Ác Ma Pháp Tắc

Chương 135: Chương 135: Một màn phong lưu






-Ngài rất thông minh lại dũng cảm. Ngài đã tự mình làm thành một sản nghiệp tại bình nguyên Rowling. Mặc dù trước mắt còn chưa lớn nhưng là mỗi lần nhìn vào tư liệu về ngài, ta trong lòng nghĩ rằng cách làm của ngài quả thực vô cùng sáng tạo, từ trước đến nay chưa từng có! Ngài vốn tài thế ngút trời như thế nhưng mà từ trước đến nay đều chịu sự lạnh nhạt trong gia tộc. Ngài ở mười mấy năm tại đế đô đều ẩn giấu khả năng của mình, cố ý hành xử một cách ngu ngốc càng khiến ta đối với ngài hứng thú hơn! Lần này ngài trở lại đế đô đã trở thành thân phận ma pháp sư càng làm ta không thể tưởng tượng nổi!

Hoàng tử Thần cười thản nhiên nói

-Ta đã hai mươi bốn tuổi rồi, sau này muốn làm nên đại sự nhưng bên cạnh chưa có những chiến hữu có năng lực! Đáng tiếc ta quan sát đã nhiều năm ở cả cái đế đô này thì trong đám con cái quý tộc nhân tài rất ít ỏi, cuộc sống hủ bại tại đế đô đã khiến các thế hệ sau của những anh hùng hào kiệt trở thành một đám sâu bọ rồi! Ta thực không muốn bỏ qua một nhân tài như ngài!

Đỗ Duy mỉm cười:

-Thưa điện hạ, nhưng là ta năm nay mới có mười bốn tuổi thôi mà.

-Tổ tiên của ngài năm đó theo Augustine hoàng đế bệ hạ chinh chiến khắp nam bắc thống nhất giang sơn. Thành lập nên vương triều Augustine, đoạt được Rowling bình nguyên cùng vinh diệu của vũ huân gia tộc, lúc đó khi ông ta lần đầu tiên lãnh đạo quân đội không phải cũng chỉ mới mười tám tuổi thôi sao?

Hoàng tử Thần mỉm cười.

Ừm, vậy là vị hoàng tử này muốn làm hoàng đế rồi, Đỗ Duy cố ý trầm mặc không nói. Loại chuyện này đúng là tuyệt đối không thể đáp ứng, cũng tuyệt đối không thể lập tức cự tuyệt! Nói đến cùng chỉ có thể làm theo chiến thuật "kéo dài" thôi.

Chỉ là Đỗ Duy chưa rõ vị Hoàng tử Thần này nhìn như rất thông minh như vậy sao lại có thể nói ra dễ dàng những lời trọng yếu như thế với mình? Mình chỉ mới biết được hắn chưa đến nửa ngày mà hắn đối với mình trao đổi thật tâm như thế. Không khỏi là quá tốt sao?

Đỗ Duy đột nhiên giật mình, nghĩ đến hôm nay khi thị vệ trưởng Alfa nhìn thấy mình và hoàng tử Thần đi cùng với nhau tại ma pháp công hội, sắc mặt hắn ta tựa hồ có chút khó coi... Nghĩ đến đây trong lòng Đỗ Duy càng thêm quyết tâm với chủ ý của mình, sẽ không dễ dàng nói gì cả, chỉ là mỉm cười im lặng.

Vị hoàng tử Thần điện hạ này cũng không vội nghe câu trả lời của Đỗ Duy, lập tức hai người chuyển chủ đề tùy ý nói một chút chuyện phiếm đàm phong hoa tuyết nguyệt. Hoàng tử Thần đúng là con cháu của hoàng thất từ nhỏ đã nhận được sự huấn luyện nghiêm khắc của hoàng thất, bất luận là từ cầm kì thư họa đến thi ca cho đến những chuyện của quý tộc đều là một tay vô cùng tinh thông. Mà Đỗ Duy từ nhỏ đã đọc qua hàng trăm quyển sách, hơn nữa lại một thân sống qua hai kiếp nên mỗi chỗ giải thích đều có sự độc đáo. Hai người nói chuyện hàn huyên trong chốc lát hiển nhiên càng khiến vị hoàng tử Thần này vui mừng. Hắn cảm thấy vị thiếu gia của Rowling gia tộc này quả nhiên không phải là người thường. Mình nói chuyện từ trên trời đến mặt biển thì đối phương đều có thể thong dong bàn luận. Cứ như là bất cứ chuyện gì thiếu niên này cũng đều biết được, hiểu biết vô cùng rộng lớn này sợ là ngay cả học giả nổi tiếng cũng không thể có được. Mà Đỗ Duy vô tình nói ra một hai quan điểm kì lạ, chỉ cần tinh tế suy nghĩ một chút là có thể tránh được lối mòn suy nghĩ cũ mà chuyển sang một tư tưởng mới.

Đỗ Duy cũng là trong lòng vô cùng kinh ngạc, vị Hoàng tử Thần này thật sự không phải là một nhân vật đơn giản. Giáo dục của hoàng thất quả nhiên rất tốt, vị hoàng tử này phong độ văn nhã, lời nói mê hoặc lòng người, như vậy thật sự làm người ta không thể không sinh ra hảo cảm. Hơn nữa hắn tuy là con vua nhưng lại không hề có thái độ cao ngạo, ngữ khí vô cùng thân ái hòa hoãn, mỉm cười với mình như thể cả hai đã là bạn tốt trong nhiều năm rồi.

Hai người cứ như vậy vui vẻ trò chuyện nhưng những người bên trong yến hội lại không dễ buông tha cho bọn họ. Đã sớm có người phát hiện không thấy hoàng tử Thần điện hạ, sau đó vị bá tước Billiat chủ nhân của yến hội và hầu tước Solomon cùng nhau đi ra lôi kéo hai người trở về bên trong một lần nữa.

Kế tiếp là một màn rượu ngon gái đẹp, việc này tự nhiên không cần phải tả kĩ nữa. Loại yến hội của nhà giàu này sẽ phải có rượu ngon còn với mỹ nhân. Cho đến tận nửa đêm thì những người tham dự mới dần rời đi, có người trực tiếp dẫn theo mỹ nữ lên các căn phòng trên gác đã chuẩn bị cho khách quý, lại có người rời đi trên những chuyến xe ngựa xa hoa cùng với đông đảo hộ vệ đi theo. Trong phút chốc đại sảnh rốt cuộc đã yên tĩnh dần.

Đỗ Duy đã sớm được bá tước Billiat mời lên trên tầng trên cùng của tòa biệt thự này. Bá tước vì hắn đã chuẩn bị phòng nghỉ xa hoa phú lệ nhất. Hai cô gái trẻ với quần áo lộng lẫy dẫn đường cho Đỗ Duy đến căn phòng. Khi hắn nhìn thấy quang cảnh trong phòng cũng không khỏi hít một hơi thật sâu.

Căn phòng này hóa ra lại có hình tròn, bốn phía là một hàng trụ thủy tinh phát ra những tia sáng mờ ảo màu đỏ sậm, vốn là màu kích thích khả năng ham muốn của nam nhân lên cao nhất. Không khí trong phòng đậm đặc một mùi thơm kì dị không biết chính xác là loại hương liệu gợi tình nào.

Hai thị nữ phía sau che miệng cười lui ra ngoài, Đỗ Duy đi vào trong phòng thì thấy có một đồ vật đập vào mắt.

Trước mặt ở giữa phòng là một cái giường lớn. Chiếc giường này cũng quả nhiên là hình tròn, nhìn sơ qua trông giống như một đám mây mềm mại. Tại phía đầu giường còn đặc biệt khảm những viên ngọc. Những viên ngọc này phản xạ lại ánh sáng xung quanh tạo ra những quầng sáng bảy màu. Tại phía sau bình phong trong phòng bỗng có bốn bóng người mỹ lệ chậm rãi xuất hiện, chính là bốn mỹ nữ ma pháp học đồ mà đám quý tộc đã tặng mình tối nay.

Giờ phút này bốn mỹ nữ vẫn mặc một bộ ma pháp sư bào màu trắng trên thân. Nhưng quần áo chỉ đủ che một nửa bộ ngực trắng ngần, lại còn ở phía dưới hở ra bắp đùi mềm mại nõn nà. Vẻ thánh khiết trên mặt những cô gái này đã biến mất mà thay vào đó là vẻ thẹn thùng cùng nụ cười chúm chím liếc nhìn về Đỗ Duy.

Đỗ Duy thở dài, xem ra màn phong lưu đêm nay còn lâu mới chấm dứt. Bốn cái "lễ vật" này thật không dễ tiêu thụ. Đỗ Duy cũng không phải là loại nam nhân bị chọc lên mà không phản ứng gì! Hai kiếp làm người hắn cũng không phải loại đầu gỗ chưa thấy qua nữ nhân như thế này, chỉ là hắn vốn không có thói quen dính vào những trường hợp như thế. Huống hồ bốn người lễ vật này vốn là một phần nhân tình lớn của hoàng tử Thần, khoản nhân tình này sau khi nhận thì việc trả lại sợ không phải là đơn giản.

Trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát, Đỗ Duy chậm rãi đi đến một chiếc ghế ngồi xuống, trên mặt nở ra một nụ cười với bốn cô gái:

-Các nàng bây giờ đang nghĩ điều gì vậy?

Bốn cô gái đều là do bá tước Billiat dùng trăm phương ngàn kế để tìm ra những mỹ nữ có thiên phú về ma pháp. Hơn nữa mỹ nữ như thế lại là chị em sinh tư thật là khó mà tìm được. Bá tước Billiat vốn nuôi dưỡng và đã cất giấu trong nhà từ nhỏ. Các nàng ngoài việc học ma pháp ra còn được đào tạo về việc hầu hạ làm hài lòng nam nhân. Hơn nữa bá tước Billiat vốn có ý định sử dụng bốn cô gái này cho nên mặc dù họ đã chịu qua huấn luyện nghiêm khắc nhưng vẫn còn là xử nữ. Lúc này cùng nhau ở với Đỗ Duy, mặc dù sau huấn luyện nhiều năm các nàng cũng biết sẽ có ngày này nhưng là trong lòng vẫn cảm thấy bất an lo lắng.

Đột nhiên nghe Đỗ Duy hỏi như vậy, bốn người đều ngẩn người ra. Mới vừa rồi tại đằng sau cả bốn còn đang suy đoán vị tiểu chủ nhân mới này sẽ đối xử như thế này với mình, là dạng hổ đói vừa vào cửa đã vồ lấy mồi hay là kiểu khiêu khiêu khích khích? May là vị chủ nhân này mặc dù nhìn qua tuổi còn trẻ nhưng là mặt mày anh tuấn, hơn nữa lại còn là một ma pháp sư! Có được chủ nhân như thế bốn cô gái trong lòng cũng rất thỏa mãn, thế còn hơn rơi vào tay những quý tộc tham lam kia.

Tất cả đều không nghĩ rằng vị chủ nhân này vào cửa lại đi đến ghế ngồi xuống, lại còn hỏi một câu như vậy. Nhìn ánh mắt trong trẻo của hắn tựa hồ không có chút dục vọng nào càng làm cho bốn người không thể đoán được. Qua huấn luyện nghiêm khắc nhiều năm, các nàng đã sớm được dạy phân biệt ánh mắt của nam nhân để biết nam nhân trước mắt có che giấu ham muốn hay không. Mặc dù cho là che dấu đi nữa thì vẫn có dấu vết. Có điều là quả thật ánh mắt thiếu niên này không hề có chút tà niệm, cứ như vậy tùy ý ngồi xuống nhìn bốn người bọn mình. Ánh mắt đó nhìn mình cũng như nhìn cái bàn chẳng khác gì nhau.

Hay là hắn tuổi còn quá nhỏ nên chưa cách nào hiểu được phong tình?

Điều này tựa hồ cũng không đúng. Vị thiếu niên trước mặt này mặc dù tuổi còn trẻ nhưng là con cháu của quý tộc, mà quý tộc vốn thường lớn sớm, từ nhỏ đã được vô số thị nữ xinh đẹp hầu hạ. Từ mười ba mười bốn tuổi đã nếm qua vô số nữ nhân rồi.

-Tại sao không nói lời nào? Câu hỏi của ta rất đơn giản, các nàng đang suy nghĩ điều gì đó?

Đỗ Duy mỉm cười trầm ngâm một lúc. Trong bốn cô gái rốt cuộc người thứ hai cũng mở miệng, âm thanh nàng mềm mại khiến Đỗ Duy không nhịn được nhớ đến tiếng ca hát ngâm xướng mới vừa rồi tại yến hội :

-Chúng tôi không nghĩ điều gì cả. Bây giờ ngài là chủ nhân của chúng tôi, ý nguyện của ngài chính là mệnh lệnh với chúng tôi.

-Nói như vậy ta muốn các nàng làm gì các nàng sẽ làm điều đó ư?

Bốn cô gái đồng thời đỏ mặt nhưng vẫn ngẩng đầu lên, thấp giọng trả lời

-Đúng thế ạ!

-Tốt .

Đỗ Duy đứng lên tiện tay chỉ vào bốn người

-Nàng giúp ta chuẩn bị cái gì để uống, không nên lấy rượu vì ta chỉ khát nước thôi. Nàng, giúp ta tìm một bộ quần áo sạch đến đây, áo choàng này của ta đêm nay dính không ít rượu làm ta rất khó chịu.... Còn có hai nàng, ừm, ở nơi này có phòng tắm không? Ta muốn tắm rửa các nàng chuẩn bị một chút cho ta.

Bốn cô gái đều làm ngay lập tức. Người thứ nhất phối chế ra một loại đồ uống có vị ngọt tại quầy rượu. Đỗ Duy nhấp một ngụm thì thấy hình như là nước ép của một loại quả nào đó pha với mật ong rất ngon miệng. Người khác cũng là nhanh chóng mang đến một áo choàng bằng tơ tằm. Cũng không lâu sau thì phòng tắm cũng đã chuẩn bị xong.

Đỗ Duy ôm quần áo đi vào trong phòng thì thấy một bồn tắm có thể chứa đến bảy tám người. Bồn tắm kia bằng ngọc thạch màu trắng, ở giữa có một cột nước có khảm một quả minh châu. Nước được phun ra bị quả minh châu cản trở hình thành một đĩa nước hình tròn tóe ra bốn phía. Đỗ Duy cởi áo ngoài xoay người nhìn thì thấy bốn cô gái kia cũng đã cởi hạ quần áo của mình, dưới làn hơi nước ẩn hiện cơ thể mềm mại của bốn cô gái. Từ bộ ngực nõn nà đến đường cong ở mông kia quả thật làm cho lòng người phải động tâm. Bốn cô gái cũng không biết là do thẹn thùng hay do bị hơi nước chưng nóng mà bốn khuôn mặt đang tràn đầy nụ cười giống nhau kia đã đỏ ửng lên.

Đỗ Duy sửng sốt một chút, lập tức thở dài nói nói:

-Ta quên không nói ta không thích có người bên cạnh khi tắm rửa.

-?

Bốn cô gái sửng sốt cùng thốt lên

-Chủ nhân ngài không muốn chúng tôi hầu hạ ư...

Đỗ Duy lấy lại bình tĩnh mỉm cười nói:

-Các nàng rất đẹp, nhưng bây giờ ta không cần các nàng hiến thân.

Dừng một chút, Đỗ Duy cười khổ nói:

-Các nàng cũng thấy được ta là một ma pháp sư, ta đang trong thời kì tu luyện một loại ma pháp mà tạm thời không được gần nữ sắc.

Bốn cô gái vẻ mặt hoài nghi lui ra ngoài cũng không dám hỏi nhiều. Đỗ Duy đứng trước một tấm gương hoa lệ nhìn chính mình rồi làm mặt quỷ để dọa trong gương, cười khổ nói:

-Ta cũng không phải là quân tử đâu.... Chỉ có điều. Ôi, tại sao ta lại không muốn chạm vào những cô gái này chứ?

Trong đầu lơ đãng Đỗ Duy bỗng nghĩ đến gương mặt đan thuần đầy ngây thơ đang tươi cười của Vivian. Đỗ Duy lắc đầu nhíu mày:

-Chẳng lẽ ta thích cái cô bé ngốc kia sao?Không thể thế...

Sau khi tắm rửa nhanh chóng, Đỗ Duy thay đổi quần áo sạch sẽ đi ra thì nhìn thấy bốn cô gái đã sớm nằm ở trên giường. Bốn thân thể mềm mại xích lỏa dưới tấm chăn bằng nhung khiến người có thể mơ hồ thấy được những đường cong lả lướt bên dưới....

Đỗ Duy thở dài, đứng ở trước giường :

-Ta không cần các nàng hầu hạ, ta vừa xem thì phòng bên cạnh vẫn còn có một chỗ để nghỉ ngơi. Đêm nay các nàng vẫn chưa có chỗ ngủ sao?

Bốn cô gái mặt đỏ ửng, trong đó có một người can đảm thấp giọng nói:

-Chúng tôi... đang làm ấm giường cho chủ nhân.

Ấm giường ư? Dùng thân thể người làm ấm giường sao? Đỗ Duy thở dài... lúc này mới là xa xỉ đây! Nhưng mình cùng bốn mỹ nữ khỏa thân này ở chung giường sợ rằng không phải buộc mình phạm tội sao.

Đỗ Duy do dự trong một lát rồi quyết định gọi các nàng đứng lên, có điều mắt thấy bốn cô gái vẻ mặt hoảng sợ cũng không muốn quá hung dữ,thở dài trong lòng nghĩ:

-Chỉ lần này thôi vậy.

Nghĩ xong thì tay chân cũng bò lên giường, từ trên người hai cô gái bò qua hắn cũng chiếm không ít tiện nghi, cuối cùng cũng đã nằm ở giữa bốn cô gái. Lúc này hắn chỉ cảm thấy hai bên đều là thân thể mềm mại, trong mũi tràn đầy mùi thơm của xử nữ,còn có thể nghe thấy hơi thở khẩn trương dồn dập trong chăn kia...Bên trong chăn đã ấm lên rồi, hơn nữa mùi hương trên chiếc chăn nhung cũng khiến cho Đỗ Duy tâm ý có chút buông thả ra.

Đỗ Duy nhịn một lát, đột nhiên trong lòng có chút tức giận.

Ta như vậy phải chịu ủy khuất vì điều gì? Ta một là không có vợ, hai là không có lừa gạt gì. Bốn cô gái này là người khác tặng cho ta để hưởng dụng, chính là người của ta, sau này sinh tử vinh nhục đều phụ thuộc vào ta, ta cần gì phải giả bộ cái bộ dạng quân tử này?

Trong lòng đã nổi lên tà niệm thật sự không nén xuống được nữa, Đỗ Duy không tự chủ khiến sinh lí trên người xảy ra biến hóa. Trong lúc hắn không chịu được nữa vừa vươn tay ra thì trong đầu đột nhiên phát ra một thanh âm mang theo chút đùa cợt :

-Hả? Ta đã đoán ngươi không nhịn được mà!

Đỗ Duy thình lình bị thanh âm này làm cho cả kinh, nhất thời khiến ham muốn sinh lí giảm xuống.

Semel ư?

Quỷ thật!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.