Hôm nay trời tối rất nhanh. Lúc này một vầng trăng tròn ở giữa bầu trời, ánh trăng nhu hòa, duới ánh trăng bàng bạc, mặt đất rộng lớn hiện ra thành một màu sáng trắng.
Trên đại lộ đi tới đế đô, xe ngựa chở Đỗ Duy đang chậm rãi chạy.
Lần này trở về đế đô, Đỗ Duy cố ý ra lệnh không cần đi nhanh, mỗi ngày nhàn nhã đi tới, chỉ cần đúng ngày tới đế đô là được.
Cho nên một đường cưỡi ngựa ngắm hoa, tiêu diêu tự tại. Đỗ Duy đối với vị Clark pháp sư kia đặc biệt thân mật. Hai người cưỡi ngựa, đều là đi song song với nhau, luôn mồm nói chuyện. Lúc nào mệt mỏi, Đỗ Duy liền mời Clark pháp sư lên xe ngựa của mình mà ngồi.
Xe ngựa của nhà Rowling tự nhiên là đồ xa xỉ, chất liệu gỗ thượng đẳng, tuấn mã khỏe mạnh, hơn nữa Đỗ Duy tiến hành sửa đổi nội thất. Phía dưới đặt hàng tầng thảm là từ lông thiên nga, càng khiến cho lúc chạy xe không hề cảm thấy khổ sở vì xóc.
Trong xe ngựa có chuẩn bị rượu ngon nhắm tốt, khiến cho Clark trên đường được hưởng thụ không ít.
Clark cũng rất nhiệt tình, trên đường tốn không ít công sức, trên sàn xe của Đỗ Duy làm mấy cái phong hệ ma pháp trận nho nhỏ. Dù sao trên đội xe của Đỗ Duy cũng có không ít ma pháp tài liệu, là lễ vật mà ma pháp công hội tặng, các loại thuỷ tinh bảo thạch cũng không thiếu.
Ma pháp trận dưới sàn xe ngựa, cũng tiêu hao vài khối ma lực thuỷ tinh thượng đẳng. Nhưng có phong hệ ma pháp trận này, trong lúc xe ngựa chạy, có thể khiến sức gió tự động hỗ trợ. Khi chạy càng nhanh ổn, thậm chí có sức gió nâng lên, trọng lượng xe đều nhẹ đi rất nhiều. Càng cảm giác vững vàng dị thường.
Trong lòng Đỗ Duy âm thầm suy nghĩ, không khỏi hỏi:
- Ma pháp trận dạng này có thể giảm sức nặng xe ngựa, nếu có phong hệ ma pháp trận cao cấp, phải chăng có thể làm cho xe ngựa hoàn toàn bay lên?
Clark nghe xong chỉ trầm tư trong chốc lát rồi trả lời:
- Trên lí luận thì có thể. Nhưng phong hệ ma pháp, tổng kết mà nói là nhờ sức gió, ma pháp trận phía dưới tự động tụ tập sức gió, nhưng muốn đem toàn bộ sức nặng của chiếc xe ngựa này cho sức gió gánh chịu, để làm cho nó bay lên, tiêu hao ma lực như vậy là không nhỏ. Hao phí ma lực thủy tinh, còn có một chút ma pháp bảo thạch cũng rất nhiều. Giá cả đã quá cao rồi, hơn nữa cấp bậc ma pháp trận cũng rất cao thâm. Bỏ một cái giá cùng với công sức lớn như vậy, nhưng chỉ để làm một cái xe ngựa có thể bay được cũng không có tác dụng nhiều lắm. Điều này cũng quá lãng phí.
Đỗ Duy gật đầu, tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng vẫn âm thầm suy tính: Nếu nói chỉ đơn thuần dựa vào ma pháp trận để làm xe ngựa bay lên, đương nhiên là tốt nhất. Đáng tiếc nghe Clark nói, để làm cho một chiếc xe ngựa bay lên, đã phải hao phí tiền tài tính bằng số thiên văn. Không thể phổ cập, nếu có thể phổ cập cái này, dù cho mình không thể làm ra máy bay, dựa theo phương thức này cũng có thể tạo ra một đội không quân.
Đương nhiên, từ thực tế nhìn lại, cái này cũng chỉ là không tưởng thôi.
Trên mặt Clark mỉm cười, nhưng trong lòng thầm nghĩ: Hài tử dù sao cũng là hài tử, ý tưởng viển vông như vậy. Muốn cho xe ngựa bay lên, vậy tiêu hao bao nhiêu ma pháp tài liệu? Cho dù hài tử này xuất thân con nhà giàu có, vừa rồi lại nhận được rất nhiều lễ vật của ma pháp công hội mới có nhiều ma lực thủy tinh như để làm loại trò chơi nhàm chán này. Người bình thường lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Đơn thuần chỉ là ma pháp trận tại đây để cho xe ngựa nhẹ đi, ma lực thủy tinh tiêu hao, chỉ tính bề ngoài thôi đã gần một vạn kim tệ rồi. Thật sự muốn cho nó bay lên, mười vạn kim tệ sợ rằng còn không đủ. Còn phải có đại ma pháp sư có ma pháp pháp cao thâm tới bố trí ma pháp trận, còn phải luôn luôn bổ xung ma lực thủy tinh tiêu hao. Tốn hao sức lực như vật chỉ để làm một chiếc xe ngựa bay được, đây gọi là đẹp mà không thật.
Trong lúc nói chuyện phiếm, Đỗ Duy luôn đặc biệt chú ý tới lời nói của Clark. Dù sao ma pháp công hội tốn tiền vốn nhiều như vậy để thu nạp mình, khẳng định họ có dụng tâm. Đỗ Duy sắp tới đế đô, khẳng định phải biết rõ.
Cái khác không nói, chỉ cái danh hàm “ma pháp học sĩ” này thôi Đỗ Duy càng nghĩ càng thấy không tầm thường. Thu được chỗ tốt càng nhiều, sau này sợ rằng người ta yêu cầu mình làm việc gì, mình càng khó từ chối.
Thế nhưng dù sao Clark trà trộn tại đế đô nhiều năm, cũng rất giảo hoạt, trong lúc cười nói,nhưng đều có giấu diếm. Đỗ Duy mất không ít tâm tư vẫn không moi ra được cái gì.
Buổi tối dưới ánh trăng, đội xe chậm rãi chạy, Đỗ Duy đang lãnh giáo Clark một chút về phương diện ma pháp tri thức.
Marde cưỡi ngựa từ phía trước chạy tới. Nhẹ nhàng mở cửa sổ, thấp giọng nói:
- Thiếu gia, phía trước đã đi tới Cự Mộc trấn rồi.
Đỗ Duy trong lòng vừa động.
Cự Mộc trấn ư? Nơi này đối với mình rất có kỉ niệm a.
Sau khi bị đuổi từ đế đô về Rowling bình nguyên, lúc đi ngang qua Cự Mộc trấn, gặp được Roline cùng Solskjaer, sau đó mới dựa vào vũ lực thu phục bọn họ. Bây giờ trở về đế đô lại đi qua đây rồi.
Đỗ Duy nhìn một chút sắc trời, cười nói:
- Tốt lắm, vậy đêm nay trú tại Cự Mộc trấn đi.
Sau khi xe ngựa tiến vào Cự Mộc trấn, Marde đương nhiên cũng nhớ kỹ địa phương này, trực tiếp dẫn đoàn người tiến tới Cự Mộc lữ quán mà mình đã từng trọ.
Chỉ là đi tới phía trước, nhưng phát hiện Cự Mộc lữ quán lần trước đã thay đổi bộ dáng. Tấm biển vốn rỉ sét đã được thay đổi, tường đá màu canh cũng đã được sơn trắng. Tấm biển hiệu nhẹ nhàng lắc lư trong gió đêm, chữ trên tấm biển cũng không còn là Cự Mộc lữ quán nữa. Mà là biến thành “Nhà của người mạo hiểm”.
Marde thấy kì quái, nghĩ thầm rằng không bao lâu mà quán này đã thay đổi ông chủ rồi?
Cửa đã sớm bị đẩy ra, bên trong là một tên gia hỏa lùn lùn béo béo, đại khái là ông chủ nơi này, nhanh chóng chạy ra, mắt thấy có món hời, gật đầu cúi người, rồi phái người trong quán tiến tới dắt ngựa.
Đỗ Duy cùng Clark đi vào khách sạn, nhìn thấy nơi này so với lần trước mình đến còn sạch sẽ hơn. Chỉ là sinh ý hình như không tốt lắm, người cũng không nhiều. Cả bề rộng đại sảnh không có người nào.
Cái bàn, còn cả quầy đều là mới, nhìn qua thậm chí dầu còn chưa khô. Hình như bình thường không có người nào sử dụng.
Ông chủ béo lùn đó đã đi tới, một thân quần áo nhưng rất sạch sẽ, đôi mắt trông rất tinh minh. Marde bảo hắn phái người coi ngựa, sau đó lại lau sạch mấy gian phòng.
Đỗ Duy nhìn cái mấy người coi ngựa và phục vụ trong lữ quán đi tới đi lui, không ngờ đều là thân cường lực tráng, không khỏi giật mình, khẽ nhíu mày. Hắn khẽ liếc Marde một cái để cho lão gọi ông chủ béo lùn đó đi tới.
- Ta nhớ nơi đây vốn là Cự Mộc lữ quán. Lần trước ta còn trọ ở nơi này một lần, sao bây giờ đã thay đổi chủ nhân rồi?
Ông chủ béo lùn đó cuống quýt gật đầu, giải thích nói:
- Vị tiên sinh này, vốn ông chủ nơi này chê buôn bán không tốt, đã quyết định đem lữ quán bán đi.
Đỗ Duy nhìn hắn một cái:
- Khẩu âm của ngươi không phải người bản địa?
Ông chủ béo lùn nở nụ cười:
- Vị tiên sinh này, ta cũng là người ở Cự Mộc trấn, chỉ có điều trước đây đi phương bắc làm ăn, mấy tháng trước mới trở về.
Đỗ Duy gật đầu, chỉ là nhìn bộ dáng người phục vụ, nhíu mày nói:
- Lữ quán này của ngươi, cư nhiên nuôi thủ hạ như vậy, những người này đều thân cường lực tráng, hình như đều đã đi lính đúng không?
Ông chủ gật đầu, trên mặt lộ ra một chút bất đắc dĩ:
- Vốn khi ta ở phương bắc, đã từng làm quân dự bị, chỉ là trước đó vài ngày, khi buôn lậu một ít ma thú với dong binh đoàn thì bị thương. Không thể tiếp tục dốc sức cho quân đội được nữa, sau đó lĩnh phí xuất ngũ trở về địa phương. Mấy thủ hạ này của ta đều là bạn bè trong quân đội. Họ đều tao ngộ như ta, bị thương, thân thể tàn tật, bị điều khỏi quân đội, chỉ là phí xuất ngũ mặc dù không ít. Nhưng một ngày thì tiêu hết, ta mới làm ra kiểu buôn bán này, triệu tập mấy lão binh xuất ngũ trở về, mọi người đều có cơm ăn.
Đỗ Duy cười một tiếng, gật gật đầu. Lúc nhìn ông chủ này bước đi, quả nhiên thoáng qua hình như chân không được linh hoạt.
Mà mấy người kia mặc dù thân cường lực tráng, dũng mãnh hữu lực, nhưng nhìn tử tế lại. Quả nhiên có người tay phải không có ngón cái ngón trỏ, không thể nắm được đao kiếm, có người thậm chỉ cả cánh tay bị đứt đến cổ tay, còn có người cánh tay rất dài, chắc vốn là cung thủ, nhưng mất một con mắt, một cánh tay, cũng có người nhãn lực không đủ, như thế mới bị quân đội loại ra.
Đỗ Duy thở dài, để Marde thưởng thêm mấy kim tệ. Sau đó mới tiến vào trong phòng nghỉ ngơi.
Lúc nửa đêm, Đỗ Duy nằm ở trên giường. Nhưng không biết có chuyện gì sảy ra, trong lòng có chút không yên tâm, không thể ngủ được. Hắn suy tư nửa ngày, nhưng không biết tại sao, dứt khoát cứ nằm ở trên giường, hai mắt mở to, nhìn trần nhà, trong lòng nghĩ chuyện của mình.
Chung quanh một màn yên tĩnh, trong phòng tối đen, chỉ nghe thấy tiếng tim đập cùng hít thở của chính mình.
Cứ mở mắt như vậy cho đến nửa đêm, Đỗ Duy mới dần dần cảm thấy hơi ủ rũ, trở mình đang muốn ngủ , đột nhiên ……
Hắn là ma pháp sư, hơn nữa thiên phú cực tốt, thính giác cùng cảm ứng đều so với người thường hơn cả chục lần. Bỗng nhiên loáng thoáng nghe thấy kì quái thanh âm truyền đến:
Crắc!
Dường như là tiếng nứt vỡ của vật gì làm bằng gỗ đã mục ruỗng .
Đỗ Duy bị này thanh âm kinh động. Đột nhiên cảm giác trong lòng sinh ra một chút bất an cùng cảnh giác, chỉ là một chút ý niệm trong đầu như có như không. Trong lòng chợt lóe mà qua, trong lúc nhất thời chính mình cũng không nắm được.
Đỗ Duy nghiêng tai lắng nghe trong chốc lát, nhưng rốt cuộc thanh âm không tiếp tục, chỉ nghĩ chắc là con chuột hay cái gì đó đại loại thế. Trong lòng hắn vừa buông lỏng, thế nhưng dị biến xảy ra!
Trần nhà trên đỉnh đầu, đột nhiên ầm một tiếng, cả trần phòng đều vỡ ra. Trong nháy mắt, một đạo kiếm khí trắng toát phá tan tầng tầng gỗ vụn, từ trên mà xuống, thẳng hướng Đỗ Duy đang nằm trên giường!
Một kiếm này vừa nhanh vừa độc, hiển nhiên là người có vũ kĩ cường hãn nén lực mà phát ra! Đỗ Duy hét to một tiếng, may là hắn mặc dù thể chất tiên thiên suy nhược, nhưng sau một phen du lịch tại Băng Phong rừng rậm, mỗi ngày hắn đều luyện tập một bộ động tác cơ sở của tinh không đấu khí, thân thể đã khỏe mạnh rất nhiều. Trong lòng lo lắng lật mạnh sang bên, xoay người tránh ra.
Chỉ là một kiếm của đối phương nén lực đã lâu, Đỗ Duy làm sao có thể hoàn toàn tránh thoát? Hắn vừa nghiêng người, đã cảm giác được sau lưng đau nhức. Một kiếm phong lạnh như băng đã cắt đứt quần áo cùng da thịt phía sau, nhất thời máu tươi phun dài.
Đỗ Duy toàn thân mồ hôi lạnh trong nháy mắt chảy ra. Ngã một cái rồi trở mình tới mặt sàn phía dưới giường, rồi nghe thấy ầm một tiếng, ván giường dưới một kiếm vỡ thành bốn năm mảnh!
Trên đỉnh đầu một cái bóng đen đã nhảy xuống, cái bóng toàn thân đen nhánh, chỉ có trên thanh trường kiếm tinh tế trong tay chớp động hàn quang . Đỗ Duy nằm ở trong đó, sau lưng đau nhức, đau đến chút nữa là hôn mê bất tỉnh, chỉ là lúc tính mạng nguy cấp, Đỗ Duy bị đau nhức kích thích. Ngược lại kích phát tiềm năng, nằm ở trong đó, cũng không quay đầu lại, trong tay một đạo hỏa quang hướng về phía người đứng trên đống đổ nát của cái giường bắn tới.
Một đạo hỏa hệ ma pháp này bắn tới, người ở trên giường cũng không dám ngạnh kháng, lắc mình một cái liền đi ra ngoài. Ầm một tiếng, hỏa quang bắn ra bốn phía, căn phòng đen nhánh bỗng chốc sáng lên. Đỗ Duy lúc này mới nhìn rõ người đến, một thân hắc y, che mặt, chỉ là cặp mắt chớp động sát cơ, trường kiếm trong tay đung đưa chỉ về phía mình, không một tiếng động hướng phía mình đánh tới!
Đỗ Duy nằm ở đó, mang theo sợ hãi chạy tới tủ quần áo bên cạnh, kiếm của đối phương cũng tới trước mặt, Đỗ Duy hai tay sờ loạn. Nhưng sờ thấy một cái áo ngoài bên cạnh giường. Vốn tối hôm trước Đỗ Duy cởi áo ngoài để bên cạnh giường. Đỗ Duy trong lúc vội vàng cũng không để ý, chỉ sờ thấy một góc áo rồi quăng mạnh ra ngoài.
Vừa lúc trước gia tộc Listeria tặng một thanh đoản kiếm cực phẩm, Đỗ Duy vẫn mang theo người, ngày thường mặc ma pháp sư bào mà ma pháp công hội tặng. Bên trong có dây lưng, đoản kiếm vẫn cắm ở trong bao, lần này quăng một cái dùng hết sức lực toàn thân, đột nhiên nghe thấy một tiếng kim loại vỡ tan rất nhỏ.
Lập tức hắc y sát thủ hừ một tiếng, thân người hướng về phía Đỗ Duy ngả qua, đè lên người Đỗ Duy.
Trong nháy mắt mồ hôi lạnh toàn thân Đỗ Duy đọng lại, thân thể đối phương nằng nặng đè lên người mình, dường như còn có một mảnh kiếm phong lạnh như băng hướng về thân thể mình đâm xuống.
Người khác ở tình huống này nhất định hồn phi phách tán, trong não Đỗ Duy cũng xẹt qua vô số ý niệm:
Ta hôm nay sẽ chết sao?
Lặng đi một lúc. Nhưng phát hiện người này cũng bất động, ngược lại có một cái gì nóng nóng ẩm ẩm nhỏ lên cổ mình, theo quần áo dính tại thân thể mình, trong mũi ngửi thấy mùi máu tươi.
Đỗ Duy bị mùi máu tươi kích thích, mới tỉnh táo lại, dùng sức đẩy người đè lên người mình, nhưng phát hiện đối phương đã chết, ngực cắm một thanh đoản kiếm, đúng là vừa rồi trong lúc vội vàng mình quăng ra. Thanh đoản kiếm đó vừa hay cắm vào tim đối phương!
Sau đó bên ngoài cũng truyền đến thanh âm ồn ào. Lại nghe thấy thanh âm đánh nhau chết sống, còn có tiếng người kêu thảm thiết. Trong đêm tối, không biết tình huống bên ngoài như thế nào. Đỗ Duy cắn răng đẩy xác chết trên người ra, trở tay rút ra đoản kiếm của mình cắm trên người đối phương, nhưng nhìn thấy trên thanh đoản kiếm này chớp động ánh sáng của ma lực.
Kế tiếp, cửa lớn bịch một tiếng mở ra, lập tức nhìn thấy Clark từ bên ngoài tiến vào. Clark cũng quần áo không ngay ngắn, tóc tai bù xù, tiến đến thấy toàn thân Đỗ Duy đều là máu tươi, không khỏi kinh hãi. May mắn là Đỗ Duy tay nắm đoản kiếm đang đứng lên, lúc này mới yên tâm, vội vàng kêu lên:
- Có sát thủ, ta bảo vệ ngài rời đi!
Nói xong tiến đến kéo Đỗ Duy đi ra ngoài. Đỗ Duy giờ phút này đã tỉnh táo, nhưng đẩy Clark ra, nhỏ giọng nói:
- Không thể đi ra! Đối phương nhất định có chuẩn bị!
Đang nói thì nghe thấy hộ vệ kỵ binh nhà Rowling bên ngoài kêu thảm thiết, còn có người liều mạng quát lên:
- Lui vào! Bọn chúng có cung nỏ!
Sau đó nghe thấy tiếng xé gió vun vút, trong bóng tối cũng không biết có bao nhiêu sát thủ phóng ra cung nỏ, đã nghe thấy vách tường cùng sàn gỗ truyền tới rậm rạp thanh âm soạt soạt soạt soạt.
Clark vẻ mặt đầy sát khí, cơ mặt giật giật, trong miệng nhanh chóng ngâm xướng chú ngữ. Sau đó song chưởng mở ra, một cỗ ma lực chấn động từ trên người hắn truyền đến. Clark giơ lên ngón tay vẽ trong không khí, trong không khí dường như bị hắn vẽ thành một cài miệng hố, miệng hố nhanh chóng vọt ra một luồng khí đen, nhanh chóng ngưng kết thành hình người.
Cũng là một tử linh võ sĩ toàn thân đen nhánh, bao phủ trong hắc khí!
Đỗ Duy trong lòng vừa động. Hóa ra tên Clark này tu luyện hắc ám hệ ma pháp! Đây là trung cấp triệu hoán thuật, gọi về một tử linh võ sĩ.
Clark hừ một tiếng, vung tay lên, tử linh võ sĩ đó liền từ cửa xông ra ngoài.
Trong hành lang, bảy tám tên sát thủ đã tập trung lại trong bóng tối, kị binh nhà Rowling phần lớn đều ở dưới lầu. Trên lầu mặc dù cũng để lại hai gã kị binh gác đêm, nhưng đã bị sát thủ giết chết từ lâu. Lúc này sát thủ thủ đang ở cầu thang, nhưng một mũi tên hướng về phòng Đỗ Duy vọt tới, trong tay bọn chúng có cung nỏ, loại đồ vật này đúng là lợi khí giết người trong đêm tối. Những người còn lại thủ trên cầu thang đã hướng về phòng Đỗ Duy chạy tới, nhưng đột nhiên nhìn thấy một bóng đen lao ra từ bên trong.
Đám sát thủ này cũng là chịu huấn luyện nghiêm khắc, mặc dù kinh hãi. Nhưng tay vẫn không ngừng, xoát một tiếng, vài tiếng xé gió, đã có người dùng cung nỏ bắn về phía tử linh võ sĩ. Chỉ là thân thể tử linh võ sĩ cũng không phải thật thể, mũi tên bắn trên thân thể hắn, nhưng đâm xuyên qua, không thương tổn tới hắn một chút nào. Cứ như vậy trong nháy mắt, tử linh võ sĩ đã giơ lên một thanh trường kiếm đen nhánh vọt tới đám sát thủ, một kiếm đâm vào người một tên sát thủ. Tên sát thủ này ngay lập tức bi thảm kêu lên một tiếng, chỗ bị đâm trên người toát ra một đám khói đen, đám khói đen này nhanh chóng lan ra toàn thân, giống như một ngọn lửa. Một người chỉ trong chốc lát đã bị cháy sạch sẽ, ngay cả tro than cũng không để lại.
Sát thủ khác cũng đều nhận ra lợi hại, đều hét lớn:
- Đây là tử linh sinh vật, dùng đấu khí!
Nói xong, trong đêm tối, vũ khí của đám sát thủ đều phát ra hoặc yếu hoặc mạnh ánh sáng của đấu khí! Có thể thi triển đấu khí, vậy ít nhất đều là tam cấp võ sĩ trở lên!
Tử linh võ sĩ vốn không có ý thức, chỉ là ý thức chém giết được lưu lại khi còn sống, cũng không sợ hãi đấu khí. Lắc người vọt tới, trường kiếm trong tay toát ra ngọn lửa màu đen, rất nhanh đã làm bị thương hai sát thủ. Đấu khí của đám sát thủ đâm trúng thân thể hắn, tử linh võ sĩ phát ra một tiếng kêu rống, lửa đen trên người cũng ảm đạm vài phần.
Một tiếng hét thảm truyền đến, lại một sát thủ bị giết chết. Nhưng trên người tử linh võ sĩ bị đấu khí của đám sát thủ đâm xuyên qua vài lần. Cuối cùng thân thể nhoáng lên, ngọn lửa màu đen trên toàn thân tản đi, sau đó nhất thời biến mất.
Chỉ một lúc này thôi, đám sát thủ trong hành lang đã tử thương một nữa, rốt cuộc không chống đỡ được kỵ binh hộ vệ nhà
Rowling xông lên cầu thang. Đầu lĩnh đám sát thủ thấy chuyện không thành, hét lớn một tiếng:
- Lui!
Đám người hướng về phía cuối hành lang rút lui, nơi đó có một cái cửa sổ, vung một quyền phá tan cửa sổ, rồi nhảy xuống.
Clark đã chạy tới phía sau, cười nói:
- Chạy được sao!
Lời còn chưa dứt, ngón tay hắn lại điểm một cái, không khí lại xuất hiện một cái khe, lần này là hai tử linh võ sĩ đi ra. Giơ lên trường kiếm bị thiêu đốt bởi ngọn lửa màu đen, hướng về phía đám sát thủ đang chạy trốn vọt tới.
Cuối cùng hai gã sát thủ không kịp chạy. Trong lúc bối rối, thân thể bị thiêu trong ngọn lửa màu đen đã chẳng còn gì.
Chỉ là tên đầu lĩnh đó đã nhảy xuống dưới cửa sổ.
Clark mặc dù ma pháp quỷ dị, nhưng một hơi gọi về ba tử linh võ sĩ, ma lực cũng cơ hồ trống không, thân thể lung lay, nhanh chóng lui về phía sau. Hắn là ma pháp sư, sau khi ma lực hao hết, cơ hồ không hề có năng lực tự bảo vệ.
Đám kỵ binh hộ vệ nhà Rowling đã vọt lên, lập tức có người hướng về cửa sổ phía cuối hành lang nhảy xuống. Thế nhưng vừa tới cửa, đã nghe thấy hét thảm một tiếng. Một tên kỵ binh vừa mới tiến vào cửa sổ, đã ngửa mặt ngã xuống, một mũi tên đã cắm trên mặt. Hiển nhiên đối phương ở bên ngoài còn có người tiếp ứng.
Đám kỵ binh còn lại không dám tiếp tục đuổi, chỉ là tiến vào phòng Đỗ Duy, vững vàng bảo vệ hắn.
Đỗ Duy bị thương không nhẹ, sau lưng trúng một kiếm, mặc dù không trực tiếp đâm vào chỗ yếu hại, nhưng đấu khí của đối phương cũng không kém, khắp người đều bị thương, nửa người gần như không thể động đậy.
Đám thủ hạ đã nhanh chóng tìm thuốc tới bôi cho Đỗ Duy, Clark vực lại tinh thần, lại thi triển một cái trị liệu ma pháp, nhìn thương thế Đỗ Duy dưới ánh sáng ma lực đang chậm dãi khép lại. Sắc mặt Clark đã tái nhợt, lúc này mới ngồi phịch xuống, há miệng thở dốc.
Đám kỵ binh cẩn thận tìm tòi cả lữ điếm, đâu còn thấy bóng dáng ông chủ béo lùn cùng với đám thủ hạ phục vụ ?
Đỗ Duy ngồi ở ghế trên, sắc mặt tái nhợt, nhớ lại tình cảnh vừa rồi, thật sự là sinh tử trong lúc đó, trong lòng không khỏi âm thầm kinh hãi.
Hừ! Thủ đoạn tàn nhẫn lắm!
Ông chủ béo lùn đó cùng bọn phục vụ quả nhiên là đám sát thủ cải trang! Vì không để mình nghi ngờ, những người này cư nhiên cam nguyện tự tàn thân thể, chặt tay hoặc ngón tay của chính mình, giả dạng làm lính tàn tật xuất ngũ để lừa mình! Dụng tâm tàn nhẫn như vậy, cùng với thủ đoạn dứt khoát, cũng khiến người ta không khỏi biến sắc!!
Đã qua kinh hãi, kỵ binh hộ vệ nhà Rowling đã đem cả lữ điếm lục xoát lên, trong một cái hầm phát hiện vài bộ thi thể, đúng là ông chủ và phục vụ lúc đầu của lữ điếm này.
Đỗ Duy thở dài, sắc mặt âm trầm.
Xem ra đối phương đã tới nơi này từ lâu, cố ý thiết kế mai phục, giết người của lữ điếm, giả trang thành ông chủ cùng phục vụ, sau đó bày ra cục diện này, muốn ám sát mình!! Thậm chí đám sát thủ thân thủ bất phàm này, đều vì nhiệm vụ mà tự tàn thân thể để ngụy trang thân phận…
Rốt cuộc là ai?
Mình bất quá chỉ là một quý tộc nho nhỏ, cho dù hiện tại là đồ đệ của Gandalf. Bị ma pháp công hội chiêu dụ, cũng không thể còn chưa tới đế đô đã có người tới ám sát mình a?
Thần điện ư?
Hẳn là không. Chính mình mặc dù cùng ác ma giao dịch, hơn nữa cũng thu nạp Hussein, phạm nhân bị truy nã số một, nhưng là việc này cũng không có bộc lộ, thần điện hẳn là sẽ không đem mục tiêu đặt trên người mình. Hơn nữa, thần điện muốn đối phó chính mình, cũng không biết dùng loại thủ đoạn ám sát này. Chỉ cần đem bí mật của mình công bố, là có thể quang minh chính đại truy nã truy sát mình.
Vậy, rốt cuộc mình đã đắc tội với ai?
Đúng lúc này, đám kỵ binh thủ hạ vào trong phòng Đỗ Duy đem thi thể tên sát thủ đó nâng lên cẩn thận kiểm tra, nhưng phát hiện đúng là một người phục vụ lúc đầu bị mất ngón tay. Cởi quần áo ra cũng không thu được đầu mối gì.
Bất quá có một người nhà Rowling lão luyện đưa ra một nghi ngờ:
- Đối phương dùng là cung nỏ. Loại cung nỏ cầm tay này mang theo cũng dễ dàng, lực sát thương cũng lớn. Nhưng chi phí trang bị cũng rất cao. Cho dù trong một dong binh đoàn cỡ lớn, đều cũng khó có được vài bộ, thường thường chỉ có thủ lĩnh mới mang theo một bộ để phòng thân. Mà cho dù là tư quân của quý tộc giàu có cũng ít có trang bị.
- Chỉ có ……
Kỵ binh lão luyện này nói tới đây, muốn nói lại thôi, hình như có vẻ không dám nói.
Đỗ Duy hừ một tiếng:
- Chỉ có cái gì? Ngươi nói đi!
Kỵ binh này mới có dũng khí, cắn răng nói: - Trên Rowland đại lục, chỉ có chủ lực của quân chính quy trong quân đội mới có thống nhất loại vũ khí này.
Dừng một chút, sắc mặt kỵ binh này cũng rất khó nhìn, thấp giọng nói: "Thiếu gia, vừa rồi có mấy sát thủ bị chúng ta giết chết, cung nỏ lưu lại ta đã kiểm tra qua, mặt trên có đánh dấu, đúng là dấu hiệu của quân đội! Bất kể đám sát thủ này là người phương nào tới, nhưng cung nỏ này tuyệt đối là vũ khí từ trong quân đội truyền ra, cái này là không thể nghi ngờ!”
Đỗ Duy mặt không chút thay đổi:
- Dấu hiệu này có thể làm giả không? Ngươi sẽ không nhìn lầm?
Kỵ binh này gật đầu:
- Sẽ không! Ta trước đây từng theo bá tước đại nhân dốc sức trong quân đội, sau lại trở về Rowling bình nguyên, mới chuyển về tư quân của gia tộc. Cung nỏ này ta đã thấy, tuyệt đối sẽ không nhìn lầm.
Một câu nói của kỵ binh lão luyện này làm Đỗ Duy rơi vào trầm tư……