng sức nhấn một cái!
Lần này, trong bầu không khí ở giữa hai người, đột nhiên xuất hiện một loại sóng văn kỳ diệu, không gian cứ giống như một mặt hồ bị phá đi vẻ tĩnh lặng mà dập dờn gợn sóng. Cùng với bàn tay đặt trên vết rạn, Lạc Tuyết lại thực sự có thể ngăn cản vết rạn lan tràn ra.
Bạch Hà Sầu lại gật đầu lần nữa, hắn chậm rãi thu hồi ngón tay. Giơ lên tay áo nhẹ nhàng phủi một cái, vết rạn kia trong nháy măt liền biến mất toàn bộ. Trong đại điện, tất cả lần nữa khôi phục lại sự bình tĩnh.
Lạc Tuyết hô hấp có chút nặng nhọc, sắc mặt hơi ửng hồng, vết thương trên mặt lại có vẻ càng rõ ràng hơn.
- Ngươi đã vượt qua cảnh giới phá họa.
Bạch Hà Sầu rốt cục lộ ra một tia vui mừng, nhưng lại lập tức thở dài:
- Chỉ là, vẫn như cũ không thể trở thành đối thủ của ta.
- Phá họa?
Lạc Tuyết đối với từ ngữ kỳ quái này có chút tò mò, thoáng thưởng thức một chút. Nó cười cười:
- Thuyết pháp rất sâu sắc, nếu là so về sự hiểu biết của lực lượng quy tắc, chỉ sợ trên thế giới này không có ai là đối thủ của Bạch tiên sinh.
- Quy tắc vẫn vậy, cho tới bây giờ cũng chưa thay đổi.
Bạch Hà Sầu nói:
- Ta và ngươi đều là người trong bức tranh, muốn nhảy ra khỏi bức tranh này... đáng tiếc, Tinh linh. Mặc dù mấy tháng nay thực lực của ngươi có tăng lên, nhưng so với mức mà ta mong chờ còn kém một chút.
- Quy tắc, rốt cục là cái gì?
Lạc Tuyết ngồi quỵ xuống đất, vẻ mặt chân thành nhìn Bạch Hà Sầu, một lòng thỉnh giáo.
- Trong thánh giai, đối với lĩnh ngộ quy tắc cũng có phân chia cao thấp. Lĩnh ngộ được thì cũng chỉ có thể coi là đứng trước cửa mà thôi.
***
Trong tiểu viện kia ở đế đô, Lam Hải Duyệt tựa vào cây đại hòe thụ, chậm rãi nói...
- Như cường giả trên thế giới này, ví dụ tên thủ hạ thánh kỵ sĩ trốn tránh kia của ngươi, cũng được xem là một người. Chỉ tiếc, mấy năm này hắn vẫn không thể tiếp tục bước thêm một bước nữa, cũng không phải vì thiên phú của hắn không đủ. Chỉ là cơ hội của hắn còn chưa tới.
Lão đem cái bình trà đã sôi sùng sục trên bếp lò, đổ đầy vào cái chén trước mặt Đỗ Duy, còn không quên dặn dò một câu:
- Uống từ từ thôi, trà này của ta là cực phẩm, đừng có lãng phí đồ tốt của ta.
Dừng một cái, hắn mới tiếp tục cười nói:
- Tỷ như Hussein, hay như Rodriguez, bọn họ đều đang bước từng bước một trên con đường thánh giai, nhưng chỉ là vẫn còn đứng dậm chân tại chỗ tại giai đoạn lĩnh ngộ. Chỉ có thể lợi dụng quy tắc, đây cũng là cảnh giới cực hạn, cưỡng cầu cũng không được. Phải nhờ đột phá, còn cần có cơ hội. Mà trên lĩnh ngộ quy tắc một tầng, chính là thay đổi quy tắc! Ở bậc này, vẫn coi là thánh giai, nhưng bất quá so với lĩnh ngộ đơn thuần thì cao hơn một tầng, như là Xích Thủy Đoạn, như... ta.
Lam Hải Duyệt nhẹ nhàng thở dài:
- Nhưng thay đổi này cũng có thể coi là cực hạn, có thể nói lấy thực lực của ta cùng Xích Thủy Đoạn, nếu như gặp Hussein và Rodriguez đều có thể đánh bại bọn họ. Bởi vì bọn họ chỉ có thể lợi dụng quy tắc, còn chúng ta lại có thể đem quy tắc này nhẹ nhàng thay đổi, để cho nó không biết theo ai, Trong chiến đấu, chỉ cần là một điểm thay đổi nhỏ nhặt, cũng đủ để thay đổi kết quả. Cảnh giới càng cao, một chút khác biệt cũng là một khoảng trống thật lớn.
- Thay đổi quy tắc cũng chỉ là giai đoạn thứ hai trong thánh giai, nếu như tiếp tục tiến lên, đó chính là Phá họa! Hoặc có thể nói là bài trừ quy tắc!
Lam Hải Duyệt đột nhiên cười cười, nhìn về bầu trời xa xa:
- Vị sư đệ mạnh mẽ kia của ta, Bạch Hà Sầu sớm đã đạt tới cảnh giới này. Mặc cho ngươi có lực lượng đem quy tắc lĩnh ngộ thấu đáo cỡ nào, mặc cho ngươi đem quy tắc thiên biến vạn hóa, hắn chỉ cần vươn tay điểm nhẹ, liền sẽ phá vỡ toàn bộ! Đây chính là chỗ cường đại của hắn! Cho nên, với bản lãnh của hắn, kỳ thật đã có thể xem là người đệ nhất trong thiên hạ lúc này!
- Thánh giai chính là như vậy. Khi đạt tới thánh giai, nhãn giới không phải dừng lại tại lực lượng mạnh hay yếu. Mà là quy tắc! Cho nên, mặc dù trên cửu cấp chính là thánh giai, nhưng nếu như thật sự muốn đánh. Mười người cửu cấp cũng đừng tưởng có thể đánh bại được một người thánh giai, đây là khác biệt thật lớn về cảnh giới. Mà nếu một khi đột phá được thánh giai... Đó chính là Lĩnh Vực.
Lam Hải Duyệt cười khổ nói:
- Ta nghĩ, Bạch Hà Sầu bây giờ hẳn là đã đạt đến cấp bậc lĩnh vực rồi.
- Lĩnh vực cấp bậc, nói rõ hơn chính là sáng tạo quy tắc! Ngươi có thể bài trừ quy tắc, sau đó một lần nữa sáng tạo. Tất cả đều theo thuộc quyền điều khiển của ngươi, xem như ngươi là chúa tể... Kỳ thật đây đã là đỉnh điểm tối cao hiện tại rồi.
Lam Hải Duyệt nhẹ nhàng cười một tiếng:
- Bất quá, lúc này lại sẽ xuất hiện một tình huống khiến người ta bực mình: Cảnh giới của ngươi đã đạt tới rồi, lại đột nhiên phát hiện lực lượng của mình lại không đủ.
- Đây là một sự tuần hoàn vi diệu, khi ngươi chưa đạt đến thánh giai, vô luận là thất cấp hay cửu cấp đều truy cầu lực lượng là chủ yếu. Mà một khi đạt đến thánh giai, lại bỏ qua sự mạnh yếu của lực lượng mà đổi thành theo đuổi việc truy cầu quy tắc, nhưng sau khi đột phá đến lĩnh vực, sẽ lại một lần nữa quay về, theo đuổi lực lượng... Rất mỉa mai, đúng không?
Lam Hải Duyệt cười híp mắt nhìn Đỗ Duy:
- Đừng kinh ngạc như vậy, mấy thứ này, cho dù ta vẫn còn xa lắm mới đạt tới cảnh giới này. Nhưng là cho dù chưa ăn thịt heo thì cũng đã nhìn thấy heo chạy. Huống hồ sư phụ của chúng ta Cổ Lan Tu là một đời Vu vương, người từ lúc sanh ra đã nghiên cứu lực lượng. Làm ra một ít suy đoán, cũng là bình thường.
Đỗ Duy gật đầu.
Ví dụ như, ngươi là một kiếm sĩ, cũng là một loại cao thủ. Trường kiếm trong tay ngươi phải càng sắc bén càng tốt. Tốt nhất là phải một thanh kiếm chém đá như chém bùn sắc bén vô song thần binh! Như vậy khi cùng đối thủ quyết đấu mới có thể chiếm được tiên cơ. Nhưng một khi ngươi đã lĩnh ngộ khá cao, đột nhiên lượm được quyển bí kiếp Độc Cô Cửu Kiếm siêu cấp vô địch, lúc này trong tay ngươi cầm dù là phá thiết côn hay là Ỷ Thiên Kiếm kỳ thật cũng không có khác nhau lắm.
Cứ như vậy là có thể đánh đến thiên hạ vô địch!
Nhưng nếu ngươi tiến lên tiếp một tầng nữa! Đối thủ của ngươi lúc này không phải là người trong thiên hạ! Mà là thiên địa!
Muốn sáng tạo ra quy tắc thiên địa, thanh “Kiếm” trong tay của ngươi, nếu như không đủ sắc bén, vậy thì không được!
Hoặc là có thể nói, nếu như ngươi muốn nhấc lên một tảng đá lớn, trong tay chỉ cần có một cây mộc côn làm đòn bẩy là đủ rồi, nhưng nếu như ngươi muốn nhấc lên một tòa núi lớn... mộc côn thì không ổn! Phải có đòn bẫy càng mạnh càng cứng rắn hơn mới được!
Trên thánh giai, rồi tới lĩnh vực. Lại phải tiếp tục truy cầu lực lượng trở lại.
Mà cái lực lượng này, chính là thần cách!
- Ta chỉ muốn biết, cái vị Vu vương bệ hạ kia của chúng ta đã chạy tới phương Bắc, ngươi rốt cuộc có biết hay không?
Đỗ Duy trơ mắt nhìn Lam Hải Duyệt:
- Hắn vô tư đem đồ đệ của mình đưa đến bên cạnh ngươi, sau đó lại chạy đến phương Bắc, ta cũng không giấu diếm ngươi, hắn đã gửi một phong thư cho ta... Người kia làm nhiều chuyện như vậy. Mặc dù ta biết, với thực lực của hắn thì không cần phải lo lắng cái gì, nhưng mà... hắn làm vậy, thấy có vẻ giống như việc ủy thác và để lại di thư!
Ngữ khí Đỗ Duy có chút nôn nóng.
- Trên thế giới này Bạch Hà Sầu còn đối thủ không?
Lam Hải Duyệt lắc đầu:
- Không có!
- Trừ khi đối thủ mà hắn tìm không phải là người! Mà là thần!
Đỗ Duy lạnh lùng nói:”
- Phương Bắc có thần ở đó!
- Hắn là người điên, cho tới giờ vẫn vậy.
Lam Hải Duyệt nằm xuống cái ghế dựa của mình, điều chỉnh một tư thế thoải mái nhất:
- Kỳ thật ta cũng biết, cả đời này hắn cũng không có địch nhân! Địch nhân của hắn, cho tới bây giờ đều là chính hắn! Cho nên mấy chục năm trước. Mặc dù hắn đánh bại sư phụ, còn đoạt đi Đại Tuyết Sơn, còn đem hai huynh đệ chúng ta đuổi đến gà bay chó chạy, nhưng trong lòng hắn lại chưa bao giờ đánh chúng ta. Hoặc là bất luận kẻ nào trở thành đối thủ của hắn! Hắn một mực đều là muốn phân cao thấp. Một mực đều muốn chính mình đối kháng! Rốt cục có một ngày, hắn chiến thắng chính mình trở thành người đệ nhất thiên hạ... nhưng chính lúc này hắn mới ngẩng đầu lên, chung quanh mờ mịt nhưng không có một người làm đối thủ. Lúc này, đối với tên điên này mà nói, điều duy nhất mà hắn cần phải làm là tìm cho mình một mục tiêu mới!
- Mục tiêu theo đuổi của mỗi người đều là bất đồng. Trên thế giới này, có người háo sắc, có người háo quyền, có người thích rượu ngon, có người không có chí lớn, có người chỉ muốn ăn ngủ rồi chờ chết, cả cuộc đời tiêu dao. Nhưng Bạch Hà Sầu thì không như thế, con người của hắn từ lúc nhỏ mục tiêu duy nhất đã là “cường đại”! Vô hạn cường đại. Cường đại tuyệt đối! Cho nên, hắn đánh bại sư phụ, đoạt lấy Đại Tuyết Sơn, kỳ thật căn bản hắn chẳng háo quyền. Chẳng qua là đem sư phụ trở thành một hòn đá mài dao của hắn, trở thành một mục tiêu mà hắn phải đánh bại trên con đường truy cầu sự cường đại mà thôi. Ta cùng Xích Thủy Đoạn thậm chí không thể được xem như là hòn đá cản đường của hắn, chỉ có thể coi là đối tượng luyện tập của hắn thôi.
Lam Hải Duyệt nói đến đây, ngữ khí có chút hiu quạnh:
- Đạo lý này, kỳ thật gần đây ta mới hiểu được, thoạt nhìn năm đó ta thi triển kế sách, bắt hắn mười năm mới được tìm ta làm phiền một lần... kỳ thật bây giờ ta mới dần dần hiểu, đó là do hắn cố ý! Hắn cố ý làm một cái roi sau nhà của ta và Xích Thủy Đoạn, hung hăng dọa nạt chúng ta, bức bách chúng ta phải tiến bộ nhanh chóng, mới có thể đảm đương việc luyện tập của hắn! Mà trên thực tế, chúng ta có thể sống sót không phải bởi vì kế sách của ta, cũng không phải vì ta bức hắn phải thề độc, chẳng qua là hắn chỉ muốn chúng ta trở thành người luyện tập cùng hắn. Không có đối thủ đã là tịch mịch, mà nếu ngay cả đối thủ luyện tập cũng không có... thì sẽ ra sao đây.
Đỗ Duy cười ha ha một tiếng:
- Kết quả, Bạch Hà Sầu càng cường đại, còn khiến cho ngươi và Xích Thủy Đoạn trở thành hai người thánh giai thay đổi quy tắc thiên địa cường giả!
- Có thể nói là như vậy.
Lam Hải Duyệt thở dài:
- Ta cùng Đoạn, căn bản là bị hắn bức ra, mà bây giờ... hắn đã trải qua đột phá lần nữa, đột nhiên phát hiện, đối thủ luyện tập là ta đã cách hắn quá xa không thể theo kịp. Hoặc là có thể nói, hắn đã không cần phải luyện tập nữa. Cho nên, hắn mới có thể buông tha cho ta, cùng ta giải hòa, phái một nữ đồ đệ đến giao cho ta. Sau đó chính mình rời Đại Tuyết Sơn... hắn là muốn nói cho chúng ta một việc.
- Chuyện gì?
Đỗ Duy hỏi.
Lam Hải Duyệt đột nhiên ho khan một tiếng, rất không có hình tượng một bậc trí giả mà chửi đổng một câu:
- Con mẹ nó!
Sau đó, cái vị lão giả nổi tiếng ôn nhã trí tuệ này, đột nhiên nhảy dựng lên, chỉ vào lão thiên giống như một người đánh bài thua đỏ cả mắt mắng to:
- *** ngươi Bạch Hà Sầu! Ngươi bây giờ lại nói cho chúng ta là: Lão tử không cùng các ngươi chơi đùa nữa! Thực lực của các ngươi quá yếu, đã không xứng để tiếp tục chơi đùa với ta, ngay cả tư cách luyện tập cũng không có! Cho nên bây giờ ta muốn đi tìm một đối thủ chơi đùa càng mạnh mẽ hơn! Cái gì Đại Tuyết Sơn cũng được, cái gì ân oán sư môn cũng tốt, chẳng qua là năm đó hắn lấy roi dọa chúng ta, bây giờ không muốn luyện nữa, roi tự nhiên cũng bỏ!
Đỗ Duy cảm giác yết hầu có chút tắc nghẹn khó chịu. Nuốt một ngụm trà, lần này ùng ục một tiếng, dứt khoát cả lá trà cũng nuốt luôn, vẫn chưa mất được cảm giác khó chịu trong lòng.
- Nhưng... đi tới phương bắc tìm thần... chẳng phải là tìm chết sao?
Đỗ Duy cười khổ:
- Ta thừa nhận hắn cường đại không giống con người, nhưng dù sao, hắn vẫn còn chưa là thần.
- Đánh chết sẽ biết đỡ, chết đuối sẽ biết bơi mà.
Lam Hải Duyệt cười lạnh nói:
- Thế nhân luôn đem hai câu nói này trở thành câu cửa miệng, nhưng không ai biết kỳ thật hai câu nói này chính là miêu tả số mệnh! Nếu như ngươi biết đánh quyền mà không cho đánh, biết bơi mà không được bơi... vậy còn không bằng đã chết! Người nếu như ngay cả mục tiêu của mình còn không có, như vậy chẳng khác nào đã chết! Cho nên, Bạch Hà Sầu đi đến phương bắc không phải để tìm thần, mà là tìm sinh lộ cho mình!
Lão vỗ nhẹ nhẹ lên vỏ cây hòe già bên cạnh:
- May là hắn rốt cục cũng tìm được một mục tiêu mới, nếu không thì một tên cướp giống như hắn vậy, nếu mà mất đi mục tiêu, chỉ sợ chính mình cũng đi tìm chết luôn.
Đỗ Duy nhắm mắt suy nghĩ một lát, sau đó mở mắt nhìn Lam Hải Duyệt. Hắn tươi cười ôn hòa, nhẹ nhàng nói:
- Vậy mục tiêu của ngươi là gì?
***
- Mục tiêu của ngươi là gì?
Bạch Hà Sầu ngồi đối diện Tinh Linh vương, nhìn đối tượng “luyện tập” của mình hỏi.
Trên mặt Vu vương mang theo nụ cười... Bạch Hà Sầu chưa bao giờ cười, nhưng hôm nay đã cười rất nhiều lần.
Thanh âm của hắn phảng phất như đang hỏi, nhưng lại tựa hồ giống như một loại tự lẩm bẩm lầu bầu:
- Ngươi là Tinh Linh vương, là đứng đầu của đại quân tội dân, mục tiêu của ngươi chẳng lẽ chính là lãnh đạo tội dân đánh vào thế giới loài người, báo thù cho tổ tiên vạn năm trước của các ngươi? Đoạt lại mảnh đất sinh tồn của các ngươi? À, ngươi còn muốn đem việc sinh tử tồn vong của tộc nhân đeo ở trên người, ngươi muốn phụ trách sự phồn vinh của tinh linh tộc... những cái này toàn bộ đều xem là mục tiêu của ngươi đi.
Nhìn Lạc Tuyết, Bạch Hà Sầu lắc đầu:
- Cho nên, ngươi không đủ mạnh mẽ, mục tiêu của ngươi quá nhiều.
Đạo lý này rất đơn giản, đơn giản đến mức hầu như người nào trên thế gian này cũng biết! Nhưng hết lần này tới lần khác, đạo lý ai cũng biết này chỉ có một mình Bạch Hà Sầu làm được!
Mục tiêu duy nhất của hắn chính là: Cường đại!
Vì cường đại, hắn có thể vứt bỏ tất cả! Cái gì Đại Tuyết Sơn, cái gì sư môn ân oán, thâm chí ngay cả hưởng thụ của đời người, cuộc sống, tình cảm. Hắn đều có thể vứt bỏ!
Thân là Vu vương của Đại Tuyết Sơn, hắn có thể vì sự truy cầu cường đại mà tùy tiện đem Đại Tuyết Sơn nhất mạch vứt bỏ, một mình bắc thượng!
Trong lòng hắn, không cần bất cứ thứ gì. Chỉ có một chữ: cường đại!
Cho nên, hắn mới là vô địch. Hắn mới là Bạch Hà Sầu!
Cho nên hắn mới có tư cách hướng về phía Lạc Tuyết, dùng giọng điệu đùa cợt nhàn nhạt mà nói:
- Ngươi không đủ cường đại!
Sắc mặt Lạc Tuyết vẫn rất bình tĩnh:
- Ta biết, ngươi hẳn không phải là tới tìm ta.
Âm thanh của Tinh Linh vương có chút khổ sở:
- Bởi vì ta còn chưa đủ tư cách.
Bạch Hà Sầu gật đầu thừa nhận, sau đó hắn chỉ vào bên cạnh. Phương hướng mà tay của hắn chỉ, sau khi lướt qua thần đài, chính là một pho tượng!
Pho tượng đó, chính là hình một tinh linh, lưng đeo trường cung...
- Ta đến tìm hắn... hoặc có thể nói, là bọn họ.
Bạch Hà Sầu nói rõ:
- Thần! Ta chỉ muốn biết như thế nào mới có thể tìm tới bọn họ. Hoặc là như thế nào mới có thể bức bọn họ xuất hiện?
Lạc Tuyết không nói lời nào.
Bạch Hà Sầu lắc lắc đầu:
- Có lẽ, ta phải đại khai sát giới? Đem những tội dân bọn ngươi giết chết mười tám vạn, hoặc là giết ngươi... mới có thể bức bọn họ xuất hiện? Nếu như nói như vậy, thì hãy tin rằng ta sẽ không do dự mà làm như vậy đâu.
Lam Hải Duyệt thở dài, lão biết, trong căn phòng tại đình viện, ánh mắt sâu kín của Allu đang xuyên thấu qua khe cửa mà dừng lại trên người Đỗ Duy.
- Ngươi... đã biết rồi sao?
Lam Hải Duyệt cười khổ.
Đỗ Duy rốt cục cũng dừng lại, nhưng vẫn không hề quay đầu lại:
- Biết rồi! Cái lão biến thái kia đem đồ đệ bảo bối giao đến cho ngươi, rồi chính mình lại không nói tiếng nào chạy đến phương bắc tìm chết... ta cũng không phải thằng ngu. Còn có thể chưa rõ ý tứ của hắn sao?
- Nàng còn rất trẻ, kỳ thật ta cũng không nỡ nhẫn tâm.
Lam Hải Duyệt lắc đầu:
- Ngươi...
- Ta...
Đỗ Duy đột nhiên hít vào một hơi thật sâu. Xoay người quay về phía căn phòng nhỏ. Hắn biết, cô bé kia đang tại khe cửa nhìn mình. Sau đó lớn tiếng nói một câu:
- Xin lỗi!
Dứt lời, Đỗ Duy không bao giờ dừng lại nữa, bước dài chạy ra cổng tiểu viện. Một hơi liền chạy ra khỏi con phố này!
Lam Hải Duyệt thở dài sâu kín, lại nghe thấy ầm một tiếng, Allu đã từ trong phòng chạy ra, vọt tới trước mặt của mình.
- Ngươi... đã nghe thấy rồi?
Lam Hải Duyệt không hề ngẩng đầu.
Allu đã gỡ mặt nạ của mình xuống, dùng sức cắn môi, khóe mắt chan hòa lệ rơi. Rốt cục, bùm một tiếng quỳ gối xuống trước mặt Lam Hải Duyệt.
- Ta... ta không muốn làm Vu vương!
Những giọt nước mắt rốt cục cũng xuôi dòng chảy ra, lăn dài trên hai gò má. Cô bé này trước mặt Lam Hải Duyệt dập đầu phanh phanh liên tục.
- Ngốc lắm... Ngươi, ta, ngoài ra cả lão sư phụ biến thái của ngươi. Toàn bộ đều là đồ ngốc cả.
Lam Hải Duyệt thì thào nói nhỏ, vươn bàn tay khô gầy nhẹ nhàng vuốt đầu Allu.
***
Nhìn về phía xa, tường thành của đế đô đã hiện ra trước mắt.
Bất quá, cũng vì nhìn núi mà chạy chết ngựa, nên mặc dù thấy tường thành của đế đô ở phía xa xa, nhưng bây giờ có ra sức dùng roi thúc ngựa thế nào cũng chưa chắc có thể tới nơi trước mặt trời lặn.
Trên đường lớn ở phía đông nam đế đô, trong một chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá, một thiếu niên từ trong cửa sổ xe vươn đầu nhìn đế đô xa xa, trên mặt mang theo một chút hưng phấn và chờ mong.
- Thiếu gia!
Một tên kỵ sĩ hộ vệ cưỡi ngựa chạy tới bên xe ngựa, ngồi trên ngựa khom lưng hành lễ:
- Chiều nay chỉ sợ không vào được trong thành. Chúng ta có nên ở trấn nhỏ bên ngoài này qua đêm hay không?
- Không cần!
Thiếu niên trong xe ngựa hé ra khuôn mặt anh tuấn, cái mũi thẳng, môi mỏng, biểu thị một con người kiên nghị quả cảm:
- Ca ca đã nói, chiều nay hắn sẽ đứng ở cửa thành chờ chúng ta. Bảo mọi người tăng tốc lên một chút, chiều nay ta muốn ở nhà qua đêm.
Kỵ sĩ cỡi ngựa không nói một lời gật đầu lĩnh mệnh đi. Tiếp đó đội xe này tốc độ nhanh hơn, vó ngựa tung bay, bánh xe cuồn cuộn hướng về đế đô xuất phát.
Ước chừng một canh giờ sau, giờ phút này mặt trời đã sớm khuất sau rặng núi. Căn cứ theo pháp lệnh của đế quốc, vào thời khắc này, cửa thành của đế đô đã sớm đóng cửa.
Nhưng khi đội xe này đi tới cửa lớn hướng đông nam của đế đô, lại thấy lúc này cửa thành đang mở rộng ra, một người trẻ tuổi toàn thân hắc y đang đứng dưới cửa thành... hai tay để ở phía sau, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo một tia mỉm cười ôn nhu, ánh mắt sáng ngời lại có vẻ nhu hòa.
- Ca ca!
Xe ngựa còn chưa dừng, thiếu niên trong xe đã nhảy xuống, chạy dài tới. Sau đó dùng lực ôm chầm lấy người trẻ tuổi kia.
Dùng sức ôm đệ đệ của mình, hai huynh đệ xa cách lâu ngày gặp lại. Trong lòng chính là đệ đệ của mình, hai năm nay trưởng thành rất nhiều, vóc người đã phát triển cao ráo so với mình không sai biệt lắm, bả vai còn rộng hơn nhiều.
Hơn nữa, không giống như mình lúc trẻ ốm yếu. Tên đệ đệ này từ nhỏ đã cường tráng, đặc điểm duy truyền của gia tộc được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn trên người hắn, mặc dù mới có mười bốn tuổi, cũng đã có ba phần dáng dấp của một người thừa kế võ huân gia tộc.
- Tốt lắm, khá là xúc động!
Đỗ Duy mỉm cười:
- Mấy ngày nữa ngươi sẽ chính là bá tước rồi.
Gabri nhìn sắc mặc huynh trưởng của mình, đã nhận ra mặc dù ca ca cười rất ôn hòa, nhưng trong ánh mắt đã có chút u buồn:
- Đại ca, ngươi có chuyện gì không hài lòng sao? Trong đế đô có ai đắc tội với ngươi sao?
- Không có!
Đỗ Duy thản nhiên nói:
- Bây giờ người dám đắc tội với ta chỉ sợ tìm còn không ra.
Dừng một lúc, hắn lắc đầu:
- Chỉ bất quá bị một tên gia hỏa không phải là người chọc điên. Cũng không có gì đáng nói lắm.
Vừa nói, hắn vừa kéo tay đệ đệ bước vào cửa thành, phía sau những hộ vệ gia tộc lập tức vội vàng đuổi theo.
Quan thủ hộ cửa thành dùng ánh mắt cung kính nhìn hai người rời đi.
Mặc dù giờ này còn chưa đóng cửa thành mà cho người vào, đã vi phạm pháp lệnh. Bất quá đôi huynh đệ này, cũng thuộc về giai cấp đặc biệt!
Công tước hoa Tulip muốn dẫn đệ đệ vào thành. Muốn cửa thành đông nam của đế đô mở muộn một canh giờ. Ai dám lắm miệng!
- Tháng sau chính là sinh nhật của ngươi, cũng là lễ thành nhân của ngươi.
Đỗ Duy nhìn đệ đệ dần lớn lên của mình, vừa cười nói:
- Ngoài ra, người vợ chưa cưới của ngươi. Ta cũng đã thay ngươi xem qua, là một cô nương rất tốt, chỉ là tính tình hơi nóng nảy một chút.