Ác Ma Pháp Tắc

Chương 279: Chương 279: Lên thuyền






Hơn mười cái nỏ ngắn quân dụng, thông thường quân đội đều không được trang bị loại nỏ ngắn này, chỉ có tinh binh của một vài quân đoàn chủ chiến của Đế quốc hoặc ngự lâm quân mới được trang bị.

Loại nỏ ngắn này dùng cơ chế thắt để bắn ra, trong vòng hai mươi thước có thể đâm thủng giáp sắt trên người binh lính, được gọi là “ Phá giáp tiễn”. Giá chế tạo một cái cũng không rẻ, chỉ có nhân vật có thân phận như Đỗ Duy mới có thể trang bị cho tất cả thị vệ bên người loại vũ khí có lực sát thương rất lớn này. Người thảo nguyên chẳng qua chỉ là một đám ô hợp, đừng nói là giáp sắt, ngay cả một kiện giáp da cũng rất hiếm thấy, đại đa số chỉ khoác áo da thú mà thôi.

Tâm tư Đỗ Duy thật hiểm độc, hắn lặng lẽ hạ lệnh trang bị cho thủ hạ của mình loại nỏ ngắn với mũi tên đã được cải tiến, thiết kế mũi tên thành hình tam giác. Một khi trúng tên, dù là không trúng vào chỗ yếu hại, người trúng tên sẽ mất máu trầm trọng, và vết thương cũng sẽ rất khó khâu lại.

Đỗ Duy hạ lệnh giết người, thị vệ của gia tộc Hoa Tulip tất sẽ không nương tay.

Sau khi nỏ ngắn cùng bắn ra một lượt, người thảo nguyên ngã xuống gần một nửa. Mắt thấy đối phương bắn nỏ ngắn, đồng bạn bên cạnh tới tấp trúng tên ngã xuống,những người thảo nguyên còn lại mới bừng tỉnh, từ sợ hãi chuyển thành phản kháng. Bọn họ rốt cuộc hiểu được: người Roland muốn hạ sát thủ.

Người thảo nguyên lớn tiếng hét lên. Do đại đa số đều là hạng hung ác, mắt thấy tình thế không thể tránh khỏi, người thảo nguyên quay ngược lại, giơ cao loan đao hướng về phía thị vệ của gia tộc Hoa Tulip mà phóng tới. Trong loại tình huống như vầy, đa số chỉ mang một chủ ý: tìm sống trong chết, chỉ có liều mạng xông vào mà phá ra thì mới tìm được đường sống.

Đáng tiếc, thời gian bọn họ ngây ngốc lúc đầu cộng thêm khoảng cách ước chừng hai mươi bước tất cả đủ để cho thị vệ của gia tộc Hoa Tulip bắn ra loạt tên thứ hai.

Sau loạt phóng tên thứ hai, những tên thảo nguyên sống sót còn đứng được lại rụng thêm một nửa. Đại đa số trúng tên đều ngã xuống, nếu không chết thì cũng chỉ có thể thấp giọng rên rỉ, máu chảy lênh láng.

Đám thị vệ đồng loạt vứt nỏ ngắn, tất cả rút kiếm ra xông tới đám người thảo nguyên còn sót lại.

Đám người thảo nguyên này mặc dù đều là hạng hung ác, nhưng dẫu sao cũng không phải là quân chính quy mà là một đám ô hợp, làm thế nào địch nổi những thị vệ thủ hạ của Đỗ Duy? Đội thị vệ này có không ít người cấp bậc võ sĩ chính thức của Đế quốc, cho dù đối phó với binh lính bình thường một người cũng có thể đánh thắng vài người.

Ba mươi thị vệ xông thẳng vào đám người thảo nguyên vung kiếm chém, không lưu lại một con đường sống. Những tên thảo nguyên vốn còn hy vọng dựa vào lực lượng cường hãn của mình mà tìm đường sinh cơ nhưng rất nhanh bọn chúng liền tuyệt vọng nhận ra rằng: thị vệ của gia tộc Hoa Tulip đang chém người mình giống như là đang chém rau củ. Người thảo nguyên trong chốc lát huyết nhục bay tứ tung.

Không đến thời gian một tuần trà, trên boong tàu không còn một người thảo nguyên nào sống sót.

Ba mươi thị vệ không có một ai tử vong, chỉ là trên người mỗi người đều nhuộm máu tanh. Đỗ Duy vẫn như cũ đứng trên boong tàu tầng hai, khẽ nhắm mắt lại, vẻ mặt nhu hòa.

Viên quan vận chuyển ở bên cạnh cả đời cũng chưa từng thấy qua trường huyết tinh như thế này. Hắn dù sao cũng chỉ là một quan viên ở thị trấn nhỏ, làm sao thấy được cảnh nhiều người trong chốc lát chết không toàn thây? Huống chi, thị vệ của gia tộc Hoa Tulip hình như đều như kẻ điên, ra tay rất tàn nhẫn, chặt chém liên hồi. Vừa rồi hắn đã chính mắt chứng kiến hai cánh tay của người thảo nguyên bị chém rời ra bay tới, còn có một ít huyết nhục bắn tung tóe lên lan can boong tàu tầng hai.

Viên quan vận chuyển sắc mặt trắng bệch, vài lần muốn nôn mửa. Đỗ Duy trái lại vẻ mặt hờ hững dường như không có chuyện gì.

Trong đám thị vệ của Đỗ Duy có một số được tuyển chọn từ các lão binh đã trải qua đại chiến thành, ngày đó không ít người trong bọn họ đứng trên đầu thành chứng kiến sự tàn bạo của người thảo nguyên chặt đầu đồng đội của mình làm thành giá đầu người. Những thị vệ này đã động thủ, sao có thể nương tay đối với người thảo nguyên được?

Trên boong tàu máu chảy thành sông, những cánh tay cụt vương vãi khắp nơi, ngoài ra còn có vài kẻ trúng tên chưa chết đang đau đớn nằm vật vã trên sàn tàu. Lúc này, có vài kẻ bất chấp đau đớn liều mạng xé giọng kêu gào cầu xin tha thứ.

Đám thị vệ trung thành chấp hành mệnh lệnh của Đỗ Duy, tay cầm kiếm đi đi lại lại trong đám thi thể nằm vương vãi khắp nơi trên sàn, bất kể người còn sống hay là đã chết, mỗi người đều chém một kiếm sau đó cắt đầu xuống!

Viên quan vận chuyển dĩ nhiên là sợ đến hồn phi phách lạc, không nhịn nổi thấp giọng nói:

- Công tước, ngài Công tước... Những người này… bọn họ đều đã chết, đầu không cần… không cần chém đâu.

Đỗ Duy không đáp chỉ mỉm cười. Raoen ở bên cạnh lạnh lùng nói:

- Thưa ngài quan vận chuyển, ngài không biết dựng giá đầu người chính là tập tục người thảo nguyên thích nhất sao? Nếu ngài muốn phản đối, có thể xuống dưới đó hỏi qua mấy vị bằng hữu của ta. Trong bọn họ có không ít người có anh em, bạn bè đều bị người thảo nguyên dựng thành giá đầu người đó!

Viên quan vận chuyển vừa nghe đến đó lập tức ngậm chặt miệng lại.

Lúc này bỗng nhiên truyền đến thanh âm rơi xuống nước ‘tõm’ một tiếng, Đỗ Duy còn tưởng là người thảo nguyên nào đó giãy chết, hay nhảy xuống sông chạy trốn. Bên dưới lập tức có người hồi báo, viên quan trị an luôn đứng ở phía dưới boong thấy cảnh chém giết máu me như thế đã sợ đến mức hồn phi phách tán, chân mềm nhũn ra mà ngã xuống sông.

Đỗ duy khinh thường mỉm cười, lập tức một mặt kêu người vớt viên quan trị an lên, một mặt vỗ vỗ bả vai viên quan vận chuyển bên cạnh, cười nói:

- Được rồi, mùi máu tanh ở đây quá gay mũi, ngươi và ta vào bên trong khoang thuyền nói chuyện đi.

- Không… không cần...

Viên quan vận chuyển hít thở vài hơi sau đó trịnh trọng nói:

- Công tước, những chuyện xảy ra ở đây… a, bên trong trấn bây giờ còn có hai ba thương đoàn người thảo nguyên. Đây là đoàn đứng đầu trong đám người thảo nguyên. Một khi họ biết được tin tức ở đây, ta lo lắng chúng sẽ nổi loạn.

Đỗ Duy không nhíu mày, cười nhạt:

- Ồ, thật thế sao?

Sau đó Đỗ Duy cao giọng gọi Raoen lại:

- Ngươi đem một nửa anh em theo vị quan vận chuyển này xuống thuyền đi vào trấn giúp hắn xử lý sự tình. Nếu có người thảo nguyên nào dám khiêu khích gây sự, ngươi biết làm như thế nào.

- Dạ biết, thưa ngài!

Âm thanh của Raoen lãnh khốc phát ra làm cho vị quan vận chuyển run người:

- Nếu có người gây sự, chúng ta cứ việc mạnh tay giết đi là được.

- Tốt lắm, hãy đi đi. - Đỗ Duy gật đầu.

Vị quan vận chuyển cảm thấy hai chân như đang đeo một khối nặng ngàn cân, trong lòng không ngừng cầu khẩn sao cho những người thương nhân thảo nguyên còn lại tốt nhất là biết an phận một chút. Nếu không thì hôm nay trong trấn chỉ sợ có chuyện lớn xảy ra. Nếu để cho thủ hạ của công tước Hoa Tulip một hơi giết sạch mấy thương đoàn người thảo nguyên trong trấn, vậy thì… Quang minh nữ thần phù hộ, hãy làm ơn bảo cho những tên ngang ngược này thức thời một chút.

Thủ hạ của Đỗ Duy xử lý chuyện đạt hiệu suất rất cao, không đến một canh giờ tất cả đầu của người thảo nguyên đều đã chặt xuống. Đỗ Duy gọi người trên bến tàu dựng mấy cột gỗ rồi đem tất cả đầu lâu cắt xuống xuyên lên trên cột gỗ làm thành một cái giá đầu người.

Việc này lan truyền khắp trong trấn và bến cảng, tất cả những người xem náo nhiệt ở xung quanh đều bị trường máu tanh dọa làm cho nhảy dựng. Không một ai tưởng được đức ngài quý tộc này lại độc ác dã man như vậy. Một trăm người sống, nói giết là giết. Giết xong vẫn chưa thôi, còn cắt đầu treo tất cả lên cột thị uy!

Rất nhiều người đều đã nghe qua "thành tích" của Đỗ duy, liếc mắt thấy cờ Hoa Tulip trên thuyền Đỗ Duy nhất thời liền hiểu được thầm kêu chả trách! Sợ rằng cũng chỉ có vị công tước trẻ tuổi này mới dám làm như thế đối với đám người thảo nguyên ngang ngược.

Mà lời cầu nguyện của viên quan vận chuyển hình như được chấp nhận. Một vài thương đoàn người thảo nguyên bên trong trấn vốn nghe được tin tức đã có người nóng đầu muốn rút đao tới liều mạng nhưng sau đó nhìn thấy Raoen dẫn theo một đội thị vệ toàn thân mặc vũ trang, sát khí đằng đằng đi tới, trong đó có rất nhiều người khải giáp còn nhuộm máu tươi cố ý không tẩy rửa đi, bọn họ vội "hạ hỏa" mà ngồi yên.

Một nhóm hơn mười người toàn thân nhuộm máu tanh, đằng đằng sát khí vây lại, người thảo nguyên vốn là những tên hiếp đáp kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, nghe nói đến việc một thương đoàn hơn một trăm người tất cả đều bị giết sạch, đối phương lại là Công tước Hoa Tulip mà người thảo nguyên khiếp sợ nhất, nhất thời tất cả mọi người đều không có tâm tư phản kháng, ngoan ngoãn ở trong trại doanh của mình, không dám gây loạn. Có thương nhân lặng lẽ phái người đi ra dò hỏi tin tức, người dọ tin tức khi trở về báo cáo lại việc trăm người thảo nguyên đầu bị cắt xuống dựng thành giá đầu người ở bến sông, nói đến việc này, đám người thảo nguyên còn lại kẻ nào cũng đều biến sắc, không còn to gan nữa, tuyệt đối không dám gây sự thêm.

Có cuộc tàn sát như vậy, đám người thảo nguyên thường lui tới bến cảng Minh Phàm sau này cũng không dám gây sự nữa. Mà cục diện này làm cho không ít thương đoàn Đế quốc tăng thêm dũng khí, thỉnh thoảng cùng với người thảo nguyên phát sinh tranh chấp đều dám to tiếng tranh đấu với đối phương, câu nói sau cùng bọn họ thường chỉ tay ra bến tàu rồi lớn tiếng: ”Lần trước tất cả một trăm tên đều bị chém đầu bị treo ở chỗ đó. Chẳng nhẽ ngươi muốn làm người thứ một trăm linh một sao?”

Và khi nghe đến câu này, người thảo nguyên cũng không dám giở trò nữa.

Trải qua chuyện như vậy, việc trị an của Minh Phàm cảng trở nên tốt hơn. Công nhân vận chuyển trên bến cảng và người trong trấn còn có cả thương đội, mỗi người đều cảm động trước hành động của vị công tước Hoa Tulip. Mặc dù cảm thấy vị Công tước này rất tàn nhẫn độc ác, thực sự tàn bạo đến nỗi khiến người ta sợ hãi, thế nhưng càng như vậy thì họ lại càng cảm thấy kính nể vị Công tước hung ác hơn.

Sau khi giết nhiều người như vậy, Đỗ Duy cũng cảm thấy không hay liền lập tức muốn rời đi. Ra lệnh cho mọi người xử lý các thi thể rồi múc nước sông tẩy sạch máu tươi trên boong tàu, công việc bận rộn như thế nên mất hơn nửa ngày. Hơn nữa chuyện là do mình làm, nếu rời đi luôn thì viên quan vận chuyển cùng thuộc hạ sẽ gặp không ít khó khăn. Đỗ Duy dẫu sao cũng không phải là loại người làm việc không để ý đến hậu quả, cũng không nhất thiết phải phá đi tiền đồ làm quan của người khác. Sau khi chờ viên quan vận chuyển viết xong bản báo cáo, Đỗ Duy xem qua rồi chấp bút ký tên vào phía dưới, cứ như vậy nếu bản báo cáo được trình lên trên, những quan viên cấp trên nhìn thấy chữ ký chắc cũng biết nên làm như thế nào, sẽ không có ai dám làm khó viên quan vận chuyển.

Về phần viên quan trị an, Đỗ Duy lại chẳng thèm quan tâm đến hắn. Từ biểu hiện hôm nay, tên kia thân là quan trị an, mặc dù chỉ là cấp thấp nhưng cũng coi như là võ quan có cấp bậc chính thức của Đế quốc, nhưng khi đối mặt với người thảo nguyên thì yếu đuối vô dụng, chưa kể đường đường là võ quan Đế quốc mà còn bị dọa đến nỗi ngã xuống sông! Thân là võ quan mà ăn hại đến mức ấy, Đỗ Duy mới không bảo vệ hắn! Bị loại bỏ thì càng tốt!

Sau khi đợi ở cảng Minh Phàm thêm một ngày nữa, thuyền của Đỗ Duy mới căng buồm xuất phát.

Lúc muốn rời khỏi bến cảng, thuyền của Đỗ Duy vốn phải chờ ở trên bến sắp xếp nhưng những thuyền khác chỉ vừa thấy cờ hiệu trên thuyền của Đỗ Duy lập tức quay thuyền ra đường sông sau đó tiến vào kênh đào phụ cận, thương thuyền khác từ xa thấy thuyền của Đỗ Duy đều chủ động nhường đường.

Sau nghe thủy thủ báo lại Đỗ Duy mới biết, đây đều là vì "tiếng tăm" một hồi chém giết hôm qua của mình, khiến một số thương đội Đế quốc từng chịu đủ khổ sở của người thảo nguyên lòng đầy thoải mái. Những thương thuyền này đều muốn biểu thị tấm lòng cảm kích và tôn kính đối với mình.

- Mệnh lệnh của ngươi ngày hôm qua cùng với tập tục của nhân loại các ngươi mà ta biết có chỗ khác biệt.

Ở phía trên boong tàu đón những cơn gió nhè nhẹ, nữ vương Medusa cùng với Đỗ Duy sóng vai đứng. Nàng thấp giọng nói ra nghi vấn của mình.

- Sao? Nói đi. - Đỗ Duy cười cười.

- Theo ta được biết, nhân loại các ngươi đa số tín ngưỡng Quang Minh nữ thần. Giáo lý của Quang Minh nữ thần lấy khoan dung nhân từ làm gốc, không chủ trương áp dụng hành động bạo lực. Hơn nữa, ta nghe nói nhân loại các ngươi có một nhà triết học đã từng nói một câu rất nổi tiếng: ‘Bạo lực không thể giải quyết được tất cả vấn đề’ phải không? Nhưng là ngươi, ngày hôm qua ngay từ đầu ngươi đã áp dụng biện pháp bạo lực nhất, đẫm máu nhất để giải quyết vấn đề. Ta luôn cảm thấy người như ngươi dường như cùng với những miêu tả về nhân tính trong sách có bất đồng rất lớn!

Đỗ Duy trầm ngâm một lúc sau đó mặt giãn ra cười nói:

- Được rồi! Tiểu thư Nicole tôn kính! Hôm nay, chúng ta sẽ tiếp tục học nhé.

Nhìn xung quanh hai người bỗng nhiên thấy ở đằng xa có một chiếc thuyền không lớn đang cập bến ở bờ sông. Chiếc thuyền đó so với các thuyền buôn, thuyền hàng khác ở trên con đường sông này đều khác xa. Từ xa nhìn lại, cánh buồm không ngờ đều có màu sắc rực rỡ, mơ hồ còn nghe loáng thoáng tiếng cười đùa từ trên thuyền truyền đến. Chiếc thuyền đó chạy cực kỳ êm, phía trên boong tàu không phải là thủy thủ mà là những nữ nhân ăn mặc diễm lệ. Bên ngoài khoang thuyền phảng phất còn có mùi thơm nồng đậm cùng với mùi rượu ngất ngây.

- Ở đằng kia có một chiếc thuyền.

Đỗ Duy đưa tay chỉ ra xa, cười nói:

- Nàng mặc dù không dùng mắt nhìn nhưng ta biết dựa vào tinh thần lực nàng có thể cảm ứng được nó đại khái có hình dạng gì.

- Đúng vậy. - Medusa trả lời.

- Vậy ta nói cho nàng biết. Chiếc thuyền kia không phải là nơi đứng đắn. Chính xác mà nói thì đó là một kỹ viện trên sông. Những thương thuyền lui tới, thủy thủ trên thuyền quanh năm đi lại trên sông nước, cuộc sống trên thuyền rất buồn chán, những thủy thủ trưởng thành không có nơi phát dục trong thời gian quá dài nên luôn muốn tìm một chút lạc thú. Mà loại thuyền này trên sông chính là loại được hoan nghênh nhất.

Nói xong, Đỗ Duy vô ý nhìn lên boong tàu của mình, quả nhiên ánh mắt các thủy thủ trên thuyền của mình đã nhịn không nổi đều muốn bay tới chiếc thuyền kia, trên mặt không dấu thần sắc ham muốn.

- Kỹ viện?

Medusa khẽ nhíu mày:

- Kỹ viện là nơi nào? Trong sách của ta không có nhắc đến.

Medusa có chút nhíu mày.

-”Kỹ viện là nơi nào? Trong sách của ta không có nhắc đến.”

Đỗ Duy cười ha ha:

- “ Sách nàng biết đều là do hôn thê của ta đọc cho nàng nghe. Cô bé đó lại cả thẹn như vậy thế nào lại có thể nhắc đến thứ này cho nàng . Hơn nữa bộ sách của loài người chúng ta phần lớn chỉ nói đến những việc đường hoàng, loại việc này, bình thường rất ít khi được ghi lại trong các bộ sách. “

-“ Ngươi không cần cười nhạo ta. Rốt cuộc địa phương đó là gì?”

-“ Kỹ viện sao? Đó là nơi nam nhân tìm nữ nhân..”

Đỗ Duy vẻ mặt thản nhiên nói :

-” Nam nhân sẽ phát tiết dục vọng của chính mình còn nữ nhân dựa vào thân thể của mình để kiếm tiền. Đó là một loại trao đổi hàng hóa.”

-“Ý ngươi muốn nói là … giao phối?”

Từ này thốt ra từ miệng Medusa làm Đỗ Duy có chút đớ lưỡi. Bất quá hắn cười khổ một chút sau đó trả lời:

-” À , đúng vậy. Đó là giao phối.”

Khuôn mặt Medusa vốn luôn bình tĩnh lạnh lùng không khỏi sinh ra một tia đỏ ửng nhàn nhạt. Một nét hồng trên khuôn mặt như giếng xưa không chút gợn của Medusa như vậy thật là một việc vô cùng hiếm có. Dáng vẻ trước đây của nàng tuy mỹ lệ nhưng người xem lai thấy có chút thiếu hơi người. Loại “tượng mỹ nhân” này làm cho người xem muốn nghẹt thở.

Mà bây giờ, phía trên hai gò má có thêm một tia đỏ ửng lập tức vẻ đẹp tăng lên. Dáng nàng càng thêm hút hồn nhưng lại bớt đi sự nghẹt thở .

Nàng chính là tuyệt sắc trong tuyệt sắc, so sánh với vẻ đẹp hồng nhan họa thủy như phu nhân Listeria, tại lúc này bộ dáng ngượng ngùng đó nhất thời trong một lúc làm Đỗ Duy ngây dại. Thật sự ngây dại.

Hai má ửng hồng, Medusa cau mày, vẻ mặt có chút chán ghét lập tức thấp giọng nói :

-” Chính là … ta nghe nói, trong sách, loài ngưòi các ngươi tự cho là các ngươi cùng với dã thú một trong những điểm không giống nhau là các ngươi đối với loại việc giao phối này rất xem trọng. Dã thú giao phối là mù quáng và theo bản năng. Nhưng loài người các ngươi thường là có tình yêu mới có tiếp xúc thân thể, không phải rất khó khăn sao? Nhưng mà dùng tiền đều có thể giao phối. Vậy tình yêu đâu?.. Trong các sách của loài người các ngươi không phải nói rằng tiền không thể mua được tình yêu sao?”

Nghe được lời này, Đỗ Duy giống như là nghe thấy một câu chuyện buồn cười nhất thế giới nhịn không được buông ra tiếng cười ha ha.

Trời ạ, sự đơn thuần của vị nữ vương Medusa này so với đứa trẻ lên ba nhà chúng ta đúng là không kém chút nào.

-“ Được rồi.Tiểu thư Nicole tôn kính của ta, ta không thể không nói , nàng một lần nữa đã bị những thứ trong sách đánh lừa.”

Đỗ Duy nhìn thấy Medusa bị mình cười đã có chút khó chịu, nói nhanh:

- “ Ta nhớ rõ ta đã từng nói . Loài người rất phức tạp.Ta sẽ nói cho nàng biết. Loài người là chủng tộc khẩu thị tâm phi nhất thế giới này.Loài người thường đem những gì trong sách ra làm tiêu chuẩn để tôn trọng, sau đó đem một ít thứ miêu ta trong sách ra để rèn luyện mình…Nhưng trên thế giới đa số mọi người đều không có thể làm theo được các tiêu chuẩn đạo đức được đề cao này. Nói một chuyện, lại làm một chuyện khác. Ý tứ là vậy?”

-“ ý của ngươi là …nói dối?”.

-“ Đúng vậy, là nói dối.”

Đỗ Duy không do dự trả lời.:

-” Tiểu thư Nicole tôn kính, ta biết, nàng nhất định là không thích nói dối.Bất quá ta cũng phải nói rõ ràng cho nàng biết. Loài người trời sinh là một chủng tộc thiện nghệ về việc nói dối. Hơn nữa đại bộ phận loài người đều là phải nói dối. Nói dối cũng là một cách tồn tại trong thế giới loài người này, một trong những kỹ năng cơ bản. Nếu nàng muốn dung nhập vào thế giới này trở thành loài người chính thức, vậy thì mặc kê nàng có muốn hay là không, nàng sớm muộn cũng phải học cách nói dối. Nếu không nói dối…”

Đỗ Duy nói tới đây , ảm đạm cười :

-“Cho dù nàng có thực lực cường đại, nếu không nói dối nàng sớm muộn cũng sẽ chết rất khó coi. Một người không nói dối trong thế giới này rất khó mà tồn tại.”

Mặc dù những lời này có chút không hay nhưng không thể không nói đó là một châm ngôn rất có lý. Thế giới loài người, vốn là như thế.

Tuy nhiên, tại lúc này Đỗ Duy đã bỏ qua một vấn đề quan trọng.

Nữ vương Medusa vốn đơn thuần là một tờ giấy trắng, sự hiểu biết của nàng về nhân tính vẫn còn thiếu hụt rất nhiều. Giống như là một đứa trẻ mới sinh ra, ngươi dạy nàng cái gì, nàng sẽ học cái đó.

Mà Đỗ Duy là một người có tư tưởng tà ác. Đem mấy cái chân lý xấu xa tất cả gom lại cấp cho “tờ giấy trắng” này. Như vậy chẵng khác nào từng bước, từng bước đúc lên nhân cách của nữ vương Medusa.

Đỗ Duy tuy thông minh nhưng không phải là một người biết cách dạy người khác. Hắn đem giảng cho “ tờ giấy trắng” này về sự tà ác cùng với những việc xấu xa của loài người. Trong tương lai, tính cách của vị nữ vương Medusa này sẽ không biết bị hắn nhào nặn thành ra cái gì nữa. Thật sụ là trêu người!

Giờ phút này Đỗ Duy không có suy nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ nhẹ nhàng cười rồi làm ra một cái kết luận.

Đỗ Duy chỉ vào chiếc kỹ thuyền xa xa kia, cười nói:

- “ Nhìn chiếc kỹ thuyền này, ta lại nhớ ngày hôm qua tại bến tàu giết rất nhiều người.”

Im lặng một chút, Đỗ Duy hít vào một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nói:

- “ Đồng vàng không mua được tình yêu nhưng có thể mua được nữ nhân. Bạo lực không thể giải quyêt được vấn đề nhưng thường là phương pháp giải quyết trực tiếp hiệu quả nhất.”

Lúc này nữ vương Medusa đang trầm tư. Vẻ mặt của nàng thật sự làm cho người ta đóan không ra vị nữ vương bệ hạ này đang suy nghĩ cái gì.

Lộ trình kéo dài hai ngày. Hôm nay, thuyền đang đậu tại một cảng nhỏ để bổ sung thực vật và nước ngọt. Khi thuyền vừa mới cập bến, xuất hiện một việc ngoài ý muốn của Đỗ Duy. Tại phía trên cảng khẩu đã có quan địa phương đứng chờ.

Nguyên do sự việc Đỗ Duy đại náo ở cảng Hong Kong sớm đã truyền ra ngoài.Trên đất liền có khoái mã đem tin tức này tầng tầng truyền đi. Chỉ do trên sông thuyền đi rất chậm, Đỗ Duy người còn chưa đến thì tin tức đã đến rồi.

Công tước Tulip đậu thuyền ở chỗ này, quan viên điạ phương trong trấn của cảng khẩu không dám chậm trễ. Đỗ Duy vốn định mặc kệ những lời nịnh nọt của bọn quan lại địa phương này, định đóng cửa không ra ngoài, một mình thoải mái ngồi đợi trên thuyền.Tuy nhiên thủ hạ có người đến hồi báo, nói rằng quan viên trong trấn này có sự tình trọng yếu muốn cầu kiến hắn. Đỗ Duy miễn cưỡng đáp ứng gọi trưởng trấn tiến lên thuyền.

Trưởng trấn thấy Đỗ Duy thì cung kính thi lễ, sau đó mới nói ra sự tình.

Sự tình này cũng không tính là khó khăn nhưng vào tại thời điểm này hắn rất là cẩn thận, sợ chẳng may lại chọc giận vị công tước trước mặt.

-“ Ngươi nói cái gì? Có người muốn lên thuyền ta đi đến đế đô.”

Đỗ Duy cười.

-“ Dạ vâng. Là đức ngài đại giáo chủ Maximos ở giaó khu quang minh thần điện phía bắc cùng với tuỳ tùng của ngài ấy.”

Trưởng trấn cười khổ nói:

-“ Đức ngài công tước, sự tình là như thế này. Đại giaó chủ Maximos cùng với tùy tùng ở giaó khu phía bắc muốn đến đế đô để dự lễ hội cuối năm. Đáng tiếc là như ngài thấy, tại thời điểm lễ hội này đáng chết này thì tìm thuyền đi lại trên sông rất là khó khăn. Vốn là đại giáo chủ Maximos cũng có thuyền riêng cho mình nhưng chiếc thuyền chết tiệt kia sớm không sớm, muộn không muộn lúc này tự nhiên lại bị hư. Đoàn người của đại giáo chủ đều phải dừng ở đây. Bây giờ họ đang ở ven bờ tiến đến trấn của chúng tôi. Quan trên đã ra lệnh cho thuộc hạ là vô luận thế nào đi nữa thì nội trong một ngày phải tìm một chiếc thuyền khác ở bến cảng này để cho đại giáo chủ đi tới đế đô. Tuyệt đối không cho phép làm chậm trễ hành trình của đại giáo chủ. Đức ngài công tước tôn kính. Mệnh lệnh này chính là trong phủ của tổng đốc trực tiếp truyền xuống. Ngài cũng biết đó. Quý tổng đốc của chúng tôi là một tín đồ trung thành.”

-“ Cho nên ngươi đã chọn thuyền của ta?”

Đỗ Duy mỉm cười.

Trưởng trấn đầu đã đổ mồ hôi, vẻ mặt của hắn lúc này là khóc không ra nước mắt. Hắn cơ hồ lập tức qùy xuống.

- “ Ngài công tước, thuộc hạ đã đến bước đường cùng. Cũng không biết là tên hỗn đản đáng chết nào đem tin tức này truyền ra ngoài. Kết quả là có mấy thương thuyền đậu tại bến cảng này khi nghe thấy sự tình, sợ bị trưng thu nên đã nhanh chóng khởi hành chạy mất. Chỉ còn lại một vài thuyền nhỏ. Ngài giáo chủ mang theo không ít tùy tùng cùng lễ vật. Thuyền nhỏ là không thể dùng được… Tại lúc này chỉ có duy nhất thuyền của ngài, chỉ có ngài …”

Nói tới đây trưởng trấn oán hận chửi thầm trong lòng: “Cái bọn thương nhân xấu xa dám không chịu cho ngài đại giáo chủ lên thuyền mà đã chạy mất. Cái bọn không tôn kính thần linh. Lần sau chúng mà cập bến cảng này, ta nhất định cho chúng nếm mùi đau khổ.”

Đỗ Duy nghe xong trong lòng đã rõ ràng. Đám thương nhân chạy trốn kia tự nhiên là không muốn cho đoàn người của đại giáo chủ lên thuyền.

Trên thuyền hàng hóa đều đã chật kín. Đoàn người đại giáo chủ khẳng định là không ít. Nếu để cho họ lên thuyền, thương nhân chắc chắn là đem bỏ một phần hàng hoá của mình để cho ngài giáo chủ có một khoảng trống. Như vậy thương nhân đương nhiên là bị lỗ. Thương nhân quan trọng nhất là lợi. Việc không sinh lãi này ai còn có cái gì là thần hay không thần? Hơn nữa, mấy người ở thần điện tuyệt đối là không có chuyện bồi thường. Đối với họ mà nói, cung phụng thần linh là việc tất yếu phải làm.

Đỗ Duy không phải là người keo kiệt. Mặc dù hắn đối với thần điện không có hảo cảm nhưng cũng không muốn đắc tội với họ.

Đại giáo chủ của một giáo khu. Trong thần điện ở đại lục Roland này thì có thể xem như là một nhân vật lớn có quyện lực cực cao. Quang minh thần điện đem đại lục Roland chia làm tám giáo khu. Mỗi giáo khu có một vị đại giáo chủ. Phía dưới đại giáo chủ có bốn phó giáo chủ, nhiệm vụ của bọn họ là chưởng quản những việc trong giáo khu. Kể cả thuế thu được từ các tín đồ trung thành. Họ coi sóc của cải trong thần điện cùng với việc truyền bá giáo điều và nhiều việc khác nữa.

Có thể nói, gần như là tổng đốc một phương của thần điện.

Hơn nữa, khu vực quản lý của đại giáo chủ một giáo khu so với tổng đốc của đế quốc cơ hồ là lớn hơn. Dù sao tổng đốc cũng chỉ là quản lý một hành tỉnh mà thôi. Dựa theo sự phân ranh của thần điện, đế quốc có hơn bốn mươi hành tỉnh bị chia thành tám giáo khu tương đương với một giáo khu bao trùm từ ba đến năm hành tỉnh.

Quan trọng nhất là những đại giáo chủ này không chỉ quản lý giáo khu của mình mà còn có thể thu tiền thuế theo danh nghĩa sản nghiệp của thần điện… Mặt khác họ còn có binh quyền riêng của mình.

Thần thánh kỵ sĩ đoàn của thần điện phân bố trong mỗi giaó khu có hơn mấy ngàn người. Có tài chính riêng lại có quân lực riêng, “Đại giáo chủ”, chức vị này so với tổng đốc của nột hành tỉnh có gì khác nhau! Thậm chí quyền lực còn lớn hơn, địa vị lại càng cao hơn. Còn nữa! Điều trọng yếu nhất là theo quy định của thần điện. Đại giáo chủ của từng giáo khu đều là đại nhân vật trong tầng lớp trung tâm của thần điện. Mỗi một giáo hoàng sau khi qua đời, nếu muốn lập giáo hoàng mới, đều phải từ bên trong tám đại giaó chủ của đế quốc chọn ra để kế nhiệm.

Thời điểm chọn lựa, theo quy định công khai mà nói, dựa vào thành tích mỗi một vị đại giáo chủ ở địa phương của mình quản lý.Tính cả thuế thu vào, sự giáo hóa đối với tín đồ cùng với số lượng tín đồ phát triển..v.v.v

Nói một cách khác, yêu cầu này của vị đại giáo chủ muốn dùng thuyền của mình đi đến đế đô, mặc cho thành tích của hắn như thế nào và địa vị của hắn bên trong thần điện ra sao, trên danh nghĩa, hắn chính là một trong những người sau này có thể sẽ trở thành giáo hoàng!

Cái danh này làm cho người ta phải kính sợ.

Đối với người như thế này. Đỗ Duy mặc dù không muốn dính tới nhưng cũng không thể đắc tội. Vì vậy sau khi suy nghĩ, Đỗ Duy liền đáp ứng vị trưởng trấn này.

- “Được rồi. Dù sao thì trên thuyền của ta còn có rất nhiều khoang trống. Đại giáo chủ chừng nào thì đến?”

-“ Có lẽ là buổi sáng ngày mai.”

Trấn trưởng nhẹ nhàng thở phào, đáp nhanh câu hỏi.

- “ Sau khi thuyền của đại giáo chủ Maximos bị phá hỏng, bọn họ đều đã bỏ thuyền ngồi xe ngựa mà đi. Khẳng định là buổi sáng ngày mai sẽ tới.

-“ Vậy ta đậu thuyền ở chỗ này một ngày đợi ngài đại giáo chủ đến.”

Cho vị trưởng trấn này lui ra, Đỗ Duy thở dài.

Dù sao vị trưởng trấn này đã trực tiếp hỏi mình. Nếu mà chính mình cự tuyệt, sự tình này chắc chắn nhất định sẽ đến tai của vị đại giáo chủ kia. Sợ là đắc tội với hắn.

Hơn nữa mặc dù mình kiêng kị thần điện nhưng bây giờ Hussein, tội phạm số một không ở gần mình; mình cũng không có ly do để sợ hãi.

Đỗ Duy gãi đầu một hồi.

Hắn có thói quen để tóc dài và dày, che phủ đi cái sừng ác ma nhỏ trên đỉnh đầu của hắn. Hơn nữa Đỗ Duy còn thiết kế riêng cho mình một kiểu tóc khiến cho trên đầu hắn tóc dày thêm một tầng nữa.

Thêm nữa là ngày mai hắn sẽ mặc ma pháp bào của mình, đội thêm mũ ma pháp sư. Hừ, một đại giáo chủ chung quy là không thể chạy tới lột mũ ta ra mà kiểm tra tóc ta được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.