Trời trong nắng ấm, sau khi thao diễn mùa xuân chấm dứt, thành Lâu Lan lại khôi phục sự ồn ào huyên náo trước kia.
Danh tiếng “tòa thành kỳ tích” của nơi này truyền khắp Tây Bắc. Dựa vào vị trí địa lý của nó gần vùng biên giới hơn, ngoài ra còn có vị trí gần hồ Lâu Lan, hoàn cảnh thiên nhiên ưu việt và phì nhiêu nhất Tây Bắc nên nó đã dần dần thay thế được thủ phủ của hành tỉnh Norin vốn do tổng đốc Bohan cai quản. Dần dần thành trung tâm buôn bán lớn nhất của vùng biên giới Tây Bắc.
Mặc dù trước đó còn có người thảo nguyên quấy nhiễu và còn có quân Tây Bắc vây thành để phô trương thanh thế. Song may mắn là theo tin tức của chính quyền truyền tới, sau khi quân Tây Bắc đã giết chết tên thủ lĩnh Đầu Sói Vàng từ thảo nguyên tới, ít nhất bề ngoài biểu lộ một ý nghĩa:
Quân Tây Bắc không phản.
Do có tin tức này truyền ra, trong lòng mọi người ở Tây Bắc đều thở phào một hơi.
Ít nhất phía trên thảo nguyên….Sau một hồi hỗn loạn thì nghe nói Vương Đình trên thảo nguyên đã phái sứ giả tới đế đô. Ít nhất, trước khi hai chưa đàm phán thì sự hòa bình ngắn ngủi vẫn còn được bảo đảm.
Trưởng quan thủ bị Dardanelle của thành Lâu Lan quán triệt nghiêm khắc sách lược do Đỗ Duy định ra: “ngoài lỏng trong chặt”. Sau khi quân Tây Bắc rút lui, việc buôn bán vùng biên giới trong các thị trấn nhỏ ngoài thành một lần nữa mở ra. Mà từng đại đội kị binh của gia tộc Hoa Tulip được phái đi tản ra bốn phía tuần tra. Mấy cổng thành của thành Lâu Lan, cũng không bị bảo vệ nghiêm ngặt lắm, các thương lui tới vẫn có thể dựa vào giấy chứng minh là đoàn buôn bán mà ra vào thành. Nhưng phía sau đó, một số người khách trên thảo nguyên, nhất là đám người mang trang phục kì lạ đã bắt đầu bị âm thầm giám thị nghiêm ngặt.
Mà sau đó, lệnh thông báo chiêu mộ binh lính đã bắt đầu dán tại trên bảng thông báo ở cổng thành.
Trong một buổi hoàng hôn như vậy, một đám người nhốn nháo vây quanh trước thông báo. Xa xa ở chợ buôn bán, các thương gia mặc trên người quần áo khác nhau đến từ các nơi của đại lục đang lớn tiếng cò kè mặc cả. Từng đội binh lính của gia tộc Hoa Tulip đi tới đi lui tuần tra…
Có một con ngựa đơn độc đến từ phía đông bắc của đại lục. Ngay lập tức thấy một người đàn ông trung niên, thân hình gầy gò. Mà khuôn mặt có thể nói là anh tuấn mặc dù tuổi nhìn qua là gần bốn mươi. Một tay nhẹ nhàng cầm theo dây cương, ngón tay phía trên bàn tay cực dài mà đốt xương thì rắn chắc. Vừa nhìn biết ngay là người luyện võ. Mặc dù thân người đó lộ ra vẻ gầy gò nhưng mang vẻ cực kì khỏe khắn. Trên người mặc một loại áo choàng kì lạ. Loại áo vải thô này là loại áo cực kì phổ biến mà dân cư phương bắc mặc. Vải vóc thô dày không chỉ có chống lạnh mà còn chống bụi bẩn. Chỉ là thần thái bên ngoài hiện tại của người này vẫn còn có khí thế, tuyệt đối không giống như một người bình dân thông thường. Mặc dù con ngựa hắn cưỡi cũng chỉ là loại ngựa tồi. Nhưng khi người này ở trên ngựa thì theo thói quen hắn cố gắng giữ dáng thẳng.Tư thế kia trong mắt hàng ngũ binh lính già cũng nhận ra là tư thế tiêu chuẩn của một kị sĩ cưỡi ngựa khi xung trận.
Càng kì quái hơn là hành trang của hắn. Phía trên ngựa có một cái bọc hành lý nho nhỏ. Trừ cái đó ra thì chẳng có món vũ khí nào
Phải biết rằng vùng Tây Bắc này đất đai cằn cỗi mà dân chúng dũng mãnh, lại có mã tặc hoành hành. Thương đoàn từ nam chí bắc đều mang theo rất nhiều nhân viên bảo vệ vũ trang đầy đủ. Một nơi như vậy thường thường chỉ vì một lời không hợp liền xảy ra sự việc ra tay đánh nhau lớn cũng là điều bình thường. Có thể nói, phàm là người xa nhà đi lại trên Tây Bắc thì trừ phi là phụ nữ và trẻ con ra còn phần lớn đều mang theo các loại vũ khí đeo trên người giống như trường kiếm, mã đao, loan đao. Thông thường đều như thế, thỉnh thoảng một số người có tiền còn có thể trang bị thêm áo giáp bằng da.
Mà thân thể người này trang bị nhẹ. Ngay cả đoản kiếm đều không mang một thanh nào. Một mình một ngựa như vậy đi thẳng một mạch đến cửa thành. Binh lính thủ thành nhìn hắn một cái rồi thuận miệng hỏi:
-Tới từ nơi nào?
-... phương bắc.
-Phương bắc à? Phương bắc lớn quá! Người không được trả lời mập mờ câu hỏi này. Rốt cuộc ở nơi nào phương bắc đây?
Người này mỉm cười. Hắn đối mặt với sự quát hỏi nghiêm khắc của binh lính cũng không tức giận mà cười hững hờ. Phía trên lộ ra hai gò má gầy gò tuấn tú. Mang theo một sự bình tĩnh ung dung. Trong miệng nhẹ nhàng thốt ra mấy chữ :
Rừng rậm Đóng Băng.
Lời này vừa nói ra thì binh lính thủ thành càng nghi hoặc. Người sĩ quan bên cạnh nhíu mày liếc mắt nhìn:
-Rừng rậm Đóng Băng à? Nơi kia nghe nói cũng không có người ở…Chẳng lẽ ngươi là lính đánh thuê? Nhìn bộ dáng của ngươi cũng là người luyện võ phải không?
Người trung niên này thật ra rất kiên nhẫn mà nụ cười cũng xem như ôn hòa:
-Trước kia là như vậy…Chỉ có điều bây giờ ta đã rút về nghỉ hưu rồi.
Người sĩ quan này nhìn hắn một chút. Bọc hành lý của người này nhỏ như vậy. Trên người ngay cả một loại vũ khí đều không có. Nhìn tuổi của hắn, nếu nói là một lão lính đánh thuê lui về quy ẩn cũng không hợp lý.
-Nghe giọng của ngươi cũng là người Tây Bắc phải không?
Sau khi kiểm tra sơ qua hành trang của hắn. Khẩu khí của sĩ quan này cũng nhu hòa rất nhiều:
-Ngài công tước của chúng ta đang trong lúc chiêu mộ nhân tài khắp nơi. Ngươi cũng là người luyện võ, lại là người Tây Bắc chúng ta. Chi bằng đi phủ thủ bị trong thành thử vận may. Bây giờ ngài quan thủ bị theo mệnh lệnh của đức ngài công tước đang trong lúc chiêu mộ binh lính. Nếu ngươi có vài phần thực lực nói không chừng có thể kiếm được cơm ăn. Dù sao so với ngươi về nhà dựa vào mấy mẩu ruộng nhỏ còn tốt hơn nhiều lắm.
Người trung niên này mỉm cười. Liếc mắt nhìn sĩ quan rồi nói một tiếng cám ơn, điều khiển ngựa đi vào thành
Vào đến trong thành, người trung niên này một mạch ngồi suốt trên lưng ngựa đi chậm rãi. Lại tò mò nhìn cảnh tượng trong thành Lâu Lan. Dân số hiện nay của thành Lâu Lan này đã vượt qua năm mươi vạn. Ở Tây Bắc đã xem như một thành lớn đứng đầu danh sách. Đường phố xây dựng rất là rộng lớn. Thương nhân dị tộc hay lai vãng ở nơi này. Còn thường thấy xe lớn vội vàng vào thành.Nhưng tại phía trên đường phố rộng lớn này đã không thấy một chút chen lấn. Cư dân trong thành cũng xem như an cư lạc nghiệp. Đỗ Duy tuyên bố chính sách một năm miễn thuế nhằm thu phục lòng người. Người đi đường lui tới nối liền không dứt. Các loại giọng nói pha trộn lẫn lộn. Những điều trên làm cho người trung niên đi trên đường này không khỏi thấy cảm khái.
Xa quê nhiều năm…không thể tưởng tượng được Tây Bắc cũng có tòa thành lớn phồn hoa như vậy.
Thầy giáo ơi… có lẽ đề nghị người giao cho ta là chính xác. Đỗ Duy này thật sự có thể thay đổi được Tây Bắc.
Tùy ý hỏi người đi đường phương hướng của phủ công tước, hễ là mọi người ai bị hắn hỏi từ đáy lòng cũng lộ ra một loại tôn kính phát ra từ trong lòng. Mà hơn cả tôn kính là còn mang theo vài phần kính sợ. Chỉ có điều, thật ra nhắc tới vị công tước Hoa Tulip này mọi người đều nhất trí ca ngợi. Chỉ nói là lần này thần Ánh Sáng thức tỉnh cuối cùng cũng đưa đến cho tỉnh Desa một vị lãnh chúa tốt.
Nhắc tới vị công tước Hoa Tulip thần thông quảng đại là nhắc tới việc thi triển kì tích của thần xây dựng lên một tòa thành hùng mạnh trên vùng đất đai được phong thưởng, ,một năm miễn thuế nuôi dân, có một mũi tên đánh lui đại quân vây thành..vân vân…Nói thẳng là được tô vẽ loạn xạ, dường như đem Đỗ Duy miêu tả thành nhân vật trên trời ít có mà hạ giới không có người thứ hai. Mà khi người trung niên này hỏi đường đi đến phủ công tước người bên ngoài lập tức nhìn hắn nghiêm nghị. Chỉ cho hắn là người có quan hệ với trong phủ. Không chỉ nhiệt tình chỉ đường mà còn có người tình nguyện dẫn đường.
Kì thật, phủ công tước của Đỗ Duy cũng không khó tìm. Công trình được xây dựng cao nhất trong thành chính là phủ công tước của Đỗ Duy. Nơi này cao hơn tòa thành Gundam hơn ba mươi thước. Phía trên đỉnh cao nhất của lầu tháp tung bay lá cờ Hoa Tulip màu vàng.
Nhìn thấy thị vê phía trên cầu treo đề phòng nghiêm ngặt
người trung niên dường như đang cười. Xoay người xuống ngựa, đang muốn
đi qua thì bên cạnh bỗng nhiên truyền đến âm thanh cười khúc khích của
một đám người.
- Viện trưởng phu nhân , người không nên nghe hắn
nói bậy. Đức ngài viện trưởng của chúng ta có tính tình thế nào bà còn
không biết sao? Lần này có lẽ quân Tây Bắc phải chịu xui xẻo rồi. Ta xem trên thế giới này chỉ có đức ngài viện trưởng của chúng ta dùng mưu kế
với người khác. Người có thể dùng mưu kế với đức ngài viện trưởng của
chúng ta còn chưa sinh ra đâu!
Bên cạnh còn một người có giọng nói điềm đạm:
-Ở nơi công cộng đông người không được nói lung tung! Buổi học hôm nay còn chưa hoàn thành, ngươi lại nói lung tung ta sẽ phạt ngươi ra khỏi thành bay một, hai trăm vòng!
Dừng một chút thì người có giọng nói điềm đạm vừa rồi lại tiếp tục:
- Viện trưởng phu nhân. Học trò thấy không còn sớm nữa rồi, hay là nhanh chóng trở về đi.
Người trung niên đưa mắt nhìn lại, liền thấy mấy người tuổi trẻ mặc áo choàng ma pháp học đồ màu xám xúm xít vây quanh một cô gái khoảng chừng mười
năm, mười sáu tuổi. Cô gái dường như là tâm điểm quan tâm của nhóm đang
đi đến tòa thành này. Cô gái đi ở giữa còn xung quanh là mấy người trẻ
tuổi với vẻ mặt đầy cung kính, luôn cố gắng bảo tòan một khoảng cách.
Dường như là sợ không cẩn thận sẽ xúc phạm cô gái nhu mì và đáng yêu
này.
Phía trên khôn mặt cô gái ở giữa kia hé lộ ra mặt phấn thẹn
thùng nói không nên lời. Khuôn mặt nhỏ nhắn ở phía trên vốn đã mỹ lệ lại bởi vì ngượng ngùng mà nhuộm một màu đỏ ửng. Càng hiện ra vẻ mê hoặc
người hơn. Một đôi mắt to long lanh nước. Lại giống như không dám nhìn
người khác, chỉ cắn cắn môi ngượng ngùng nói:
-Các… các ngươi, đừng gọi ta là… là viện trưởng phu…phu nhân…
Người trung niên quan sát đến lúc này, trong lòng đại khái có tính tóan. Hắn
cười khe khẽ rồi đi ngược lại tới đứng ở giữa đường đi của đám người
này.
-Là ai vậy?
Người tuổi trẻ hơi trầm ổn trong nhóm đó
nhìn thấy hắn vừa nhíu lông mày lại có ý tranh trước một bước, chắn
trước mặt cô gái kia- mặc dù thực lực chính thức của hắn so với cô gái
kia có vẻ phải kém mười vạn tám ngàn dặm.
-Xin hỏi.
Giọng nói của người trung niên rất bình thản:
-Các người nói “ngài viện trưởng” hình như là ngài công tước Hoa Tulip phải
không? Ta đang nhận sự nhờ cậy của một người bạn đi một chuyến tới Tây
Bắc để gặp mặt ngài công tước.
Mấy tên ma pháp học đồ này tất
nhiên là học sinh của Đỗ Duy. Mà có thể bị nhóm học viện này cam tâm
tình nguyện kêu là “viện trưởng phu nhân”. Danh hiệu này không cần hỏi
tất nhiên sẽ là thiên tài Vivian rồi.
Vivian đang bị đám gian
manh này kêu mãi là “viện trưởng phu nhân” làm cho vẻ mặt đỏ bừng. Lần
trước vì say rượu mà nói lung tung trước mặt mọi người, sau đó thì ngủ
khì. Nhưng trong lòng tất cả mấy tên học trò này đều đã đem cô gái mĩ lệ đáng kính nhận định là phu nhân tương lai của viện trưởng. Trong lời
nói không còn che giấu chút nào. Bản tính Vivian vốn đã thẹn thùng, da
mặt vô cùng mỏng manh. Hơn nữa việc say rượu kia càng được nàng coi là
việc xấu hổ lớn nhất trong đời. Mỗi lần đề cập tới nàng đều không nén
được thẹn thùng.
Hôm nay đang dẫn theo mấy học trò đi cửa hàng
trong thành mua một vài thứ. Trên đường trở về, đám học trò mà nàng mang theo kêu vài câu “viện trưởng phu nhân” làm cho mặt nàng đỏ bừng. May
mắn là học trò đứng đầu Ziege xem như chững chạc chuyển hướng vấn đề
thỏa đáng. Lúc này bỗng nhiên thấy một người kì quái như vậy chặn đườngk Vivian không khỏi có một chút sửng sốt. Đưa mắt nhìn lại chỉ cảm thấy
người trung niên đứng ở giữa đường này có dáng vẻ và phong độ thật sự
làm cho lòng người nói không nên lời.
Xem ra đối phương sẽ vẫn cứ tùy tiện đứng giữa đường như vậy, dường như sự chú ý của người đi đường đều dừng trên mình hắn. Nhìn hắn cười khá hiền lành. Chỉ có điều loại
khí thế thấp thoáng này, người thường tuyệt đối không thể có.
-Xin, xin hỏi…ngài là…
Vivian bước tới từng bước thật mềm mại.
-Ồ …
Người trung niên nhìn thấy cô gái thẹn thùng này. Hắn mỉm cười:
-Nếu ta đoán không nhầm người có lẽ chính là quý cô pháp sư Vivian. Ta nghe
một người bạn nói qua tên của côi. Ở trước mặt ta, hắn khen ngợi cô
không ít lời tốt đẹp đâu.
Vivian thoáng có chút, ngượng ngùng lại tò mò nhìn người trung niên này. Xác định đối phương quả thực không có
ác ý gì liền cười nói:
-Ta…chính là Vivian. Ngài, ngài là…
Người trung niên sờ vào trong ngực. Cuối cùng lại đem ra một cái huy chương:
-Cái này do người bạn của ta cho ta. Ta gặp hắn ở trong rừng rậm Đóng Băng.
Chỉ có điều hắn có việc gấp chạy trở về trước. Ta bị một vết thương nên
phải kéo dài một khoảng thời gian mới trở về.
Vivian tiếp nhận
miếng huy chương này. Vừa thấy mắt chợt sáng lên! Huy chương này rõ ràng là thuộc về Hussein! Cô gái nhỏ ngốc nghếch lập tức rõ ràng thân phận
của vị trung niên trước mặt này:
-Hả !!! Ngài chính là …
-Tên của ta là Rodriguez.
Người trung niên cười nhẹ nhàng:
-Từng là một gã kị sĩ… chỉ có điều bây giờ ta chỉ là một kẻ vô dụng thôi.
Nói xong, hắn nâng tay phải của mình lên. Điều làm cho Vivian giật mình
chính là tay phải của vị thánh kị sĩ này đã bị cắt đứt đến vị trí cổ
tay. Toàn bộ bàn tay phải đã không còn!
Nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của Vivian, Rodriguez cười cực kì ung dung :
-Ta liên tục do dự vì một kẻ vô dụng giống như ta tại sau khi từ bỏ thân
phận kị sĩ nên làm điều gì. Chỉ có điều may mắn là người bạn cho ta tấm
huy chương này nói: có lẽ ngài công tước đại nhân có thể thu nhận ta.
Cho nên… sau khi cân nhắc nhiều lần, ta đã tới Tây Bắc.