Xong việc Mã Đức nằm bệt trong phòng cả hai ngày, sau một hồi bệnh nặng lúc xuống giường cảm giác hai chân vẫn còn phát nhuyễn.
Bất quá Đỗ Duy vẫn như cũ tưởng thưởng cho người hầu trung thành này một món lớn. Bởi vì ngày đó trên "Nhiệt khí cầu" gặp phải lúc không thể hạ xuống, Mã Đức trong lúc bối rối đã vô tình đề xuất ra một đề nghị: hay là dập bớt lửa đi?
Đề nghị này lập tức khiến cho Đỗ Duy nhớ ra, động lực của nhiệt khí cầu có liên quan tới không khí nóng. Dập bớt lửa lửa trong lò sẽ khiến cho không khí lạnh xuống, như vậy khí cầu cũng sẽ hạ bớt xuống.
Chỉ đáng thương cho Mã Đức, sau khi hạ xuống đất cơ hồ đã nôn ra toàn bộ đờm rãi trong người, sau cùng dưới sự giúp đỡ của một y sĩ trong đội kỵ binh tới "cứu viện" mới tỉnh lại được.
Trong lúc tất cả mọi người trong tòa thành đều xôn xao bàn tán xem vị thiếu gia cổ quái này còn có thể tạo ra them món đồ gì nữa...Đỗ Duy lại trầm mặc.
Liên tiếp ba ngày, Đỗ Duy không có làm ra thêm một thứ gì nữa. Đỗ Duy trong lòng ngược lại hiểu ra: Hắn bây giờ không còn hứng thú tạo ra thêm nhiều sự tình gì nữa. Pháo bông cũng được, cá cược bóng đá cũng được, bất quá đều là những biện pháp giải quyết vấn đề tiền nong cấp bách hiện tại.
Đỗ Duy càng không hứng thú tạo ra thêm sự cách mạng công nghiệp gì đó phải hao tiền tốn của. Mục đích của hắn là kiếm tiền, vì tập trung tiền của cho phòng thí nghiệm ma pháp đã tốn vô số tiền của hắn rồi.
Bây giờ, trong khi tạm thời không phải đau đầu vì tiền rồi, Đỗ Duy cũng đình chỉ mọi động tác.
Ngoại trừ mỗi ngày đi tới phòng thí nghiệm của Tác Nhĩ Tư Khắc Á, xem vị khoa học gia ma pháp này tiến triển, sau đó lại đi xem qua một chút cái tổ sản xuất nho nho nhiệt khí cầu và pháo hoa, Đỗ Duy đem toàn bộ thời gian đặt vào việc học tập ma pháp.
Mỗi buổi tối hắn đều một mình chạy tới ban công lộ thiên tầng ba của phòng thí nghiệm nghỉ ngơi cả đêm. Hắn và Tác Nhĩ Tư Khắc Á đã hình thành một sự phối hợp ăn í. Phòng thí nghiệm ban ngày giao cho Tác Nhĩ Tư Khắc Á sử dụng, tới buổi tối, quyền sử dụng sẽ ở trong tay Đỗ Duy. Hai người đều không can thiệp vào việc của đối phương.
Đã hơn một tháng rồi, nhưng hết lần này tới lần khác, Đỗ Duy tu luyện "Ngôi sao ma pháp" thủy chung đều không thể đột phá được bước quan trọng nhất đầu tiên. Cái gọi là khái niệm của "Ngôi sao lực" kia có lẽ quá mức mơ hồ. Không có tiêu chuẩn cụ thể, không có miêu tả cụ thể, ngay cả bản thân tái mai nhĩ cũng không thể nói ra chuẩn xác cái gọi là ngôi sao lực là gì... dù sao, tái mai nhĩ bây giờ không phải là chính tức nữ chiêm tinh thuật sư, nàng chỉ là một phục chế được kế thừa một đoạn trí nhớ mà thôi. Đỗ Duy có rất nhiều câu hỏi mà tái mai nhĩ không thể giải đáp.
Ngoại trừ buổi tối học tập ma pháp ra, ban ngày, Đỗ Duy cũng sẽ học tập các ma pháp chính thống trên đại lục... trên phương diện này Tác Nhĩ Tư Khắc Á cũng cung cấp một ít trợ giúp, dù sao hắn cũng đang được coi là một ma pháp sư. Mốt ít ma pháp chú ngữ cấp thấp Đỗ Duy đều có thể tìm thấy từ Tác Nhĩ Tư Khắc Á.
Hơn một tháng sau, Đỗ Duy đã cơ bản nắm giữ một ít chú ngữ cấp thấp. Tỷ như chú ngữ hỏa hệ ma pháp đơn giản, hỏa cầu thuật, còn cả phong hệ ma pháp - Phong nhận ( lưỡi đao gió ) Đỗ Duy đều có thể thi triển một cách thong dong. Trong đống ma pháp cấp thấp này, Đỗ Duy nắm giữ thuần thục nhất là "mê muội thuật " và "gia tốc thuật"
Cuối cùng, ngay cả Tác Nhĩ Tư Khắc Á cũng phải thừa nhận, thực lực ma pháp của Đỗ Duy đã vượt xa khỏi bản thân hắn, vô luận là ma lực hay là cảm ứng lực. Nếu Đỗ Duy nguyện ý tham gia khảo hạch của ma pháp công hội mà nói, bằng vào thực lực của hắn bây giờ sẽ có thể ung dung lấy được tư cách ma pháp sư cấp 1 rồi.
Đỗ Duy đó còn là che dấu một chút thực lực của mình rồi đó.
Trên sự thực, Đỗ Duy mặc dù luôn không học được "Ngôi sao ma pháp" nhưng đoạn chú ngữ tu luyện tinh thần lực của tái mai nhĩ kia đối với sự tăng trưởng tinh thần lực của hắn là dị thường có hiệu quả. Cường độ ma lực của hắn bây giờ đã miễn cưỡng có thể đạt tới tam cấp ma pháp sư rồi.
Cho nên cảm ứng lực ... trên đầu của Đỗ Duy - "ăngten" do khắc lí tư tặng kia, trình độ cảm ứng lực của Đỗ Duy thậm chí đã vượt qua rất nhiều trung cấp ma pháp sư rồi.
----
Một buổi chiều, Mã Đức lại được Đỗ Duy giao cho một nhiệm vụ trọng yếu hạng nhất!
Làm tổng quản bên người của Đỗ Duy, Mã Đức sẽ phụ trách mang theo tân lễ vật của Đỗ Duy, đi tới đế đô chúc mừng sinh nhật của bá tước phu nhân.
Đỗ Duy tốn cả một buổi tối, chú tâm viết ra một phong thư... đối với bá tước phu nhân ôn nhu mỹ lệ này, trong lòng Đỗ Duy cũng có một tình cảm đặc biệt. Đặc biệt là một hồi bệnh nặng hồi nhỏ của mình, bá tước phu nhân ở trong quang minh thần điện quỳ lạy cả đêm, sau đó lại không ăn không ngủ chiếu cố cho mình... mà cho dù sau khi đệ đệ được sinh ra, bá tước phu nhân vẫn thường xuyên một mình tới phòng Đỗ Duy, ôm đứa con nhỏ của mình, hát ru cho hắn ngủ...
Trong tâm của Đỗ Duy rất cảm động, vị nữ nhân ôn nhu mỹ lệ này, trên người nàng tỏa ra một tình mẫu ái vô cùng vĩ đại, vô cùng giản dị. Mặc dù tình yêu đó cũng khiến trong nội tâm Đỗ Duy tràn ngập áy náy.. bởi vì chính mình tịnh không phải là nhi tử chính thức của nàng. Nhưng cũng chính vì tình yêu đó, khiến cho Đỗ Duy đối với người mẫu thân ôn nhu mỹ lệ này tràn ngập nhớ mong.
Mà lễ vật sinh nhật chính là tâm huyết của Đỗ Duy : "sự khoan thứ của nữ thần rạng đông"
Đỗ Duy rất tự tin, lễ vật chưa từng thấy này, sau khi đưa đến bá tước phủ, khẳng định sẽ tạo nên một chấn động thật lớn! Đỗ Duy tịnh không quan tâm tới loại chấn động này, hắn hy vong có thể khiến bá tước phu nhân trong ngày sinh nhật của mình thật vui vẻ.
Mã Đức ngồi trong xe ngựa, dẫn theo vài tùy tùng ra đi. Bảy ngày nữa là tới sinh nhật của bá thước phu nhân, chỉ cần dọc đường đi không xảy ra việc gì ngoaì ý muốn, vậy đại khái sẽ trước sinh nhật nàng hai ngày là tới.
Tống đi Mã Đức, tâm tình của Đỗ Duy có chút thoải mái hơn một chút, hắn cũng giữ lại một ít tư tâm. Dù sao cuộc sống bị cấm túc cũng có chút khó chịu, mỗi ngày không thể rời khỏi xung quanh tòa thành, hơn một tháng nay khiến hắn có chút phiền muộn, hy vọng lần tặng quà sinh nhật này sẽ có thể lay động được phụ thân một chút. Mỗi tháng ba trăm kim tệ, Đỗ Duy không quan tâm, chỉ hy vọng bá tước đại nhân cao hứng giải trừ lệnh cấm túc của mình là tốt nhất.
-----
Một buổi tối vài ngày sau khi Mã Đức rời đi, bầu trời quang đãng, một buổi đêm đẹp đẽ như vậy khiến hứng thú của Đỗ Duy bộc phát. Hắn lệnh cho người hầu chuẩn bị một lò nướng, đặt trên ban công tầng ba phòng thí nghiệm, sau đó lại lệnh cho đầu bếp trong thành chuẩn bị một ít thịt bò, thịt dê, còn cả một ít rau củ mới thu hoạch ở nông trang phía sau pháo đài... thêm vào một bình rượu bồ đào thượng hạng.
Đỗ Duy chuẩn bị một bữa thịt nướng lộ thiên
Lát thịt bò đặt trên giá sắt trên lò lửa, Đỗ Duy cầm một cái dĩa mình mới làm ra, lật lật đều lát thịt, sau đó lấy một ít gia vị mình mới tạo ra, từng chút từng chút bôi lên trên lát thịt. Động tác của hắn rất cẩn thận, cố gắng để mỗi một phân trên lát thịt đều được bôi gia vị.
Những giọt mỡ tích tách rơi xuống ngọn lửa, tỏa ra mùi hương thơm ngòa ngạt, Đỗ Duy hít sâu hưởng thụ, hắn thậm chí không nhịn được xoa xoa bụng.
Nhìn bộ dáng thích thú của Đỗ Duy, ánh mắt tái mai nhĩ có chút cổ quái.
"ngươi đang rên rỉ cái bài hát gì vậy? hình như đang ngâm tác phẩm của nhà thơ gì đó thì phải ... nhưng mà sao ta như thế nào cũng nghe không hiểu vậy?"
Đỗ Duy lười biếng không giải thích, hắn hừ một tiếng, sau đó cầm dĩa lật lát thịt bò lại, rồi cầm bình rượu rót lấy một cốc rượu, đưa lên nhấm nháp.
"Hồng tửu và thịt hồng." Đỗ Duy thở dài thỏa mãn: "Phong khinh vân đạm, minh nguyệt tinh minh... một buổi tối thoải mái như vậy, hứng gió mát, ăn thịt nướng, thêm vào là một bình hảo tửu... đáng tiếc nếu có thể thêm vào một chút âm nhạc nữa thì tốt"
"Tiểu quý tộc nhà ngươi chỉ biết biết hưởng thụ." Tái mai nhĩ bĩu mbiux môi: "Đêm nay không học ngôi sao ma pháp nữa hả?"
"Ta đã học hơn một tháng rồi." Đỗ Duy cười khổ: "Tinh thần lực thì rất có hiệu quả, nhưng mà cái ngôi sao lực kia lại thủy chung chẳng có tiến triển. Không phải là ta lười biếng, chỉ là không hiểu, vậy nghĩ đến cũng không phải một hai ngày có thể giải quyết được. Ta đã mệt cả tháng rồi, phải có chút thời gian nghỉ ngơi chứ."
Nói xong, hắn cầm dĩa xiên miếng thịt lên, dè dặt cắn một miếng, mùi thịt thơm lừng cả miệng cơ hồ khiến cho Đỗ Duy cắn cả vào lưỡi mình, hắn mơ hồ cười nói: "Ngon! Rất ngon! Chỉ đáng tiếc, món ăn ngon như vậy ngươi lại không ăn được."
Tái mai nhĩ trực tiếp liếc một cái. Nàng là ma pháp sinh vật, bất quá chỉ là một vật thể linh lực.. không có thực thể, chỉ là một ảo ảnh mà thôi, không cần tới ăn uống hay là ngủ.
Mà sau khi Đỗ Duy cởi bỏ phong ấn cho nàng, khiến cho linh thể của nàng đã khắc sâu ma lực ấn ký của hắn, cơ hồ đã trở thành cái bóng của Đỗ Duy.
"Ngươi như vậy không ăn không uống, cũng không cần ngủ... vậy nhân sinh không phải vô thúc hay sao? Đỗ Duy thở dài, nhìn tái mai nhĩ trước mặt.
Tái mai nhĩ vẫn mặc bộ quần áo màu đỏ hồi trước. Chỉ là sau nhiều lần nhắc nhở của Đỗ Duy, nàng rốt cuộc cũng học được một chút chú ý tới dáng vẻ, không còn nhảy lên lan can vung vẩy đôi đùi đẹp của mình nữa.
Tái mai nhĩ lại khinh khỉnh nhìn hắn.
"Thuận tiện hỏi lại một câu... a, trước đây ta chưa hỏi qua ngươi câu này." Đỗ Duy nháy nháy mắt: "Ngươi có thể sống bao nhiêu lâu?"
"Giống như ngươi" Tái Mai Nhĩ nói với giọng buồn bực: "Ta bị ngươi thả ra, chú ngữ cởi phong ấn đó khiến sinh mạng của ta trói chặt với tinh thần lực của ngươi. Ngươi có thể sống bao nhiêu lâu ta sẽ sống bấy nhiêu! Mà nếu ngươi bị chết, tinh thần lực của ngươi cũng biến mất, như thế thì ta cũng sẽ biến mất theo."
"Nói như vậy, chúng ta không phải được xem là " Đồng sinh cộng tử" hay sao? Sắc mặt Đỗ Duy cổ quái.
"Chú ý ngôn từ của ngươi, tiểu quý tộc của ta." Tái Mai Nhĩ cười rất ác ý: "Đừng có quên, ta là tằng tằng tằng tằng tổ mẫu của ngươi đấy."
Đỗ Duy trực tiếp "Phi" một tiếng, không kém thế trừng mắt lại tái mai nhĩ: "Ngươi chỉ là một thể phục chế, không phải chính thức tái mai nhĩ. Mà... tằng tằng tằng tằng tổ mẫu? ngươi đã thấy có vị tổ mẫu nào giữa ban ngày ban mặt vung vẩy đôi chân trần trước mắt cháu mình chưa?"
Tái Mai Nhĩ tức tới quay mặt đi, ngẩng đầu nhìn tinh không.
Đỗ Duy thích chí dựa vào thành ghế, hắn lại há miệng cắn lấy một miếng thịt nướng nhìn tái mai nhĩ đứng bên lan can. Ánh trăng nhu hòa chiều lên khuôn mặt nàng, hồng bào lay lay, mái tóc bạc trắng như tuyết. Nhìn từ bên cạnh, khuôn mặt nàng rất nhu hòa, chỉ là, trên mặt mang theo một chút khó hiểu...
"ngươi suy nghĩ gì vậy?" Đỗ Duy mở miệng.
"Không biết cho nên phải suy nghĩ." Tái mai nhĩ trả lời có chút kỳ quái, nhưng ngữ khí đã có chút trầm xuống.
Quay người lại, Tái mai nhĩ nhìn Đỗ Duy, trong ánh mắt nàng mang theo một tia mê mang: "Kỳ thật, ta cảm thấy mình rất kỳ quái... bị phong ấn trong một bức chân dung, ta mỗi ngày đều mong muốn được cởi phong ấn. Nhưng mà sau khi được thả ra, ta lại phát hiện mình không biết nên làm cái gì... ta không phải loài người. Nhưng hết lần này tới lần khác... tái mai nhĩ lại để lại cho ta một đoạn trí nhớ, khiến ta có suy nghĩ của loài người. Những ngày đi theo ngươi, ta cảm thấy mình có chút mê mang... ta không biết mình nên làm cái gì, mặc dù cuộc sống bên cạnh ngươi rất nhàn nhã, tự tư tự tại hơn nhiều so với cuộc sống phong ấn trước đây... ngươi là loài người, với tuổi của ngươi có thể sống được vài chục năm, thậm chsi cả trăm năm... chẳng lẽ sau một trăm năm nữa, ta cứ như vậy theo bên người ngươi hay sao, chỉ có thể cùng một người nói chuyện, làm cái bóng của ngươi? Mỗi ngày chỉ có nhìn, nhìn, nhìn và nhìn... như vậy cả trăm năm, sau đó an tĩnh theo ngươi chết đi mà biến mất?"
Đỗ Duy hơi chút ngồi thẳng dậy, sắc mặt hắn cũng nghiêm túc hơn, thật sâu nhìn tái mai nhĩ, thở dài: "Ta rất kinh ngạc... câu hỏi của ngươi đã phi thường tiếp cận nhân loại rồi. Thật sự... chỉ là, ta không có cách nào trả lời vấn đề của ngươi. Vì câu hỏi của ngươi, là một câu hỏi khiến ngay cả trí giả thông minh nhất của loài người cũng không trả lời được: Ý nghĩa của sinh mạng."
"Ý nghĩa của sinh mạng..." Trong miệng tái mai nhĩ nhẹ nhàng nhắc lại những lời này.
Nhìn vẻ thương cảm trên khuôn mặt tái mai nhĩ, Đỗ Duy đột nhiên nhớ tới một câu chuyện xưa: "Pinocio"
Rất tự nhiên, Đỗ Duy lập tức đem câu chuyện kể lại cho tái mai nhĩ.
Ma pháp sinh vật này nghe xong rất mê mẩn, nàng thậm chí từ đầu chí cuối đều không nói một chữ.
Chờ tới khi Đỗ Duy nói tới lúc mỗi khi pinocio nói dối, cái mũi sẽ mọc dài ra, tái mai nhĩ không nhịn đười nở nụ cười, nàng cười rất vui vẻ, rất vui sướng, thậm chí rất... ngây thơ.
Mà khi Đỗ Duy kể tới khát vọng của Pinocio- trở thành một nhân loại chính thức, sở hữu thân thể chính thức của loài người...
Tái mai nhĩ cúi đầu thấp xuống, rất thấp, thậm chí Đỗ Duy không thể thấy được vẻ mặt của nàng.
Rốt cục, Đỗ Duy kể xong câu chuyện, nói xong câu kết, Pinocio trở thành một con người...
"Ta cũng muốn có một thân thể chính thức." Tái mai nhĩ đột nhiên mở miệng.
Thanh âm của nàng rất khẽ, rất khẽ. Nhưng mà thanh âm nhẹ nhàng như vậy, lại khiến cho Đỗ Duy cảm thấy một khát vọng.
Trước kia, Đỗ Duy khi nghe về câu chuyện của pinocio đều không có cảm giác gì. Nhưng mà buổi tối hôm nay, nhìn ma pháp sinh vật đang ngồi trước mặt mình này, vẻ mặt đau buồn nói ra nguyện vọng ...
Trong lòng hắn sinh ra một tia đồng tình, chỉ là lại không biết nên mở miệng an ủi tái mai nhĩ thế nào.
"Có lẽ..." Đỗ Duy nghĩ nghĩ: "Có lẽ chúng ta có thể thử xem sao...Nói không chừng dùng ma pháp có thể..."
"Không sớm nữa, ta đi nghỉ đây." Tái mai nhĩ đột nhiên cắt ngang lời, câu nói của nàng rất kỳ quái, bởi vì một ma pháp sinh vật không cần nghỉ ngơi.
Hiên nhiên nàng đang trốn tránh, trốn tránh câu an ủi vô vọng của Đỗ Duy.
"Phanh" một tiếng, thân thể tái mai nhĩ biến mất, Đỗ Duy thở dài, hắn biết tái mai nhĩ không muốn nghe tiếp. Mặc dù là ma pháp sinh vật, nhưng nếu tái mai nhĩ không muốn nói chuyện, nàng có thể trốn tại đâu đó bên người Đỗ Duy.
Giới chỉ, huy chương, quần áo, thậm chí là trong giày, chỉ cần tái mai nhĩ nguyện ý, nàng thậm chí có thể trốn trong dây quần của Đỗ Duy. Nếu không nói, giữa ban ngày, cứ bay lượn bên người Đỗ Duy, cũng sẽ khiến hắn có cảm giác sau lưng mình có một con ma thắt cổ đi theo.
Đỗ Duy thở dài, hắn không ngăn cản sự trốn tránh của tái mai nhĩ....Mặc dù Đỗ Duy có thể ra lệnh cho tái mai nhĩ đi ra, dù sao cũng là Đỗ Duy dùng chú ngữ cởi phong ấn, ma pháp sinh vật sẽ nghe hết thảy mệnh lệnh của Đỗ Duy, nhưng giờ phút này, Đỗ Duy biết tâm tình nàng không tốt, cũng không nghĩ nói nhiều.
Uống xong một ngụm rượu, dập tắt lửa, Đỗ Duy uể oải nằm lên trên ghế, ngước nhìn bầu trời.
Tinh không vẫn sáng tỏ, Đỗ Duy đột nhiên tự hỏi chính mình một câu: "Đối với ta mà nói.. ý nghĩa của sinh mệnh là cái gì?"
Cứ như vậy ngồi, không biết đã qua bao lâu, tới khi hắn cảm thấy có chút mệt mỏi chuẩn bị đứng dậy trở về ngủ, đột nhiên, trong lòng Đỗ Duy nháy động! Tinh thần lực cường đại của hắn cảm giác thấy không khí xung quanh chợt sinh ra một tia chấn động!
Sóng khí mặc dù chập chờn, mòng manh nhưng không thể dấu diếm được tinh thần lực hiện giờ của Đỗ Duy. Hắn chợt ngồi dậy, ánh mắt đảo nhìn xung quanh!
"Xem ra cảm giác của ngươi rất nhạy cảm" Trong bóng đêm, đột nhiên có một thanh âm bay bổng truyền tới!
Thanh âm nghe ra là một giọng rất già nua, nhưng giọng nói lại phi thường nhu hòa, thậm chí còn mang theo chút tiếu ý: "Căn cứ ta nghe được về ngươi, ngựa tựa hồ không sở hữu tinh thần lực tình độ này chứ... Đỗ Duy la lâm tiên sinh."
Một cái bóng đột nhiên phiêu nhiên hiện ra bên ngoài thành lan can!
Trong đêm tối, người này lại có thể mặc một bộ áo bào màu trắng, đây là một bộ ma pháp bào. ÔNg ta có một khuôn mặt già nua, râu rất dài, đuôi mắt nhăn nheo, nụ cười trên khóe miệng cũng rất ôn hòa, chỉ là, ánh mắt nhìn Đỗ Duy, lại như giống như một mũi châm!
Bị một ánh mắt như vậy chăm chú nhìn, Đỗ Duy có chút khó chịu.
"Ông là ai?" Đỗ Duy nhíu mày: "Ma pháp sư các hạ? Ta tựa hồ không cùng với ma pháp sư công hội đi lại a."
Ông lão mặc áo bào ma pháp sư này thân thể lướt qua lan can, hạ xuống phía trước mặt Đỗ Duy vài bước. Trên mặt ông vẫn mang theo tiếu ý... không thể không nói, mặc dù nhìn qua tuổi rất già, nhưng làn da cùng với ánh mắt sáng lại không tương xứng với độ tuổi! Đỗ Duy tới giờ vẫn chưa từng nhìn thấy một người có ánh mắt sáng như vậy!
"Ngươi khiến ta rất kinh ngạc... bởi vì trước đây, ta cứ cho ngươi là một gã tiểu hài tử quý tộc chuyên môn lừa gạt người ta." Vị ma pháp sư già này mỉm cười nhìn Đỗ Duy: "Bất quá, bây giờ xem ra, tựa hồ ngươi còn có một tinh thần lực rất xuất sắc... a, ngươi cũng biết ma pháp? Tay của ngươi không cần nắm bắt chỉ ấn của hỏa hệ ma pháp... không cần đề phòng ta làm gì. Bởi vì... chúng căn bản không có tác dụng."
Đỗ Duy càng cẩn thận nhìn người kia: "Ông rốt cuộc là ai?"
"Ta sao...." Vị ma pháp sư đột nhiên bước dài tới bên người Đỗ Duy, ông cúi người cầm lấy bình rượu trên bàn, sau đó uống lấy một ngumj nhỏ, thở dài: "Rượu không tồi, rượu nhà la lâm lúc nào cũng ngon như vậy... ngươi nên cảm thấy vinh hạnh, hài tử của ta. Bởi vì ngươi là người nhà la lâm đầu tiên sau một trăm năm được mời ta uống rượu."
"Ông vừa rồi... nhìn lén ta?" Đỗ Duy trầm mặt! Sự tồn tại của tái mai nhĩ là một đại bí mật, Đỗ Duy quả không muốn cho người khác biết bên người mình có tồn tại một ẩn hình ma pháp sinh vật.
"Không, ta không làm cái việc nhàm chán đó." Vị ma pháp sư mỉm cười: "Ta vừa mới tới nơi này.. ai, nhiều năm rồi ta chưa tới la lâm bình nguyên, ta thiếu chút nữa còn đi lạc đường. Đúng rồi... đã muộn thế này, ngươi không ở trong phòng, lại ra đây ngồi một chỗ uống rượu... chẳng lẽ bây giờ la lâm gia lại quản giáo người nhà của mình lỏng lẻo như thế sao?"
Đỗ Duy bắt đầu cảnh giác: "Ông giống như rất hiểu về la lâm gia tộc?"
"Không không không..." Vị ma pháp sư già mỉm cười rất thong dong: "Chỉ là ta lúc trẻ có nhân biết vài người la lâm gia tộc mà thôi. A... đấy đã là việc lâu lắm rồi"
"Được rồi... " Đỗ Duy một mặt dè dặt nói chuyện, một mặt ngồi thẳng dậy, một tay hắn đã cho vào sâu trong tay áo, nhẹ nhàng cầm lấy một ma pháp quyển trục: "Ma pháp sư các hạ, đêm khuya đến thăm, ngài không phải chỉ tới hỏi đường chứ?"
"Ta sao.... ta đến gặp ngươi thôi." Vị ma pháp sư già suy nghĩ một chút, dường như lúc này chợt nhớ tới lý do mình tới đây: "Vốn ta chỉ muốn tìm ngươi đòi lại vài món đồ."
"Cái gì?"
"Vài món đồ gì đó." Lão ma pháp sư thở dài: "Ngươi lấy từ trong tay đồ đệ nhỏ ngốc nghếch của ta không ít đồ tốt a... mặc dù hài tử kia tâm tư đan thuần, nhưng là một sư phụ, ta không thể giương mắt nhìn thấy đồ đệ mình bị người ta lừa gạt."
Đỗ Duy rốt cục hiểu được: "Ngươi... ngươi là sư phụ của vi vi an?"