Coro thành nội, tinh binh đã bao vây hòan tòan tửu điếm.
Lúc này bên ngòai cửa phòng vài tên Ma pháp sư hòang gia đang đứng canh gác, lại thêm mấy đạo cấm chế cách âm bố trí xung quanh, bảo đảm hoàn tòan không một âm thanh nào có thể lọt ra ngòai.
Bên trong phòng, Đỗ Duy ngồi đối diện với Clark, lúc này nhãn thần mang đầy nét nghi hoặc, đang chăm chú nhìn hắn.
Đỗ Duy hòan tòan bình thản, chầm chậm nhấp một ngụm trà, lọai hồng trà này được thương hội mang từ phương bắc đến đây, khó tránh khỏi hương vị hơi kém một chút.
Đổ Duy thích thú ngắm nhìn Clark, sau nghi nghe hắn thuật lại câu chuyện, sắc mặt đã có chút khó coi. Nhịn không được đã hỏi 1 câu: "Những lời ngươi nói, hòan tòan là thật chứ?"
Đỗ Duy lập tức thần tình trở nên nghiêm túc: "Pháp sư Clark, ngài tuy ở đế đô nắm trong tay quyền lực chí cao, nhưng cũng không được hòai nghi thân phận cũng như nhân phẩm của ta. Nếu như ngài cảm thấy nghi vấn, ta có thể lập thệ trước thần Ánh Sáng vĩ đại.”
Clark không nói gì, chỉ im lặng nhìn Đỗ Duy, hắn dù sao cũng là người có thân phận, không thể trước mặt tiểu thử này mà phát hỏa được.
Chỉ là, trong lời nói của Đỗ Duy có gì đó không ổn……
Dù gì cũng là một ma đạo sư, mang danh hiệu Đệ nhất ma pháp sư Gandofe trong Băng phong sâm lâm (sâm lâm - rừng rậm) lại bị ma thú vây công mà chết!
Chuyện này nói ra ngòai, ai sẽ tin đây chứ?
Có thể sát tử Gandofe, đơn giản chỉ là ma thú sao? Trừ khi... trừ khi là Long tộc, nếu không cũng là thần thú. Đúng, chỉ có thể là như vậy.
"Sự tình này rốt cuộc là như thế nào?" -Clark không nhịn được, hỏi lại 1 lần nữa.
Đỗ Duy vẻ mặt xúc động đáp: "Chuyện là như thế này, sư tôn vốn định mang ta vào Băng Phong sâm lâm để cho ta được mở mang kiến thức, học hỏi kinh nghiệm. Không ngờ nơi đó lại hiểm ác đến như vậy, chúng ta bất ngờ bị bọn Băng Tuyết Ma Lang... không, có thể là Lang Vưong. Đúng,chính là Lang Vương vây công. Sư tôn lập tức đại triển thần uy kích tử mấy tên Lang Vương. Vừa đến biên giới phía bắc sâm lâm, lại đụng độ Tà Diện Chu Hậu. Sư tôn cuối cùng ma lực hao kiệt, cùng với Chu Hậu đồng quy vu tận.”
"Ngươi nói... Sư tôn!" -Clark bổng dưng cảm thấy cách xưng hô của Đỗ Duy có vấn đề.
"Đúng vậy.” -Đỗ Duy tiếp tục hoang ngôn “Tháng trước, người và ta gặp nhau trên thảo nguyên, 2 người đều có cảm giác như đã quen biết từ lâu. Còn nữa,ngừơi còn nói ta thiên phú hơn ngừơi nên đã nhận ta làm đệ tử. Điều này hòan tòan là sự thật, tuyệt không có lời nào gian dối a."
"Thu..cái gì..thu đệ tử á?" Clark bất giác không thể kiềm được, mồ hôi lạnh ướt đẫm tòan thân.
Gandofe là ai cơ chứ? Là đại lục đệ nhất ma đạo sư a.
Ma đạo sư, vốn không phải là ma pháp sư bình thường. Cho dù tu luyện tới đệ thập cấp ma pháp sư, cũng không thành ma đạo sư được.
Ma đạo sư không phải là một dòng ma pháp sư, cũng không đại biểu cho thực lực mạnh yếu. Mà là đại biểu cho vinh dự, cho địa vị bản thân.
Dựa theo quy chế của Lalan đại lục, ma pháp sư nào từng đào tạo được 2 bát cấp ma pháp sư mới có thể gọi là ma đạo sĩ, còn ma đạo sư a?... Chỉ khi nào đào tạo được cửu cấp ma pháp sư mới có được a.
Đương nhiên, cũng giống như một trừơng đại học, điều đó tượng trưng cho học vị a.
Đương nhiên, có thể xuất ra cửu cấp ma pháp sư. Người đó tự thân đã có năng lực siêu cường rồi.
Được Gandofe nhận làm đệ tử?? Đây là khái niệm gì?!?!
Sự thật, tính đến bây giờ, lão gia hỏa này cũng đã hơn 260 tuổi rồi a. Lúc sanh tiền cũng đã thu không ít đồ đệ. Tùy tiện nêu lên 1 người, không là danh chấn đại lục thì cũng mang thực lực cuờng đại rồi.
Hai vị chủ tịch của ma pháp Công hội đều là đệ tử của Gandofe. Nếu đúng như lời Đỗ Duy nói, đây chẳng phải là đồng bối phận với họ sao? Điều này nói lên cái gì đây?!!
Hơn nữa, ma pháp công hội hiện tại, còn có không ít lão quái vật đang tiềm tu không màng chuyện thế sự đều là môn hạ của Gandofe. Thế chẳng phải Đỗ Duy cũng là sư đệ của bọn họ sao. Nghĩ đến thôi cũng thật là đáng sợ a.
Pháp sư Clark không tự chủ được, ngồi phịch xuống: "Ngươi...ân, các hạ, thật sự đã được Gandofe đại sư thu là đệ tử ư?”
"Không sai!" Đỗ Duy ngữ khí bình tĩnh, thật là nói dối mà mặt không hề biến sắc a.
Hắn vốn trước đã đối thoại với Clark, nắm được không ít thông tin. Nếu như lão Gandofe và ma pháp Công hội là cừu nhân, Đỗ Duy tự khắc phủ nhận hòan tòan mọi quan hệ. Hà huống chi bây giờ, lão ta tại công hội bối phận cực cao a, không thổi phồng lên hết mức mới là chuyện lạ đó.
Đệ tử của Gandofe tại công hội, hiện tại còn sống chỉ có 3 người. Đều là những lão quái vật trên hai trăm tuổi, cộng thêm thực lực đều đạt tới cửu cấp ma pháp, ngay cả chủ tịch công hội cũng phải cung kính ba phần.
Quan trọng nhất, Gandofe vẫn tiếp tục nhận đồ đệ. Gần đây, lão đã dẫn 1 nữ hài tử đến công hội để tham gia khảo hạch. Lần đó còn làm cho ba lão quái vật cả kinh, nhanh chóng kéo tới a. Tiểu cô nương đó, không ngờ đã đạt tới bát cấp thực lực.
Bất quá, chuyện này được xếp vào lọai cơ mật. Pháp sư Clark nếu như lần này không đến để hỏi thăm sự tình về Gandofe, cộng thêm cùng lão ta có chút quan hệ, Đỗ Duy cũng sẽ không biết được bí mật này.
Pháp sư Clark dù sao tại đế đô cũng là một lão quỷ, tự nhiên sẽ không dựa vào lời nói phiến diện của Đỗ Duy mà tin ngay được nên cẩn thận hỏi thêm vài vấn đề nữa.
"Đỗ Duy các hạ." Hắn ho khan 1 tiếng, xưng hô cũng khách sáo hơn nhiều. Vốn dĩ như Đỗ Duy là một thiếu gia, khả dĩ là ma pháp sư thực lực siêu cường đi chăng nữa, hắn cũng không cần khách khí đến như vậy. Nhưng đây lại là quan hệ với ma pháp sư truyền thuyết của công hội, cái này thật sự bất đồng a: "Ngươi phải biết rằng chuyện này không phải chuyện đùa, ta phải mau chóng đem chi tiết việc này cho công hội rồi mới chánh thức công nhận được...ách, trước tiên ngươi có thể cho ta biết điểm dừng chân kế tiếp của ngươi không? Ngài gặp Đại sư lần đầu tiên ở đâu, cũng như những lời nói của Đại sư nói với ngài lúc ấy không?”
Đỗ Duy đột nhiên vỗ mạnh vào mặt bàn trước mặt, thần thái lộ vẻ ngưng đọng đáp:
"A, như vậy, lần đầu tiên sư tôn nhìn ta, ánh mắt như thấy được tương lai của ta, sau đó nói với ta; "tiểu tử, ta xem tiềm năng ma pháp của ngươi, đích thật là thiên tài ma pháp vạn người chỉ một. Ta ở đây có một bộ Ma pháp quyển trục sơ cấp cho ngươi. Sau này trừ bạo an dân, duy hộ thế giới là trách nhiệm của ngươi. Liền đó sư phụ liền đưa ra một bộ sách, cái gì Như lai thần chưởng a, Cửu Âm chân kinh cái gì đó a (cái này cố ý dịch sai cho hợp hòan cảnh chút). Ta tùy tiện chọn một quyển rồi bái sư a."
Pháp sư Clark: "………."
Thật là cảm giác khóc cười lẫn lộn a. Tự nhiên Clark có cảm giác bất mãn với chính mình a, khi không một người như hắn lại nghiêm túc đối thọai với một tên nhóc 14 tuổi a, thật sự là có cảm giác nuốt không trôi.
Bất quá, mấu chốt của vấn đề này là: “Hắn thật sự có phải là đệ tử của Gandofe không?”
Clark hỏi thêm một vài câu nữa, Đỗ Duy một mặt tỏ ra khờ khạo, một mặt bao biện cho qua. Qúa khứ đã qua, một đứa nhỏ đối với chính mình còn chưa thông, làm sao mà nhớ rõ ràng được chứ.
Dù sao Gandofe cũng là một nhân vật truyền kỳ, người như vậy khi thu đệ tử,tự nhiên là có ý tứ. Hắn tự nhiên cũng giống như hài tử, không thể nào hiểu được, đây qủa thật là cái cớ tốt nhất a. Đỗ Duy đột nhiên phát hiện đó chính là cái ô lớn nhất để mình dựa dẫm a. Bất luận là kẻ nào, bằng bất cứ cách nào cũng không thể từ một tiểu hài tử biết được sự thật. Tiểu hài tử, trời sanh là có năng lực giả khờ khạo làm cảm động lòng người a.
Nói nửa ngày, pháp sư Clark mặc dù bị Đỗ Duy quay như chong chóng, nhưng không khỏi tin tám chín phần.
Hắn biết được rằng, Đỗ Duy năm ấy từng kiểm tra năng lực. Quả thật ma lực thiên phú đích thực là thiên tài, bất quá cảm ứng lực thì thật sự…….tuyệt đối không thể nào trở thành ma pháp sư. Bất quá khi nhìn vào biểu hiện gần đây nhất của hắn lại có chút hy vọng, hơn nữa dựa vào điều tra hắn vốn là tiểu thiếu gia của La Lâm gia, trước khi bị Gandofe mang đi, hòan tòan không biết đến Ma pháp.
Nhưng hiện tại bây giờ, Đỗ Duy tòan thân tràn đầy ma pháp lực, Clark vừa nãy đã chứng kiến, hắn vừa rồi khi đối phó với 2 vị thần kỵ sĩ, phóng 2 quả cầu lửa là chân thật, hơn nữa thủ pháp lại vô cùng thuần thục. Ma lực quả thật không phải nhỏ a.
Một hơi 2 quả cầu lửa, Clark tự tin có thể làm được, nhưng thu phát lực một cách tùy ý như thế, hắn tuyệt không có bản lãnh. Trong thời gian qua, từ một tiểu hài tử không hề có thiên phú ma pháp mà có thể dạy dỗ thành một ma pháp sư xuất sắc như vậy, cả đại lục này sợ rằng chỉ có Gandofe đại nhân mới có bản lãnh đó thôi.
Phải biết rằng, năm đó thông qua bát cấp khảo hạch, sự kiện như thế vẫn sờ sờ trước mắt a.
Nếu không phải Gandofe, ai có thể tạo ra kỳ tích như vậy chứ!
Nhận định như vậy, nên Clark không nói thêm gì nữa: "Thân phận đệ tử Gandofe quả là thật rồi." Dù sao đã là đệ tử của ông ấy, đừng nói tới thực lực, luận bối phận cũng cao hơn mình vài ba bậc a.