Xem ra lão già mũ xanh này bị thương quả thực không nhẹ.
Sau khi về tới phủ công tước, Đỗ Duy lập tức tìm một căn phòng sạch sẽ trong hầm ngầm dưới thành.
Đây là yêu cầu của chính Gandalf. Lão yêu cầu một nơi tối tăm không có ánh mặt trời.
Trên thực tế, lão già mũ xanh này bị thương rất kỳ dị, theo giải thích của Joanna thì bây giờ lão rất sợ ánh mặt trời.
Đỗ Duy nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể tạm thời nâng cấp hầm ngầm trong thành để lão già này dùng dưỡng thương.
Thậm chí yêu cầu của Gandalf về một trăm thùng rượu ngon cũng không phải nói đùa. Lão rất nghiêm túc khi lặp đi lặp lại yêu cầu này- hiển nhiên, một mình lão chẳng thể nào uống hết một trăm thùng rượu, cho dù là dùng để tắm rửa cũng không cần tới nhiều như vậy. Nhưng mà loại yêu cầu này cũng không làm khó được Đỗ Duy.
Bây giờ tỉnh Desa cũng không thiếu hụt lương thực, năm nay dân chúng cũng có thừa lương thực dùng để ủ rượu. Mặc dù trong phủ công tước dự trữ rượu không đủ nhưng mà sau khi Đỗ Duy phái binh lính đi lùng trong thành một vòng, rất nhanh chóng đã tập hợp đủ con số này rồi.
Vào lúc nửa đêm, không ít quán rượu đều bị gõ cửa. Trong cơn mơ bị giật mình tỉnh dậy, mấy ông chủ này hoảng sợ khi thấy binh lính ngoài cửa, trong lòng vốn còn sợ hãi, tuy nhiên thái độ mấy tên binh lính này có vẻ hiền lành, sau khi chúng nêu rõ yêu cầu thu thập một trăm thùng rượu ngon trong đêm, tất cả ông chủ quán rượu đều đóng góp nửa kho rượu dự trữ của mình. Hơn nữa, một số ông chủ vì cảm động trước luật pháp và chính sách tốt đẹp của Đỗ Duy, còn tỏ vẻ rộng rãi là mình có thể không thu tiền. Chỉ có điều binh lính bị mệnh lệnh nghiêm khắc của Đỗ Duy, vẫn tuân theo giá tiền để trả tiền rượu.
Sau khi tất cả rượu được đem vào hầm, lão Gandalf đóng cửa lớn của hầm lại, quăng lại một câu:
-Trong một tháng đừng cho một kẻ nào quấy rầy ta cả. Kể cả ngươi cũng thế.
Thậm chí để tránh phiền toái lão Gandalf còn tự tay bố trí một ma pháp trận trên mặt đất bên ngoài. Hơn nữa còn đem duy trì thêm một ma pháp trận cách âm. Như vậy cho dù là bên ngoài long trời lở đất, lão vẫn có thể ở bên trong ôm một trăm thùng rượu ngủ ngon giấc.
Cho nên, mặc dù Đỗ Duy đầy một bụng nghi vấn cũng chỉ có thể chạy tới chỗ Joanna hỏi thôi.
Ít nhất, bây giờ Đỗ Duy đã không còn quá sợ hãi cô gái bạo lực này….Mặc dù nữ ma pháp sư động một tí thì uy hiếp đem người ta biến thành linh hồn của tuyết này thật sự là một người không nên tiếp xúc. Tuy thế, Đỗ Duy tự đánh giá thực lực của mình bây giờ hẳn là sẽ không phải quá lo lắng về điểm này.
-Sự việc chính là như vậy.
Joanna nâng chén cỡ lớn nhất trên bàn, sau đó dùng một tư thế rất phóng khoáng, ngửa cái cổ lên. Đã đem uống rượu trong cái chén lớn trôi xuống bụng. Sau đó thở ra thật dài, còn không có quên ca ngời Đỗ Duy một câu:
-Rượu nơi này của ngươi quả thực cũng không tệ. Xem ra làm một quý tộc có quyền thế cũng có chỗ tốt.
Đỗ Duy vẫn còn đắm chìm trong lời nói vừa rồi của Joanna. Qua một lúc thì Đỗ Duy mới miễn cưỡng chỉnh lý lại mạch suy nghĩ của mình rồi cười khổ nói:
-Ý của cô là cô và sư phụ của cô………
-Là sư phụ của chúng ta.
Joanna rất nhanh uốn nắn cách dùng từ sai của Đỗ Duy:
-Bây giờ sư phụ đã đáp ứng thu nhận ngươi làm học trò rồi. Cho nên mặc kệ ngươi bằng lòng hay không thì ngươi vẫn phải tôn trọng gọi người là sư phụ.
-Được rồi, sư phụ của chúng ta!! Ngày đó, sau khi cô và sư phụ của chúng ta rời khỏi đế đô thì trực tiếp đi lên phương bắc sao? Sau đó từ rừng rậm Đóng Băng một mạch đi tới phía bắc. Chạy tới cánh đồng băng lãng quên kia…..sau đó chạy tới thần sơn của long tộc.
-Đúng vậy.
-Sư phụ của chúng ta đưa ra khiêu chiến với tộc trưởng của long tộc …….sau đó……..
-Lúc mới bắt đầu, đối phương dường như không trả lời chúng ta. Nhưng mà rất nhanh sau đó mấy con bò sát lớn bay trên không này đã hiểu được là chúng nó mắc phải một sai lầm rất nghiêm trọng. Sư phụ tự tay đem mấy con rồng phụ trách tuần tra bên ngoài thần sơn của đối phương đánh cho chỉ còn một hơi thở, cuối cùng lão già kia mới đi ra nhận lời thách đấu.
Đỗ Duy thở dài. sau đó tưởng tượng một chút trong đầu cảnh gặp mặt của Gandalf áo xanh này và tộc trưởng long tộc……..Sau đó hắn cười khổ nói:
-Đó nhất định là một cuộc gặp mặt rất có tính chất hài kịch.
Có thể tưởng tượng khi lão rồng già kia thấy Gandalf mặc áo choàng màu xanh, nhất định là lại càng hoảng sợ! Ít nhất là thấy một thằng cha rõ ràng bị mình giết chết lại còn sống sờ sờ xuất hiện trước mắt. Chuyện như vậy, không phải bất cứ ai cũng có thể gặp được.
Nhân tiện Đỗ Duy cẩn thận truy hỏi rõ ràng thời gian kỹ càng, từ đó nhận thấy một điều. Thời điểm khi hai kẻ to gan lớn mật là Gandalf áo xanh cùng Joanna ở trên thần sơn của long tộc, ba vị vương tử của long tộc hẳn là đã xuất phát đến đối phó với mình rồi.
Đối với vấn đề này, lời giải thích của Joanna làm cho Đỗ Duy không biết nói gì.
-Khi chúng ta chưa tới thần sơn ta cùng sư phụ ở quanh quẩn trong khu rừng rậm Đóng Băng quái quỷ kia mấy tháng, dọc theo đường đi cũng không biết giết chết bao nhiêu ma thú. Đáng hận nhất chính là, lúc mới bắt dầu chúng ta còn có thể gặp được loài người, nhưng mà tới sau này, căn bản là không có ai biết rốt cuộc có cái gì ở phía bắc của Đại Viên hồ. Khu rừng rậm đáng chết kia thật sự quá lớn, diện tích của nó lớn khoảng chừng trên hai tỉnh, trước kia chỉ là nghe nói mơ hồ là đi hướng bắc. Nhưng mà cả một vùng “hướng bắc” lớn như vậy, đáng chết, có quỷ mới biết được rốt cuộc đường đi tới núi thần là ở đâu.
Cho nên, hai người một lớn một nhỏ này tìm đường tại trong rừng rậm Đóng Băng làm trễ rất nhiều thời gian, mà thời điểm khi bọn họ tới thần sơn thì tộc trưởng long tộc đã phái ba con trai đi ra ngoài rồi.
Cho nên trận đánh của lão tiên sinh mũ xanh cùng tộc trưởng long tộc đã không có cái gì đáng giá để miêu tả rồi. Dù sao lúc trước Gandalf chính thức, thêm Hussein và Medusa nữa, ba siêu cao thủ đánh một lão rồng cũng thua. Mà mũ xanh mặc dù thực lực có thể so với Gandalf chính thức, nhưng mà gặp phải lão rồng này vẫn còn chỉ có một kết cục: thua.
Hơn nữa thua rất bi thảm.
May là trước trận quyết chiến đó Đỗ Duy đã chạy ra khỏi rừng rậm Đóng Băng, lão rồng cũng không phải không bị thương. Lão cũng đã bị thương không nhẹ, điều tệ nhất chính là ở thời điểm đó dưới sự hợp tác của ba siêu cao thủ, lão rồng kia đã bị ép buộc phải sử dụng ra hai đại tuyệt chiêu do long thần ban cho là : “Long thần thủ hộ” và “Long thần chiến giáp”.
Hai tuyệt chiêu này, một cái để miễn dịch bất cứ trạng thái lạ thường của ma pháp gì. Một cái còn lại là để tăng mạnh phòng ngự tới trình độ phòng ngự vật lý biến thái.
Trên lý luận mà nói, có được hai cái tuyệt chiêu này của tộc trưởng long tộc. Dường như đã là coi thường bất kể ma pháp và công kích vậy lý gì rồi.
May mắn thay, nghe nói hai tuyệt chiêu này trăm năm chỉ có thể sử dụng một lần. Mà thời điểm gặp phải tiên sinh mũ xanh, lão rồng không có cách nào sử dụng hai tuyệt chiêu này.
Hơn nữa, vết thương trên người vẫn chưa khỏi hẳn. Mới làm cho mũ xanh có cơ hội chạy trốn.
-Nàng nói chính long tộc cũng gặp phiền toái sao?
Sự quan tâm của Đỗ Duy là vấn đề này.
Hình như phương bắc thần sơn có cường địch đến đây.
Những lời kể hời hợt này của Joanna lại làm cho Đỗ Duy chìm vào trong lặng im suy nghĩ.
Biên giới phía bắc sao?
Dựa theo dự đoán trước đây, ở phương bắc của thần sơn long tộc, sau khi thượng cổ đại chiến trong truyền thuyết diễn ra, những chủng tộc đầy tội ác kia bị nữ thần quang minh xua đuổi ra khỏi đại lục Roland. Tinh linh ư? Hay người lùn? Hoặc Thú Nhân? Cũng có lẽ còn có nhiều chủng tộc khác…..
Long tộc phụ trách canh giữ tại thần sơn là đường phòng tuyến thứ nhất ngăn cản mấy dân tộc mang tội này trở về đại lục Roland. Cũng là phòng tuyến chắc chắn nhất từ xưa đến nay. Có long tộc mạnh mẽ canh gác. Đường phòng tuyến này chưa từng có bị đột phá.
Nhưng “phiền toái gặp phải” lần này nghĩa là gì?
Chẳng lẽ tội dân ở phương bắc đã lớn mạnh tới mức có thể làm cho long tộc cũng thấy căng thẳng. Thậm chí có thể là sẽ bị đột phá sao?
Điều Đỗ Duy phải lo lắng là: Nếu phương bắc thực sự có tồn tại một đám tội dân như vậy. Nếu đám gia hỏa này đã bị xua đuổi từ thượng cổ thực sự lớn mạnh tới tình huống ngay cả long tộc đều ngăn chặn không được…..
Nếu như,một đám dân tộc khác lớn mạnh như vậy đột phá sự canh giữ long tộc, trở lại đại lục Roland thì sẽ mang đến cho thế giới loài người bao nhiêu chấn động đây?
Long tộc cũng ngăn cản không được. Loài người có thể ngăn cản lại sao?
Sau khi miên man suy nghĩ như vậy trong một lúc, cuối cùng Đỗ Duy không kìm được nở nụ cười:
-Ôi. Có phải là ta đã quá khéo lo trời sập rồi không?Hay là ta đã đem đề cao chính mình quá mức trở thành đầng cứu thế rồi? Nếu thực sự tội dân ở phương bắc đánh trở lại. Người thứ nhất muốn đau đầu là Hoàng Tử Thần đang làm nhiếp chính vương. Là giáo tông của thần điện. Thậm chí con mụ nữ thần quang minh kia…..cho dù từ một cho tới một trăm cũng không đến lượt ta đau đầu vì trách nhiệm cao quý “lấy việc thiên hạ làm nhiệm vụ của mình” chứ.
Mặc dù với cách làm an ủi mình như vậy nhưng mà Đỗ Duy vẫn có một loại bất an ngay ngáy.
Cuối cùng, hắn phát hiện ra sự việc xuất hiện một loại cục diện mà mình hoàn toàn không thể khống chế.
Không thể khống chế!
Đỗ Duy có thể dễ dàng khoan nhượng cho mình chịu kìm nén tại Tây Bắc. Bị người thảo nguyên kìm nén. Bị quân Tây Bắc kìm nén. Thậm chí có thể cho phép mình tạm thời thỏa hiệp với Bohan. Nhưng mà điều kiện đầu tiên là: Nằm trong tầm mắt. Tất cả những cái này ít nhất đều nắm trong tay của mình. Đều nằm trong trình tự kế hoạch chắc chắn của mình.
Nhưng mà long tộc ở phương bắc. Còn có thêm tội dân ở phương bắc….mấy cái này đều không phải nơi Đỗ Duy có thể khống chế được.
Tâm tính từ trước đến nay của Đỗ Duy đều là: Không sợ khó khăn. Nhưng mà chán ghét loại phiền toái ở ngoài phạm vi khống chế của chính mình này.
Con mẹ nó….muôn dân đại lục …… liên quan gì ta chứ!
Đỗ Duy hung dữ rút ra cho chính mình một cái kết luận.
Dù sao, rốt cuộc tội dân ở phương bắc cùng long tộc đánh nhau thành cái dạng gì……vấn đề này, Joanna căn bản không biết. Bởi vì ở cái thời điểm kia. Cô ấy và “sư phụ của chúng ta” đã bị thương và hoảng sợ chạy trốn rồi.
-Tốt lắm. Sư tỷ thân mến của ta.
Đỗ Duy cố tạo ra vẻ tươi cười:
-Mặc kệ thế nào. Phiền toái của long tộc thì để long tộc đau đầu thôi. Ít nhất chúng nó còn có một lão rồng thực lực mạnh mẽ tới mức biến thái. Ừm. Thiếu chút nữa là ta quên nói. Hoan nghênh cô đến lãnh địa tây bắc của dòng họ Tulip. Nếu cô thích thì cớ thể đi ra ngoài một chút thăm thú mọi nơi, thích cái gì thì mua cái ấy. Ở chỗ này mặc dù cô có thể được hưởng rượu ngon và đồ ăn ngon, còn có thể thoải mái hưởng thụ tất cả. Nhưng, điều điều kiện trước tiên là …… nhìn vào trên phần phương diện cô và ta đều là học trò của “sư phụ của chúng ta”, xin cô không nên gây phiền toái gì. Càng không thể tùy tiện đem người khác luyện chế thành linh hồn của tuyết chỉ vì người ta không vừa mắt cô. Được chứ?
-Ta muốn tìm một chút chuyện để làm.
Xem ra Joanna không an phận được.
Đỗ Duy đau đầu trong chốc lát. Sau đó vỗ gáy nói:
-Như vậy đi. Tổng đốc Bohan của tỉnh Norin vẫn yêu cầu ta cho hắn một chút “trợ giúp ma pháp”. Quân tiên phong dưới tay của hắn ở nơi tây bắc này. Nhưng vẫn không có ma pháp sư. Ta đã quyết định rồi. Hai tháng sau, ta sẽ phái nhóm đầu tiên. Năm tên học trò ma pháp đi trước tới chỗ hắn trợ giúp. Nếu cô bằng lòng. Trong hai tháng ở đây, cô có thể chăm sóc huấn luyện nhóm học trò này của ta tốt một chút. Bọn họ đều có thiên phú không tệ.
Dừng lại một chút. Lo lắng đến tình tình của cô gái bạo lực này. Đỗ Duy vẫn còn cẩn thận đưa ra yêu cầu trong lòng mình:
-Ta có thể mặc kệ cô luyện tập đám người trẻ tuổi đáng thương này như thế nào. Nhưng mà yêu cầu của ta là: Sau hai tháng, ta muốn tất cả học trò của ta lúc gặp lại còn nguyên vẹn! Hiểu được chứ? Thiếu một ngón tay cũng không được. Hơn nữa ta muốn khi gặp lại thì thực lực bọn họ có tăng lên rõ ràng! Nếu giả sử cô làm không được hai điểm nàythì ta sẽ cho rằng cô không thích hợp đảm nhiệm công việc này.
Ánh mắt Joanna sáng lên. Khóe miệng nàng thiếu nữ này hiện ra một tia mỉm cười tàn khốc rồi nói:
-Ôi? Đi làm cô nuôi dạy trẻ giúp đám chim ăn sáng ư? Công việc này nghe chừng rất thú vị đấy…. đã như vậy. Ta tiếp nhận thôi!
-Xin nhớ kĩ hai điều kiện này của ta!
Đỗ Duy lại nhắc lại một lần nữa.
-Biết rồi! Yêu cầu thứ nhất - bọn họ không thể bị thương. Yêu cầu thứ hai - thực lực tăng lên. Đúng không?
Joanna dửng dưng rồi bỗng nhiên nở một nụ cười. Nhưng mà sau đó nàng vẫn còn lộ ra cái đuôi hồ ly:
-Ta đáp ứng yêu cầu của ngưoi……thân thể bọn họ sẽ không bị thương tổn gì……. Nhưng mà ta không bảo đảm một vài người nào đó trong bọn họ sẽ không lưu lại bóng ma gì đó trong lòng.
Đỗ Duy thở dài….Ta đã không mời đến đây cho chính mình một nữ ác ma chứ.
Việc khẩn cấp trước mắt chính là Đỗ Duy muốn biết rõ: ngay
sau khi giết Nhị vương tử thì Tam vương tử của long tộc còn có thể tìm
tới làm phiền mình hay không?
May mắn thay vấn đề này đã được giải quyết rất nhanh rồi.
Vào ngày thứ hai thầy trò Gandalf đi tới thành Lâu Lan, Đỗ Duy cũng đã sốt
ruột đem Joanna và hai mươi sáu học trò cất bước đi tới thành Gilear.
Sở dĩ nói là rất "may mắn". bởi vì buổi chiều ngày hôm đó có một người
khách đặc biệt tới đây. Mà may mắn ở chỗ, lúc người khách đặc biệt này
tới nơi là sau khi Joanna vừa mới rời khỏi.
Nếu không vậy thì Đỗ Duy sẽ phải rất lo lắng xem thành Lâu Lan có thể biến thành chiến trường hay không.
Lúc chiều tà, trên bầu trời thành Lâu Lan truyền đến một tiếng rồng gầm.
Loại sinh vật cao cấp nhất này gầm rú mang đến cho người dân trong thành cực kỳ sợ hãi. Nhưng cũng may là dưới sự duy trì của binh lính đã được
huấn luyện của nhà Tulip nên cũng sự khủng hoảng đã được khống chế.
Trong mắt của mấy vạn người đều thấy, ở trên bầu trời, một cái bóng màu đen
to lớn giống như mây đen lướt qua trên không trung. Hai cánh và đuôi
thật dài. Thêm vào đó, thân hình rất to lớn. Còn có cái đầu bự chảng.
Móng vuốt sắc nhọn….
-Rồng!! Là rồng!!!
Sau khi âm thanh của một người bộc phát kêu lên thì rất nhanh đã có được tới vô số tiếng hưởng ứng.
Một con rồng đen trưởng thành to lớn. Sau khi xoay một vòng tại bầu trời ở
thành Lâu Lan, dần dần hạ thấp độ cao xuống, mó xác nhận binh lính phía
dưới không có bắn tên đối với nó. Lúc này mới dùng âm thanh trầm mạnh,
phát ra tiếng người.
-Công tước Tulip! Ta muốn gặp công tước Tulip!
Ở phía trên một lầu tháp cao nhất tòa thành của phủ công tước của Đỗ Duy, hắn đang kinh hồn bạt vía với việc gặp mặt vị long tộc này.
-Chào ngài…..
Đỗ Duy nhìn con quái vật to lớn trước mắt này. Hai cánh của nó phất lên
phất xuống mang theo luồng gió lớn tạt vào mặt Đỗ Duy khiến cho hắn cảm
thấy da thịt đau buốt.
Nhưng mà so với hai vị long tộc vương tử lúc trước thì con rồng đen này đã quen biết mình lâu rồi.
-Ồ…… Đỗ Duy! Tên loài người đáng ghét này.
Rồng đen đang hạ thấp độ cao của nó. Nó duỗi chiếc cổ ra, quan sát Đỗ Duy ở cự ly gần.
Nhưng Đỗ Duy cũng không quan tâm xưng hô của con thằn lằn lớn này với mình. Hắn nhún vai, giọng điệu rất ung dung:
-Ôi! Ngài thị vệ trưởng tôn kính của long tộc. Võ giả số một của long tộc
tôn kính, cũng là trí giả giỏi nhất …..Óai. Chẳng lẽ lần này ngài đến
đây, lại muốn đưa ra cho ta đề thi trí tuệ gì sao?
Nhớ tới lần
trước mình dùng mấy vấn đề đẳng thức trong số học làm cho con rồng ngốc
này thiếu chút nữa nghĩ nát óc, Đỗ Duy đã nhịn cười không được rồi.
Nhắc tới việc bẽ mặt của mình, vị thị vệ trưởng long tộc này thẹn quá hóa giận, nó quay về phía Đỗ Duy nhe răng trợn mắt:
-Ôi, loài người xảo quyệt! Rốt cuộc đến bây giờ ta cũng không tính ra đáp án kia của ngươi có phải là đúng hay không! Đáng chết…… trên thần sơn cũng không có nhiều nhân loại như vậy, càng không có nhiều phòng như thế!
“Ngài có thể chậm rãi tính toán đi”. Đỗ Duy bĩu môi:
-Được rồi, ngài thị trưởng tôn kính, ngài đã đến đây, chẳng lẽ là tuyên chiến với ta sao? Ôi…… ta thiếu chút nữa quên cảm tạ ngài rồi, đa tạ ngài
cung cấp tình báo, để cho ta không có chết ở trong tay hai vị vương tử
long tộc. Vậy, bây giờ ngài là đại diện cho tam vương tử tới sao?
-Tam vương tử rất không hài lòng với cách làm của ngươi.
Con rồng ngốc này thở dài, nhưng mà cho dù là thở dài, âm thanh của nó cũng giống như là sét đánh.
-Không hài lòng sao?
Đỗ Duy cười cười:
-Vị nhị vương tử kia không phải là do ta giết.
-Ta cũng sẽ không để ý là ai giết cái tên khốn nhu nhược kia. Bản thân là
vương giả của Hoàng Kim long tộc, nhưng ngay cả ta cũng đánh không lại,
một tên nhu nhược như vậy, chết rồi thì cứ chết đi!
Xem ra con rồng đen này vẫn còn rất kiêu ngạo thực lực của chính nó:
-Nguyên nhân tam vương tử không hài lòng là: Nếu ngươi có thể giết chết một
người. Vì cái gì không có đem người kia giết luôn đi?
-Ặc…… Nếu
giả sử ta đem vị đại vương tử kia cũng giết đi, vậy thì sợ rằng chẳng ai có thể tranh đoạt vị trí tộc trưởng với tam vương tử rồi ư?
Đỗ Duy cười nhẹ.
Hừ. Trí tuệ của mấy loài bò sát khổng lồ này, thật đúng là rất có giới hạn. Loại mưu kế thô kệch này làm sao so sánh được với loài người chứ.
-Cho nên tam vương tử rất không hài lòng.
Rồng đen hừ một tiếng.Trong lỗ mũi của nó phun ra một luồng lửa.
May mắn là Đỗ Duy sớm có chuẩn bị, tiện tay làm một cái phòng ngự ma pháp hóa giải luồng lửa này, sau đó cười nói:
-Ngài thị vệ trưởng tôn kính, xin nói đi, tam vương tử điện hạ còn cần ta cống hiến sức lực gì thế?
-Hòa bình.
Rồng đen dường như có vẻ không hài lòng:
-Điện hạ bảo ta báo cho ngươi. Dù sao thì ngươi cũng đã có một chút công
lao…..mặc dù rất nhỏ nhoi, Ừm, chỉ có tí tẹo như thế nhưng mà điện hạ
nhân từ. Quyết định khen thưởng ngươi một chút gì đó. Điện hạ nhân từ
của chúng ta là một vị thủ lĩnh thưởng phạt rõ ràng!
Trên mặt Đỗ Duy lập tức hiện ra nụ cười niềm nở:
-Ồ? Vậy không biết tam vương tử điện hạ chuẩn bị thưởng gì cho ta thế?
Rồng đen chìa móng vuốt khổng lồ của nó tới, sau đó chậm rãi xòe ra. Lòng
bàn tay rõ ràng là một cái viên ngọc tròn xoe giống như thủy tinh.
-Đây là cái gì?
Đỗ Duy cảm thấy rõ ràng có một tia ma pháp chập chờn.
-Đây là một viên ngọc tránh lửa.
Rồng đen nói với giọng nói ngạo mạn:
-Thứnày với Long tộc hùng mạnh mà nói thì chẳng bao nhiêu tác dụng. Nhưng mà
đối với ma pháp sư loài người bé nhỏ hẳn là một phần quà tặng cũng không tệ. Ngoài ra, tam vương tử báo cho ngươi biết, ngài chỉ tạm thời cảm
thấy hài lòng với tên khốn nhà ngươi. Cho nên, lần sau có mệnh lệnh gì
thì cũng bắt ngươi nhất định phải làm theo.
Đỗ Duy cũng không
quan tâm giọng nói ngạo mạn của đối phương……. đối với cái loại ngu xuẩn
có ý nghĩ đơn giản này, Đỗ Duy chẳng muốn tranh luận gì với nó nữa.
Cẩn thận từng ly từng tí nhận món “quà tặng” này. Đỗ Duy bỗng nhiên quay về phía tên rồng đen này rồi cười cười. Nụ cười của hắn có chút giảo hoạt.
Ừm, dựa theo ngữ khí của tên khốn này thì mình chẳng cần lo lắng tên tam
vương tử kia lại đến tìm mình gây phiền toái rồi. Nếu đối phương đưa ra
“lần sau”, vậy trước khi hợp tác “lần sau”, tam vương tử hẳn là sẽ không tới giết mình.
Đáng tiếc quá ….. ta còn muốn nhận một con rồng làm thú cưng đấy.
-Được rồi. Hẳn là tam vương tử đã trở lại thần sơn rồi chứ?
Bỗng nhiên Đỗ Duy đưa ra một vấn đề như vậy làm cho rồng đen có một chút kinh ngạc, Đỗ Duy tiếp tục cười nói:
-Tội dân ở phương bắc đã vừa đánh tới sao? Ôi! Đừng hiểu lầm! Ta chỉ tỏ ra
một ít lo lắng đối với long tộc vĩ đại mà thôi, nếu có thể nói, ta
nguyện ý góp một chút sức lực.
-Hừ! Long tộc vĩ đại không cần trợ giúp gì cả!
Rồng đen cự tuyệt Đỗ Duy rất rõ ràng, tuy nhiên nó lại nói ra một ít tin tình báo làm cho Đỗ Duy vừa lòng:
-Bọn khốn này,cứ cách hơn mười năm lại tổ chức xâm nhập một lần, nhưng mà
mỗi lần đều bị chúng ta đánh cho thất bại thảm hại. Cho nên ngươi không
cần hao tâm tổn trí đâu! Đối với chúng ta mà nói, chẳng qua là vì chúng
ta bổ xung một ít để lấp đầy vào Vực Sâu Tội Ác mà thôi! Nhưng thật ra
ta hy vọng đám tội dân tới càng nhiều càng tốt! Như vậy, chúng ta có thể chặt bỏ một ít đầu đám tội dân, lấp đầy vào cái Vực Sâu kia, long tộc
cũng tìm được sự tự do!
-Loài người! Làm tốt chuyện của ngươi đi!
Rồng đen cười nói khinh thường:
-Bây giờ tam vương tử cùng đạivương tử đều đã chạy về thần sơn rồi. Còn với
ngươi……. Tam vương tử điện hạ bảo ta nói cho ngươi, thấy rằng lần này
ngươi làm ra một chút thành tích, ngài ấy rất có cảm tình đối với một kẻ loài người như ngươi, giả sử nếu ngươi tiếp tục cố gắng, nói không
chừng ngài ấy sẽ tự hạ thân phận làm bạn bè với ngươi.
Hừ! Làm bạn bè sao ? Trái lại ta rất muốn làm chủ nhân của nó.
Trong lòng Đỗ Duy cười thầm, trên mặt lại cười nói:
-Vậy ….. còn có chuyện gì nữa không?
-Hết rồi!
Rồng đen rít gào một tiếng, muốn vẫy cánh bay đi rồi đột nhiên để lại một câu cuối cùng:
-Này…… cái tên kia ….. vào thời điểm gặp mặt lần sau, ngươi đem phương pháp tính toán của đề thi kia nói cho ta biết nhé!
Nhìn thấy thân ảnh khổng lồ này bay lên trời không, dần dần hóa thành một điểm ….. Đỗ Duy mới thở phào.
Ngược lại hắn không sợ tên rồng đen này một chút nào. Với
thực lực bây giờ của mình, lưu lại tên kia cũng không phải vấn đề khó
giải quyết gì cả. Hơn nữa …… trong hầm ngầm ở dưới chân tòa thành còn có một Gandalf mũ xanh.
Cái lão già kia đang nhìn long tộc thấy
ngứa mắt đấy! Trước tiên bởi vì không vừa mắt, thuận tiện làm thịt một
tên vương tử rồng, nếu làm cho lão này phát hiện rồng đen tới chơi, quá
nửa sẽ thuận tay làm thịt một tên.
Nhưng mà ngược lại Đỗ Duy cũng không muốn giết con rồng ngốc này. Nhất là …… sau khi lại biết được tội dân xâm lấn……
Vẫn nên cho long tộc lưu lại một chút lực lượng nhỏ chứ. Dù sao, đến từng
này tuổi rồi mà vẫn làm một con chó trông cửa, cũng thật sự khó tìm đó.
Hiện tại xem ra, phiền phức của mấy tên vương tử này đã tạm thời được giải
quyết rồi. Mặc dù Đỗ Duy không sợ vương tử long tộc nào cả, nhưng mà dù
sao loại quái vật này tới chơi vẫn còn rất phiền toái. Hơn nữa, so với
Đại vương tử phong nhã, nhị vương tử kiêu ngạo ….. xem ra, vị tam vương
tử này dường như không phải một người cao quý. Đối mặt một kẻ địch thực
lực lớn mạnh có lẽ không cần sợ, nhưng mà đối mặt một người thực lực lớn mạnh, hơn nữa kẻ địch có nhân phẩm rất kém cỏi, cái đó thì rất phiền
toái đấy.
Với thực lực của Đỗ Duy, hắn không sợ bất cứ vương tử
của long tộc đến khiêu chiến trước mặt. Nhưng mà nếu ngấm ngầm chơi xấu
sau lưng thì rất mệt đấy.
Bây giờ sao, giải quyết phiền phức rồi, dường như trong cuộc sống sau này, Đỗ Duy có thể thoải mái một chút.
Đỗ Duy bắt đầu tập trung tinh thần để lo lắng về vấn đề của hành lang Tây Bắc.
Làm sao canh gác một hẻm núi rộng mười dặm, dài mấy chục dặm……
Mà sau đó lại có một việc tìm tới Đỗ Duy.
Phiền toái lần này đến từ đế đô!
Nguyên nhân là chuyện trước kia vị đầu sói vàng kia mang quân lẻn vào tỉnh
Desa, đế đô tức giận. Hoàng Tử Thần cho dù dù có ẩn nhẫn đi nữa thì đối
mặt với loại hành vi “ngang nhiên chà đạp chủ quyền lãnh thổ” này cũng
chẳng thể nhẫn nại.
Cho dù Đỗ Duy biết rõ, bây giờ đế quốc căn
bản chưa chuẩn bị đánh một cuộc chiến tranh toàn diện. Trong vài năm
tới, hoàng tử Thần cũng quá nửa là sẽ tập trung sự chú ý vào phương diện tích góp lực lượng và vấn đề ổn định nội bộ, đối với người thảo nguyên, tạm thời vẫn còn lấy sách lược lấy an ủi làm chính…..
Nhưng mà
việc này, Đế quốc lại không thể bảo trì sự im lặng. Nếu không thì, ít
nhất đối với sự uy nghiêm của đế quốc cũng là một vấn đề khó xử lý.
Cho dù là vì mặt mũi, cũng phải tỏ ra một chút cứng rắn thích hợp.
Vương đình trên thảo nguyên dường như cũng tồn tại thái độ dàn xếp ổn thỏa. Trên thảo nguyên đã phái sứ giả đi đế đô.
Nghe nói vì chuyện này, bộ chỉ huy quân đội trung ương đế quốc trải qua
tranh cãi xích mích mấy ngày rồi, mấy lão già quân đội trung ương đập
nát mấy cái mặt bàn, đập vỡ hơn mười cái chén trà, thậm chí còn có một
đám tướng quân trẻ tuổi viết thư máu cho Nhiếp chính vương xin chiến…..
Mà đàm phán cùng người thảo nguyên lại chưa đạt đến một kết quả tốt.
Hai bên đều đang cãi vã.
Người thảo nguyên không muốn đánh, đế quốc càng không muốn đánh. Thế là, vốn
ban đầu như sắp đánh nhau lại biến thành phun nước bọt với nhau.
Chuyện này từ lúc bắt đầu đến bây giờ đã trôi qua một tháng rồi. Nhưng mà trên bàn đàm phán đế đô vẫn còn bị ở vào tình trạng vô cùng nóng ruột.
Ừm, hoặc là, chuẩn xác mà nói, công tác lớn nhất mỗi ngày của quan chức
ngoại giao đế quốc cùng sứ giả thảo nguyên chính là khổ sở tiết ra càng
nhiều nước bọt, sau đó tại trên bàn đàm phán phun về phía đối phương.
Đương nhiên, vì phối hợp đàm phán, quân đội trung ương cũng làm một ít thay
đổi mang tính tượng trưng. Ví dụ như quân đoàn cận vệ của vương thành
làm một cuộc thao diễn quân sự quy mô nhỏ, hơn nữa phát ra một bản công
văn tượng trưng, yêu cầu quân đoàn Tây Bắc tiến vào trạng thái chuẩn bị
chiến đâu…….
Mà Đỗ Duy lại biết, giá trị của loại công văn này so với *** chó cao hơn không được bao nhiêu.
Quân Tây Bắc tiến vào chuẩn bị chiến đấu? Đùa cái quái gì thế! Nhiều năm qua như vậy quân Tây Bắc hầu như vẫn ở vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu!
Hơn nữa, một khi đấu võ, sẽ động viên quân đội xuất phát, vô số tiền lương
phải vận chuyển đi Tây Bắc….. vận chuyển cho ai? Vận chuyển cho quân Tây Bắc sao? Cho quân Tây Bắc bổ sung tiền lương vật tư à? Hoàng tử Thần sẽ không làm cái việc thiếu suy nghĩ này!
Đỗ Duy có thể khẳng định
một chút là: khi chưa giải xong quyết quân đoàn Tây Bắc , hoàng tử Thần
sẽ không khai chiến với người thảo nguyên. Đây là điểm mấu chốt.
Vì vậy bàn đàm phán sẽ thành nơi để các chính khách biểu diễn. Phái chủ
chiến gấp rút diễn thuyết cùng xin chiến, phái phản chiến gấp rút thống
kê con số dự tính tiêu hao cho chiến tranh – nhưng thật ra bọn họ thật
sự dùng không ít thời gian, nghe nói tìm ra một phần kết quả thống kê
làm cho người ta nhìn đã không kìm được trong lòng nguội lạnh! Với phần
kết quả này xem ra, nếu một khi đế quốc khai chiến, chỉ sợ sẽ khiến cho
thực lực quốc gia lùi lại một trăm năm …….
Nhưng mà thổi phồng như vậy thì vẫn hết sức được hưởng ứng ở Đế Đô.
Dù sao đế quốc hòa bình lâu lắm rồi, từ trên xuống dưới, có một bộ phận
tướng đã hài lòng với hòa bình, đối với chiến tranh có một loại chán
ghét bản năng hoặc là trong lòng sợ hãi.
Trong đế đô, Zach “bé”
phụ trách quản lý làm ăn tại đế đô của Đỗ Duy, đem tất cả tin tức đều
không ngừng cuồn cuộn truyền tới Tây Bắc. Lúc mới đầu, Đỗ Duy còn có một chút cười trên nỗi đau của người khác.
Bây giờ hoàng tử Thần
nhất định rất đau đầu đây. Phía dưới, phái diều hâu và phái bồ câu làm
cho không ngừng đau đầu, trên thực tế làm hoàng đế, bây giờ Hoàng tử
Thần nhất định bị làm cho cực kì chán nản.
Nhưng mà rất nhanh… phiền toái đau đầu này đã rơi xuống đầu Đỗ Duy rồi!
Chuẩn xác mà nói, tám mươi ngày sau khi phát sinh chiến đấu tại thành Gilear, một vị sứ giả đặc biệt của đế đô đi tới phủ công tước thành Lâu Lan
tỉnh Desa.
Vị sứ giả đặc biệt này dẫn một đội ngự lâm quân hoàng
gia, cưỡi một chiếc xe ngựa lộng lẫy, phía trên xe ngựa lộng lẫy cắm một cờ hoa gai màu vàng, hơn nữa mang đến một cái quyền trượng tượng trưng
cho quyền uy của đế quốc……. thêm nữa…….
Một phần mệnh lệnh ủy nhiệm tự tay Hoàng Tử Thần viết.
Bây giờ chỉ thị riêng cho công tước Tulip đế quốc Roland, học giả cung
đình, ma pháp sư cung đình , chiêm tinh thuật sư cung đình, ủy viên ma
pháp Học viện Roland đế quốc, ủy viên ma pháp học hội, giữ chức tổng đốc tỉnh Desa, ngài Đỗ Duy Rudolf, làm ủy viên quốc hội đặc biệt của đế
quốc! Xử lý chuyện lúc này giữa đế quốc cùng triều đình thảo nguyên, tất cả công việc tiếp xúc ngoại giao lần này cũng trao cho toàn quyền trách nhiệm! Mong ngài công tước không phụ sự ủy thác quan trọng, phát huy
danh tiếng đế quốc, duy trì uy nghiêm của lá cờ bụi hoa gai!
-(Kí tên) hoàng đế Augustine VI đế quốc Roland, nhiếp chính vương đế quốc
Thần. Lệnh này trao vào ngày 16 tháng 8 năm 961, lập tức có hiệu lực!
Mang đến phần thư ủy nhiệm do chính tay Hoàng tử Thần viết này không phải
người lạ, cũng là một vị mà Đỗ Duy đã quen biết đã lâu rồi!
Bá tước Billia nhìn thấy sắc mặt khó coi của Đỗ Duy, khẽ cười nói:
-Ngài công tước, xem ra điện hạ Thần thật sự vô cùng tín nhiệm đối với ngài
nhỉ. Sự việc lớn của quốc gia như thế cũng ủy thác toàn quyền cho ngài
rồi! Bây giờ chúng ta là chiến hay hòa với người thảo nguyên là dựa vào
một suy nghĩ của ngài trong lúc này đó.
Đỗ Duy đang trợn mắt há hốc mồm cầm phần thư ủy nhiệm này, thật sự là cảm giác được lúc này đầu phồng to gấp hai lần.
Ngươi! Hoàng tử Thần được lắm, lại có thể đem khoai lang nóng bỏng tay này ném cho ta rồi…….
Cố kìm nén không xé rách phần thư ủy nhiệm này, hoặc là kích động chửi ầm
lên, Đỗ Duy cười rất miễn cưỡng, thu hồi thứ này, sau đó thân mật lôi
kéo tay của bá tước Billia đi vào phòng sách của mình.
Sau khi đóng cửa phòng, Đỗ Duy nhìn vị bá tước này đang cười mỉm, thở dài:
-Ngài bá tước Billia, ta nhớ rõ ngài luôn luôn là không tham gia chính sự, lần này làm sao do ngài tự mình đi vào Tây Bắc vậy?
- Là ý của Thần điện hạ, do trong việc làm ăn của dòng họ chúng tôi có
quan hệ cùng người trên thảo nguyên, đối với tình hình thảo nguyên cũng
có phần hiểu rõ, cho nên ủy thác tôi đi tới Tây Bắc. Lần này ngài công
tước đàm phán cùng người thảo nguyên, tôi sẽ tạo điều kiện trợ giúp cho
ngài.
-Ha ha…..
Đỗ Duy cười vài tiếng:
-Nói như vậy, ta là chính sứ, ngài là phó sứ rồi.
Bá tước Billia xoa xoa mồ hôi trên trán, cũng là vẻ mặt cười khổ:
-Không phải như vậy đâu…… tôi hiền lành như vậy cũng bị bắt phái đi làm phần
việc khổ sở này ư. Ngài công tước, ngài là người được tin tưởng nhất
trong lòng Thần điện hạ, chuyện lần này, tôi chỉ là để ngài sai phái,
đối với tất cả quyết định của ngài, nhất định tuân theo mà làm theo.
Hừ! Muốn chạy trốn trách nhiệm sao……. Trong lòng Đỗ Duy thử một chút người kia. Lập tức trầm giọng nói:
-Được rồi, bây giờ không phải thời điểm kêu đau đầu. Nếu Nhiếp chính vương
phái ngài đến đây, vậy hẳn là ngài ấy có nói mang cho ta cái gì không?
Vẻ mặt Billia rùng mình, lập tức thở dài, thấp giọng nói:
-Lúc ta tới, Thần điện hạ chỉ để cho ta mang đến cho ngài một câu!
-Ồ? Điện hạ nói cái gì?
Vẻ mặt bá tước Billia bỗng nhiên cổ quái, sau đó cười khổ, nói ra một câu ngắn gọn.
-Điện hạ nói: “ngươi tự mình xử lý đi”.
Lần này Đỗ Duy rốt cuộc không nhẫn nại rồi, hắn không nhịn được chửi một câu: