Trong phong thư Đỗ Duy sai người dùng cung tên bắn viết rất rõ ràng: “Từ từ đánh, ngươi không vội, ta cũng chẳng vội!”
Quattro Bajeena vừa xem đã có cảm giác như thể bị người khác nhìn thấu hết kế hoạch!
“Tên công tước hoa Tulip này, làm sao mà hắn biết được nhiệm vụ của mình là ở đây kéo dài thời gian chứ? Mình không vội đánh, hắn cũng chẳng gấp? Đây là ý gì vậy? Chẳng lẽ hắn đã biết tướng quân Ruga có ý định đưa kỵ binh đột tiến? Hay là hắn đã bố trí quân đội trong biên giới tỉnh Desa để ngăn chặn ngài tướng quân rồi?”
Thời đại bấy giờ, không có điện thoại mà cũng chẳng có điện báo, không có hệ thống liên lạc kịp thời ,các tướng soái thống lĩnh hoàn toàn chỉ có thể dựa vào trí tuệ cùng năng lực chỉ huy của mình mà thôi.
Tuy Quattro Bajeena đầy một bụng hoài nghi nhưng nghĩ lại, bảy vạn kỵ binh do Ruga suất lĩnh đều là tinh nhuệ trong quân Tây Bắc, bảy vạn thiết kỵ đã đủ để càn quét khắp tỉnh Desa rồi. Tên Đỗ Duy đó chắc chắn là cố ý nói những lời này để tung hỏa mù, quá nửa là muốn kích mình tốc chiến tốc quyết để hắn còn phái quân đi truy kích Ruga!
“Hừ, mình tuyệt không thể mắc lừa! Cứ nhấn nha ở đây làm hắn tiêu hao đến chết! Cho quân đội của hắn chết dí ở đây, không động đậy được một ly! Không cho hắn có tâm trí năng lực để phân quân đi truy kích Ruga nữa! Chỉ cần kéo dài được hai ba ngày, kỵ binh của Ruga đột tiến, tốc độ tự nhiên sẽ cực nhanh. Đến lúc đó Đỗ Duy có muốn truy cũng chẳng kịp! Ừm, chính là như thế!”
Hắn lại không biết mình đã mắc lừa Đỗ Duy mất rồi! Hắn càng không biết rằng quân đoàn kỵ binh được Ruga soái lĩnh xung kích đã hoàn toàn tan vỡ, chỉ là chiến trường ở phía sau phòng tuyến của Đỗ Duy mà thôi… Ai mà ngờ được cái tên Đỗ Duy nham hiểm đó lại “đào hố” ở hậu phương của chính mình! Chiến trường cách chỗ này đến hơn một trăm dặm, Quattro Bajeena làm sao mà biết được đội quân của Ruga đã không còn tồn tại? Sứ mệnh “Đoạn hậu” ở đây của hắn đã sớm trở thành vô ích rồi.
Đỗ Duy đứng trên tường thành trông xa một lúc, thấy quân doanh của Quattro Bajeena bận rộn ra vào. Cái gã này rất có năng lực cầm quân, quân doanh giới bị sâm nghiêm, tuy bận rộn mà không hỗn loạn. Từ đó có thể thấy được quân Tây Bắc đích thực tinh nhuệ. Mà càng khiến Đỗ Duy cảm thấy tức cười chính là gã Quattro Bajeena này không ngờ lại hạ lệnh đem xe quân dụng và hàng rào gỗ lớn chắn trước địa bàn đóng quân một vòng, lại phái người móc một con hào sâu bên ngoài nữa, xem ra hắn có vẻ rất quyết tâm, quyết định nằm lỳ ở đây phòng thủ rồi.
Đỗ Duy càng xem càng buồn cười, sau đó hắn cho gọi thủ hạ của Ron Barton lại, hỏi tình hình xử lý tù binh ở tiền phương, rồi nói:
-Phái ra một nghìn kỵ binh, hai mươi người thành một tổ nhỏ, tản ra xung quanh tìm kiếm những kỵ binh Tây Bắc đã bỏ chạy khỏi chiến trường. Đồng thời thắt chặt tuần tra, ngăn chặn không để Quattro Bajeena sai do thám vượt qua phòng tuyến đến hậu phương của chúng ta. Không được để Quattro Bajeena biết Ruga của hắn đã xong đời rồi!
Thủ hạ có người không hiểu:
- Thưa ngài công tước, dù gì chúng ta cũng đã thắng lớn, cho Quattro Bajeena biết thì hắn sẽ càng thêm tuyệt vọng, há chẳng phải càng tốt sao?
Đỗ Duy lắc đầu:
- Chó cùng cắn dậu, đạo lý này chẳng lẽ các anh không hiểu ư? Bọn chúng vừa mới đến đây, nhuệ khí đang thịnh. Lúc này mà để chúng biết tin, nói không chừng Quattro Bajeena quẫn lên phát động công phá pháo đài của chúng ta đấy!
Phía dưới có người nói:
-Thưa ngài, chúng ta cũng chẳng sợ bọn chúng công phá!
Đỗ Duy nhìn đám quân nhân thủ hạ, mỉm cười dịu giọng:
- Ta đương nhiên là biết! Các anh đều là những dũng sĩ trung thành dưới trướng ta. Ta tin tưởng vào năng lực và dũng khí của các anh. Quân Tây Bắc đã cầm chắc diệt vong rồi, con thuyền rách đã chìm hơn phân nửa. Chúng ta bây giờ chỉ cần đứng bên nhẩn nha coi là được, cần gì phải làm cho đối phương phát điên lên, sắp chết chạy lại ngoạm cho chúng ta một miếng? Có thể giảm thiểu tối đa số lượng tướng sĩ hy sinh thì vẫn tốt hơn. Cứ theo kế hoạch ban đầu, trước tiên cứ cầm chân chúng mấy ngày, đem nhuệ khí của chúng mài cho nhẵn nhụi, sau đó đợi chúng biết tin Ruga binh bại, đến lúc ấy mới là thời cơ tốt nhất. Hơn nữa, bây giờ để cho chúng biết tin thì cho dù chúng không đến đánh, nhưng mấy vạn quân Tây Bắc bỗng dưng tan rã, đám loạn quân này mà tản ra khắp vùng Tây Bắc rộng lớn này làm loạn thì chúng ta cũng cuống tay cuống chân. Kéo dài thêm mấy ngày, đợi mấy lộ quân bạn đều đến bao vây chúng lại, cái này gọi là đóng cửa đánh chó, các anh đã hiểu chưa?
Buổi sáng ngày hôm sau, đến tận khi mặt trời đứng bóng, doanh trại của Quattro Bajeena mới gióng trống, liền đó cổng quân doanh mở ra, một doanh bộ binh chậm rãi ra ngoài xếp hàng dưới chân pháo đài của Đỗ Duy, cao giọng khiêu chiến.
Đỗ Duy trên thành lầu chỉ liếc nhìn một cái, tính sơ sơ mới có không quá ba nghìn người liền cười:
-Quattro Bajeena mắc lừa rồi! Ha ha, đánh trận mà phái có từng này người ra, rõ ràng là muốn đánh hao phí lâu dài. Hắn đã có hứng, vậy thì chúng ta cứ chơi đùa với hắn là được. Hạ lệnh! Chúng ta cũng phái quân ra. Không cần nhiều! Cứ phái ba nghìn người được rồi. Luyện binh với hắn!
Bên cạnh một vị thống lĩnh quân doanh nghi hoặc hỏi:
-Thưa ngài công tước, không phải hôm qua ngài nói là không được lãng phí một giọt máu nào của tướng sĩ với cái tên đó sao… Hôm nay…
Đỗ Duy nhìn y cười mắng:
-Ngươi là thủ hạ của kỵ sĩ Robert à? Cái tên ngốc này, vấn đề đơn giản thế cũng không hiểu! Hừ.. Phái luôn ngươi dẫn một doanh của ngươi ra ứng chiến. Nhớ kỹ, không nên quá liều mạng! Đối phương cũng sẽ không quá liều mạng. Sắp xếp trận hình cho tốt, đợi bọn chúng đến đánh là được. Nếu như ta đoán không lầm, cùng lắm đánh đến nửa canh giờ bọn chúng sẽ rút lui. Bây giờ mọi người đều không muốn liều… Nhìn cái gì mà nhìn, mau lui xuống điểm binh xuất thành đi chứ!
Nói rồi, Đỗ Duy còn đá nhẹ vào mông gã này một phát khiến mọi người xung quanh cười ồ lên.
Tên thống lĩnh xui xẻo này đeo bộ mặt hoang mang bước xuống tường thành, đang định điểm binh thì trông thấy Phillip đi lên. Thủ hạ của ngài công tước hoa Tulip không ai không biết Phillip là mưu thần tín nhiệm nhất dưới trướng ngài công tước, ai ai cũng tín phục trước trí tuệ của ngài Phillip này. Gã thống lĩnh vội vã bước lên chào, sau đó đem hết những nghi vấn trong lòng ra hỏi một lượt. Cuối cùng lại nói:
-Ngài Phillip, trong lòng tôi thực không hiểu nổi! Ngài công tước đã không muốn các tướng sĩ hy sinh nhiều nhưng lại phái ba nghìn quân của tôi ra ngoài thành đánh… Sao không phái nhiều hơn? Đánh một trận đè bẹp cái đám người kia cho xong! Lại còn muốn chúng tôi không được quá liều mạng… Nhưng mà đánh trận không liều làm sao được??
Phillip nghe xong liền cười bảo:
-Anh yên tâm đi, đối phương sẽ không liều mạng đâu! Anh phải hiều ý đồ của đối phương chính là cầm chân chúng ta, chẳng qua lại đúng như ý muốn của chúng ta mà thôi. Bọn chúng cũng lo đánh cho chúng ta cuống lên đến mức đem toàn quân ra quyết chiến. Còn như tại sao lại phái anh đi đánh?… Ta nói riêng với anh một câu, ngài công tước chính là muốn luyện binh! Một quân đội thực sự tốt không phải có thể luyện ra từ trong trường huấn luyện! Cường quân phải từ đánh mà ra chứ không phải luyện mà ra! Điểm này không cần ta dạy anh chứ? Để cho các binh sĩ ra đánh một trận, cảm thụ chút không khí chiến trường. Thấy chút máu, tân binh tự nhiên sẽ nhanh chóng thành thục lên. Bây giờ đối phương sẽ không đánh hết sức, chúng ta cũng không cần cố. Mọi người sẽ không ai tổn thất lớn lắm, còn có trường luyện binh thực chiến nào tốt hơn cái này nữa không? Đi đi, anh yên tâm! Ta dám đảm bảo, anh cũng chỉ có một cơ hội này thôi! Tiếp sau đó, chỉ e đức ngài sẽ đem từng đội tân binh của chúng ta đẩy lên đánh một trận. Anh hôm nay coi như đánh trận đầu, chớ có mất mặt đấy!
Tên thống lĩnh quân doanh này cũng đã từng tham gia trận chiến bảo vệ thành Gileat, nghe xong lập tức hiểu ra. Lúc ấy mới tan hết nghi hoặc trong lòng, vội vã đi xuống điểm binh. Kết quả là, trận chiến đó quả nhiên cực kỳ quái lạ.
Bên này Đỗ Duy phái ra một doanh bộ binh, dàn trận ngay ngắn dưới chân thành, thế nhưng đám bộ binh khiêu chiến của quân Tây Bắc lại cứ lề mà lề mề dấm dứ mãi không chịu xông lên tấn công, đứng tít xa xa chửi bới ngót nghét mười lăm phút, khiến cho đám quân thủ bị gia tộc hoa Tulip đứng trên tường thành phiền không chịu nổi. Một chỉ huy nhịn không được đã để cho cung tiễn thủ bắn ra vài mũi tên, lúc ấy quân Tây Bắc mới xông lên chém giết.
Đám quân này của Đỗ Duy cũng không tính là lính mới, không ít người đã nhập ngũ được một năm, nhưng đao thực thương thực trên chiến trường thực sự là lần đầu. May mà phương châm bài bố rất nghiêm túc, hơn nữa đều được trang bị khiên giáp tốt. Quân Tây Bắc tấn công một trận cũng chẳng chiếm được bao nhiêu ưu thế, hai bên đánh ngang tay… Thậm chí có thể nói là cực kỳ “hòa khí”. Tên thống lĩnh cầm quân phía Đỗ Duy là người đã từng tham gia trận chiến bảo vệ thành Gileat, bật mắng: “Làm gì có kiểu đánh trận này chứ?”. Đối phương chỉ đánh cho qua quýt một hồi, để lại mấy chục thi thể, xông lên hai ba chục tên rồi sau đó lui binh.
Ngược lại phía gia tộc hoa Tulip, đám lính mới lần đầu tiên ra trận này, không ít kẻ lúc mới đầu căng thẳng đến nỗi tay cầm vũ khí cũng run bần bật. Sau khi đánh một hồi dần dần tăng đảm khí lên, đến cuối cùng mắt thấy đối phương rút lui, không ngờ lại có mấy tên không sợ chết dẫn quân truy sát. May mà Đỗ Duy đứng trên thành lâu trông thấy rõ, vội vàng hạ lệnh thổi kèn thu binh.
Sau khi kiểm kê chiến quả, chỉ chết có bảy tám người, bị thương hơn hai mươi, đa số còn lại là bị thương nhẹ. Sau lần đầu lên chiến trường, trông thấy máu, thấy người chết, đám binh sĩ đó thực sự trở nên khác hẳn. Cái vẻ nông dân ban đầu đã hoàn toàn biến mất, không ít kẻ đã có thêm mấy phần khí chất hung hãn.
Đỗ Duy thấy mà ngầm thở than: “Mình ‘luyện binh’ thế này dù sao vẫn còn có tử thương”- Trong lòng hắn cũng có phần bất nhẫn, nhưng nghĩ lại: “Để nghênh đón đại chiến hai năm tới, đây đã là cơ hội thực chiến luyện binh cuối cùng của quân đội mình rồi! Chiến tranh trong tương lai có thể tưởng tượng ra mức độ thảm liệt, nếu bây giờ không tóm lấy cơ hội… Đám lính cho dù này huấn luyện trên thao trường lâu hơn nữa thì nói như Ron Barton, chẳng qua là một đám nông phu cầm vũ khí mà thôi! Muốn họ đi đánh Tội dân, quá mửa là tử thương thảm trọng!”
Thế nên cánh luyện binh lúc này tuy có phần bất nhẫn, nhưng tổn thương nho nhỏ của hiện tại cũng vì để trong tương lai khi đối mặt với địch nhân càng tàn bạo, khốc liệt có thể có thêm khả năng sinh tồn.
Đỗ Duy càng lúc càng thấy, khi trong lòng mình cân nhắc càng nhiều thì những lý luận cùng suy nghĩ đều có những thay đổi cực lớn. Lần này hắn gần như thờ ơ đến tàn nhẫn, thuần túy dùng lý trí đến mức máu lạnh, nhìn những con sỗ thương vong báo lên… Nhìn chúng như nhìn những con số thuần túy.
“Nếu không… Thì còn có thể làm gì khác? Đây là chiến tranh chứ không phải trò chơi đồ hàng của trẻ nhỏ!! Chiến tranh có ở đâu không chết người??”- Đỗ Duy tự an ủi mình như vậy.
Trong ba ngày, mỗi ngày, Quattro Bajeena cũng phái mấy đội nhân mã ra công thành một cách tượng trưng. Nói là công thành, chẳng thà gọi là “quấy nhiễu” còn thích hợp hơn.
Đỗ Duy cũng thừa dịp này giục đám võ tướng bộ hạ nhân cơ hội rút hết đám lính mới trong doanh luân phiên ra trận, diễn luyện rất nhiều chiến pháp, ví dụ như công thành phòng ngự chiến, trận địa chiến, …v…v…
Ba ngày liền, có đến hai vạn tân binh luân phiên ra chiến trường. Thấy qua máu và người chết, tuy chiến đấu không mấy kịch liệt, thậm chí có chút cảm giác bát nháo, nhưng ít nhất là khí chất của tân binh rốt cuộc cũng có tiến bộ. Dù sao thì quân đội chân chính không phải luyện ra mà là đánh ra!
Quattro Bajeena tưởng mình đắc kế, càng đem chữ “câu giờ” phát huy đến lâm ly tận tuyệt, thậm chí có lúc trong một ngày phái ra tới năm sáu đội quân luân phiên công thành. Mỗi lần tiến công chỉ đánh một lúc đã lập tức lui binh, hy vọng dùng chiến thuật quấy nhiễu này cầm chân Đỗ Duy, không để Đỗ Duy còn tâm trí đâu truy đuổi Ruga nữa. Nhưng hắn lại không biết, đây cũng chính là những gì Đỗ Duy mong muốn.
Còn về phía Đỗ Duy... Trong lòng hắn lúc này rất lo cho hai người Hussein và Rodriguez!
Hôm ấy trên chiến trường, từ lúc hai người truy kích Ruga,đến giờ là đã bốn ngày trôi qua nhưng vẫn chưa thấy trở về, một chút tin tức cũng không có. Đến cả tiểu đội Deception được phái đi khắp nơi tra xét cũng không có chút manh mối nào!